Chapter 928. Đây là bổn phận của ta - Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn. (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 928. Đây là bổn phận của ta - Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn. (3)
Sự tức giận của Pháp Giới không chỉ xuất phát từ cảm xúc cá nhân. Ông ta là người giữ chức vụ Viện Chủ Giới Luật Viện của Thiếu Lâm Tự và đây là việc đã vượt quá giới hạn để nói về một vấn đề riêng tư.
"Bây giờ"
Hơn bao giờ hết, ông ta dừng lại và dồn sức nặng vào lời nói để nhấn mạnh cho Tuệ Nhiên hiểu.
"Con đang chống lại mệnh lệnh của Phương Trượng đó ư?"
Vậy nhưng Tuệ Nhiên chỉ mỉm cười như thể hắn không hề biết sự nghiêm trọng của câu hỏi này.
"Con không biết phải trả lời như thế nào nữa"
"Cái gì?"
"Trên tư cách là một Phật Tử một lòng hướng Phật, con chỉ làm theo những gì trái tim mình mách bảo. Như vậy nghĩa là chống đối sao ạ?"3
Khuôn mặt Pháp Giới ngay lập tức biến dạng.

"Con cho dù là một Phật Tử đi chăng nữa nhưng cơ thể con thuộc về Thiếu Lâm. Chẳng lẽ con không biết nếu như chống lại mệnh lệnh của Phương Trượng thì sẽ có hậu quả như thế nào sao?"
"..."
Lần này Tuệ Nhiên cũng không trả lời. Giọng nói Pháp Giới lúc này đã pha chút tức giận.
"Con như vậy là đang kháng lệnh đấy"
"..."
"Cái kết của việc kháng lệnh mà không có lý do chính đáng là sẽ bị trừng phạt bằng phá môn. Mà phá môn của Thiếu Lâm là gì con có biết không hả?"
Tuệ Nhiên gật đầu. "Vâng"
"Con biết rồi ư?" "Con biết ạ"
Pháp Giới nheo nheo mắt.
"Đệ tử bị phá môn tại Thiếu Lâm sẽ phải đối mặt với hình(刑) phạt Đoạn Gân Trảm Mạch (斷筋斬脈).

Ngay khi từ Đoạn Gân Trảm Mạch được thốt ra, khuôn mặt Tuệ Nhiên ngay lập tức trở nên tái nhợt.
"Đan điền bị phá hủy, gân tay gân chân cũng sẽ bị cắt hết. Đồng nghĩa với việc đó là cuộc đời về sau con sẽ không thể sử dụng võ công được nữa. Kể cả như vậy con vẫn quyết phạm tội khi sư diệt tổ và chấp nhận phá môn đúng không?"
Trong giọng nói của Pháp Giới lúc này thậm chí chẳng còn chút từ bi nào.
Tuệ Nhiên nhìn lên bầu trời trong chốc lát. Pháp Chỉnh và Pháp Giới là những người đã mở ra cuộc đời này cho hắn. Vì vậy mà tâm trạng khi nhìn thấy bọn họ phẫn nộ và tức giận vì bản thân thật không dễ chịu chút nào.
Nhưng mà....
'Nếu không phải là như vậy thì suy cho cùng ta cũng chỉ là một nỗi ám ảnh mà thôi'
Tuệ Nhiên không một chút do dự cúi đầu xuống. Đôi mắt hắn trong trẻo và tĩnh lặng.
"Nếu như đó là luật lệ của Thiếu Lâm và... nếu như đó là con đường mà con có thể trả lại những ân huệ mà Thiếu Lâm đã dành cho con thì con sẽ làm vậy."

"Ngu nguội..."
Lần này đến lượt khuôn mặt Pháp Giới trở nên tái nhợt. Ông ta chưa từng tưởng tượng được rằng Tuệ Nhiên sẽ trả lời như thế này.
Đoạn Gân Trảm Mạch.
Đó là hình phạt tàn nhẫn cắt gân tay chân, phá hủy đan điền và khí huyết. Người phải chịu hình phạt này sẽ không bao giờ có thể sử dụng võ công lại được nữa.
Thực ra mà nói còn tệ hơn vậy rất nhiều.1
Không chỉ mất đi nội lực, người phải chịu hình phạt này sẽ không thể sử dụng tay chân được nữa. Thậm chí còn không bằng một người bình thường. Liệu ai có thể chịu đựng được việc không thể cầm muỗng bằng chính bàn tay của bản thân trong suốt phần đời còn lại đây?
"Tỉnh táo lại đi! Rốt cuộc con đang nghĩ gì vậy hả...?"
Cuối cùng khi Pháp Giới không thể chịu đựng được nữa mà hét lên, Pháp Chỉnh đã giơ tay ra chặn ông ta lại.
"Phương Trượng!"

Bất chấp tiếng hét đầy gấp gáp của Pháp Giới, Pháp Chỉnh vẫn chỉ lắc đầu. Ánh mắt ông ta nhìn Tuệ Nhiên đầy lạnh lẽo. Lý do Pháp Chỉnh cản Pháp Giới lại không phải vì thiện chí đối với Tuệ Nhiên.
"Tuệ Nhiên, ta hỏi con một câu"
Tuệ Nhiên hơi giật mình trước giọng nói của Pháp Chỉnh. Nhưng ngay sau đó hắn lập tức điều chỉnh là thần sắc rồi gật đầu.
"Vâng, Phương Trượng"
"Lý do là gì vậy?"
"..."
Pháp Chỉnh tiếp tục nói với tông giọng lạnh lùng.
"Con chỉ cần theo ta về Thiếu Lâm Tự, ta có thể cho con rất nhiều thứ. Không chỉ là vị trí Phương Trượng Thiếu Lâm đời sau, ta thậm chí có thể chuẩn bị cho con để hướng đến vị trí Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân và cả những vinh quang còn hơn thế nữa"
"..."
"Cho dù là vậy con vẫn muốn chống đối lại ta và chấp nhận phá môn ư? Lý do là gì? Lý do con vứt bỏ tất cả những gì mà con đã tu luyện trong suốt quãng thời gian qua là gì hả?"

Sự lạnh lẽo tràn ngập trong đôi mắt của Pháp Chỉnh. Nó lạnh lẽo đến mức thật khó có thể tin được đc ; là đôi mắt của một đệ tử Phật Môn. Và Tuệ Nhiên chưa từng phải nhận ánh mắt đó từ Pháp Chỉnh một lần nào.
Vậy nhưng trong khoảnh khắc này, nụ cười ảm đảm lại xuất hiện trên khóe môi của Tuệ Nhiên. Thật kỳ lạ nhưng những lời nói này của Pháp Chỉnh lại giúp hắn xác định được tâm can bản thân sau một quá trình dài hỗn loạn.
Hắn ta hỏi lại Pháp Chỉnh như đang thiền vấn đáp. "Tất cả những thứ đó là gì vậy ạ?"
"Cái gì?"
"Là ám ảnh, là hư không(空)?
"..."
Khuôn mặt Pháp Chính ngay lập tức cứng đờ. Dường như ông ta không thể tin được lại được nghe những lời này từ Tuệ Nhiên.
"Vị trí Phương Trượng, vị trí Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân, những vinh quang vô tận..."
Tuệ Nhiên lắc đầu.
"Người hỏi con về lý do phải không?"

Và rồi hắn ta đã trả lời một cách bình tĩnh.
"Bởi vì con không phải là một võ giả. Con là một Phật Tử" "..."
"Khi Phương Trượng nói những điều này với con ngược lại lại khiến con tỏ tưởng về trái tim của bản thân hơn. Phương Trượng, người nói về vinh quang ư? Một kẻ bước trên con đường Phật Đạo mà cũng có thể có vinh quang được sao? Con đường mà một Phật Tử phải đi là con đường phổ độ chúng sinh. Con đường đó chẳng lẽ không bằng những vinh quang mà người nói?"
Đến lúc này, Pháp Chỉnh chỉ nhìn Tuệ Nhiên mà không nói nên lời.
"Võ công được đúc kết trong cơ thể này thì có gì to tát? Cho dù võ công có chạm đến bầu trời kia thì nó cũng chỉ là một tạp niệm không thể cứu rỗi chúng sinh mà thôi"
"Con...."
Đôi tay của Pháp Chỉnh bắt đầu run rẩy.
Ông ta có thể chịu đựng tất cả những việc khác.
Nhưng làm gì có nỗi xấu hổ nào hơn việc nhận thuyết pháp từ một đệ tử Thiếu Lâm được đây?

"Trước khi là một võ giả con là một Phật Tử. Nơi đó không có Phật Đạo (佛道) mà con hướng đến sao người lại muốn kéo con về kia chứ? Cho dù cơ thể ở miền cực lạc mà trái tim bị giam dữ trong địa ngục thì nơi đó có khác nào địa ngục trần gian?"
"Tuệ Nhiên"
"Nếu như người muốn kiểm soát"
Tuệ Nhiên từ từ gật đầu. Khuôn mặt hắn thanh tịnh tột độ.
"Nếu như người phải kiểm soát thì hãy cứ làm như vậy. Ngay cả khi bị đuổi khỏi Thiếu Lâm hay mất đi võ công, sự thật tiểu tăng là Phật Tử vẫn không thay đổi. Như vậy là được phải không ạ?"
Cuối cùng Tuệ Nhiên mỉm cười rồi buông thõng hai tay xuống. Đó là một hành động cho thấy rằng hắn ta sẽ không phản kháng.
Khi sự việc đi đến nước này, người bàng hoàng nhất chính là Pháp Giới.
Tuệ Nhiên vốn dĩ là người như thế nào chứ?
Hắn là nhân tài chứa đựng sự kỳ vọng ngàn năm của Thiếu Lâm. Tất cả mọi người đều hy vọng hắn sẽ nâng cao danh tiếng của Thiếu Lâm lên một tầm cao mới. Nói cách khác hắn chính là tương lai của Thiếu Lâm.

Việc Thiếu Lâm cho phép Tuệ Nhiên được đi ngao du - một việc trái với nguyên tắc chẳng phải cũng là vì nghĩ rằng chuyện đó sẽ giúp ích cho sự phát triển của hắn hay sao?
Một kẻ như vậy lại đang nói rằng sẽ bước chân ra khỏi Thiếu Lâm. Thậm chí còn muốn vứt bỏ tất cả võ công đã được tích lũy bấy lâu nay ư?
'Rốt cuộc là tại sao?'
Đây là việc mà thường thức của ông ta không thể nào hiểu được.
Tất cả mọi người trong thiên hạ này đều mong muốn trở thành đệ tử của Thiếu Lâm. Vậy mà kẻ khiến cả thiên hạ này phải ghen tị lại đang tự muốn bước đi một mình.
"Tên tiểu tử ngu muội..."
Một giọng nói đầy tiếc nuối phát ra từ miệng của Pháp Giới. Nhưng khác với Pháp Giới, đôi mắt Pháp Chỉnh ngày càng trở nên lạnh lẽo.
"Ý của con là vậy đúng chứ?"
"Vâng thưa Phương Trượng"
Ông ta không nói gì nữa mà chỉ nhìn chằm chằm vào Tuệ Nhiên.
Nếu như không phải lúc này mà vào một thời điểm khác có lẽ ông ta sẽ cười và bỏ qua cho sự mè nheo này của Tuệ Nhiên. Nhưng tình

hình bây giờ không chút một chút nào. Dưới con mắt của Pháp Chỉnh, người đệ tử mà ông ta đã nhọc lòng nuôi dưỡng đã chọn Hoa Sơn thay vì Thiếu Lâm.
"Hoa Sơn đã che mất mắt của con rồi"
"Hoa Sơn chỉ là chỉ đường cho con mà thôi"
"Lẽ ra lúc ấy ta không nên để con đến Hoa Sơn"
"Con thật sự rất biết ơn vì khi ấy người đã để con đến Hoa Sơn" "Đến cuối cùng con vẫn..."
Khuôn mặt Pháp Chỉnh lúc này không dấu nổi khí thế sắc bén.
Một kẻ dẫn dắt một môn phái phải luôn ôn hòa thư thái. Nhưng cũng có lúc phải lạnh lùng hơn bất kỳ ai. Nếu không định tội kẻ dám khi sư diệt tổ ngay trước mặt Phương Trượng này thì luật lệ Thiếu Lâm sẽ bị lung lay.
Nhưng.
'Ta bây giờ là đang tức giận vì đứa trẻ này dám làm trái với luật lệ của Thiếu Lâm ư? Nếu không thì phải chăng là vì bản thân ta đang bị tổn thương lòng tự trọng?'
Pháp Chỉnh cố gắng giũ bỏ tất cả sự huyễn hoặc đeo bám bản thân trong chốc lát.

"Pháp Giới"
"Vâng"
"Phá môn Tuệ Nhiên đi" "Phương, Phương Trượng!"
"Đệ tử Tuệ Nhiên đã phạm vào tội khi sư diệt tổ. Hãy thu hồi tất cả những gì Thiếu Lâm đã cho nó. Hãy thi hành hình phạt trên tư cách là Viện Chủ Giới Luật Viện!"
"Phương, Phương Trượng!"
Pháp Giới không đành lòng phế bỏ võ công của Tuệ Nhiên. Ông ta ra sức để xoa dịu tình hình.
"Nơi này không phải là Thiếu Lâm Tự. Chúng ta đang ở Hoa Sơn. Phương Trượng! Tuệ Nhiên..Nếu muốn trừng phạt tội nhân thì trước tiên chúng ta phải áp giải Tuệ Nhiên về Thiếu Lâm. Sau đó..."
"Thi hành luật lệ còn phân biệt địa điểm ư?"
"Không phải. Nhưng mà"
"Vậy thì tại sao?"
Pháp Chỉnh nhìn chằm chằm vào Pháp Giới như thể muốn xuyên thủng ông ta.

"Ý đệ là Thiếu Lâm thi hành luật lệ của Thiếu Lâm mà còn phải để ý đến ánh mắt của Hoa Sơn nữa ư?"
"Không, không phải như vậy. Đệ sao dám có những suy nghĩ như vậy được chứ?"
"Nếu vậy thì nhanh chóng thi hành đi"
"..."
"Ngay lập tức!"
Pháp Giới nhắm chặt hai mắt. Nếu như Pháp Chỉnh đã kiên quyết như vậy thì ông ta cũng chẳng còn cách nào khác.
'Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này?'
Tất cả cứ rồi tung lên. Ngay cả thời điểm cũng chẳng thuận lợi. 'Tên tiểu tử ngu muội...Thà rằng nhà ngươi cứ bỏ chạy cho rồi'
Tại sao lại tự mình xuất hiện trước mặt Phương Trượng ngay lúc này chứ? Nếu như nhà ngươi xuất hiện sau khi Phương Trượng bình tĩnh trở lại thì không biết chừng sẽ có con đường khác.
Nhưng mà...
'Nếu so với những gì Tuệ Nhiên phải trả thì những gì chúng ta mất cũng chẳng lớn lao một chút nào, Phương Trượng!'

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng ông ta cũng không thể nào không tuân theo mệnh lệnh của Pháp Chỉnh. Pháp Giới nghiến chặt răng hướng về phía Tuệ Nhiên rồi mở lời.
"Tội nhân quỳ xuống!"
Ngay sau khi câu nói đó được cất lên, đầu gối Tuệ Nhiên lập tức chạm đất. Pháp Giới buộc phải bước những bước chân mà bản thân không hề mong muốn. Trong quá trình đó, ông ta vẫn không ngừng ngoảnh lại phía sau.
"Bọn họ đang làm gì vậy?"
"Tiểu sư phụ Tuệ Nhiên sao lại thế kia?"
Nhìn thấy khung cảnh đó, các đệ tử Hoa Sơn không thể ngừng lẩm bẩm và cau mày. Nhưng dù sao Tuệ Nhiên cũng là đệ tử của Thiếu Lâm. Đây là việc mà bọn họ không thể xen vào được.
Trong khi đó, một vài người đã tinh ý nhận ra có chuyện gì đó không bình thường đã tức tốc chạy về phía điện các của Chưởng Môn Nhân.
"Thi hành đi"

Pháp Giới thi triển thủ đao(手刀). Hai tay ông ta được cường hóa bởi quyền khí lam sắc. Đôi tay còn sắc bén hơn cả lưỡi kiếm này sẽ cắt đứt cơ bắp toàn thân và phế bỏ đan điền của Tuệ Nhiên.
"Tuệ Nhiên"
Đến cuối cùng, Pháp Giới đã không thể vươn tay ra mà cố gắng thuyết phục Tuệ Nhiên một lần nữa.
"Nếu như bây giờ con đổi ý, Phương Trượng chắc chắn sẽ mủi lòng"
Vậy nhưng tất cả những gì ông ta thấy chỉ là bóng lưng cương quyết của Tuệ Nhiên mà thôi.
"Đại sư đừng do dự nữa" "..."
Pháp Giới cắn chặt môi.
"Rốt cuộc con đã thấy gì tại Hoa Sơn mà lại hành động dại dột như vậy hả? Những gì Thiếu Lâm dạy con không bằng Hoa Sơn ư? Con chỉ là đang bị huyễn hoặc mà thôi"
Trước câu nói đó, Tuệ Nhiên chỉ điềm tĩnh trả lời.
"Con không học được gì đặc biệt ở Hoa Sơn cả. Bọn họ cũng chẳng có ý định dạy con. Con biết học gì ở những người còn không có ý định chỉ dạy đây?"

"Nếu vậy thì! Tại sao con lại như thế này?" "Chỉ là con đã giác ngộ"
"Giác ngộ ư?"
"Vâng"
Tuệ Nhiên tạo tư thế bản chưởng mỉm cười rạng rỡ.
"Con đã tìm được Lợi Tha (利他) - thứ mà con đã không thể tìm được tại Thiếu Lâm"
"..."
"Con biết con đường mà con tìm kiếm có ở nơi đó. Vậy thì tại sao con lại phải do dự? Nếu như đại sư trân quý con xin người đừng ngần ngại. Vì đó là con đường vì chính bản thân con"
Pháp Giới nhắm chặt mắt lại.
Trên tư cách là một đại sư của Thiếu Lâm, đây là những lời mà ông ta không thể nào chấp nhận nổi. Nhưng nếu ở trên tư cách là một người theo Phật Đạo thì ông ta hoàn toàn có thể hiểu được.
Thật buồn vì Tuệ Nhiên đã chống lại những gì ông ta nói. Nhưng nếu đứng trên lập trường là một Phật Tử- một người xây dựng phật pháp như ông ta thì đây là một chuyện rất đáng chúc mừng. Trong cảm xúc trái ngược đó, trái tim Pháp Giới như muốn bùng nổ.

Vậy nhưng...
'Ta là đại sư của Thiếu Lâm'
Ta không được phép do dự.
Pháp Giới cắn chặt môi.
Khi ông ta ngẩng đầu lên, Pháp Chỉnh không nói gì mà chỉ gật đầu.
"Những gì con nhận được từ Thiếu Lâm bây giờ nhân danh Thiếu Lâm ta sẽ lấy lại tất cả"
"A Di...Đà Phật"
Ngay khi Tuệ Nhiên niệm xong Phật hiệu, thủ đao với quyền khí sắc bén của Pháp Giới ngay lập tức giáng xuống cổ chân của Tuệ Nhiên.
"Áaa!"
"Tiểu sư phụ!!"
Các đệ tử Hoa Sơn đồng loạt hét lên.
Những người không thể tin được chuyện này sẽ xảy ra đã đạp mạnh chân xuống đất và lao đến. Nhưng đã quá muộn.
"Khônggggg!"
Khoảnh khắc thủ đao của Pháp Giới cố gắng cắt đứt gân cổ chân của Tuệ Nhiên thì.

Keng!!!
Cùng với một âm thanh lớn vang lên, Pháp Giới nắm lấy tay của bản thân vội vã lùi về sau vài bước. Khi tay của ông ta chạm vào mắt cá chân của Tuệ Nhiên, một luồng kiếm khí bay từ đầu đến đánh mạnh vào tay của ông ta.
"Các người dám!"
Đây là việc của Thiếu Lâm. Kẻ nào dám dùng vũ lực để cản trở?
Pháp Giới bối rối và tức giận quay đầu lại. Một người nào đó đang đi bộ về phía này.
Hoa Sơn Kiếm Hiệp.
Hắn ta tra thanh kiếm đã rút ra lại vào vỏ kiếm rồi tiến thẳng về phía bọn họ
"Ai"
Thanh Minh gầm gừ.
"Ai cho phép các người có những hành động này tại Hoa Sơn?"
"..."
"Trả lời đi! Lũ tiểu tử chết tiệt các người!"
Nộ khí mà hắn tỏa ra bắt đầu càn quét tứ phương tám hướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro