Chapter 982. Vậy nên mới nói thế gian này thật thú vị làm sao. (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 982. Vậy nên mới nói thế gian này thật thú vị làm sao. (2)
"Người đã vất vả rồi, Minh Chủ."
"Hưm."
Trường Nhất Tiếu ngồi trên thuyền cười cay đắng. Hỗ Gia Danh nhìn thấy biểu cảm đó liền hỏi với ánh mắt nghi hoặc.
"Có vấn đề gì sao ạ?"3
"Vấn đề ư... Xem nào. Bổn quân không rõ nữa, Gia Danh à. Thế này có gọi là vấn đề không nhỉ?"
"......."
"Bổn quân đã giải quyết chuyện của Hắc Long Vương, cuộc chiến đã kết thúc rồi, bổn quân cũng thu được thứ mình muốn."
"Vậy thì tại sao..."
"Hưm."
Trường Nhất Tiếu nhìn quanh Mai Hoa Đảo rồi lắc đầu. "Không có gì."
Hắn cắt ngang lời rồi ra lệnh cho Hỗ Gia Danh với vẻ mặt ủ rũ.
"Ra lệnh cho Thủy Lộ Trại không được đụng đến những kẻ sắp rời Mai Hoa Đảo, để chúng thuận lợi rời khỏi đây."

"Vâng, Minh Chủ."
Sau khi nhận lệnh, Hỗ Gia Danh im lặng quan sát Trường Nhất Tiếu.
"Sao?"
".... Thuộc hạ biết không nên nghi ngờ việc Minh Chủ đã quyết. Nhưng...."
"Chậc chậc. Ngươi đừng có vòng vo nữa, có gì mà khép nép vậy chứ."
Ánh mắt Hỗ Gia Danh thoáng vẻ ngờ vực.
"Hắc Long Vương là quân cờ quan trọng. Nếu không có hắn Thủy Lộ Trại nhất định sẽ mất kiểm soát. Nếu chúng ta có thể thâu tóm chúng một cách dễ dàng thì đúng là may thật, nhưng Hạ Ô Môn và Hắc Quỷ Bảo cũng sẽ không im hơi lặng tiếng mà quan sát."
"Đúng vậy."
"Với lại... Minh Chủ để bọn người kia đi như vậy có đáng tiếc quá không ạ? Ít nhất cũng phải cho chúng ít tổn thất chứ. Bởi vì chúng đã bị bao vây ở Mai Hoa Đảo này rồi còn gì ạ."
"Hưm, đúng. Ngươi nói rất đúng." "Vậy thì tại sao..."
Trường Nhất Tiếu khẽ mở miệng.

"Lý do rất đơn giản. Đầu tiên, việc chúng trở về Giang Bắc an toàn sẽ có lợi hơn so với việc chúng chết."
"......." "Thứ hai..."
Trường Nhất Tiếu cười khẩy nhìn Hỗ Gia Danh. Sau đó, hắn ta bất ngờ hỏi một câu.
"Ngươi nghĩ sao về Hoa Sơn Kiếm Hiệp?"
Ngay khi Trường Nhất Tiếu thốt ra bốn từ "Hoa Sơn Kiếm Hiệp", sắc mặt Hỗ Gia Danh liền trở nên khó coi.
'Ta nghĩ sao á?'
Chẳng phải hỏi người đã quan sát hết tình hình ở Mai Hoa Đảo câu này quá dư thừa rồi sao? Câu trả lời thế nào đã quá rõ ràng.
"... Hắn là một con quái vật ạ." "Đúng vậy."
Trường Nhất Tiếu khẽ gật đầu.
"Đến mức thuộc hạ không biết hắn có phải do con người sinh ra không nữa. Cảnh giới võ công mà hắn thể hiện vẫn còn lưu lại trong đầu thuộc hạ vô cùng rõ ràng, chỉ mới ba năm..."
Hoa Sơn Kiếm Hiệp đã một mình hạ gục Hắc Long Vương.

Điều này đồng nghĩa, Hoa Sơn Kiếm Hiệp đã được công nhận là một cao thủ tuyệt đỉnh trên giang hồ.
Giang hồ này có vô số cao thủ, thế nhưng trẻ tuổi như hắn mà leo lên được vị trí đó thì có mấy người chứ?
Đánh giá về mặt võ công, Hoa Sơn Kiếm Hiệp quả nhiên đã vượt quá thường thức và cảnh giới mà Hỗ Gia Danh có thể hiểu được.
"Hắn nguy hiểm. Vô cùng nguy hiểm."
"Đúng vậy, hắn rất nguy hiểm."
Trường Nhất Tiếu nhếch khóe miệng.
"Thế nhưng, thứ nguy hiểm không phải là việc Hoa Sơn Kiếm Hiệp có võ công cao cường."
Hỗ Gia Danh không hiểu được câu nói đó. "... Ý của người là."
Trường Nhất Tiếu quay đầu nhìn về phía Hoa Sơn Kiếm Hiệp Thanh Minh.
"Kẻ mạnh thì khó đối phó. Nếu một mình không đánh thắng thì hai người cùng giao chiến là được, nếu hai người không thể thắng thì ba người đánh là được."

Đó chính là cách làm của Tà Phái. Hỗ Gia Danh gật đầu đồng ý. Trường Nhất Tiếu chậm rãi bồi thêm.
"Kẻ có tu vi võ công cao cường không phải là kẻ mạnh. Chỉ những ai biết cách sinh tồn mới xứng đáng gọi là kẻ mạnh. Nhưng vấn đề là..."
Hắn dừng lại một chút, ánh mắt dần mờ đi.
"Hoa Sơn Kiếm Hiệp chính là một tên rất biết cách sống sót."
"... Vâng?"
Trên mặt Trường Nhất Tiếu thoáng hiện lên tia quỷ khí.
"Gia Danh à."
"Vâng, Minh Chủ."
"Ngươi thật sự nghĩ Hoa Sơn Kiếm Hiệp cứ khơi khơi chạy đến Mai Hoa Đảo mà không hề có đối sách gì sao?"
"......."
"Không, không hề. Làm gì có chuyện đó chứ. Một tên ác quỷ như hắn không thể hành động bốc đồng mà không có đối sách được. Dù lúc bắt đầu có bốc đồng thật nhưng trong lúc chạy đến đây hẳn hắn đã có tính toán cả rồi."
"Ch, chuyện đó..." "Phía kia đã đến rồi."

Trường Nhất Tiếu hất cằm về hướng Trường Giang. Hỗ Gia Danh liền nhìn theo, hai mắt hắn trợn tròn kinh ngạc.
Trong phút chốc, hàng chục con thuyền đập vào mắt hắn. "Đó, đó là...?"
"Chắc là thuyền do Hoa Sơn Kiếm Hiệp gọi đến. Dùng để thoát khỏi Mai Hoa Đảo."
"Nhưng, nhưng mà không phải chúng ta đã ra lệnh cho Thủy Lộ Trại thâu tóm tất cả thuyền lân cận rồi ư?"
"Đúng vậy. Nhưng bên đó có một kẻ đủ khả năng phá vỡ cản trở của chúng ta mà mang thuyền đến tận đây."
"... Vâng?"
Trường Nhất Tiếu cười khẩy.
"Ý bổn quân đang nói đến tên bám đuôi Chính Phái và chưa một lần chịu chường mặt ra."
Hỗ Gia Danh cắn chặt môi. "... Lâm Tố Bính."
"Đúng vậy. Chính là tên đó."
Trường Nhất Tiếu cười khúc khích. Thế nhưng gương mặt Hỗ Gia Danh trong chốc lát đã biến sắc.

Nói như vậy, Hoa Sơn Kiếm Hiệp kia hẳn đã nhờ Lục Lâm Vương Lâm Tố Bính chuẩn bị thuyền trong lúc đang dốc toàn lực chạy đến đây cứu Nam Cung Thế Gia. Và để thoát khỏi Mai Hoa Đảo một cách an toàn ư?
Mồ hôi lạnh không ngừng chảy trên lưng Hỗ Gia Danh.
Những kẻ có mặt ở Trường Giang này đều là cao thủ danh chấn thiên hạ. Nhưng trong số họ, có bao nhiêu người tinh ý nhận ra bên trong trận chiến này ẩn chứa nhiều sự an bài như vậy chứ?
"Vậy, vậy thì?"
Vẻ mặt Hỗ Gia Danh vừa nhận ra điều gì đó liền biến sắc.
"Có nghĩa là Minh Chủ một mình đến Mai Hoa Đảo nhưng không dự liệu trước việc Lâm Tố Bính kéo thuyền đến ư?"
"Đúng vậy. Lý do như vậy đã được chưa?" "A, vâng."
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Dù hắn ta có tài giỏi đến mấy cũng không thể lường chính xác thời gian thuyền đến nơi. Hắn không thể đặt cược vào con thuyền mà bản thân hắn cũng không rõ nó có đến hay không."
Nhìn thuyền đoàn tiến đến, Hỗ Gia Danh thở hắt một hơi.

Càng nghe lại càng thấy đáng sợ.
Thế nhưng chuyện kỳ quái hơn là... Chỉ cần đi sai một li, Trường Nhất Tiếu đã phải rơi vào tình thế nguy hiểm tính mạng, vậy mà hắn còn vui vẻ cười khoái trá.
"Bây giờ ngươi hiểu rồi chứ? Tại sao bổn quân lại để cho chúng đi?" "Vâng, Minh Chủ."
Nếu đã chuẩn bị thuyền, bọn chúng vẫn có thể thoát khỏi hòn đảo dù có bị tổn thất. Vậy thì Hắc Long Vương đương nhiên sẽ mất mạng.
'Rõ ràng bên tổn thất chính là chúng ta.'
Thế nên, thà giữ mạng cho Hắc Long Vương và để chúng đi còn tốt hơn.
"Không biết bao lâu rồi bổn quân mới cảm nhận được cảm giác này."
"... Minh Chủ."
"Hưm."
Trường Nhất Tiếu lần nữa phóng tầm mắt về phía Mai Hoa Đảo với vẻ mặt kỳ quái.
"Gia Danh à." "Vâng."

"Hãy gửi cho chúng thứ mà chúng ta đã cất công chuẩn bị. Bổn quân đã có được thứ bổn quân muốn nên phải đáp lại một chút lễ chứ."
"Thuộc hạ đã rõ rồi ạ."
Trường Nhất Tiếu phất tay áo rồi chậm rãi bước đi. Hắn đứng trên mũi thuyền, cơn gió sông ở đâu chợt thổi mạnh qua, đôi mắt âm trầm suy tư của hắn hướng đến Mai Hoa Đảo.
"Việc trên đời này, có được thì ắt có mất."
Đôi môi đỏ mọng của hắn vẽ thành một đường cong.
"Bây giờ ngươi đã biết ngươi mất gì chưa?"
Dù biết hay không cũng không sao. Vì biết rồi cũng có thể làm được gì chứ?
** *
"Đến nhanh quá nhỉ, tên khốn rách việc!"
Thanh Minh đứng trên mạn thuyền, nghiến răng nhìn thuyền đoàn đang đến gần. Tên khốn chết tiệt đó mà đến nhanh chút nữa là hắn có thể lấy được cái đầu của Trường Nhất Tiếu rồi.
"Chậc."
Hiện giờ Trường Nhất Tiếu đã đi khá xa Mai Hoa Đảo. Lũ thủy tặc trên Mai Hoa Đảo im lặng nhìn chúng lên thuyền rời khỏi đó.

Hắc Long Vương đang bị Hoa Sơn bắt làm con tin, cả Trường Nhất Tiếu cũng đã lên tiếng nên chúng chắc tạm thời sẽ giữ được cái mạng quèn này.
Đột nhiên một người tiến đến gần Thanh Minh.
"Đạo trưởng."
"Hả?"
Hắn quay đầu lại liền thấy Nam Cung Độ Huy đang lảo đảo đi về phía mình.
Nam Cung Độ Huy đứng trước mặt Thanh Minh rồi thở dài một hơi. Sau đó hắn cúi đầu thật sâu. Hắn không làm thế bao quyền ra lễ quen thuộc của võ giả mà là trực tiếp cúi đầu thật thấp.
Hành động này không thể hiện lễ tiết với tư cách là Tiểu Gia Chủ Nam Cung Độ Huy của Nam Cung Thế Gia mà là cử chỉ của một người bình thường đối với ân nhân của mình.
"Thật sự.. thật sự đa tạ đạo trưởng." "......."
Thanh Minh nhìn chằm chằm Nam Cung Độ Huy, vẻ mặt thờ ơ vô cảm.

Liền sau đó, Ngũ Kiếm đứng cách hắn một khoảng bắt đầu thì thầm với nhau.
"Tiểu tử đó bị sao vậy?"
"Bỏ đi. Hắn ta đã nghe người khác nói lời cảm tạ bao nhiêu lần trong đời rồi. Nhiều thành quen nên giả vờ làm trò đó mà."
Mấy tên khốn đó?
Thanh Minh vừa định nổi giận thì Nam Cung Độ Huy đã ngẩng đầu lên.
"Nhờ có đạo trưởng mà Nam Cung Thế Gia mới có thể giữ được mạng. Rốt cuộc tại hạ không biết phải trả ơn huệ này thế nào..."
"Trả ơn gì đó để sau đi."
"... Vâng?"
"Đầu tiên ngươi không được quên mối thù này."
Thanh Minh liến nhìn sang bên cạnh nơi Hắc Long Vương đang nằm yên bất tỉnh.
"Thế nào? Bây giờ ngươi đâu cần phải giữ lời hứa với lũ Tà Phái đâu nhỉ?"
Hắn có thể giết Hắc Long Vương tại đây.
Thế nhưng Nam Cung Độ Huy không do dự mà lắc đầu.

"Không cần ạ." "Ô hô?"
Mặc dù hắn đang khá chật vật nhưng ánh mắt Nam Cung Độ Huy không hề lay động.
"Giết Hắc Long Vương không rửa được mối thù của Nam Cung Thế Gia. Làm vậy chỉ là giải tỏa cơn tức giận tạm thời của tại hạ mà thôi. Một ngày nào đó, tại hạ sẽ dùng chính thực lực của mình để tiêu diệt Hắc Long Vương tế linh hồn những người đã khuất."
Thanh Minh gật đầu tựa hồ hài lòng với câu trả lời này. Nam Cung Độ Huy bồi thêm.
"Có lẽ phụ thân cũng không muốn điều đó."
Ngay khi nghe hắn nhắc đến Nam Cung Hoảng, cả con thuyền liền chìm vào im lặng.
Thanh Minh gật gù rồi vỗ nhẹ lên vai Nam Cung Độ Huy. "Đúng, có lẽ là vậy."
Nam Cung Độ Huy cắn chặt môi, vừa lúc đó...
"Thanh Minh à!"
"Hả?"
"Có một con thuyền đang tiến đến gần."

"Cái gì?"
Thanh Minh giẫm lên mạn thuyền nhìn về phía đối diện.
Thế nhưng, con thuyền đang tiến về phía họ chỉ là một con thuyền nhỏ đang chở theo một người. Chính là con thuyền mà lúc trước Trường Nhất Tiếu đã đi.
"... Gì vậy chứ?" Thanh Minh cau mày.
Không biết là may mắn hay bất hạnh, người trên con thuyền đó không phải là Trường Nhất Tiếu. Đó là kẻ luôn ở cạnh Trường Nhất Tiếu.
Lúc con thuyền nhỏ đến gần thuyền của Thanh Minh, một giọng nói lớn vang lên.
"Hoa Sơn Kiếm Hiệp!"
Thanh Minh thay vì trả lời liền trợn tròn mắt.
"Đây là quà Minh Chủ gửi cho ngươi."
Kẻ ngồi trên thuyền đang tải một vật thể lớn.
'Quan tài?'
Thanh Minh mở mắt to hơn một chút, chiếc quan tài to lớn lập tức bay lên thuyền.
Bộp!

Thanh Minh đón lấy quan tài mà không nói câu nào.
Hỗ Gia Danh yên lặng nhìn chằm chằm hắn ta như thể vừa hoàn thành xong việc cần làm, sau đó hắn quay thuyền bỏ đi.
Sự im lặng bao trùm lấy con thuyền.
Thanh Minh cẩn trọng đặt quan tài xuống rồi nhìn Nam Cung Độ Huy. Nam Cung Độ Huy không biết đang suy nghĩ gì liền run rẩy đưa tay chầm chậm mở nắp quan tài.
Và rồi...
"Gia Chủ!"
"Khư hứccc! Gia Chủ!"
"Ư aaaaa!"
Lúc nắp quan tài bật mở, các kiếm tu của Nam Cung Thế Gia đồng loạt bật khóc.
Nam Cung Hoảng.
Trông bộ dạng người nằm trong quan tài vô cùng thê thảm, nhưng kẻ nằm đó rõ ràng chính là ông ta.
"Phụ thân! Phụ thân! Hức hức..."
Nam Cung Độ Huy chạm tay vào thi thể rồi òa lên khóc nức nở.

Hắn cho rằng phụ thân đã chìm trong dòng nước lạnh lẽo này rồi. Hắn đã nghĩ không thể tìm được thi thể Nam Cung Hoảng mà ngậm ngùi rời khỏi dòng Trường Giang, việc này đã khiến trái tim hắn như thắt lại.
Nhưng hiện giờ, thi thể Nam Cung Hoảng đã được đưa vào quan tài đàng hoàng. Thanh Minh nhìn chằm chằm Nam Cung Độ Huy và các võ giả Nam Cung Thế Gia đang không ngừng kêu khóc. Sau đó hắn dời ánh mắt sang chiếc thuyền phía xa kia.
'... Tên khốn kiếp.'
Thật đáng ghét.
Thanh Minh không bao giờ hiểu được Trường Nhất Tiếu. Hắn và Trường Nhất Tiếu tựa như hai đường thẳng song song mãi cũng không tìm được một điểm chung.
Thế nhưng...
"Cũng có lúc ngươi làm được chuyện có tính người lắm."
Thanh Minh nói như rít lên rồi xoay người lại.
Trên con thuyền quay về Giang Bắc, tiếng khóc thương cứ cất mãi không ngừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro