Chapter 927. Đây là bổn phận của ta - Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn. (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 927. Đây là bổn phận của ta - Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn. (2)
"... Chưởng Môn Nhân."
Bạch Thiên bất giác siết chặt nắm đấm.
Câu nói đó quả thật là lời mà hắn rất muốn nghe.
Thế nhưng đó cũng là câu nói mà hắn không hề mong đợi. Những lời Pháp Chỉnh thốt ra sắc bén đến độ có thể đâm xuyên cả tim đen của những kẻ ngồi ở đó.
Nếu ở vị trí đó, rốt cuộc hắn sẽ trả lời thế nào đây, Bạch Thiên chìm vào suy tư. Hắn có đủ mạnh mẽ và quyết đoán để đưa ra câu trả lời như thế với Thiếu Lâm vì lẽ phải không?
Đương nhiên nếu hắn là Bạch Thiên - đệ tử đời hai của Hoa Sơn thì hắn có thể làm vậy.
Thế nhưng nếu hắn là Bạch Thiên - Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn thì hắn có dám đưa ra lựa chọn đó không?3
Bạch Thiên biết lựa chọn đó khó khăn đến mức nào, vậy nên khi hắn nhìn Huyền Tông trong lòng như bị thiêu đốt.
Những người khác quả nhiên cũng vậy.

Trong đôi mắt tất cả các đệ tử Hoa Sơn nhìn Huyền Tông chỉ có sự tin tưởng và niềm tự hào khôn xiết. Chưởng Môn Nhân của họ không hề nhún nhường trước Thiếu Lâm, ông ấy đã mạnh mẽ bảo vệ sự nghĩa hiệp của bản thân và chính đạo của cả Hoa Sơn!
Pháp Chỉnh và Pháp Giới không thể nào chịu được thứ cảm xúc mãnh liệt đang dâng trào trong lòng họ.
Trên mặt Pháp Chỉnh tràn đầy vẻ hoang mang. "Tại sao..."
Đây không phải là lần đầu Pháp Chỉnh bị khước từ. Thế nhưng đây là lần đầu tiên trong đời ông ta gặp một người dám thẳng thừng tuyên bố sẽ đi theo con đường riêng trước mặt mình.
Ngay cả những kẻ thuộc Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia cũng từng từ chối đề nghị của ông, thế nhưng họ cùng lắm là gửi thư chứ không dám ngồi đối diện mà nói thế này. 5
Nếu đối diện với họ là Pháp Chỉnh đại sư, họ tuyệt đối không dám thốt ra những lời chối từ như vậy với ông ta.

Thế nhưng... Huyền Tông kia rốt cuộc lấy ở đâu ra tự tin mà dám nói mấy lời đó trước mặt ông ta chứ?
Ông ta chính là Pháp Chỉnh - Phương Trượng của Thiên Niên Thiếu Lâm.
"Minh Chủ... Không, Chưởng Môn Nhân."
Pháp Chỉnh nuốt một ngụm nước bọt khô như thể khó mà mở lời nói tiếp.
"Chuyện này... Đây là thật sự là ý của Hoa Sơn ư? Thật sự ngài muốn như vậy sao?"
Sự phẫn nộ và oán giận thoáng chốc cuộn trào trong lồng ngực Pháp Chỉnh.
Đây có lẽ sẽ là ký ức khó mà phai mờ đối với Pháp Chỉnh. Để lại ký ức không mấy tốt đẹp cho Phương Trượng Thiên Niên Thiếu Lâm quả là một gánh nặng đối với Huyền Tông.
Thế nhưng, Huyền Tông chỉ nhìn chằm chằm vào Pháp Chỉnh, ánh mắt ông ta đã trầm tĩnh hơn nhiều.
Cho dù ngọn gió kia có thổi mạnh đến mấy, một khi rễ của cây mai đã cắm sâu vào đất sẽ không dễ gì mà bật lên được.

"Đúng vậy."
Pháp Chỉnh định nói gì đó xong lại cắn chặt môi. Tựa hồ lúc này ông ta đã không còn dễ dàng kiểm soát được biểu cảm của mình nữa.
"Ngài nghĩ lão nạp đưa ra tất cả đề nghị này chỉ vì Thiếu Lâm sao?"
"......."
"Nói sao thì tất cả đều là vì bách tính thiên hạ. Dù có như vậy, tóm lại Hoa Sơn vẫn muốn từ chối thỉnh cầu của Thiếu Lâm đúng chứ?"
Ánh mắt Thanh Minh dần trở nên hung tợn. Ngay khi hắn định mở miệng ra nói gì đó, Bạch Thiên đã giữ cổ tay hắn không cho hắn manh động. Như thể Bạch Thiên bảo hắn hãy im lặng mà tin tưởng Huyền Tông.
"Vì bách tính thiên hạ ư..." Huyền Tông chậm rãi gật đầu.

"Hoa Sơn không nghi ngờ ý tốt của Thiếu Lâm. Nói thế nào đi chăng nữa, ta chưa bao giờ nghi ngờ điều mà Phương Trượng đây muốn nhất chính là hòa bình cho thiên hạ."
"Vậy tại sao ngài lại từ chối?"1
Huyền Tông nở nụ cười rạng rỡ.
"Phương Trượng. Có thật đó là con đường duy nhất ư?" "......."
"Hoa Sơn cũng là môn phái vì bách tính thiên hạ. Dù có làm gì đi chăng nữa, chúng ta sẽ không bao giờ quên hai chữ hiệp nghĩa khắc sâu trong tim mình."
"Nếu vậy thì..."
"Thế nhưng."
Huyền Tông dứt khoát nói.
"Thứ mà ta nói không đồng nghĩa chúng ta sẽ đi chung một con đường. Thiếu Lâm cứ đi theo đường của Thiếu Lâm, Hoa Sơn sẽ tự nỗ lực đi theo con đường mà Hoa Sơn chọn để đạt được kết quả mà mình muốn."
"......."

"Chẳng phải Phương Trượng đã có phần ngạo mạn khi nghĩ rằng cách duy nhất làm cho thiên hạ thái bình là hợp tác với Thiếu Lâm sao?"
Gương mặt Pháp Chỉnh dần méo mó.
Một từ 'ngạo mạn' vừa mới thốt ra khiến cho Pháp Chỉnh vô cùng phẫn nộ.
"Kẻ ngạo mạn ở đây không phải là Thiếu Lâm mà chính là Hoa Sơn!"
"Nhưng mà...!"
Thanh Minh không thể chịu đựng được nữa mà nổi giận, Ngũ Kiếm lập tức nắm lấy vạt áo hắn kéo lại.
"Này..."
Mặc dù bộc phát trong phút chốc, nhưng Thanh Minh liền siết chặt tay vì hắn biết rằng hắn không nên động thủ ở đây.
Sau một thoáng im lặng, Pháp Chỉnh hít một hơi thật sâu tựa hồ ông ta nghĩ bản thân có phần hơi quá khích. Sau đó, dường như ông ta đã lấy lại bình tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn còn rất hung dữ.
"Có lẽ chúng ta không cần phải bàn thêm nữa rồi."

"Xin Phương Trượng lượng thứ."
"Lão nạp tôn trọng quyết định của Chưởng Môn Nhân. Thế nhưng..."
Pháp Chỉnh lập tức nhìn thẳng vào Huyền Tông.
"Ngài nên nhớ một điều. Mọi sự lựa chọn đều có cái giá của nó."
Câu nói thẳng thắn đó khiến sắc mặt các đệ tử thoáng chốc thay đổi.
Thế nhưng, Huyền Tông chỉ điềm đạm gật đầu đáp trả. "Nếu phải trả giá, ta nhất định sẽ gánh chịu."
"Mọi chuyện có thể sẽ không đi đến bước đường này. Giá mà Chưởng Môn Nhân sáng suốt hơn một chút."
Huyền Tông nhìn thẳng vào mắt Pháp Chỉnh. Đôi mắt sâu thẳm của ông ta tựa hồ đang gây áp lực cho Pháp Chỉnh.
"Nếu ta sáng suốt hơn một chút, có lẽ đã không từ chối lời đề nghị của Phương Trượng rồi."
"Nếu vậy tại sao...!"
"Đó là vì hiệp nghĩa mà ta theo đuổi." "......."

"Kẻ thông minh thường suy tính đến lợi ích. Thế nhưng, cũng có những người theo đuổi hiệp nghĩa cho riêng mình chứ không phải là lợi ích."
Pháp Chỉnh cắn chặt môi.
"Đó chính là con đường mà ta nghĩ cho Hoa Sơn."
Pháp Chỉnh nhắm chặt mắt không nói thêm câu nào. Tràng hạt trên tay mỗi lúc một lăn nhanh hơn. Ông ta im lặng một lát rồi chậm rãi mở mắt.
"Hiệp nghĩa ư..."
Nụ cười kỳ quái hiện lên môi Pháp Chỉnh.
"Nghe Chưởng Môn Nhân đây nói cứ như Thiếu Lâm không theo đuổi hiệp nghĩa vậy."
"Ta không có ý đó."
"... Lão nạp đã hiểu rõ ý của Hoa Sơn rồi." Liền sau đó, Pháp Chỉnh đứng dậy.
Tiếp tục ngồi ở đây chỉ tổ xấu mặt thêm mà thôi. Có lý do gì ông ta phải ngồi lại với những người đã không cùng chiến tuyến với mình chứ?

"Xin đa tạ đã mời trà, Chưởng Môn Nhân."
"... Vâng."
"Không cần tiễn. Lão nạp xin cáo từ."
Pháp Chỉnh nhìn quanh những người đang ngồi trong phòng một lượt. Cuối cùng ánh mắt ông ta dừng lại trước Thanh Minh.
"Chắc ngươi hài lòng rồi nhỉ, Hoa Sơn Kiếm Hiệp?"
"Còn lão chắc là không được toại nguyện nên đang rất khó chịu nhỉ?"
Thanh Minh cười khẩy rồi bồi thêm một câu.
"Cuộc đời chính là như vậy đấy, Phương Trượng."
"Nói hay lắm."
Pháp Chỉnh gật đầu, gương mặt ông ta đã cứng đờ từ lâu.
"Thế nhưng ngươi phải rõ, hiện tại kẻ đang lao vào miệng cọp không phải là Thiếu Lâm mà là Hoa Sơn. Và ngươi phải tự mình gánh chịu hậu quả đã gây ra."
"À, được thôi. Nhưng mà vai lão có vẻ nhỏ ghê. Không biết có gánh nổi lũ Tà Phái đang kéo đến không nữa."
Pháp Chỉnh cắn chặt môi.

Ông ta hiện có rất nhiều lời muốn nói, nhưng trong tình huống này, có nói thêm cũng chỉ thành trò cười mà thôi.
Đây không đơn thuần là đàm phán thất bại. Mà phải nói là một thất bại vô cùng thảm hại.
Lần đầu tiên ông ta không đạt được mong muốn dù ông ta đã đặt cược tất cả tâm ý vào đó.
'Không, không phải.'
Chỉnh xác đây là lần thứ hai. Lần đầu chính là tại Đại hội tỷ võ Hậu Khởi Chi Tú toàn thiên hạ.
'Đáng lẽ lúc đó ta phải nhận ra chứ.'
Rằng một ngày nào đó Hoa Sơn có thể vượt mặt Thiếu Lâm.
"A Di Đà Phật."
Pháp Chỉnh niệm Phật rồi xoay người tựa hồ không muốn nhìn thấy Thanh Minh nữa, ông ta khẽ lên tiếng.
"Lão nạp xin phép."
Và rồi Pháp Chỉnh một mạch đi thẳng ra ngoài không chút luyến tiếc. Pháp Giới theo sau ông ta thậm chí còn không nhìn hay chào hỏi những người còn lại.

Rầm!
Ngay khi cánh cửa bị đóng sầm lại, sự căng thẳng bao trùm lên các đệ tử Hoa Sơn phút chốc liền tan biến.
"Phùuuuuu!"
".... Nghẹt thở chết mất."
"... Đáng sợ quá."
Pháp Chỉnh chính là Pháp Chỉnh.
Áp lực mà Phương Trượng Thiếu Lâm mang lại không phải là thứ mà họ dám xem thường. Thế nhưng, họ đã chịu đựng cho đến phút cuối cùng.
"Chưởng Môn Nhân... sư huynh không sao chứ?"
"Ừm."
Huyền Linh lo lắng hỏi thăm, Huyền Tông liền trầm ngâm.
"Ta không biết quyết định của mình có đúng hay không nữa. Nhưng Huyền Linh à, chẳng phải chúng ta quá rõ nếu đi trên con đường bằng phẳng còn gây ra cơn thịnh nộ lớn hơn hay sao?"
"... Đúng vậy ạ."

"Ta cũng không rõ. Có lẽ vì chút tự tôn của ta mà đã mang lại gánh nặng cho các đệ tử."
"Thiếu Lâm thì có gì to tát chứ? Bọn họ chỉ là mấy tên đầu trọc thôi."
Ngó thấy Huyền Tông vẫn chưa rũ bỏ được nỗi lo lắng trong lòng, Thanh Minh liền cười rồi nói.
"Người trả lời hoàn hảo lắm, Chưởng Môn Nhân." "Đúng vậy ạ."
"Chúng con thấy Chưởng Môn Nhân nói chí phải ạ!" Cuối cùng Huyền Tông cũng nở nụ cười.
'Bọn trẻ này thật là.'
Vì bọn trẻ này mà ông ta không thể vội vàng lựa chọn con đường dễ dàng như vậy được. Người ta nói lớp trước làm gương cho lớp sau, thế nhưng đôi khi cũng có điều ngược lại nhỉ?
Cạch.
Lúc đó ánh mắt Huyền Tông hướng về phía cửa.
Nhìn thấy người đi phía sau Pháp Chỉnh và Pháp Giới, Huyền Tông liền thở dài một hơi.

*****
"Sao ông ta có thể làm như thế được? Sao ông ta dám làm vậy với Phương Trượng chứ?"
Gương mặt Pháp Giới đã đỏ bừng lên.
Nếu là Pháp Giới thì ông ta đã bộc phát cơn giận mấy lần rồi. Những thứ mà ông ta vừa thấy, rõ ràng không phải là thái độ nên có đối với Phương Trượng Thiếu Lâm. Họ không hề có chút tôn trọng nào đối với Thiếu Lâm, người đã bảo vệ hòa bình của giang hồ hàng trăm năm qua và cũng là người đã đứng ra phân xử cho nhiều môn phái.
Đến cả Pháp Chỉnh bình thường hay quở mắng Pháp Giới nhưng lần này ông ta cũng thèm nói lời nào. Ông ta chỉ ngậm chặt miệng, bước những bước thật dài đi về phía sơn môn.
"Hoa Sơn Kiếm Hiệp... Huyền Tông."
Giọng nói chứa đựng sự phẫn nộ tột cùng vọt ra khỏi miệng Pháp Chỉnh.

Rốt cuộc trong suốt cuộc đời Pháp Chỉnh, ông ta từng trải qua nỗi ô nhục nào lớn thế này chưa? Nỗi ô nhục đang sục sôi trong lòng ông ta tựa hồ muốn thiêu đốt cả ruột gan.
'Từ khi nào mà Thiếu Lâm lại bị đối xử như vậy chứ?'
Trong suốt thời gian qua, Thiếu Lâm đã nỗ lực hết mình vì thiên hạ, tại sao bọn người đó chỉ nghĩ cho riêng mình thôi chứ?
Két.
Pháp Chỉnh bất giác nghiến răng.
"A Di Đà Phật..."
Ông ta không nhịn được cơn thịnh nộ đang cuộn trào mà siết chặt nắm đấm.
"Ta cứ tưởng Hoa Sơn là nơi biết chừng mực, nhưng có vẻ ta đã lầm rồi."
"Phương Trượng..."
"Chúng ta về Thiếu Lâm Tự thôi."
Không phải Thiên Hữu Minh không tương trợ thì Thiếu Lâm không thể đối phó được Tứ Bá Liên. Chỉ là ông ta muốn giảm bớt tổn thất mà thôi.

Nếu chuyện này không thành, thì hiện giờ ông ta phải cho thiên hạ biết.
Rằng Thiếu Lâm không thiếu thực lực, và lý do tại sao Thiếu Lâm được gọi là Thiên Niên Thiếu Lâm và là Bắc Đẩu của giang hồ hàng trăm năm qua!
Phải cho lũ Tà Phái gian ác và những tên Chính Phái đã quên đi đạo nghĩa kia hay điều đó!
Ngay lúc đó, Pháp Chính đột nhiên dừng bước.
"Pháp Giới!"
"Vâng, Phương Trượng!"
"Hãy dẫn Tuệ Nhiên về! Ta không thể để đệ tử Thiếu Lâm ở đây thêm nữa."
"Đệ, đệ đã rõ ạ."
Khoảnh khắc đó, Pháp Giới kinh ngạc trước cơn phẫn nộ của Pháp Chỉnh chuẩn bị xoay người lại.
"Không cần phải vậy đâu, Phương Trượng."
Nghe giọng nói bình thản vang lên phía sau lưng. Ánh mắt Pháp Chỉnh và Pháp Giới liền hướng ra sau.

Không biết tự lúc nào, Tuệ Nhiên đã làm thế bán chưởng về phía hai người. Hắn còn đang vận bộ võ phục Hoa Sơn, quả thật trông không phù hợp chút nào.
"Con đến đúng lúc lắm. Mau thu dọn hành lý đi. Không, không cần thiết! Bây giờ con theo chúng ta về luôn đi!"
"Phương Trượng."
Tuệ Nhiên thôi làm thế bán chưởng, hắn nhìn chằm chằm Pháp Chỉnh.
Đôi mắt to sáng của hắn vô cùng bình tĩnh, tựa như mặt hồ không chút gợn sóng.
"Con sẽ không đi đâu."
"... Con nói gì?"
Pháp Chỉnh nghi ngờ mình nghe nhầm liền hỏi lại, Tuệ Nhiên lắc đầu.
"Con nói là con sẽ không về đâu."
"Con..."
Ánh mắt Pháp Giới đã lạnh như băng. Liền sau đó, cơn giận dữ như vũ bão của ông ta đổ dồn về phía Tuệ Nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro