Chapter 972. Còn tưởng là vinh hạnh lắm chứ, tiểu tử thối. (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 972. Còn tưởng là vinh hạnh lắm chứ, tiểu tử thối. (2)
"Đi chết đi!"
Cây thương thần tốc lao về phía Nam Cung Bình.
Nam Cung Bình nhận ra bản thân không thể ngăn chặn liền nhắm chặt mắt.
Ngay lúc đó.
Keng!
Thanh kiếm từ đâu vọt tới như tia chớp đánh bật cây thương đang nhắm vào cổ Nam Cung Bình. Thanh kiếm vẫn không hề mất đi khí thế mà xuyên qua cổ tên thủy tặc.3
Phụtttt!
Nam Cung Bình ngơ ngác nhìn dòng máu bắn ra từ cổ kẻ thù. "Phía sau."
"......."
"Phía sau kìa."
"Vâng? A... Vâng!"
Nam Cung Bình giật mình trả lời. Nữ kiếm tu khẽ liếc nhìn Nam Cung Bình không nói lời nào liền đứng chắn trước mặt hắn.
Đó mới chỉ là bắt đầu.
"Lênnnn!"

Cảnh tượng này hệt như một trận lở đất.
Giống như một trận đất cát khổng lồ lao thẳng từ trên dốc núi xuống, một làn sóng đen ngòm tràn vào giữa lũ thủy tặc.
Thanh kiếm trắng toát tương phản với hắc y lao đến như xé gió. Cảnh tượng ấy không khác gì tai ương đang ập lên đầu lũ thủy tặc đã tấn công Nam Cung Thế Gia.
Mọi thứ trên thế gian này đều có tính tương đối.
Đối với Nam Cung Thế Gia hiện đã sức cùng lực kiệt, kẻ thù không khác gì mãnh thú, nhưng hiện giờ chúng lại như một đống lá khô bị cơn sóng dữ mang tên Hoa Sơn cuốn trôi đi không thương tiếc. Vùuuuu!
Kiếm tu Hoa Sơn lao về phía trước đồng loạt vung kiếm. Hàng chục thanh kiếm vẽ ra quỹ đạo giống hệt nhau lạnh lùng xuyên qua ngực lũ thủy tặc vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra. "Aaaaaaa!"
"Lũ, lũ khốn... khực..."
Lũ thủy tặc nhìn cảnh tượng đồng bọn hóa thành cô hồn dã quỷ chỉ trong chớp mắt, vẻ mặt chúng tràn đầy kinh hãi.
Những kẻ theo đuổi lợi ích hơn ý chí một khi chiếm được ưu thế sẽ trở nên vô cùng tàn nhẫn và quá khích, thế nhưng khi mạng sống

của chính mình rơi vào nguy hiểm, chúng lại trở thành kẻ hèn nhát hơn bất cứ ai.
Chuyện đó là đương nhiên thôi. Nếu là kẻ coi trọng mạng sống của mình thì tại sao phải nhịn nhục mà xông vào chiến trường đầy mạo hiểm này làm gì chứ?
Và thật không may cho chúng, ở nơi này có kẻ hiểu rõ bản chất của lũ Tà Phái hơn bất cứ ai.
Rầm!
Ai đó thi triển chấn cước rồi hét lên.
"Nghiền nát chúng đi!"
Sau khi dứt câu, năm thân ảnh đồng loạt bay lên không trung. Bạch Thiên, Lưu Lê Tuyết, Nhuận Tông, Tuệ Nhiên, và cả Chiêu Kiệt đồng loạt nghe theo khẩu hiệu.
"Tiêu diệt chúng!"
Bạch Thiên vừa hô xong, bốn người cùng lúc thi triển kiếm pháp làm cho hoa mai đỏ rực nở rộ.
Hoa mai không ngừng bung nở trên thanh kiếm của bốn người, tựa hồ như họ muốn nhuộm cả Mai Hoa Đảo này bằng sắc màu của hoa mai vậy.
Và ở giữa.

"A - Di - Đà - Phật!"
Cùng với tiếng niệm Phật đầy uy nghiêm, một ánh sáng hoàng kim vọt ra.
Phật Quang Phổ Chiếu (佛光普照)!
Phật quang rực rỡ ở giữa rừng hoa mai đỏ tươi đập vào mắt Nam Cung Thế Gia, quang cảnh này quả thật vô cùng áp đảo.
Ràoooo!
Những cánh hoa mai phấp phới bay thẳng tới hướng lũ thủy tặc như mưa từ trên trời trút xuống. Trước mặt lũ thủy tặc đang xông lên, cang khí kim sắc ập đến như con sóng dữ.
"Aaaaaa!"
Những kẻ bị Phật quang đánh trúng văng ra ngoài hộc máu.
"Á! Tay của ta!"
"Khực...."
Kẻ bị bao phủ bởi kiếm khí hoa mai chỉ còn biết tuyệt vọng hét lớn. Kiếm khí nhẹ nhàng tung bay tựa cánh hoa thật không hợp với độ sắc bén của nó chút nào.
Chỉ mới lướt qua đã làm rách da chảy máu, khi bị đâm phải thì gãy cả xương.

Trong không gian hỗn chiến thế này, những cánh hoa khủng khiếp đã phát huy hết uy lực của nó.
Những người khác cũng không phải chỉ biết theo dõi.
"Bảo vệ Nam Cung Thế Gia!"
Bạch Thương vừa hét lên, các kiếm tu Hoa Sơn lập tức dậm mạnh chân xuống đất. Họ lao nhanh như thiểm điện đánh bay lũ thủy tặc đang sợ hãi thoái lui.
"Ư aaaaa!"1
Vùuuuu!
Thanh kiếm của Bạch Thương đâm mạnh rồi xoáy sâu vào ngực tên thủy tặc. Hắn lập tức hạ gục kẻ địch và rút kiếm ra hướng đến kẻ địch tiếp theo.
Tên thủy tặc phun máu ngã xuống cố sức phóng cây thương trong tay lần cuối, thế nhưng Bạch Thương không mảy may để tâm đến hắn.
Keng!
Vì Quách Hoài đã tung một chiêu đánh bật cây thương ra xa.
Hắn chỉ cần làm những chuyện phải làm là được. Người phía sau sẽ lo phần còn lại. Sư đệ và sư điệt của hắn cũng không hề thua kém hắn.

Không có lý do gì mà hắn không tin tưởng họ cả!
"Tất cả phải giữ cái đầu lạnh."
Lúc đó, cả người Bạch Thương run rẩy bởi giọng nói vang lên bên tai.
"Vâng, thưa sư thúc!"
Roẹttt!
Vân Kiếm nhẹ nhàng xử gọn tên thủy tặc đang nhắm vào Bạch Thương, hắn lạnh lùng quét mắt nhìn xung quanh.
Các đệ tử Hoa Sơn chạm phải ánh mắt của hắn liền chỉnh lại kiếm trong tay rồi hạ bớt sự quá khích đi. Ánh mắt họ đã tĩnh đi vài phần. Bộp!
Lúc đó, Ngũ Kiếm đã đáp xuống xung quanh bảo vệ cho Nam Cung Thế Gia.
"Chết, chết tiệt! Mấy tên oắt con này thì có gì đáng sợ chứ! Mau nghiền nát chúng...khực!"
Tên thủy tặc còn chưa dứt câu đã ngã vật ra sau.
Phi đao lục sắc cắm sâu vào trán hắn một cách tàn nhẫn.
Đương nhiên đây vẫn chưa phải là kết thúc.
"Ư aaaaaaa!"
"Á! Mặt của ta! Mặt taaaaaaa!"

Phi châm và phi tiêu lần nữa được phóng ra, chỉ trong một chốc, tiếng hét thất thanh và tiếng ngã gục ầm ầm vang lên. Bởi vì chúng đứng quá sát nhau nên không cách nào tránh được ám khí bay đến.
Số lượng từng là niềm tự hào của Thủy Lộ Trại giờ đã trở thành nhược điểm chí mạng. Nói ngược lại, đối với Đường Môn cuộc chiến này quả thật quá thoải mái rồi.
Lũ thủy tặc phía trước đã bị Hoa Sơn tiêu diệt sạch sẽ. Tất cả những gì họ cần làm chỉ làm phóng ám khí đến nơi mà họ muốn. Trên chiến trường không cần phòng thủ, Đường Môn có thể phát huy thực lực đến mức tối đa.
"Hưm."
Đường Quân Nhạc nhìn lũ thủy tặc bằng ánh mắt lạnh lùng rồi nói như thể đang rít lên.
"Hãy cho chúng biết nỗi thống khổ thật sự là như thế nào."
"Vâng!"
Khi mệnh lệnh của Môn Chủ ban xuống, các võ giả Đường Môn xuống tay càng nhanh và tàn nhẫn hơn. Mỗi khi bàn tay rút từ ống tay áo ra, tiếng hét kinh hoàng của lũ thủy tặc lại vang lên thấu trời.

Kiếm tu Nam Cung Thế Gia không thể tin vào tình hình đang diễn ra trước mặt mình, họ ngơ ngác nhìn Hoa Sơn và Đường Môn, cuối cùng không nhịn được mà ngồi thụp xuống tại chỗ.
"... Họ... đến... rồi."
"Chi viện... thật sự... đã đến rồi..."
Họ không thốt ra câu 'Chúng ta sống rồi'. Bởi vì họ đau đớn nhận ra. Việc chiếm lấy hòn đảo này không phải là kết thúc.
Phải rời khỏi hòn đảo này mới thực sự là kết thúc.
Thế nhưng đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua, trong lòng họ lại nghĩ hoàn toàn khác.
Họ nhìn về hướng Nam Cung Minh. Không, chính xác là họ nhìn kẻ đang bất tỉnh nằm trong lòng Nam Cung Minh.
"......."
Khi thấy Nam Cung Độ Huy gục xuống, dù có cố chịu đựng đến mức nào cũng không ngăn nổi cơn cay xè dâng lên trong khóe mắt và tầm nhìn mỗi lúc một mờ dần đi của họ.
"Tiểu Gia Chủ..."
Hắn đã phải hy sinh bao nhiêu chứ.
Việc hắn vắt kiệt sức lực, biến cơ thể mình trở thành tấm giẻ rách thế kia chỉ là chuyện nhỏ. Nam Cung Độ Huy để cứu lấy họ mà hy

sinh cả Gia Chủ cũng là người phụ thân mà hắn hết mực yêu thương và tôn kính - Nam Cung Hoảng.
Nghĩ đến việc Nam Cung Độ Huy đã mang tâm trạng thế nào khi chạy đến đây, họ càng không dám đối diện với khuôn mặt đó.
Và rồi, những người mà Nam Cung Độ Huy đưa đến hiện giờ đang bảo vệ họ.
"Xông lên!"
Hoa Sơn và cả Đường Môn.
Ai có thể nghĩ rằng họ sẽ chạy đến đây để cứu Nam Cung Thế Gia chứ? Ngay cả Cửu Phái Nhất Bang cũng đã bỏ rơi họ. Đến Ngũ Đại Thế Gia, người họ luôn tin tưởng cũng không thấy ló mặt đến nơi này.
Thế nhưng, Hoa Sơn không chút liên quan đến họ và cả Đường Môn đã trở mặt với Ngũ Đại Thế Gia lại vì họ mà đặt chân đến Mai Hoa Đảo vô điều kiện.
Dù biết nơi này nguy hiểm trùng trùng nhưng họ vẫn bất chấp tất cả mà cứu lấy Nam Cung Thế Gia.
Rốt cuộc Nam Cung Thế Gia phải thể hiện tấm lòng thế nào mới phải đây?
"Đứng dậy cầm kiếm lên đi!"

Đúng lúc đó, Nam Cung Minh ôm chặt lấy Nam Cung Độ Huy mà hét lên.
"Nếu vẫn còn sức cầm kiếm thì liều mạng mà đứng dậy đi! Các ngươi là những kiếm tu của Nam Cung Thế Gia. Được giúp đỡ mà chỉ biết ngồi đần ra đó thôi sao? Nếu cần hy sinh thì chúng ta phải hy sinh, nếu cần phải đổ máu thì cứ sẵn sàng đổ máu! Không được để chúng xem thường ý chí của chúng ta!"
Lời nói ấy như khiến cho tất cả mọi người tỉnh táo trở lại. Chiến khí trong mắt họ lại lần nữa tuôn trào.
Những kiếm tu Nam Cung Thế Gia run rẩy vực người dậy rồi loạng choạng tiến về trước quyết tâm hỗ trợ cho Hoa Sơn đang bao quanh bảo vệ họ.
Thanh Minh nhìn cảnh tượng đó liền bật cười.
'Mấy tên đần độn này.'
Dù đã cạn kiệt sức lực đến mức khó mà yểm trợ nổi cho ai nhưng cũng không chịu ngồi yên chờ người khác cứu giúp.
'Cũng đúng, vậy mới là dòng dõi Nam Cung chứ.'
Từ trước đến nay, Nam Cung Thế Gia được coi là thiên hạ đệ nhất xem trọng lòng tự tôn.

Thanh Minh lạnh lùng quan sát chiến trường. Sức nóng trên chiến trường đã ngày một tăng cao tựa như muốn nuốt chửng cả con người. Bên chiếm ưu thế và bên yếu thế đều bị cuốn vào dòng chảy đó.
Thế nhưng, chỉ có Thanh Minh quan sát cục diện hiện tại với ánh mắt vô cùng sắc bén.
Cuộc chiến này đã kết thúc rồi.
Không, từ lúc bắt đầu nó đã đi đến hồi kết rồi.
Những kẻ nghĩ rằng sẽ không một ai đến Mai Hoa Đảo cứu viện cho Nam Cung Thế Gia đã không thể thắng được Hoa Sơn và Đường Môn bất ngờ ập đến.
Ngay từ đầu, nếu giao chiến ở địa hình có thể phát huy hết thực lực của hai bên thì Thủy Lộ Trại đã không phải là đối thủ của Nam Cung Thế Gia.
Thủy Lộ Trại chiến thắng vì chúng đã đẩy Nam Cung Thế Gia vào tình thế bất lợi. Và hiện giờ trên Mai Hoa Đảo này lại là chiến trường có lợi cho cả Hoa Sơn và Đường Môn.
Việc còn lại chỉ là tiêu diệt chúng mà thôi.
'Nếu không phải vậy...' Rầmmmmm!

Đúng lúc đó, tiếng nổ dữ dội tựa như một tảng đá lớn lăn từ trên núi xuống vang lên.
Bạch Thiên quay phắt sang bên cạnh.
'Gì vậy?'
Thế nhưng những gì hắn thấy chỉ là cảnh lũ thủy tặc đang khúm núm sợ sệt lùi lại sau.
Phản xạ của hắn nhanh hơn suy nghĩ.
Rầm!
Hắn giẫm chân xuống đất rồi bắn mình lên, cơ thể lũ thủy tặc phía trước rách toạc rồi văng ra tứ phía, đao khí đen ngòm thô thiển lao thẳng đến hướng các kiếm tu Hoa Sơn.
"Hư aaaaa!"
Bạch Thiên đứng chặn phía trước tựa hồ đã hiểu ra gì đó, hắn nhanh chóng vung kiếm tung một đòn về phía đao khí đang bay tới. Ầmmmmmm!
Bạch Thiên vặn mình tránh đao khí rồi phóng ra sau như tên bắn. Nhìn thấy hắn ta giẫm chân xuống đất rồi lại bắn mình ngược lên không trung, các đệ tử Hoa Sơn liền hét lên thất thanh.
"Sư thúcccc!"
"Sư huynh! Chết tiệt!"

Bạch Thiên trở mình trên không rồi đáp xuống đất.
Ầm.
Bạch Thiên vừa chạm chân xuống đất liền cắm kiếm để giữ thăng bằng cho cơ thể.
Trên miệng hắn một dòng máu tươi chảy ra.
"Khư..."
Ánh mắt Bạch Thiên đã giăng đầy tơ máu. Trạng thái cơ thể của hắn vẫn còn khá tốt. Vậy nên hiện giờ hắn ta chỉ đang điên tiết lên vì phẫn nộ mà thôi.
"Tên khốn chết tiệt..."
Tại sao... Rốt cuộc tại sao hắn có thể phóng đao khí vào lưng những thuộc hạ đã theo phục tùng mình chứ!
"Ngươi...!"
Bạch Thiên nhìn thẳng cảnh tượng trước mắt.
Thi thể lũ thủy tặc hứng phải đòn tấn công vừa nãy đã trở thành một đống hỗn độn, con đường đỏ tươi từ máu của chúng dần hiện rõ hơn.
Ở cuối con đường tạo bằng máu của lũ thủy tặc.
"... Mấy tên nhãi nhép các ngươi."

Hắc Long Vương hừng hực nộ khí đang gằn từng bước xuống đất
như muốn nghiền nát mọi thứ dưới chân hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro