Chapter 973. Nhãi con, ta sẽ cho ngươi biết vinh quang là gì. (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 973. Nhãi con, ta sẽ cho ngươi biết vinh quang là gì. (3)
Không một chiến lược gia nào có thể vãn hồi một thế trận đã tan tác trên chiến trường cả.
Nếu điều đó xảy ra, chẳng phải các vị quân sư lẫy lừng trong lịch sử đều đã nghiên cứu được cách xoay chuyển tình thế trận chiến rồi sao? Điều đó âu cũng là kiến thức thông thường trong binh pháp.
Thế nhưng nơi này là Giang Hồ. Nói chung, đây là nơi thảo luận những yếu tố khác với chiến lược trong binh pháp.
Ầm!
Hắc Long Vương bước lên một bước.
Chỉ một bước chân, nhưng đối với những người chứng kiến cảnh này, cảm giác giống như Hắc Long Vương đang đạp thủng mặt đất vậy.
Bá khí áp đảo và cảm giác uy áp đến nghẹt thở.
Một sự bá đạo như thể hắn đang dùng toàn thân mình để chứng minh cho câu Tuyệt Thế Cao Thủ mà thế nhân lưu truyền.
Chiến trường giống như đại dương đang quay cuồng trước cơn bão bỗng ngay lập tức trở nên tĩnh lặng.
Bất kể là đám thủy tặc, Đường Môn, hay thậm chí là Hoa Sơn.

Tất cả bọn họ chỉ biết trơ mắt đứng nhìn Hắc Long Vương đang từng bước giẫm lên vùng đất đẫm máu này như thể bị mê hoặc.
Diện mạo ấy của hắn gợi cho người ta liên tưởng đến Thần Tướng ( 神將) từ trên trời giáng xuống vậy. Nhưng âm thanh phát ra từ trong miệng hắn tuyệt đối không thể là của Thần Tướng được.
"......Lũ ngu xuẩn."
Khoảnh khắc tiếng hét sục sôi vừa phát ra từ trong miệng hắn, đám thủy tặc nhất loạt co rúm cổ lại.
Chỉ cần sự tồn tại của Tuyệt Thế Cao Thủ cũng có thể làm đảo lộn tình thế của cả chiến trường.
Nếu không có Hắc Long Vương, Thủy Lộ Trại cũng chỉ là nơi lũ ô hợp tụ tập lại với nhau. Thế nhưng, sau khi Hắc Long Vương xuất hiện, đám ô hợp ấy mới có thể trở thành Trường Giang Thủy Lộ Thập Bát Trại, một thành viên của Thần Châu Ngũ Bá và là một trụ cột của Tứ Bá Liên.
"Hừm!"
Hắc Long Vương tựa như không để đám thuộc hạ vào mắt, chỉ hướng tầm nhìn về phía Hoa Sơn.
"Lũ tiểu tử các ngươi dám......"

Ầm!
Bàn chân đó giẫm mạnh như thể đang dày xéo mặt đất.
"Các ngươi gan to lớn mật tới mức dám ở trước mặt bổn tọa làm loạn sao?"
Giọng điệu đó chẳng khác gì tam lưu vô lại.
Thế nhưng Hắc Long Vương đã đích thân chứng minh rằng, thứ giúp hắn có tư cách nói ra lời ấy không phải giọng điệu, mà chính là bản thân người nói ra nó.
Âm thanh chứa đựng nội công khủng khiếp vang dội tưởng chừng như sẽ xé toạc màng nhĩ của những người đang ở đó.
Khoảnh khắc Yển Nguyệt Đao đầy uy áp vừa vung lên không trung, các kiếm tu Hoa Sơn đều bất giác rùng mình, siết chặt thanh kiếm trong tay.
Mà chẳng cần nghe Hắc Long Vương nói bất cứ lời nào.
Bởi những gì họ cảm nhận được bây giờ là khí thế khủng khiếp tỏa ra từ Hắc Long Vương.
'Hắc Long Vương.' Nhuận Tông nghiến răng.

Trước đây hắn đã từng nhìn thấy Hắc Long Vương ở khoảng cách gần trong gang tấc. Nhưng vào thời điểm đó, hắn chỉ dồn toàn bộ sự chú ý vào Trường Nhất Tiếu và Vạn Nhân Phòng, nên hoàn toàn không cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của Hắc Long Vương.
Vậy nên khi nhìn thấy Hắc Long Vương ngay trước mắt thế này, hắn phải nói gì đây?
'Thật thô kệch.'
Hắn cảm thấy trong lòng có một cảm giác khó chịu không cách nào diễn tả được.
Những kẻ cầm kiếm căn bản đều có cảm giác như vậy. Cảm giác tôn trọng đối với Cường Giả.
Những người ngày qua ngày tự rèn luyện bản thân, leo lên vách đá dựng đứng gọi là Võ Đạo đều sẽ rất tự nhiên trở mà tôn trọng những người mạnh hơn mình.
Bởi vì bọn họ có thể suy đoán ra được bọn họ đã phải bỏ ra bao nhiêu nỗ lực, đổ xuống bao nhiêu mồ hôi nước mắt mới có thể đạt đến cảnh giới như vậy. Chính vì vậy nội tâm mới xuất hiện mong đợi.
Tuyệt Thế Cao Thủ.

Người ta nói những kẻ dám đặt thêm từ 'Tuyệt Thế' vào trước tên mình đều có phẩm cách ở một mức nhất định nào đó.
Thế nhưng.......
'Không đúng.'
Hắc Long Vương thì khác.
Nhuận Tông thậm chí còn chẳng thể cảm nhận được bất kì phẩm cách tối thiểu mà người ta mong đợi ở những cao thủ được gắn với mỹ danh 'Tuyệt Thế'. Hắc Long Vương chỉ luôn muốn áp đảo người khác, thậm chí còn giống như những tên côn đồ luôn dùng sức mạnh của mình để làm bất kể thứ gì hắn muốn.
Thế nhưng....... Nhuận Tông lại có một cảm giác vô cùng mới lạ.
Về những kẻ coi thường luân thường và đạo lý lại chính là những kẻ khủng khiếp tới mức nào.
Về những kẻ không ngần ngại phô trương sức mạnh, không cảm thấy ghê tay khi áp bức người khác. Chính sự vô đạo tới cực độ đó đã khiến Nhuận Tông cảm thấy mắc ói.
Đồng thời cũng khiến Nhuận Tông không khỏi cảm thán khi nhận ra, chỉ bằng sự tồn tại của mình, Hắc Long Vương đã có thể hoàn toàn thống trị đám thủy tặc lúc nhúc kia.

"Các ngươi làm loạn cũng không tệ."
Hắc Long Vương cười nhạo, rồi thét lớn như phun ra lửa.
"Bổn tọa sẽ khiến cho các ngươi nếm trải cảm giác hối hận trong địa ngục vì dám bén mảng đến hòn đảo này! Ta sẽ xé xác tất cả các ngươi không chừa một mống nào, sau đó ném cho cá ăn!"
Cạch.
Bạch Thiên chống thanh kiếm xuống đất, đỡ lấy toàn bộ cơ thể đứng lên.
"Phụt!"
Hắn khạc ra một ngụm máu tươi, nhìn Hắc Long Vương bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.
"Nếu ngươi đã là thủ lĩnh của một băng phái." Âm thanh sắc bén hệt như lưỡi kiếm vang lên.
"Thì ít ra ngươi cũng phải biết bảo vệ những kẻ theo sau mình chứ, tên chó chết này!"
Tuy rằng Nam Cung Độ Huy chỉ là Tiểu Gia Chủ, nhưng hắn cũng đánh cược tất cả những gì hắn có để cứu các thành viên trong gia tộc của mình. Thậm chí cũng không chút do dự vứt bỏ sinh mạng của mình lao xuống dòng sông.

Ấy vậy mà, đường đường là người đứng đầu Thủy Lộ Trại, Hắc Long Vương lại tung đao khí về phía các thuộc hạ của mình?
Đối với Bạch Thiên mà nói, chuyện này tuyệt đối không thể tha thứ được. Cơn giận trong hắn bỗng chốc bùng lên như núi lửa phun trào.
Hắn tới đây để đối đầu với đám tà phái, để cứu giúp Nam Cung đang gặp nguy hiểm. Nói cách khác, nỗi căm hận của hắn hướng về Trường Nhất Tiếu, chứ không phải Hắc Long Vương.
Tuy nhiên, sau khi chứng kiến cảnh tượng bất chính ấy, Bạch Thiên tuyệt đối không thể dung thứ cho Hắc Long Vương.
"Hahahahahahaha!"
Thế nhưng Hắc Long Vương chỉ cười phá lên rồi nhìn về phía Bạch Thiên.
"Được. Khá lắm. Những kẻ đứng trước mặt bổn tọa mà mạnh miệng như ngươi."
Mặc dù giọng điệu rất chậm rãi, nhưng âm thanh phát ra lại ẩn chứa khí thế mãnh liệt khiến đối phương cảm thấy áp bức nặng nề.
"Ngươi nghĩ những tên đó sẽ như thế nào?" "Ngươi...."

Bạch Thiên cắn chặt môi. Như thể hắn tuyệt đối sẽ không chịu thua trước khí thế của Hắc Long Vương.
"Toàn bộ bọn chúng đều đã bị nhấn chìm xuống lòng sông xanh thẳm kia. Giống như tên khốn Đế Vương Kiếm ngu si nào đó."
Ngay khi cái tên Nam Cung Hoảng được thốt ra từ miệng của hắn, tròng mắt của những kiếm tu Nam Cung Thế Gia vẫn còn sống sót lập tức nổi đầy gân máu. Khắp nơi vang lên những tiếng nghiến răng ken két. Như thể bọn họ sẽ xông tới chém đầu Hắc Long Vương ngay lập tức.
Đáng tiếc, dù trong lòng tràn đầy lửa giận, nhưng họ lại chẳng thể nhúc nhích. Bởi vì bọn họ đều biết rõ, nếu không nhịn được cơn giận mà lao về phía Hắc Long Vương thì chỉ có cái chết tức tưởi đang chờ đợi họ. Họ biết, chết như một con chó như vậy chẳng khác nào bôi tro trát trấu lên thanh danh của vị Gia Chủ đã liều chết bảo vệ bọn họ.
"Những con chó không biết trời cao đất dày thế nào chỉ có thể tùy ý sủa bậy thôi. Tới đây đi, tiểu tử khốn kiếp nhà ngươi. Bổn tọa sẽ trực tiếp xé xác ngươi!"
Đường Quân Nhạc khẽ cau mày. 'Không ổn.'

Tình hình hiện tại của họ không được khả thi cho lắm. Bởi chẳng khác nào họ tự chui đầu vào rọ khi lao lên mai Hoa Đảo để rồi bị bao vây như thế này.
Tuy chẳng biết liệu bọn họ có thể duy trì được khí thế đến cuối hay không, nhưng chỉ với sự hiện diện của Hắc Long Vương thôi mà bước chân của họ đã dừng lại như thế này, thì sau cùng sẽ chỉ còn lại một trận khổ chiến đầy cam go mà thôi.
Vậy nên, chỉ có một cách để họ nâng cao khí thế trở lại. 'Quả nhiên ta vẫn nên đứng ra sao?'
Hoa Sơn vẫn đang gánh trên lưng một trọng trách nặng nề. Tuy Hoa Sơn đã trở nên mạnh mẽ đến mức đáng ngạc nhiên, nhưng để họ đối mặt với Hắc Long Vương lại là một vấn đề khác.
Đặc biệt là ở một nơi họ không thể thất bại như chiến trường này. Khả năng chiến thắng ư?
Ông ta cũng không rõ nữa.
Phải giao tranh thì mới có thể xác định được kết quả của cuộc chiến giữa những kẻ đã đạt tới một cảnh giới nhất định. Và kết quả mà họ nhận được chỉ có thể là vinh quang hoặc cái chết.

Đường Quân Nhạc đã hạ quyết tâm. Võ công của ông ta vẫn chưa đạt tới cảnh giới cao nhất. Vậy nên đối đầu với Hắc Long Vương khi võ công vẫn chưa được hoàn thiện quả thực là một chuyện khá khó nhằn.
Thế nhưng bây giờ là lúc ông ta phải đứng ra. Môn Chủ Đường Môn không thể thúc thủ chịu trói dưới tình thế này được.
Đúng lúc Đường Quân Nhạc định tiến lên một bước. "Ài, lũ tiểu tử thời nay thật là......."
Giọng nói đột ngột vang lên từ đâu đó ngay lập tức thu hút sự chú ý của Đường Quân Nhạc.
Thanh Minh gác thanh kiếm đang tỏa ra ánh sáng lam sắc trên vai, chậm rãi tiến về phía trước.
"Hoa Sơn Kiếm Hiệp."
"Từ nãy đến giờ ta đã cố nhưng vẫn không cách nào hiểu được, vậy nên ta mới đứng ra để hỏi chuyện này."
Hắn ngúng nguẩy bước từng bước, lạnh lùng đứng chắn trước mặt Bạch Thiên.
"Tại sao lúc nào các ngươi cũng chỉ biết đấu võ mồm thôi vậy? Không có gì khác đặc biệt hơn à?"

"Th, Thanh Minh." "...."
Bạch Thiên á khẩu không nói được lời nào đành nhìn theo bóng lưng của Thanh Minh.
Trong thiên hạ này có kẻ nào dám đứng trước mặt Hắc Long Vương nói những lời đó? Đến cả Pháp Chỉnh của Thiếu Lâm hay Trường Nhất Tiếu của Tứ Bá Liên cũng không dám nói ra những lời như thế này.
'Ấy vậy mà tiểu tử này lại có thể nói ra.'
Vì hắn là Thanh Minh sao.
Phải rồi, bởi vì hắn chính là Thanh Minh mà.
Hơn nữa, xem ra Hắc Long Vương cũng đã từng nghe đến ác danh của tên tiểu tử đó rồi.
Hắc Long Vương nhìn chằm chằm vào Thanh Minh đang đứng trước mặt rồi lên tiếng.
"Bổn tọa có nhớ đã từng gặp ngươi. Phải rồi, nhà ngươi chính là Hoa Sơn Kiếm Hiệp."
"Ờ, ta cũng biết ngươi. Ngươi chính là Hắc Long Vương." "......."

Hắc Long Vương im lặng một hồi lâu như thể không nói nên lời, sau đó lập tức cười phá lên.
"Hahahahahahaha!"
Hắn cười to một lúc lâu, sau đó lắc đầu một cái, trong chốc lát đã nghiêm mặt trở lại, rồi sừng sộ lên.
"Tiểu tử nhà ngươi. Tuy rằng phô trương thanh thế để che giấu nỗi sợ hãi cũng là một cách không tồi, nhưng cách này không có tác dụng với bổn tọa đâu. Mà ngươi cũng không cần phải lo lắng làm gì. Bởi sau khi bị ta chém đầu rồi ném xuống sông, ngươi có thể giấu được cái ống quần ướt sũng do tè dầm vì sợ hãi rồi."
Hắc Long Vương nói như thể gầm gừ. Thấy thế, Thanh Minh cười khẩy.
"Thế gian này đúng là đã trở nên tốt đẹp hơn rồi." ".......Hả?"
"Bây giờ đám Tà Phái chết tiệt còn dám khua môi múa mép trước mặt ta nữa sao."
Sự hoang mang bỗng tràn ngập trong ánh mắt của Hắc Long Vương.
Từ khi trở thành Vương của Thủy Lộ Trại, được xưng danh Hắc Long Vương..... không, từ trước đó nữa cơ.

Đã từng có kẻ nào nói với hắn những lời đó chưa? "Ngươi........"
Sát khí cuồng bạo bỗng chốc tràn ngập trong ánh mắt của Hắc Long Vương.
"Cái tên không biết trời cao đất dày nhà ngươi, hình như ngươi cho rằng bổn tọa là một lão tiên sinh tốt bụng vì đã hoà hợp bên cạnh Trường Nhất Tiếu tại Trường Giang này nhỉ."
"Ta không phải người thích phiếm chuyện về quá khứ đáng xấu hổ của người khác đâu. Nhưng lúc ta tung hoành giang hồ, thì ngươi vẫn còn là một tên tiểu tử thối đêm ngủ đạp chăn lung tung đấy."
"........Ngươi nói gì?" Rắc. Rắc.
Thanh Minh bẻ cổ. Như thể để xóa đi kí ức không vui vừa hiện lên trong đầu hắn.
"Càng nghĩ lại càng phải nhịn."
Rồi hắn tự bật cười như thể chuyện này thú vị lắm. "Cái đám vô lại các ngươi."
"......."
"Cũng phải chứng kiến cảnh tượng ấy mới biết được."

Thanh Minh nhe răng.
Hoa Sơn đã chứng minh bọn họ đã mạnh lên như thế nào ngay tại Trường Giang này. Những gì bọn họ đã làm ở Trường Giang này sẽ nhanh chóng được người đời truyền đi khắp thiên hạ.
Vì vậy nên, bây giờ sẽ tới lượt Thanh Minh cho họ thấy.
Những gì hắn đã tích lũy được những gì trong suốt ba năm qua. "Ngưng đùa được rồi đấy."
Hắc Long Vương tỏa ra sát khí đằng đằng, nặng nề hướng về phía Thanh Minh. Luồng đao khí từ Yển Nguyệt Đao tỏa ra hệt như một cơn thác lũ.
"Tất cả các ngươi cùng xông lên một lượt cũng được. Bổn tọa sẽ cho các ngươi biết tại sao bổn tọa lại được mệnh danh là Hắc Long Vương."
Và rồi, cơ thể hắn bắt đầu tỏa ra một luồng khí thế khủng khiếp.
Người nào người nấy đều bị khí thế to lớn kia dọa sợ, mặt cắt không còn một giọt máu. Uy áp ấy khủng khiếp tới mức đám thủy tặc không dám ngẩng đầu, vội vã lùi lại.

Bất luận hắn có phẩm cách hay không, thì hắn vẫn là một cường giả. Dường như Hắc Long Vương đang dùng nhục thể để chứng minh sự bá đạo của mình.
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều cảm thấy kinh hãi. Ngoại trừ một người.
"Chán thật, ai bảo đám Tà Phái các ngươi đầu óc ngu si tứ chi phát triển, nên đâu có nghe hiểu lời ta nói."
Thanh Minh vẫn đứng đó, thản nhiên gác kiếm trên vai đối mặt với Hắc Long Vương.
"Ta biết chuyện này có hơi quá sức với đám Tà Phái ngu si các ngươi, nhưng ta sẽ đặc biệt cho ngươi biết."
Hắn vén môi để lộ cặp răng nanh sắc nhọn hệt như một con sói. "Nhãi con, ta sẽ cho ngươi biết vinh quang là gì."
Thanh Minh chầm chậm hạ thanh kiếm trên vai xuống, chĩa thẳng về phía Hắc Long Vương đang tỏa ra khí thế cuồng bạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro