Chapter 1108. Lần nào ta cũng nổi hết cả da gà. (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1108. Lần nào ta cũng nổi hết cả da gà. (3)
Phịch.
Đầu gối không chịu đựng nổi cuối cùng cũng khụy xuống đất.
Máu từ liên tục miệng chảy ra, bàn tay không ngừng run rẩy. Đôi mắt tràn đầy oán độc.
Giọng điệu hiện rõ sự phẫn nộ cùng căm thù.
"Tại....... sao......."
"Hư hư hư."
Một nam tử anh tuấn diện bạch y nhìn gã nam nhân đang quỳ gối trước mặt mình với vẻ mặt vô cảm.
"Đừng oán trách ta."
"......................"
"Giang hồ chẳng phải đều như vậy cả sao?"

"Ngươi, ngươi......."
Trước khi giọng nói phẫn nộ kịp vang hết câu, gã nam nhân tóc xoăn diện mạo gian xảo bên cạnh nam tử anh tuấn đó liền nhếch mép rồi bước lên phía trước.
Ánh mắt hắn chứa đầy sự khinh miệt và giễu cợt.
"Ngươi....... có biết tại sao bản thân lại ra nông nỗi này không?"
Người đáng tin cậy cái quái gì chứ?
Nhìn vẻ mặt hèn hạ của kẻ mình từng tin tưởng vì xem hắn là đồng liêu, trái tim gã nam nhân đang khụy xuống đất tựa như bị hàng ngàn nhát dao đâm vào.
"Trên đời này làm gì có thứ vô nghĩa như niềm tin chứ. Khục khục khục. Ngươi cứ nghĩ đây chính là cái giá cho sự ngu xuẩn của mình đi."
"Khốn......."

Gã nam nhân từ từ ngã về phía trước.
"Lũ khốn....... kiếp......." Phịch.
Khoảnh khắc Đường Bá đổ gục, đệ tử Hoa Sơn cùng nhau hô vang vạn tuế như sấm rền.
"Thắng rồi!"
"Ngày mai chúng ta được nghỉ nửa buổi rồi!"
"Trời ạ! Ta đã thắng Đường Môn!"
Các đệ tử Hoa Sơn đã cầm chắc nửa ngày nghỉ trong tay liền ôm chầm lấy nhau nhảy cẫng lên hò hét ầm ĩ.
"Nghỉ nửa buổi! Nghỉ nửa buổi! Trời ơi! Vạn tuế!"
"Đây là lần đầu ta được nghỉ nửa buổi từ lúc tên khốn Thanh Minh đến đó!"
"Ngày mai phải ngủ nướng thôi! Ta tuyệt đối sẽ không dậy sớm đâu!"
"Rượu! Tối nay tiểu tăng phải uống rượu mới được!"

Mọi người gần như phát điên lên.
Đường Bá nhìn cảnh tượng đó với vẻ mặt tức đến sôi máu.
Tên khốn sở hữu cái đầu trọc lấp lánh nổi bật giữa các đệ tử Hoa Sơn vậy mà lại trở mặt nhanh như trở bánh tráng.
'.... Ngươi mà cũng là hòa thượng sao.'
Đương nhiên hắn cũng xuất chúng chẳng kém gì đám đạo sĩ kia, nhưng với danh nghĩa là hòa thượng hắn ta có thể vui mừng vì đánh bại người khác và được nốc rượu thỏa thích ư? Thế gian này rốt cuộc đang bị làm sao thế.......?
Hả? ....... Tiểu Tiểu à?
Muội không được thích thú như vậy chứ? Ta là ca ca của muội mà.......
Sao trông muội lại là đứa vui nhất vậy? Hả? Tiểu Tiểu à?
"Ya hahaha! Nghỉ ngơi thôi! Nghỉ ngơi! Lưu Sư thúc, ngày mai chúng ta ra ngoài chơi đi!"
"Cuối cùng ngày này cũng tới rồi."

"Nghỉ ngơi. Nạp năng lượng. Nghỉ ngơi. Tuyệt vời."
Nhìn đám đệ tử Hoa Sơn phấn khích lên tận mây xanh, đôi mắt các thành viên Đường Môn liền chảy dài hai dòng lệ.
'Ta đã tin các ngươi, lũ khốn kiếp.'
Cái gì? Đồng liêu? Tình đồng chí? Đáng lẽ ta không nên mong chờ gì từ đám các ngươi mới đúng chứ.
'Thật bất công. Chuyện này bất công quá mà.' Ngay từ đầu, trận đấu này đã là một sai lầm.
Chẳng phải thật vô lý khi bắt đầu một trận đấu mà bên cầm kiếm và bên dùng ám khí đánh ngay sát cạnh nhau sao? Hơn nữa, Đường Môn còn xếp thành hàng nên phải đứng chen vào nhau!
Về cơ bản, ám khí là thứ cần khoảng cách để phóng chuẩn xác. Cần duy trì một khoảng cách và không gian hợp lý thì mới phát huy được hết uy lực của nó.
Đó là một loại vũ khí đòi hỏi sự tinh tế từng chi tiết chứ không chỉ là tùy tiện vung vài đường như kiếm là xong!
Thế nhưng điều gì đã xảy ra với những kẻ đã tin vào hai chữ 'đồng chí' trong trạng thái tinh thần vẫn chưa chuẩn bị, cả khoảng cách cũng chẳng sẵn sàng kia chứ?

'Mọi sự thành ra thế này đây.'
Các thành viên Đường Môn không ngừng lăn lộn, cả người họ run lên vì phẫn nộ và khinh bỉ.
"Đám....... đám người hèn hạ......." "Hả? Sư thúc? Tên đó nói gì vậy ạ?"
"Hả? Sao cơ?"
"Gì mà hèn hạ ấy?"
"Tiểu tử này!"
Bạch Thiên nghiêm mặt lớn tiếng mắng Chiêu Kiệt.
"Họ là những thành viên của Đường Môn. Ý con muốn nói người Đường Môn nói chúng ta là hạng tiểu nhân hèn nhát để biện minh cho thất bại của mình ư? Sao con dám nói mấy câu xằng bậy như vậy chứ?"
"Khư. Sư thúc. Là do con suy nghĩ nông cạn." Vẻ mặt Đường Bá thoáng chốc trở nên mơ hồ.
Hắn vừa mới nhận ra một điều. Rằng khi con người quá sức cuồng nộ, bất giác sẽ không nói nên lời.

Thế nhưng, Đường Trản dường như bình tĩnh hơn Đường Bá một chút, hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đã giăng đầy tơ máu.
"Không phải! Bọn ta.......!"
"Sư thúc, con nghe rõ ràng mà?"
"Làm gì có chứ?"
"Vậy đó là thứ gì ạ?"
"Chắc con nghe nhầm tiếng gió thoảng bên tai thôi." "A."
"......................"
Lũ người đốn mạt này thật là.......
Đường Trản nghiến răng hét lớn.
"Đùa như vậy là đủ rồi đấy, Bạch Thiên đạo trưởng! Dù đây là đối luyện thực chiến, nhưng nói gì bọn ta cũng đã bị đánh úp mà! Ít nhất cũng phải cho người ta thời gian chuẩn bị tinh thần đã chứ!"
"À......."

Ánh mắt Bạch Thiên nhìn Đường Trản lập tức trở nên âm trầm.
Đường Trản biết bản thân không thắng được người này liền đấm mạnh tay xuống đất hét ầm lên.
"Tập kích người ngay bên cạnh như vậy có phải là hành động quang minh chính đại của Chính Phái không thế? Xin hãy trả lời ta đi!"
Sắc mặt Bạch Thiên trở nên nghiêm trọng.
Lúc này, Đường Trản đã sẵn sàng đối phó với lý lẽ mà Bạch Thiên sắp đưa ra. Thắng bại đã định, thế nhưng ít nhất cũng phải khiến cho họ thấy khó chịu một chút.
Thế nhưng, câu nói tiếp theo của Bạch Thiên khiến ý niệm của Đường Trản như rơi thẳng xuống địa ngục.
Bạch Thiên gãi đầu nhún vai nói.

"Nếu điều đó không phù hợp với phong cách của Chính Phái thì thôi xem như bọn ta không phải là Chính Phái luôn đi."
"......................"
"Cứ xem bọn ta là Tà Phái cũng được."
Bạch Thiên nhìn về phía Đường Trản đang ngoác mồm thất kinh lại nhún vai một cái.
"Đây còn chẳng phải là một trận tỷ võ, nếu để cho các ngươi chuẩn bị lễ tiết này kia thì thà để bọn ta làm Tà Phái còn hơn."
"Khư. Sư thúc của chúng ta hôm nay khéo miệng quá nhỉ."
"Sư thúc chắc đã đạt đến cảnh giới thượng thừa của Thanh Minh Thần Công rồi."
"Sư thúc, hay là bây giờ chúng ta bái nhập vào Tà Bá Liên luôn đi......."
"Đừng có làm càn!"
Chiêu Kiệt lập tức ăn một cú đấm của Nhuận Tông rồi lăn lộn trên sàn. Dù bị đánh văng xuống đất, nhưng vẻ

mặt Chiêu Kiệt vẫn ngập tràn hạnh phúc. Trái ngược hẳn với Đường Môn đang run lên vì tức giận.
"Khư......."
"Các, các ngươi........."
Tơ máu đã giăng đầy trong mắt các thành viên Đường Môn.
Nỗi đau truyền từ vết thương họ còn chịu đựng được. Thứ khiến các thành viên Đường Môn không nhịn được chính là lũ người Hoa Sơn hèn hạ kia đã giành chiến thắng, đã vậy còn bày ra bộ dáng ta đây là người hạnh phúc nhất thiên hạ này.
'Ta đã thoáng nghĩ chúng ta là đồng chí.'
'Lũ người này giống như chỉ cần được lợi liền có thể bán linh hồn cho ma quỷ vậy!'
'Đám người này đúng là không có gốc rễ mà.'
Các thành viên Đường Môn dần dần nhìn Hoa Sơn bằng ánh mắt như đối với kẻ thù không đội trời chung.
"Đã có kết luận cuối cùng rồi."

Nghe giọng nói vang lên, tất cả mọi người quay đầu lại nhìn. Đường Quân Nhạc mỉm cười gật đầu.
"Ta cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng lời hứa chính là lời hứa, ngày mai Hoa Sơn được nghỉ buổi sáng."
"Vạn tuế!"
"Khư! Ngài nói rất hay, Môn Chủ!"
Trong lúc Hoa Sơn đang hân hoan vui vẻ, Thanh Minh tặc lưỡi tựa hồ không mấy hài lòng. Thế nhưng lời hứa vẫn là lời hứa. Nếu làm trái sau này họ khó mà nghe lời hắn nữa.
"Hưm. Mọi người có vui không? Cả Môn Chủ cũng nghỉ đi."
"Ta á?"
"Vâng. Còn ai để lão tu luyện cùng đâu."
"Hahaha. Nghe hay đó. Nhưng người nghỉ ngơi không phải là ta mà là ngươi mới phải."
"Hả? Ta á?"
"Đúng vậy. Ngươi cũng là người Hoa Sơn nhỉ? Rõ ràng bên nào thắng thì sẽ được nghỉ ngơi mà?"

".... Đúng là như vậy, nhưng ta là ngoại lệ......."
"Không sao đâu. Sáng mai ngươi nghỉ ngơi một chút đi." "Không cần. Ta vẫn......."
"Đi nghỉ đi."
"Không........."
"Ta bảo nghỉ ngơi đi."
Trước giọng điệu ngày càng cứng rắn, Thanh Minh ngậm chặt miệng nhìn Đường Quân Nhạc. Đôi mắt vốn đang nghiêm nghị của ông ta đột nhiên giật vài cái.
'.... Bực rồi đấy.'
Nếu lão già này là người không kiểm soát được cơ mặt thì biểu cảm này thật không khác nào đang tức giận cả. Bình thường ở Hoa Sơn chẳng phải bọn họ hay gọi là 'điên tiết' hay sao?
'Đúng là.......'
Dù sao thì thành viên Đường Môn đều bị đánh bại cả rồi. Đường Quân Nhạc là Môn Chủ không thể nào không thấy giận dữ được.

Đối với người khác, có lẽ họ sẽ biện minh rằng tình huống đó khiến họ không phát huy được hết thực lực, nhưng Đường Quân Nhạc rõ ràng đâu phải người sẽ nói mấy lời biện minh như vậy chứ?
"Hư."
Đường Quân Nhạc thở hắt một hơi. Và rồi ông ta nở nụ cười.
"Đúng là ta không phải không để tâm."
Khoảnh khắc đó, mồ hôi lạnh đột nhiên chảy dọc sống lưng Thanh Minh.
"Kẻ thắng có tư cách được hưởng thụ chiến thắng. Ngày mai ngươi hãy nghỉ ngơi cho thoải mái đi. Nghỉ nhiều nhất có thể."
"Không, chỉ buổi sáng thôi......."
"Ngươi cứ nghỉ cho lâu một chút. Con người làm việc mãi mà không nghỉ ngơi cũng chẳng tốt lành gì. Chẳng phải ta đã nói rồi sao?"
"Không cần..., chuyện đó đến khi xong việc rồi......." "Nghe lời ta đi."

"Vâng."
Đường Quân Nhạc khẽ gật đầu rồi cao giọng hơn một chút.
"Nào, bây giờ người thuộc phái Hoa Sơn rời khỏi đây được rồi."
"Khư. Môn Chủ, chúng ta đã thắng......." Bộp!
Bạch Thiên nhanh chóng bịt chặt miệng Chiêu Kiệt lại, Nhuận Tông cũng thuận thế mà giáng một quyền vào bụng Chiêu Kiệt.
"Khực......."
Trong nháy mắt, Bạch Thiên che Chiêu Kiệt đang gục xuống sùi bọt mép, sau đó hắn cúi đầu về phía Đường Quân Nhạc.
"Vậy chúng vãn bối xin phép đi trước."
"Nghỉ ngơi thật thoải mái nhé."
"Đi thôi, nhanh lên!" "Vâng!"

"Chạy, chạy nhanh lên!"
Đường Tiểu Tiểu xanh mặt giục mọi người rời khỏi đó.
Ngoài Chiêu Kiệt, các đệ tử Hoa Sơn ai cũng tinh ý nhận ra bầu không khí đang vô cùng kỳ quái mà vội vã rời khỏi sân luyện võ. Đến cả Bạch Nhi cũng lật đật chạy theo các đệ tử Hoa Sơn.
"Hưm......."
Đường Quân Nhạc thong thả nhìn đệ tử Hoa Sơn chạy trối chết như thấy ma quỷ, sau đó ông ta dời ánh mắt sang các thành viên Đường Môn.
"Môn, Môn Chủ......."
"Ta mong các con không hiểu lầm." "Vâng?"
Đường Quân Nhạc lặng lẽ lắc đầu.
"Thất bại không có gì đáng xấu hổ cả. Thực lực không đủ thì thua là chuyện đương nhiên. Cả ta đây cũng đâu thể chiến thắng cả đời."
"A........."

"Vậy nên các con không cần phải bày ra vẻ mặt như vậy. Điều quan trọng chính là các con đã rút ra được gì từ việc thất bại."
Các thành viên Đường Môn những tưởng Môn Chủ sẽ nổi trận lôi đình, vậy mà ông ta chỉ nhẹ nhàng nói chuyện với họ. Khóe mắt ai nấy đều đang nóng dần lên.
Cảm giác phẫn nộ cùng uất ức cùng lúc dâng lên. "Môn Chủ......."
"Tiểu Môn Chủ."
"Vâng!"
"Con đã học được gì?"
Đường Bá nghiến răng đáp lời.
"Trên đời này không có kẻ nào đáng tin cả." "Và còn?"
"Và còn bất cứ lúc nào cũng không được lơ là." "Được."

Đường Quân Nhạc khẽ gật đầu. Kiếm Mi (劍眉) của ông ta thoáng nhếch lên vẻ hài lòng.
"Có điều."
".... Vâng?"
"Đó không phải là tất cả."
Biểu cảm của Đường Quân Nhạc đột nhiên thay đổi.
"Đã là môn hạ của Tứ Xuyên Đường Môn thì cho dù có bị tập kích thế nào cũng không được dễ dàng gục ngã như vậy. Vấn đề không phải là các con đã bị đánh bại mà là các con đã từ bỏ cơ hội chiến thắng."
Giọng nói của ông ta cũng không còn nghe ra chút tình cảm nào.
"Và cuối cùng chính là chúng ta thiếu đi độc khí. Các con biết tại sao không?"
"C, chuyện đó......."
"Bởi vì các con không sợ đánh mất thứ gì cả. Dù có thua ở đây cũng không chết, có thua cũng không phải chịu tổn thất."
"......................"

"Nhìn các con đối luyện với Hoa Sơn hôm nay, ta đã nhận ra sai lầm của mình."
"Ý, ý người là......."
Liền lúc đó, Đường Quân Nhạc từ từ rút tay ra khỏi ống tay áo.
"Ta đã quên đi một điều rằng đôi khi cần phải rèn luyện các con ngay cả khi các con không dùng ám khí nữa."
"......................"
"Chuyện này xảy ra là do thiếu sót của ta. Vậy nên ta
sẽ tự suy xét bản thân trước......."
Roẹt.
Bàn tay Đường Quân Nhạc từ từ lộ ra khỏi ống tay áo. Liền sau đó, gân máu nổi lên trên mu bàn tay.

"Để các con....... không phải bày ra bộ dạng thê thảm này nữa, ta sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ các con."
Nhìn thấy Đường Quân Nhạc đang siết chặt nắm đấm xông đến, Đ gì ường Bá ngước nhìn lên bầu trời cao
xa.
'Hà....... khốn thật.'
Nghĩ lại, ngay từ đầu đây đã là ác duyên với lũ người Hoa Sơn khốn kiếp kia.
Đồng chí cái con khỉ khô, chỉ là lũ khốn đáng cút xuống địa ngục thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro