Chapter 930. Đây là bổn phận của ta - Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn. (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 930. Đây là bổn phận của ta - Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn. (5)
Pháp Chỉnh bước đi mà không hề quay đầu nhìn lại.
Pháp Giới vô thức rụt cổ lại trước ánh mắt đằng đằng sát khí của ông ta.
".......Hoa Sơn."
Rõ ràng ông ta không leo lên đây với tâm trạng này. Tuy cảm giác có chút nhục nhã, nhưng ông ta đã tin rồi ông ta sẽ đạt được điều mình muốn.
Đối với Pháp Chỉnh, Hoa Sơn giống như một con sói mà ông ta có thể thuần hóa.
Mặc dù đối với người bình thường, sói là một loài động vật nguy hiểm, thế nhưng, với những người có thể thuần hóa nó, thì sói chẳng khác nào một con chó có thêm mấy chiếc răng nhọn.
Ấy vậy mà con sói ông ta cứ ngỡ đã bị mình thuần hóa lại đang nhe nanh về phía ông ta. Như thể nó vẫn chưa đánh mất bản tính hoang dã của mình.
"Đức Phật ban phước cho tất cả mọi người."

"......."
"Nhưng ngài đã không thể ban lòng từ bi với một tộc người. Đệ có biết đó là tộc người nào không?"
"Đệ không biết."
"Là Ma La (魔羅)."
Pháp Giới định nói gì đó nhưng rồi đành yên lặng. Pháp Chỉnh tiếp tục nói.
"Điều đó có nghĩa là ngay cả Đức Phật cũng không thể cứu rỗi được chúng. Bởi ngài là người nghiêm khắc hơn bất cứ ai khi đứng trước những kẻ chỉ chuyên gây hại tới mức không thể cứu rỗi."
Pháp Chỉnh nhìn chằm chằm về tòa điện các của Hoa Sơn ở đằng xa.
"Ta đã nghĩ ít ra Hoa Sơn không phải là một loài ma quỷ, nhưng có vẻ như suy nghĩ ấy của ta đã sai rồi."
"........Phương Trượng." Pháp Chỉnh cắn chặt môi.

Pháp Giới có chút nghi hoặc nhìn ông ta. Bởi dường như Pháp Chỉnh đang suy tính điều gì đó.
"........Cuối cùng......"
"Hả?"
"Không."
Pháp Chỉnh lắc đầu.
"Điều quan trọng bây giờ là Trường Giang. Ta sẽ giải quyết chuyện đó. Hoa Sơn để sau hãy tính. Nhưng......"
Ông ta đạp mạnh chân.
"Tới một lúc nào đó, Hoa Sơn nhất định sẽ phải trả giá cho chuyện ngày hôm nay. Bỏ cảm xúc cá nhân qua một bên, ta nhất định sẽ khiến họ phải trả giá khi đã bỏ mặc thiên hạ rơi vào cảnh lầm than và dám đạp lên tên tuổi của Thiếu Lâm."
"Đương nhiên là vậy rồi, thưa Phương Trượng." Soạt.
Pháp Chỉnh siết chặt tay, chuỗi tràng hạt vỡ thành từng mảnh rơi lả tả xuống đất.

Chuỗi tràng hạt vỡ nát ấy hệt như mối quan hệ giữa Thiếu Lâm và Hoa Sơn hiện giờ. Sợi chỉ mỏng manh kết nối tất cả mọi thứ đã đứt làm đôi.
"Hoa Sơn Kiếm Hiệp......."
Pháp Chỉnh nghiến răng bước đi.
"Đây là sự lựa chọn của ngươi."
***
Sau khi Pháp Chỉnh rời đi, các nhân vật chủ chốt của Hoa Sơn đã quay trở lại phòng của Chưởng Môn Nhân.
Và Tuệ Nhiên cũng chiếm một vị trí đường hoàng trong số các nhân vật chủ chốt ấy. Cứ mỗi khi nhìn vào đôi mắt sáng, long lanh của hắn là trong lòng các đệ tử Hoa Sơn lại trào dâng cảm giác tự hào không nguôi.
"Tiểu tăng...... thực sự đa tạ các vị rất nhiều."
"Có gì đâu, tiểu sư phụ."
"Bọn ta cũng có phải ai xa lạ đâu."
"Ngươi không cần phải bận tâm chuyện đó làm gì cả." Tuệ Nhiên có chút xấu hổ mỉm cười trong trẻo.

Hắn đã từ bỏ Thiếu Lâm mà hắn coi như gia đình của mình. Vậy mà hắn lại không cảm thấy buồn, là bởi đã có họ ở bên. Cảm giác thân thuộc mà họ mang lại, khác hẳn với Thiếu Lâm.
'Đúng vậy. Đây chính là nơi ta phải ở lại.......' "Còn cười nữa à?"
"......."
Tuy nhiên.
Thật đáng tiếc, khi ở đây có một kẻ không bao giờ mỉm cười trong bầu không khí ấm áp đó.
Cái tên chẳng khác nào ác quỷ vừa mới từ địa ngục chui lên đang nhìn Tuệ Nhiên với ánh mắt sắc như dao. Cuồng khí khủng khiếp tỏa ra. Khiến Tuệ Nhiên tự động rụt cổ lại.
"Ngươi còn cười được nữa à?"
".......Thí, thí chủ. Ta......."
"Cái con trọc lừa này?"
Thấy mặt Thanh Minh dần dần đỏ lên, Tuệ Nhiên lén lút lùi về phía sau.
"Này."

"Vâng?"
"Ngươi chơi ta đấy à?"
"Thí, thí chủ nói gì......."
"Ôi trời ạ!"
Cuối cùng Thanh Minh bay đến đạp thẳng vào ngực Tuệ Nhiên. Rầm!
"Á á á á á á!"
Tuệ Nhiên bị tấn công bất ngờ không kịp phòng bị mà ngã lăn vào góc. Chẳng biết tâm trạng đã được giải tỏa hay chưa mà Thanh Minh liền lao thẳng về phía Tuệ Nhiên. Mọi người hoảng sợ lao tới ngăn Thanh Minh lại.
"Con, con sao thế! Thanh Minh!"
"Đệ hãy bình tĩnh lại đi!"
"Ai đó hãy mang kẹo tới đây đi, nhanh lên!"
Khi Ngũ Kiếm phải thốt ra từ kẹo, thì điều đó cũng đồng nghĩa với việc tình hình đã vô cùng nghiêm trọng. Các đệ tử Hoa Sơn vội vàng hợp sức cùng Ngũ Kiếm đè Thanh Minh xuống.

Thanh Minh không ngừng cào xuống sàn như một con cuồng khuyển, gầm gừ nhìn về phía Tuệ Nhiên.
"Bỏ ra! Bỏ ra! Hôm nay ta phải khiến cho cái đầu trọc đó mọc tóc mới thôi!"
"Con nói vớ vẩn cái gì vậy!"
"Không phải!"
Hai mắt Thanh Minh phun ra lửa. Hắn hét lên.
"Đã biết sẽ bị lão trọc đó đuổi đi rồi thì ngươi phải ngoan ngoãn chui vào góc mà trốn đi chứ! Hà cớ gì ngươi cứ tò tò chui ra rồi rước phiền phức về cho người khác vậy hả! Hả?"
Giật mình.
Tuệ Nhiên cúi gục đầu.
"Ngươi vừa chơi ta một vố đấy! Này! Bộ ngươi có ác cảm với Hoa Sơn à? Ngươi muốn Thiếu Lâm và Hoa Sơn đánh nhau chết hết mới vừa lòng phải không? Ta cho ngươi ăn ngủ ở đây bao nhiêu năm rồi, sao ngươi có thể lấy oán trả ơn như vậy chứ? Tới đây! Hôm nay ta phải bắt ngươi trả ơn mới được! A, bỏ ta ra!"
"Con, con bình tĩnh chút đi!"

Vừa khẽ thả lỏng tay được một chút, linh cảm đã ngay lập tức mách bảo Bạch Thiên rằng Thanh Minh thực sự sẽ đánh Tuệ Nhiên tới khi biến thành cái đầu heo mới thôi, hắn liền vội vã ghì chặt tay xuống.
Người ngoài mà nghe thấy họ phải bảo vệ Tuệ Nhiên thì sẽ cảm thấy thật nực cười, thế nhưng, kẻ đang bị Bạch Thiên ghì chặt kia lại là kẻ có thể biến lời nói nực cười ấy trở thành sự thực.
"Cái gì? Phật tử ư? Phật tử áaaaaa?! Này, tên khốn kia!" "Á!"
Thanh Minh đã cố sức duỗi chân, dùng má bàn chân đạp thẳng vào cái đầu trọc lóc của Tuệ Nhiên.
"Đức Phật mà nhìn thấy ngươi thì ngài ấy cũng phải lấy nhành cây bồ đề mà táng vỡ cái đầu trọc của ngươi mất thôi! Bộ ngươi thiếu cách để gây chuyện à! Mà sao cứ phải là cách đó? Hả? Thế này thì bọn buôn người chỉ cần cho ngươi một cây kẹo rồi bán ngươi đi thì ngươi cũng sẽ chỉ 'A Di Đà Phật' rồi cười hi hi thôi nhỉ!"
"Này! Ta bảo con bình tĩnh lại mà!"

"Chưởng, Chưởng Môn Nhân. Người hãy làm gì với nó đi! Chưởng Môn......"
Nhuận Tông quay đầu tìm Huyền Tông bỗng chốc giật bắn người. Huyền Tông đang lẩm bẩm gì đó với gương mặt thất thần.
"Thiếu Lâm..... tại sao cứ phải là với Thiếu Lâm kia chứ..... Ta điên rồi, ta phải làm sao đây....."
"......."
Nhuận Tông khẽ thì thầm với Bạch Thiên.
"Sư thúc. Hình như tình trạng của ngài ấy còn nghiêm trọng hơn nó nữa thì phải."
"Mau nhắm mắt vào đi." ".......Vâng."
Dường như tâm trạng của Thanh Minh đã được giải tỏa sau một thời gian vùng vẫy, tứ chi của hắn mất sức dần.
"Mọi chuyện vốn dĩ đang yên đang lành! Ngươi nói bây giờ ta phải làm sao đây, hả cái tên chết tiệt này?"
Hai hàng nước mắt chảy dài trên má Tuệ Nhiên.

Thực lòng mà nói thì hắn cũng cảm thấy ấm ức lắm chứ? Hắn đã chấp nhận bị phá môn và bảo Thanh Minh đừng xen vào rồi, ấy vậy mà Thanh Minh lại tự ý xông tới đòi đuổi Pháp Chỉnh đi, rồi giờ lại quay ra chửi rủa hắn.
Thế này có khác gì hắn lao tới cưỡng chế lôi một người đang bơi dưới nước lên bờ rồi chửi mắng người ta tại sao lại bơi ở dưới dòng nước đầy rẫy nguy hiểm kia đâu.
Người ta gọi đó là cường đạo, là cường đạo đấy.
"Thanh Minh. Chính con đã nói Thiếu Lâm chẳng là gì mà?"
Thanh Minh quay phắt lại. Bạch Thiên nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí thì vội vã ngó lơ đi chỗ khác.
"Lúc cãi nhau thì xàm ngôn gì mà chẳng được! Thiếu Lâm là cái trại trẻ à? Chẳng là gì cả ư? Đương nhiên là không phải rồi!"
"........Thì ta cũng chỉ nhắc con nhớ lại thôi mà." "Hừ. Cái tên hãm tài này."
Thanh Minh nghiến răng.
'Cái đồ xấu tính.'
'Ôi tiểu sư phụ đáng thương.'

'Đến chuyện đó mà nó cũng muốn đổ lỗi cho người khác. Haiz.'
Trên thực tế, cho dù chuyện của Tuệ Nhiên không xảy ra thì mối quan hệ của Hoa Sơn và Thiếu Lâm cũng đã rạn nứt tới mức không thể hàn gắn kể từ thời khắc Pháp Chỉnh bước ra khỏi căn phòng này.
Chuyện của Tuệ Nhiên chỉ như thêm dầu vào lửa mà thôi. "Chậc."
Thanh Minh cũng biết rõ sự thật ấy nên mới dừng lại ở mức này. Đối với Thanh Minh thì việc dừng lại ở đây đã là một hành động vô cùng vĩ đại rồi.
"Với Thiếu Lâm..... Thiếu Lâm. Bây giờ ta phải làm sao đây? Bây giờ? Thiếu Lâm......"
Chẳng biết tâm trạng của Thanh Minh đã được giải tỏa hoàn toàn hay chưa, chứ hồn của Huyền Tông thì đã đi chu du tới tận nơi nào rồi.
Thanh Minh khẽ ho một tiếng rồi bắt đầu dỗ dành Huyền Tông.
"Người phải bình tĩnh trước đã."
"Bình tĩnh ư?"

"......."
"Trông ta có đang bình tĩnh không hả? Cái tên chết tiệt này!"
Huyền Tông ngay lập tức lao tới chộp lấy hai tai Thanh Minh. "Áaaaaaaa! Chưởng Môn Nhân! Tai! Tai con! Đau! Á!"
"Tên điên này sao con dám rút kiếm ra đe dọa Phương Trượng Thiếu Lâm hả? Gây chuyện chán chê rồi lại quay về đòi dạy người khác sao, hả? Tuệ Nhiên ư? Tiểu tử thối tha này! Chuyện đó là tại tiểu tử Tuệ Nhiên sao! Tất cả đều tại con đấy!"
"Á! Tai, tai con! Á, tai con rách ra rồi đây này! Áaa!"
"Ôi trời ơi, hỡi Thiên Tôn ơi......! Rốt cuộc con đã làm gì sai mà người lại đối xử......"
Ta xin lỗi.
"Hả?"
Hình như ta vừa nghe thấy tiếng gì đó thì phải...... "Áaaaaaa!"
Thanh Minh vùng ra vội vàng chạy trốn vào trong góc. Rồi hắn cố gắng phản kháng bằng cách gân cổ lên cãi.

"Vậy người bảo con phải làm sao đây! Bọn khốn đó đã nói sẽ chém đầu lừa trọc mà!"
".......Họ không nói sẽ chém đầu tiểu tăng. Họ chỉ đoạn gân trảm mạch......"
"Thế thì thà bị chém bay đầu vẫn tốt hơn. Ngươi mà không có võ không thì chỉ là một tên ngu si tứ chi bị phế thôi! Một kẻ không có võ công như ngươi thì có tác dụng gì chứ. Còn không bằng mấy con chó dưới núi nữa!"
"......."
Điều thực sự khiến Tuệ Nhiên đau lòng không phải là lời nói ấy của Thanh Minh. Mà chính là những cái gật đầu đồng tình của các đệ tử Hoa Sơn.
Nước mắt không ngừng rơi lã chã trên mặt hắn.
'Lũ xấu xa.......'
Cứ thế này thì ta sẽ thăng thiên mất thôi.
"Trở thành kẻ địch với Thiếu Lâm...... với Thiếu Lâm..... Nguyên Thủy Thiên Tôn ơi. Con tiêu rồi. Hoa Sơn tiêu thật rồi......"

"Ầy! Người đừng nói mấy lời xui xẻo nữa! Một trăm năm trước con cũng ẩu đả một trận ra trò với Thiếu Lâm mà Hoa Sơn có tiêu đâu?"
Lời nói ấy của hắn khiến Huyền Tông ngơ ngác. ".......Một trăm năm trước?"
"Vâng!"
"Một trăm năm trước?"
"Đúng rồi!"
".......Chẳng phải Hoa Sơn đã tiêu tùng rồi đó sao."
"Hả?"
Ơ?
.......Nghe cũng đúng nhỉ?
Thấy Thanh Minh nhất thời cứng họng, Huyền Tông chầm chậm quay về ghế ngồi.
"Ta phải làm sao đây...... làm sao đây......"
"Khụ."
Huyền Thương thấy thế thì ám chỉ nói.

"Nếu đã lo lắng như vậy thì người chỉ cần giải quyết mọi chuyện trong hòa thuận......"
"Làm sao ta có thể giải quyết một cách hòa thuận trong bầu không khí đó được đây hả! Cái tên này!"
"Làm sao ngài ấy có thể hòa thuận giải quyết chuyện đó với đám Thiếu Lâm chết tiệt ấy được!"
Rõ ràng tính cách của hai người hoàn toàn khác nhau. Thế nhưng, những gì họ đang làm lúc này lại giống hệt nhau.
Chẳng biết từ lúc nào, Chưởng Môn Nhân cũng đã bị Thanh Minh hóa. Quả là một việc vô cùng nghiêm trọng.
Ánh mắt các đệ tử Hoa Sơn bỗng chốc tối sầm.
".......Hoa Sơn tiêu tùng thật rồi."
"Tiêu cái gì mà tiêu chứ. Có ta ở đây mà!"
"......."
Huyền Tông nhìn Thanh Minh rồi thở dài.
"Đúng là tiêu thật rồi."
"Ơ, cái lão già này?"
"Ngài ấy là Chưởng Môn Nhân đấy, tên khốn kia!"

Vừa thấy Thanh Minh trợn mắt, Bạch Thiên liền chạy đến đá hắn một cái.
Thanh Minh lăn lộn trong góc một hồi rồi bật dậy.
"Ta đã nói không có gì phải lo lắng rồi! Đám Thiếu Lâm chết tiệt ấy có là gì đâu cơ chứ?"
"Con vừa mới nói là có xong."
"Ta mà ra mặt thì chúng cũng chẳng là gì hết?"
"......Sao chỉ có một cái miệng mà con nói được hai lời vậy, Thanh Minh."
Tại sao chỉ có một cái miệng mà con có thể thốt ra nhiều lời khác nhau thế? Người khác mà nhìn vào thì sẽ tưởng miệng con đang vẽ ra cầu vồng mất thôi.
Cảnh tượng Thanh Minh nói liên hồi không biết mệt mỏi, Huyền Tông mất hồn tự lẩm bẩm gì đó, Tuệ Nhiên u uất núp trong góc, và cả các đệ tử Hoa Sơn đang lao xao.
Oaaa.

Chẳng biết Hồng Đại Quang đã ở đây từ lúc nào mà ông ta cứ lặng lẽ ngồi đó, hoàn toàn không có ý định can thiệp vào. Rồi ông ta chép miệng.
"......Đúng là một mớ hỗn độn thật."
Mà có sao đâu chứ.
Đó là cảnh tượng đậm chất Hoa Sơn mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro