Chapter 966. Đây là cuộc chiến do chính các ngươi bắt đầu. (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 966. Đây là cuộc chiến do chính các ngươi bắt đầu. (1)
Bầu không khí đang đóng băng lập tức bị phá vỡ. Tiếng gào thét vang lên vô cùng sống động.
"Cái, cái gì!"
"Chúng đến từ hướng này!"
Lũ thủy tặc không ngừng la hét thất thanh.
Thế nhưng, trong số chúng không một ai dám chủ động xông ra ngăn chặn kẻ địch.
Bởi vì lũ thủy tặc đang vô cùng bàng hoàng.
Hiện tại chúng gần như đã chiếm cả Mai Hoa Đảo nên không kẻ nào bận tâm đến cuộc tấn công từ bên ngoài. Dù có là tuyệt thế cao thủ cũng cần thời gian nhất định để băng qua nơi này.
Thể nào trong lúc di chuyển họ cũng phải hứng chịu tấn công từ những con thuyền đang neo trên dòng Trường Giang. Ngay cả khi có thể đột phá vòng vây thì cũng bị tổn thất nặng nề, khi đến Mai Hoa Đảo còn phải chiến đấu với binh lực trên đảo bằng cơ thể đã cạn kiệt sức lực.
Chẳng phải vì biết rõ tình hình như vậy nên đến cả Thiếu Lâm cũng không dám liều mình trên dòng sông này hay sao?

Tình huống bất lợi với họ đến mức nào đã được Nam Cung Hoảng chứng minh bằng mạng sống của mình rồi. Vậy nên có là Hoa Sơn cũng đành phải bất lực mà thôi.
Thế nhưng, cuộc tấn công của Hoa Sơn đã vượt ra khỏi suy đoán của chúng.
Bạch Thiên giẫm mạnh vào tấm ván gỗ. Tấm ván hơi chìm xuống nước nhanh chóng nổi lên.
Vù! Vùuu!
Bạch Thiên đạp lên mấy tấm ván trên nước như chiếc cầu nổi, tốc độ di chuyển tiến lên phía trước không khác gì đang chạy trên đồng bằng.
Khoảnh khắc từ bờ sông đến Mai Hoa Đảo rõ là rất xa.
Nhưng nếu nơi này không phải là sông mà là mặt đất thì sao?
Đối với võ giả, khoảng cách này không thể gọi là xa được.
Vùuuu!
Bạch Thiên đang dẫn đầu, các đệ tử Hoa Sơn mặc hắc y thần tốc đuổi theo sau. Nhìn từ xa cứ như họ đang chạy trên mặt đất vậy.
Một kẻ nào đó lần đầu nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền kinh hãi hét toáng lên.

"Còn, còn làm gì vậy chứ! Bọn khốn ngu ngốc! Bắn đi! Mau bắn tên đi!"
Lũ thủy tặc chỉ mất hồn trong chốc lát. Tuy nhiên, chỉ trong một thoáng đó, Đường Môn và Hoa Sơn đã vượt qua một phần tư quãng đường.
"Bắn điiiiiii!"
Đám người đang kinh hãi điên cuồng bắn tên.
Những mũi tên chưa ngắm kỹ đã được bắn ra, nhưng dẫu sao chúng vẫn là Thủy Lộ Trại. Nội lực chứa trong mũi tên cũng không phải dạng tầm thường.
Những mũi tên xuyên qua bầu trời sau đó rơi xuống dưới. Cảnh tượng một loạt tên lao từ trên trời xuống các đệ tử Hoa Sơn như con hắc long!
Ràoooo!
Nói đúng hơn chúng giống như có một cơn hắc vũ từ trên trời rơi xuống.
Thế nhưng, kiếm tu Hoa Sơn không hề giảm tốc độ mà cầm kiếm hướng lên trời.
Kengggg!

Liền sau đó, họ đã nhẹ nhàng đánh bật những mũi tên lao xuống.
Lý do ngay từ đầu cung tên không được dùng nhiều trong giao chiến giữa các võ giả hết sức rõ ràng. Bởi vì nó là vũ khí tầm xa có thể nắm rõ quỹ đạo hướng bay nên không dễ gì xuyên qua lớp phòng thủ của những võ giả có võ công cao cường được.
Nhưng có một lý do khiến Thủy Lộ Trại chuộng dùng cung tên trong giao chiến. Bởi vì những kẻ đã chìm trong nước dù có biết rõ chuyện đó cũng không thể ngăn chặn đưpợc.
Thế nhưng, đối với kiếm tu Hoa Sơn chạy trên mặt sông như đồng bằng thì cơn mưa tên này chẳng là cái đinh gì với họ.
"Bắn đi! Bắn nữa đi! Chết tiệt, mau giữ chân chúng lại cho ta!"
Cuộc tấn công bất thành khiến ai đó như phát điên mà điên cuồng hét lên.
Dù không thể hạ gục họ bằng mũi tên, cũng phải kéo dài thời gian bằng mọi giá.
Kế sách này rõ ràng vô cùng hợp lý.
Thế nhưng, điều duy nhất hắn không thể ngờ chính là Hoa Sơn không phải người duy nhất đang chạy trên mặt nước để cứu Nam Cung Thế Gia.

"Bắn nữa đi....Khụ!"
Tên thủy tặc hét lên đột nhiên co giật như bị sét đánh trúng.
"Đường, Đường Chủ!"
"Đường Chủ! Sao lại...."
Khi lũ thủy tặc xung quanh ngẩng đầu lên, tên Đường Chủ vừa hạ lệnh đã ngã ra sau như khúc gỗ mục.
Phập!
Tên thủy tặc ngã xuống, mắt trợn tròn, trên trán chảy ra một dòng máu tươi.
"Phi, phi đao!"
Trên trán tên Đường Chủ, một chiếc phi đao đã bị găm đến lút cán. Lũ thủy tặc giật mình la hét thất thanh.
Đó mới chỉ là bắt đầu.
"Áaaaa!"
"Aaaaaaaa!"
Mấy kẻ đứng trên mạn thuyền bắn tên tức thì ngã nhào xuống sông, chỉ kịp kêu lên một tiếng.
Tõm! Tõm!

Đang lúc tất cả đang vô cùng sửng sốt, tinh thần hoảng loạn tột độ, một tiếng hô lớn vang lên.
"Ám khí! Là ám khí đó! Đường Môn! Hạ thấp xuống... hộc!" Xoẹt!
Trên đầu những kẻ đang hoảng sợ cúi thấp người xuất hiện hàng loạt phi châm của Tứ Xuyên Đường Môn. Lưng chúng thoáng chốc đã ướt đẫm mồ hôi.
Chắc chắn trong đống phi châm đó tẩm đầy kịch độc của Đường Môn.
Với tu vi của chúng thì dù có cố tránh cũng không chắc bảo toàn được tính mạng. Đúng là không phải ai cũng may mắn tránh được những phi châm đó cả.
"Aaaaaa!"
Kẻ bị phi châm bay tới cắm thẳng vào mặt liền ôm mặt lăn lộn trên sàn.
"Á! Áaaa! Aaaaa!"
Hắn ta kêu la thảm thiết rồi lăn lộn trên sàn, sau đó nôn ra một ngụm máu đen sì, tròng mắt long sọc lên, toàn thân không ngừng run rẩy.
"Khực... khựccc!"

Khí sắc trên gương mặt hắn mỗi lúc một tối đi, chỉ trong giây lát toàn thân hắn bắt đầu chuyển sang màu đen, đôi chỗ hóa thành màu đỏ.
"Ư... ư ư...."
Những kẻ nhìn thấy cảnh tượng ấy trên miệng lập tức phát ra tiếng rên rỉ đầy kinh hãi. Chỉ quan sát thôi cũng đủ khiến chúng phải run lên bần bật.
Cơ thể của kẻ bị trúng phi châm co giật như lên cơn động kinh. Hắn ta chỉ trúng vài cây phi châm mảnh như tóc, thế nhưng thở không được thêm mấy hơi nữa liền toi mạng.
Sắc mặt những kẻ cảm nhận được uy lực của phi châm hết xanh lại trắng.
Thời thế hiện giờ vô cùng bình yên. Vậy nên có vẻ tất cả đã quên một điều.
Tại sao Đường Môn vốn được coi là yếu ớt lại có thể trở thành một trong những Gia Môn đứng đầu Ngũ Đại Thế Gia?
Chính là bởi vì trong một cuộc xung đột giữa các thế lực, thì thế lực nguy hiểm nhất trong thiên hạ không ai khác chính là Đường Môn.
Con độc xà vốn ẩn dật ở vùng đất Tứ Xuyên xa xôi bấy lâu nay cuối cùng đã thức tỉnh và bắt đầu lao đến dòng Trường Giang này.

"Lũ, lũ khốn kiếp! Các ngươi không được cúi đầu, mau bắn tên đi! Muốn chết trong tay ta sao?"
Bọn thủ lĩnh đôi mắt đầy tơ máu hét toáng lên. Nếu cứ trốn dưới mạn thuyền thế này thì dù muốn sống cũng không sống được. Chẳng phải cơn thịnh nộ của Hắc Long Vương cũng đáng sợ không kém ư?
Dù bọn chúng có cúi hay ngẩng đầu lên, đều phải chịu chết cả thôi.
Thế nhưng không biết là may mắn hay bất hạnh, chúng không cần phải nghĩ ngợi thêm nữa. Bởi vì thứ gì đó không phải phi châm đang bay tới trên đầu chúng.
Xoẹttt!
Lũ thủy tặc đang cúi người theo phản xạ ngước lên nhìn.
'Túi gấm ư?'
Nhìn thấy chiếc túi nhỏ lục sắc bay nhanh tới, ánh mắt lũ thủy tặc tràn đầy vẻ nghi hoặc.
Bụp! Bụp!
Mấy cái túi bay tới nhanh chóng nổ tung, độc khí và độc tán tức khắc lan ra bao phủ lấy cơ thể lũ thủy tặc.
"Ư aaaaaa!"
"Khư aa! Áaaaaa!"

Liền sau đó, âm thanh la hét thảm thiết tựa như cơn ác mộng ập đến. Độc tán bám vào da, độc khí đen ngòm bao khắp mạn thuyền đã tràn vào mũi và miệng chúng.
"Khực..."
"Khụ, hộc."
Mạn thuyền không bao lâu đã trở thành một tử địa.
Đường Quân Nhạc chỉ trong chốc lát đã làm chao đảo cả một con thuyền, ông ta nhìn quang cảnh đó bằng đôi mắt lạnh lùng rồi ra lệnh.
"Phải tiết kiệm ám khí! Trận chiến này hãy còn dài!" "Vâng!"
Những võ giả Đường Môn theo sau ông ta nhỏ giọng đáp với khí thế vô cùng kiên quyết.
Trong lúc đó Hoa Sơn vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Thanh Minh đang chạy ở giữa mọi người đột nhiên lên tiếng, giọng hắn vô cùng sắc bén.
"Đến rồi!"
Hắn vừa nói xong, kiếm tu Hoa Sơn liền kéo kiếm bên hông. Rồi sau đó chĩa kiếm đến chỗ nước dưới chân mình.
Vúttt!

Kiếm khí vọt ra từ mũi kiếm xuyên qua mặt nước đâm xuống. Rõ ràng họ không nhìn thấy rõ bên dưới mặt nước, nhưng trong động tác vung kiếm lại không có chút do dự nào cả.
Và rồi.
"Một lần nữa!"
Cùng với khẩu lệnh của Thanh Minh, kiếm tu Hoa Sơn phóng kiếm khí vào nước lần nữa tựa hồ như đang đâm vào một cơ thể.
Chân họ vẫn chạy không dừng dù chỉ một khoảnh khắc.
Kết quả cuộc tấn công đó ngay lập tức xuất hiện.
Dòng sông dần chuyển sang màu máu.
Lũ thủy tặc tiếp cận họ từ dưới nước đã bị kiếm khí giáng xuống đoạt mạng trước khi chạm được vào đầu ngón chân của Hoa Sơn.
Vù!
Một vài đệ tử Hoa Sơn giậm chân lên tấm ván phóng lên. Đồng thời, những cây thương dài đâm vào tấm ván nơi họ giẫm lên nhô khỏi mặt nước.
Vùuuuu!
Kiếm kích lam sắc chém ra. Trước khi lũ thủy tặc đang phóng thương kịp tránh, cơ thể chúng đã bị bổ làm đôi.

Lũ thủy tặc còn không kịp hét lên một tiếng đã lên cơn co giật, thế nhưng đệ tử Hoa Sơn thậm chí còn không thèm ngoáy lại xem chúng đã mất mạng chưa. Họ cứ thế tiến về phía trước.
Vùuuuu!
Hàng loạt tên thủy tặc liên tục dâng lên trước mặt Bạch Thiên và Lưu Lê Tuyết đang dẫn đầu như thể muốn liều mạng chặn bước tiến của họ.
Thế nhưng, Bạch Thiên và Lưu Lê Tuyết chẳng những không giảm tốc mà còn tăng tốc hơn nữa.
Bộp!
Lưu Lê Tuyết giẫm lên tấm ván rồi nhảy hướng lên vai Bạch Thiên. Bạch Thiên dường như đã đoán được động thái đó liền nghiêng đầu lấy vai làm bàn đạp cho Lưu Lê Tuyết.
Liền sau đó!
Bộp!
Lưu Lê Tuyết giẫm lên vai Bạch Thiên rồi bắn mình lên không. Nàng bay lên tựa như một con chim cắt rồi bắt đầu hạ mình phía sau lưng lũ thủy tặc vẫn còn trên không chưa kịp ẩn mình xuống nước.
Bạch Thiên từ sau chạy lên hỗ trợ cho nàng.

"Haaaaa!"
Thanh kiếm của Bạch Thiên tạo ra hàng chục kiếm ảnh nhất loạt bao phủ lũ thủy tặc.
"Cái gì?"
Đôi mắt lũ thủy tặc mở to như muốn rách toạc. Chúng không thể tin được số kiếm khí đó lại được phóng ra từ thanh kiếm của một người.
Thế nhưng ngạc nhiên hãy còn quá sớm. Thanh kiếm của Lưu Lê Tuyết cũng phóng ra hàng chục kiếm khí bay tới từ phía sau chúng trước cả khi kiếm khí của Bạch Thiên kịp chạm vào cơ thể chúng.
Cơn bão kiếm khí trước sau đồng loạt lao tới. Hợp kích giữa Bạch Thiên và Lưu Lê Tuyết tạo ra vô cùng ăn ý dễ dàng đối phó với hàng chục tên thủy tặc cùng một lúc.
Kết quả chỉ có hai từ 'thảm khốc'.
"Aaaaa!"
"Aaaaa!"
Kiếm khí bay tới tàn nhẫn xuyên qua cơ thể lũ thủy tặc đang dâng lên khỏi mặt nước.
Roẹtttt!

Kiếm Bạch Thiên lại lần nữa cắt ngang một đường trong khi chân hắn tựa hồ đang quét qua mặt nước.
Vùuuuuu!
Cùng với âm thanh giống như đang vút một cái roi thật to, cơ thể lũ thủy tặc bị bổ làm đôi, rồi văng sang bên cạnh.
"Ta sẽ mở đường!"
Bạch Thiên hét lên như sư tử hống vang vọng cả trời xanh.
"Tiến lên đi! Giải cứu Nam Cung Thế Gia!"
"Vâng!"
Kiếm tu Hoa Sơn không ngừng tiến lên giữa dòng Trường Giang đã nhuốm đầy máu tươi. Và rồi họ ngày càng gần Mai Hoa Đảo hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro