Chapter 981. Vậy nên mới nói thế gian này thật thú vị làm sao. (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 981. Vậy nên mới nói thế gian này thật thú vị làm sao. (1)
Ánh mắt đầy giễu cợt ấy dường như muốn nói rằng 'Kẻ luôn xem mọi thứ như rác rưởi dưới chân như ngươi liệu có đoán được tình huống này hay không?'
Bộp!
Trường Nhất Tiếu bất giác đưa tay lên che mặt.
Bởi vì hắn không muốn người khác nhìn thấy biểu cảm hiện giờ của mình.
Hắn là Bang Chủ Vạn Nhân Phòng. Là Minh Chủ Tứ Bá Liên.
Là người không được phép để kẻ khác thấy hắn đổi sắc chỉ vì một Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn.
Thanh Minh đột nhiên lên tiếng.
"Vì Chưởng Môn Nhân đã ra lệnh, ta sẽ thả Hắc Long Vương theo ý của ngươi. Nhưng..."
Siết.

Thanh Minh dồn sức vào bàn chân đang dẫm lên đầu Hắc Long Vương. Hắn ta không ngừng phát ra tiếng rên rỉ.
Dù nghe tiếng rên rỉ thê thảm đó, Thanh Minh vẫn không nhẹ chân mà nhìn chằm chằm vào Trường Nhất Tiếu.
"Ta không hề tin tưởng ngươi."
"......."
"Sau khi đến được Giang Bắc, bọn ta mới thả Hắc Long Vương."
Trường Nhất Tiếu trợn mắt nhìn Thanh Minh. Đôi mắt hắn đã hằn đầy sát khí hung tợn.
"Vậy nên ngươi cút đi. Sự kiên nhẫn của ta có giới hạn." Trường Nhất Tiếu khẽ cười.
Vai hắn thoạt đầu chỉ khẽ run nhẹ giờ đã run rẩy đến kịch liệt nhưng lại không hề nghe thấy giọng cười nào.
Những người nhìn bộ dạng đó của hắn bày ra vẻ mặt khó hiểu siết chặt nắm đấm.
Trường Nhất Tiếu cười trong im lặng một lúc liền chầm chậm bỏ tay ra khỏi mặt. Gương mặt hắn đã trở về vẻ bình tĩnh ban đầu.
"Hưm."
Trường Nhất Tiếu quay đầu nhìn Huyền Tông. "Chưởng Môn Nhân."
"Xin cứ nói, Bá Quân."

"Bổn quân tin Chưởng Môn Nhân nhất định giữ lời hứa." Huyền Tông im lặng gật đầu.
"Đương nhiên rồi."
Trường Nhất Tiếu gật gù ra chiều hài lòng.
"Ngài nói mình không thương lượng với Tà Phái... vâng, đó là lập trường của Chưởng Môn Nhân. Bổn quân cũng là người có thể diện nên không thể nghe theo lời Chưởng Môn Nhân được. Vậy nên bổn quân sẽ giữ lời theo cách riêng của bổn quân."
Trường Nhất Tiếu khẽ giơ tay lên. Lập tức hai trong số thuyền đoàn đang chờ phía sau tiến về phía Mai Hoa Đảo.
Các đệ tử Hoa Sơn nhìn thấy cảnh đó mặt liền cứng đờ, Trường Nhất Tiếu nhếch khóe miệng.
"Đây là thuyền trống." "......."
"Người đạt nghiệp lớn áo gấm hồi hương không thể bì bõm bơi trong nước mà về được. Vậy nên hãy xem như đây là hảo ý của bổn quân."
Các đệ tử Hoa Sơn nhìn Trường Nhất Tiếu với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Bởi vì trong đầu họ, từ hảo ý và cái tên Trường Nhất Tiết vốn không liên quan gì nhau.
Thế nhưng Huyền Tông lại làm thế bao quyền đáp lễ.

"Xin đa tạ." "......."
Trường Nhất Tiếu nhìn Huyền Tông cúi đầu trước mặt mình, hắn không nói câu nào.
Trường Nhất Tiếu cứ nhìn Huyền Tông hồi lâu đến khi bầu không khí có phần gượng gạo mới chầm chậm liên tiếng.
"Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn. Minh Chủ Thiên Hữu Minh."
Giọng nói hắn vô cùng bình thản nhưng ngữ khí lại có chút kỳ quái.
"... Huyền Tông."
Trường Nhất Tiếu khẽ gật đầu. Đây không phải bộ dáng khoa trương mà hắn vốn luôn thể hiện.
"Bổn quân đã ghi nhớ cái tên này."
"... Cái tên đó không nặng đến mức phải phiền Bá Quân đây ghi nhớ."
"Khục khục."
Trường Nhất Tiếu cười rồi dứt khoát quay người đi. Hắn từ từ tiến về phía con thuyền nhỏ của mình.
Đúng hơn là hắn đang đi về phía Thanh Minh. Ánh mắt Trường Nhất Tiếu và Thanh Minh chạm nhau.
"... Lần này."

Trường Nhất Tiếu nở một nụ cười quỷ quyệt rồi nói.
"Bổn quân đã bị chơi một vố rồi nhỉ. Hoa Sơn Kiếm Hiệp."
Thanh Minh nhếch khóe miệng.
"Lần này sao?"
Thanh Minh lại giở một nụ cười có phần kỳ dị rồi nói.
"Ta không muốn luyên thuyên với tên khốn đang chật vật giữ cái mạng quèn của mình đâu."
"......."
"Cút đi."
Trường Nhất Tiếu lắc đầu bất lực rồi lướt qua Thanh Minh.
Lúc hắn vừa khuất khỏi tầm nhìn của Thanh Minh...
Kétt!
Những chiếc nhẫn trên tay hắn cọ sát vào nhau phát ra âm thanh như tiếng quỷ khóc.
Âm thanh này thật sự rất giống với tiếng gào thét bi thảm của lũ cô hồn dã quỷ.
Bịch. Bịch.

Hắn ta sải bước lên thuyền, con thuyền lập tức di chuyển ra khỏi đảo.
'Hoa Sơn và... Huyền Tông.'
Trên mặt Trường Nhất Tiếu hằn đầy quỷ khí đáng sợ.
Nhìn bên ngoài, kết quả này đối với hắn cũng không tệ. Hắn đã cứu Hắc Long Vương một mạng và khiến gã ta phải nợ mình một món nợ lớn.
Mặc dù nguyên nhân dẫn đến kết cục này chính là do sự bàng quan của Trường Nhất Tiếu và Vạn Nhân Phòng, nhưng việc hắn giữ được mạng cho Hắc Long Vương đã rõ rành rành.
Trong mắt những kẻ không hiểu chuyện, Trường Nhất Tiếu chỉ đến Mai Hoa Đảo này thong thả ngắm cảnh mà không chảy lấy một giọt máu, dùng chút tài ăn nói mà cứu được cái mạng của Hắc Long Vương.
Rõ ràng danh tiếng của Trường Nhất Tiếu sẽ càng cao hơn.
Đúng vậy. Đó chỉ thứ người khác thấy bên ngoài mà thôi.
Thế nhưng, hiện giờ Trường Nhất Tiếu đang ôm một bụng ô nhục. 'Bổn quân...'
Gương mặt Trường Nhất Tiếu méo xệch như ác quỷ.
'Liệu có phải bổn quân có thể giữ được cái mạng này là nhờ lòng từ bi của tên khốn khiếp mà bổn quân còn không nhớ rõ tên không? Bá Quân Trường Nhất Tiếu ta ư?'
Huyền Tông chính là biến số nằm ngoài dự tính của hắn.

Việc Hoa Sơn và Đường Môn đến Mai Hoa Đảo cũng như chuyện Hắc Long Vương cận kề cái chết đều nằm trong mưu kế của hắn.
Thế nhưng, diễn biến sau đó hoàn toàn không giống những gì hắn đã tính toán.
Hoa Sơn Kiếm Hiệp. Nếu là Hoa Sơn Kiếm Hiệp coi trọng đệ tử Hoa Sơn hơn mạng sống của mình và không bao giờ từ bỏ lợi ích đã nắm chắc trong tay, hắn ta sẽ không bỏ qua thỏa thuận mà Trường Nhất Tiếu đưa ra.
Thỏa thuận đó có lợi tuyệt đối đối với Hoa Sơn Kiếm Hiệp.
Hắn không cần phải tổn thất bất cứ một đệ tử Hoa Sơn nào mà còn có thể nâng cao danh tiếng nhờ việc cứu Nam Cung Thế Gia trở về từ Mai Hoa Đảo.
Chỉ với thành tích này, Thiên Hữu Minh và Hoa Sơn đã có thể danh chính ngôn thuận vượt qua cái tên Thiếu Lâm và Cửu Phái Nhất Bang.
Nếu là người thông minh, nhất định sẽ không bỏ qua món hời này.
Đặc biệt, một kẻ có đầu óc như Hoa Sơn Kiếm Hiệp nhất định sẽ bỏ qua hiềm khích mà thỏa thuận với Trường Nhất Tiếu. Nhất định là thế!
Vậy nên Trường Nhất Tiếu mới một mình đến Mai Hoa Đảo mà không cần người hộ tống.
Vì hắn nghĩ Hoa Sơn Kiếm Hiệp sẽ không từ chối đề xuất này. Thế nhưng...

'Huyền Tông.'
Huyền Tông đã từ chối lời thỏa thuận mà hắn đưa ra.
Nếu biết rõ lợi ích của thỏa thuận ấy, ông ta tuyệt đối sẽ không nói ra câu từ chối, vậy mà Huyền Tông kia lại thẳng thừng khước từ hắn.
Trường Nhất Tiếu càng nghĩ càng không thể nào hiểu được.
Tính ra, trong tình huống vừa nãy, Trường Nhất Tiếu hắn đã thua một ván thảm hại, mà lần thua này còn có thể lấy mạng của hắn.
Trường Nhất Tiếu bỏ lỡ biến số là Huyền Tông, thỏa thuận cũng bị khước từ, hắn không khác gì một gã mãi nghệ vì quá tin vào bộ não của mình mà tự đưa đầu vào miệng hổ.
Việc sống sót chính là nhờ may mắn.
Cho đến hiện giờ, Trường Nhất Tiếu chính là kẻ luôn xoay chuyển mọi thứ trong tay theo ý mình, ấy vậy mà dường như hắn vừa giữ được cái mạng với lý do mà chính hắn cũng không thể hiểu được.
"Khục khục khục khục."
Đôi mắt Trường Nhất Tiếu lại hằn đầy sát khí.
"... Huyền Tông."
Lý do người ta coi một người là kẻ điên chính là hắn ta sẽ làm ra những chuyện không ai hiểu nổi.
Với suy nghĩ đó, trong mắt người khác, Trường Nhất Tiếu có thể là một tên điên, nhưng trong mắt Trường Nhất Tiếu, Huyền Tông mới chính là một lão già điên.

Một kẻ điên mà hắn không thể hiểu cũng như lường trước được hành động.
Một người như vậy vừa là Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn vừa là Minh Chủ Thiên Hữu Minh. Và còn được Hoa Sơn Kiếm Hiệp kia chống lưng.
Trường Nhất Tiếu liếm đôi môi đỏ mọng như máu vô cùng quỷ dị. "Vậy nên mới nói thiên hạ này thật thú vị làm sao."
Trường Nhất Tiếu nhếch khóe miệng, cố gắng kìm nén cơn phẫn nộ đang muốn bùng phát trong tâm can.
Thế nhưng, đôi mắt hắn đã trở nên âm trầm hơn.
"Hư hư hư."
"Phù..."
Sau khi Trường Nhất Tiếu rời khỏi Mai Hoa Đảo, các đệ tử Hoa Sơn liền thở phào một hơi.
Một số bất giác đưa tay lên lau mồ hôi, còn một số điên cuồng lắc đầu.
Áp lực mà Trường Nhất Tiếu mang lại vô cùng khủng khiếp.
Chỉ cần đối diện thôi cũng đủ khiến người khác phải nghẹt thở, cảm giác như từng thớ da bị một lưỡi kiếm sắc bén cắt ngang qua.

Mỗi khi đối diện với Trường Nhất Tiếu, họ cảm nhận rõ tại sao hắn lại hợp với vị trí Minh Chủ Tứ Bá Liên đến vậy.
Thế nhưng chính vì thế... 'Chưởng Môn Nhân.'
Các đệ tử Hoa Sơn khẽ nhìn Huyền Tông với ánh mắt tràn đầy tin tưởng.
Đối diện với một Trường Nhất Tiếu là kẻ thống trị Giang Nam và Tà Phái, Huyền Tông không hề nhún nhường.
Huyền Tông không lùi bước trước Trường Nhất Tiếu, càng không phô trương thanh thế.
Ông ta chỉ đối diện với hắn như Huyền Tông của thường ngày. Ai có thể làm được chuyện đó chứ?
Các đệ tử Hoa Sơn cảm nhận rõ rằng Chưởng Môn Nhân của họ là người vĩ đại biết nhường nào.
"Ngài vất vả rồi. Minh Chủ."
Đường Quân Nhạc đến bên cạnh Huyền Tông rồi cất tiếng.
Có vẻ Đường Quân Nhạc cũng nghĩ giống như đệ tử Hoa Sơn. "Không đâu, Môn Chủ."
Huyền Tông lắc đầu.
"Ta toát cả mồ hôi vì đôi chân đang run lên này. Bá Quân vẫn là Bá Quân. Làm sao mà ta bình tĩnh được..."

Đường Quân Nhạc khẽ cười. 'Quả là một người tài giỏi.'
Nhìn bóng lưng Trường Nhất Tiếu rời đi, tất cả mọi người đều mang cảm giác giống như Đường Quân Nhạc.
Trên đời này có mấy ai có thể khiến Trường Nhất Tiếu xoay người rời đi chứ?
"Chuyện này thật sự rất..."
"Xin thứ lỗi nhưng chúng ta nên nói chuyện này sau, Môn Chủ." Lúc đó, ánh mắt Huyền Tông hướng về phía Nam Cung Thế Gia.
"Nếu Bá Quân hắn giữ lời, chúng ta xem như không cần phải giao chiến nữa. Vậy nên trước tiên chúng ta phải nhanh chóng đưa những người Nam Cung Thế Gia đang thụ thương lên bờ chữa trị."
"Vâng. Minh Chủ."
Đường Quân Nhạc nhanh chóng nhận lệnh.
Dù vừa bị cắt lời nhưng trên mặt ông ta lại không hề có chút khó chịu nào.
Bởi vì trong số các kiếm tu Nam Cung Thế Gia có người bị thương nặng nguy hiểm đến tính mạng, vậy nên Huyền Tông mới nóng lòng muốn chữa trị cho họ càng sớm càng tốt.
"Mau đưa người bị thương lên thuyền. Chúng ta sẽ quay về Giang Bắc."

"Vâng!"
Các đệ tử Hoa Sơn cao giọng đáp lại mệnh lệnh với gương mặt đỏ bừng. Và cả các môn đồ của Đường Môn cũng đồng thanh đáp theo.
Đường Quân Nhạc nhìn cảnh tượng đó liền cười khẩy.
Có lẽ lúc này các môn đồ của ông ta đã công nhận Huyền Tông là Minh Chủ của bọn họ rồi.
'Đúng là thu được nhiều lợi ích thật.'
Mọi chuyện bắt đầu trong lúc bốc đồng nhưng thật sự họ đã nhận được rất nhiều thứ.
Danh tiếng, danh phận, chiến tích. Đúng vậy. Rất nhiều thứ.
Lúc đó, Huyền Tông đứng trước mặt ông ta đã nhanh chóng chạy về phía bên kia để hỗ trợ những kiếm tu Nam Cung Thế Gia.
Nhìn bóng lưng ấy, Đường Quân Nhạc khẽ gật đầu.
'Nhưng thứ chúng ta nhận được lớn nhất tại đây có lẽ chính là người đó.'
Nghĩ thế khiến ông ta không khỏi tò mò. Đường Quân Nhạc chầm chậm quay đầu lại.

Ông ta thấy Thanh Minh đang nhìn chằm chằm vào Vạn Nhân Phòng bên kia sông, chân hắn vẫn đạp trên đầu Hắc Long Vương đã bất tỉnh.
'Ngươi đã nhìn thấu mọi chuyện từ đầu rồi đúng không?'
Đương nhiên.
Thanh Minh không hề đáp lại câu hỏi này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro