Chapter 965. Đã bảo là hắn sẽ không khiến bổn quân thất vọng mà! (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 965. Đã bảo là hắn sẽ không khiến bổn quân thất vọng mà! (5)
Nếu có ai đó phải diễn tả cảnh tượng đang xảy ra tại nơi này cho người khác thì rốt cuộc họ sẽ phải nói gì đây?
Cho dù đó là người hoạt ngôn tới mấy đi chăng nữa, họ cũng chẳng thể dễ dàng cất lời.
Là vì quá khó để họ diễn tả lại tình huống này sao?
Không phải. Chỉ là bởi nếu không phải là người tận mắt chứng kiến, thì sẽ chẳng có ai tin cảnh tượng trước mắt họ lúc này.
Cứ thử nghĩ mà xem.
Mỗi một người ở nơi này đều vô cùng uy danh. Chỉ với sự tồn tại của từng người, từng người trong số họ cũng đã đủ để khuấy đảo giang hồ. Gần đó còn có Thiếu Lâm, môn phái được mệnh danh là Thiên Hạ Đệ Nhất Môn Phái, cách đó không xa là đám Tà Phái thống trị Tứ Bá Liên, cai quản Giang Nam, Vạn Nhân Phòng.
Và bên cạnh chúng còn có Không Động cùng Trường Giang Thủy Lộ Thập Bát Trại với ác danh khuấy đảo thiên hạ.

Làm gì có ai có thể mở miệng ra giải thích cảnh tượng tất cả những người danh tiếng lẫy lừng thiên hạ ấy lại đồng loạt yên lặng khi thấy một kiếm tu trẻ tuổi xuất hiện kia chứ?
Hoa Sơn Kiếm Hiệp. Cái tên ấy vô cùng vĩ đại. Và đặc biệt tới mức chẳng ai có thể so sánh được với hắn, người đã từng đối đầu với Trường Nhất Tiếu và Tứ Bá Liên.
Nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.
Cho dù cái tên Hoa Sơn Kiếm Hiệp có vĩ đại tới đâu đi chăng nữa, thì hắn cũng chẳng thể khiến tất cả những người đang có mặt ở đây đều ngậm chặt miệng. Mà không, không chỉ riêng Hoa Sơn Kiếm Hiệp, chẳng ai trong thiên hạ có thể làm được điều này.
Chính vì vậy nên họ mới nhận ra.
Cảm giác tồn tại mà một người mang lại không bao giờ phụ thuộc vào danh tiếng mà người ấy có.
Thanh Minh chầm chậm lướt ánh mắt tối sầm khắp Trường Giang. Ánh mắt của hắn lướt tới đâu, tất cả mọi người ở đó đều nín thở không dám phát ra một tiếng động dù là nhỏ nhất.
Tuy vẫn giữ yên lặng, nhưng trong thâm tâm họ hoàn toàn không thể hiểu được tại sao bản thân mình lại phải để ý tới nhất cử nhất động của hắn như thế.

Cuối cùng, ánh mắt Thanh Minh cũng dừng lại. Mai Hoa Đảo.
Nơi các kiếm tu của Nam Cung Thế Gia còn may mắn sống sót vẫn đang quyết đấu một trận tử chiến.
"A........"
Cơ thể Nam Cung Minh run lên.
Ở đằng kia.
Dù chỉ có một người, nhưng người đó đã chạy tới đây để cứu họ.
Tuy chẳng biết hắn có thể thay đổi được gì không. Bởi một người chẳng thể làm được quá nhiều điều ở nơi chiến trường rộng lớn này.
Mà cho dù hắn không tới đây một mình thì mọi chuyện cũng sẽ như vậy mà thôi. Bởi vì bây giờ chẳng ai có thể vượt qua Trường Giang để tới cứu họ.
Chính vì vậy, hy vọng được Hoa Sơn Kiếm Hiệp cứu giúp là ước muốn quá xa xỉ đối với họ.
Thế nhưng. '.......Vậy là đủ rồi.'
Cả thiên hạ đã bỏ rơi Nam Cung Thế Gia. Bọn họ đã ngoảnh mặt làm ngơ.

Có lẽ điều khiến Nam Cung Minh thực sự tuyệt vọng không phải là tình cảnh mà ông ta đang phải đối mặt, mà là sự cô đơn thấu trời khi chẳng có một ai đưa tay ra giúp đỡ.
Thế nhưng, ít nhất thì bây giờ cũng đã có một người. Một người đã chạy tới để cứu họ. Như thể người đó tới để chứng minh rằng con đường mà họ đi hoàn toàn không sai.
Đối với Nam Cung Minh lúc này, chỉ điều đó thôi là đã quá đủ rồi.
Đúng lúc Nam Cung Minh đang nhìn Thanh Minh bằng đôi mắt đỏ ngầu.
"Lũ đần độn kia."
Hắc Long Vương đứng trên Hắc Long Thuyền lạnh lùng hét lên. Vừa nghe thấy tiếng hét của hắn, đám thủy tặc lập tức run rẩy như chó con đứng trước miệng cọp.
Hắc Long Vương liếc nhìn đám thủy tặc rồi quay đầu nhìn Thanh Minh.
"Tiểu tử khốn kiếp." Rồi hắn nghiến răng.
Chỉ trong nháy mắt, sự tồn tại của tiểu tử đó đã bỏ xa tất cả những người đang có mặt ở đây. Ngay tại Trường Giang này. Đó là một sự

sỉ nhục mà thủ lĩnh của Trường Giang Thủy Lộ Thập Bát Trại Hắc Long Vương không thể chấp nhận được.
Nếu đó là sự sỉ nhục mà Trường Nhất Tiếu đem lại, thì hắn còn có thể bỏ qua, vậy nên, một người đã bị Trường Nhất Tiếu đè nén như hắn không thể chịu nổi tình hình này.
"Ngươi đang làm gì vậy hả?!"
Âm giọng ngập tràn nộ khí của hắn vang vọng khắp tứ phương.
"Tất cả những gì ngươi có thể làm chỉ là phẫn nộ thôi. Cho dù ngươi có làm gì đi chăng nữa thì cũng chẳng có gì thay đổi đâu."
Một câu nói được thốt ra để đè nén đối phương. Nhưng đồng thời, nó cũng nói lên sự thật đang hiện hữu lúc này.
Bởi mọi chuyện đã sớm kết thúc rồi.
"Hay ngươi định bơi qua sông để đến hòn đảo này? Con đường đã sớm bị phá hủy rồi. Đồ ngu!"
Thanh Minh mặt vẫn chẳng đổi sắc. Hắn chỉ lạnh lùng nhìn Hắc Long Vương.
Phản ứng lạnh lùng vô cảm ấy khiến trong lòng Hắc Long Vương đảo lộn. Đúng lúc hắn nghiến răng định hét lên, thì Thanh Minh bỗng chậm rãi cất lời.

"Mặc dù ta không hiểu cái đầu đần độn của ngươi có thể hiểu được không nhưng......"
".....Cái gì?"
"Có ba điều ta cần đính chính."
Ba điều?
"Thứ nhất. Ai bảo ngươi ta tới đây một mình?"
Cộp. Cộp.
Đúng lúc ấy, có ai đó từ phía dưới gò đất chầm chậm bước lên.
Bộ võ phục màu đen, họa tiết hình hoa mai được thêu trên ngực áo. Và anh hùng vấn màu trắng được quấn trên trán.
Hoa Sơn Chính Kiếm Bạch Thiên.
Ánh mắt lạnh lùng, hắn chậm rãi bước tới đứng cạnh Thanh Minh.
Cơ thể đám thủy tặc như muốn đóng băng trước ánh mắt sắc lạnh của hắn.
Và không chỉ có một mình Bạch Thiên. Băng Kiếm Mai Hoa Lưu Lê Tuyết cũng đã bước tới bên cạnh Thanh Minh từ bao giờ.
Cộp. Cộp. Cộp.

Từng người, từng người bắt đầu xuất hiện. Một người, rồi mười người, rồi cả trăm kiếm tu cùng xuất hiện với những bước chân cương quyết. Cùng ánh mắt lạnh lùng.
"......."
Có tiếng ai đó nuốt khan mà vang như sấm rền.
Hoa Sơn.
Bây giờ, đó là cái tên mà cụm từ kiếm môn của Thiểm Tây không thể diễn tả được hết. Hoa Sơn đã tới Trường Giang.
"Tiểu...... Tiểu Gia Chủ......"
Và Nam Cung Hoảng đã nhìn thấy.
Một nam nhân vừa tiến đến cùng phái Hoa Sơn đang tỏa ra khí thế khiến người khác phải nổi da gà. Mặc dù bộ võ phục trắng của hắn đã bị nhuộm đỏ bởi máu, thế nhưng, làm sao ông ta lại không nhận ra người đó được kia chứ?
Nam Cung Độ Huy.
Hắn đứng đó hệt như một đệ tử của Hoa Sơn.
Mặc dù y phục và sắc mặt cho thấy hắn đã phải trải qua khó khăn gian khổ tới mức nào, thế nhưng, ánh mắt rực rỡ mà hắn tỏa ra không hề thua kém Hoa Sơn chút nào.

Cả trăm kiếm tu không nói không rằng, chỉ nhìn đám thủy tặc của Trường Giang với ánh mắt sắc lạnh.
Một cảnh tượng vô cùng kinh khủng. Cảm giác uy áp mà Hoa Sơn trong quá khứ không thể có được đang đè nén đám Tà Phái Trường Giang.
Tất cả những người đang có mặt ở đây đều đã nhìn thấy Hoa Sơn trong vụ Trường Giang Bất Xâm. Chính vì vậy nên họ mới biết.
Lý do Hoa Sơn đáng sợ như vậy không phải vì họ mạnh. Mà bởi họ là môn phái không bao giờ lùi bước. Cho dù gặp phải chuyện gì đi chăng nữa, họ cũng không bao giờ chùn bước. Do đó, đối đầu với những người như vậy là chuyện vô cùng áp lực.
Và Hoa Sơn không phải là môn phái duy nhất kéo tới đây.
"Hình như chúng ta vẫn chưa tới quá trễ."
Một nhóm võ giả mặc lục bào xuất hiện.
Nếu có ai nhìn lục bào với tay áo rộng thế kia mà vẫn không biết họ là ai, thì người đó không có tư cách làm người trong giang hồ.
"Tứ, Tứ Xuyên Đường Môn!"

Đường Quân Nhẫn dẫn theo Đường Môn, lạnh lùng nhìn những người đang có mặt ở Trường Giang. Như thể để ghi nhớ rõ mặt của từng người cho tới chết.
Các kiếm tu Nam Cung Thế Gia run rẩy nhìn Hoa Sơn và Đường Môn, rồi lại quay sang nhìn Nam Cung Độ Huy đang đứng bên cạnh họ.
Tiểu Gia Chủ của Nam Cung Thế Gia đang đứng ở đó. Dù đường xá xa xôi, dù cơ thể chằng chịt vết thương lớn nhỏ, hắn vẫn đi tìm Hoa Sơn và Đường Môn tới cứu họ. Với cơ thể như đèn sắp cạn dầu.
Chỉ riêng điều đó thôi cũng khiến ý chí chiến đấu trong người họ trỗi dậy. Họ nghiến răng. Tiểu Gia Chủ dù bị thương nặng vẫn không từ bỏ việc cứu họ, vậy thì họ lấy tư cách gì để vứt bỏ mạng sống của mình chứ.
"Và...... điều thứ hai."
Thanh Minh nhìn Hắc Long Vương. Cơ thể Hắc Long Vương khẽ rùng mình.
'Ánh mắt này là sao......'
Đây là lần đầu tiên hắn đối mặt trực tiếp với Thanh Minh. Bởi trong trận chiến lần trước, hắn chỉ lướt nhìn Thanh Minh chiến đấu với

Trường Nhất Tiếu. Khi ấy, hắn đã thầm cười nhạo Trường Nhất Tiếu vì có mỗi một tên tiểu tử mà cũng giải quyết không xong.
Thế nhưng, vào khoảnh khắc đối mắt với Thanh Minh, hắn đã nhận ra.
Đó không phải là một kẻ bình thường.
Bởi chẳng có người bình thường nào lại có được ánh mắt ấy.
"Tiểu tử ư?"
Thanh Minh nhếch môi cười. Một nụ cười mỉa mai chế giễu một cách trắng trợn.
"Đúng là chỉ có mấy tên nhãi ranh vắt mũi chưa sạch không biết chiến tranh là gì mới thốt ra được câu nói đó."
Thanh Minh duỗi một tay sang bên. Ngay lập tức, đệ tử Hoa Sơn đứng phía sau đã giao kiếm cho hắn. Thanh Minh nhận lấy kiếm đeo vào hông rồi nhếch khóe môi.
"Bổn tôn sẽ cho ngươi biết, nhãi con."
Thanh Minh vén môi để lộ hàm răng trắng ngần.
"Chiến tranh thực sự là gì."
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Hắc Long Vương. 'Cái gì?'

Tại sao hắn lại cảm thấy sợ hãi trước lời nói phô trương khí thế của kẻ địch chứ?
'Chết tiệt!'
Hắc Long Vương cắn chặt môi. Dù đó chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, thế nhưng, lòng tự tôn của hắn đã bị xé nát khi bị khí thế ấy đè ép.
"Cuối cùng, điều thứ ba."
Thanh Minh nở một nụ cười như ác quỷ.
"Ta có cần tìm đường đâu, đồ đầu đất. Ta tự tạo ra đường đi mà!"
Đúng lúc ấy.
Các võ giả Đường Môn đồng loạt rút tay ra khỏi tay áo. Hắc Long Vương trợn tròn mắt sau khi xác nhận thứ đang ở trong tay họ.
'Ván?'
Các võ giả Đường Môn cầm những tấm ván quá to tới mức không ai có thể hiểu tại sao họ lại giấu được chúng vào trong tay áo đồng loạt chạy lên phía trước.
Và rồi!
Ầmmmmmmm!
Ngay lập tức, những tấm ván ấy cùng bay lên bầu trời Trường Giang.

Rầm! Rầmm! Rầm! Rầm!
Thời khắc ấy, tất cả những người đang có mặt ở Trường Giang đều nhìn thấy rõ. Những tấm ván mà các võ giả Đường Môn vừa tung ra đã rơi xuống rồi nổi lên trên mặt nước.
Hàng trăm tấm ván tạo thành một con đường cắt ngang Trường Giang.
Con đường duy nhất dẫn tới nơi họ muốn đến, Mai Hoa Đảo!
"Các sư thúc!"
Xoẹt!
Bạch Thiên và Lưu Lê Tuyết không chút chậm trễ đồng loạt rút kiếm. "Xuyên thủng phòng tuyến!"
"Ta hiểu rồi!"
"Ừ!"
"Nam Cung Độ Huy!"
"Vâng! Thưa đạo trưởng!"
"Ngươi mở đường đi! Hãy dùng chính bàn tay của ngươi mở đường tới Nam Cung!"
Nam Cung Độ Huy đáp lời với gương mặt bi tráng.

"Rõ!"
Thanh Minh không cần phải giải thích thêm nữa. Bởi dù chẳng cần hắn giải thích, họ cũng tự biết mình phải làm gì.
"Nam Cung Thế Gia!"
Thanh Minh hét tới mức khản cổ.
Các kiếm tu Nam Cung Thế Gia đồng loạt nghiến răng nhìn hắn.
"Ta tới đây."
"......."
"Hãy cố gắng giữ vững đôi chân của mình!"
Lồng ngực của các kiếm tu Nam Cung Thế Gia đập liên hồi như muốn nổ tung.
"Rõ!"
Xoẹt!
Thanh Minh rút kiếm, nhe răng. "Chà......."
Cả Trường Giang nín thở chờ đợi. Câu nói tiếp theo của hắn.
"Xông lên. Cứu Nam Cung Thế Gia!"

Vútttttttt!
Thanh Minh vừa dứt lời, Bạch Thiên và Lưu Lê Tuyết đã không chút chần chừ bay đi. Ngay lập tức, các đệ tử Hoa Sơn và Đường Môn cũng đồng loạt nối thành hàng xông lên.
Tựa như hai con hắc long và lục long đang uốn lượn trên Trường Giang.
Thanh Minh đạp nhất, nhanh chóng nhảy lên trên hai con rồng ấy mà bay đi.
"Tới đây, lũ chó má!"
Mặt trời dần ló dạng cũng là lúc kiếm của Thanh Minh tỏa ra ánh sáng rực rỡ như thể đang xua đuổi toàn bộ bóng tối đang bao phủ Trường Giang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro