Chapter 987. Tiểu tăng cái gì cũng không nhìn thấy. (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 987. Tiểu tăng cái gì cũng không nhìn thấy. (2)
Mặc dù thuận lợi thoát khỏi bờ sông, Hoa Sơn và Đường Môn vẫn chưa đi bao xa.
Để trị thương cho Nam Cung Thế Gia, họ cần phải tìm chỗ nghỉ chân gần đó, ngôi làng mà họ xây dựng ở Cửu Giang chính là nơi rất thích hợp cho Hoa Sơn và Đường Môn ngay lúc này.
"Dẫu sao thì nó gần với Cửu Phái Nhất Bang quá, không thấy bất tiện sao?"
"Nếu thấy bất tiện thì chính là lũ khốn kia phải bất tiện chứ. Tại sao lại là chúng ta?"
"Cũng đúng nhỉ."
Vậy nên Hoa Sơn đã chọn trang viên nơi Lục Lâm từng ở khi xưa làm chỗ dừng chân.
Sau khi chăm sóc người bị thương đến mức không có thời gian bốc dỡ hành lý, cuối cùng họ cũng tìm được một chỗ ổn định trước khi mặt trời lặn.
'"Càng nghĩ càng thấy bực, tên khốn đầu bạch tuộc điên rồ khốn kiếp quạ bắt diều hâu tha đó!"
Mắt Thanh Minh lóe lên.

"Cái gì? Cấu kết? Thông đồnggg? Lão khọm già đầu trọc đó cứ thích nói mấy câu khó nghe thật đấy! Hay là ta nhét cái mõ tụng kinh vào mồm ông ta nhỉ!"
"Hưm, Thanh Minh à." "Sao!"
Bạch Thiên ho khan mấy tiếng. Hắn hiểu tiểu tử này đang rất phẫn nộ, nhưng hắn không hài lòng với việc Thanh Minh nói những lời thô thiển với Phương Trượng Thiếu Lâm như vậy.
"Con chửi bậc trưởng bối trong giang hồ hơi quá rồi đấy."
"Sư thúc bị điên à? Chắc không phải đâu... Ta nghĩ sư thúc bị bệnh. Hoặc là bị lú lẫn rồi."
"......."
Chiêu Kiệt quay sang hỏi Nhuận Tông.
"Sư huynh. Võ giả cũng bị lú lẫn ạ?"
"Ta cũng tưởng là không có nhưng mà..."
"Nhưng mà?"
"Sau khi tận mắt chứng kiến sự việc hôm nay, ta nghĩ cũng có thể đó chứ."
"A..."

Cuộc trò chuyện hết sức bình thường, bất cứ ai là đệ tử Hoa Sơn đều thấy vô cùng quen thuộc.
Thế nhưng có một vấn đề, đó là hiện giờ trước mặt họ có một tên đầu trọc.
Tuệ Nhiên không thể chen vào cuộc trò chuyện giữa bọn họ, hắn chỉ ngồi im, cả người đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Hắn bất an đảo mắt nhìn quanh.
"Này. Ngươi nghĩ sao? Trọc lừa."
"A, A Di Đà Phật... Ý, ý thí chủ là sao?"
"Ta thấy lão Phương Trượng chết giẫm kia chắc đang điên tiết lên rồi, còn ngươi nghĩ sao?"
Tuệ Nhiên nhắm chặt hai mắt.
Hắn cũng có mắt nên không thể nào không nhìn thấy những chuyện xảy ra giữa Hoa Sơn và Thiếu Lâm. Khi Pháp Chỉnh đẩy cho họ cái tội thông đồng với Tà Phái, chẳng phải hắn suýt chút nữa đã chửi bậy trước mặt mọi người rồi sao?
Nếu hắn thật sự thốt ra những lời đó, hắn sẽ trở thành một tên khi sư diệt tổ lưu danh ngàn đời của Thiếu Lâm.
"Này, ta hỏi ngươi nghĩ thế nào?"

Tuệ Nhiên vô cùng đau khổ. Dù sao hiện giờ hắn không còn là đệ tử Thiếu Lâm nữa, nhưng Pháp Chỉnh không khác gì phụ thân của hắn. Trước mặt những người khác sao hắn có thể thốt ra lời nói xấu bậc trưởng bối như vậy chứ!
Tất nhiên Thanh Minh không đời nào đặt mình vào hoàn cảnh của Tuệ Nhiên. Thay vì để cho Tuệ Nhiên có thời gian suy nghĩ, hắn nghiêng đầu dí sát mặt mình vào mặt Tuệ Nhiên.
"Lỗ tai ngươi có vấn đề à? Đầu ngươi bóng loáng rồi đến cả màng nhĩ cũng bóng loáng luôn sao?"
Chiêu Kiệt lại thì thầm với Nhuận Tông.
"Sư huynh. Màng nhĩ bóng loáng chẳng phải sẽ nghe rõ hơn sao?" "... Ta không phải y sư, làm sao ta biết..."
Tuệ Nhiên liếc nhìn hai người kia rồi cắn chặt môi.
Ta lại ghét lũ người này hơn rồi, lũ khốn chết tiệt.
"Sao ngươi không trả lời?"
Lúc đó Bạch Thiên đang im lặng đột nhiên nhìn Thanh Minh lên tiếng. "Thanh Minh à."
"A, lại sao nữa?"
"Tiểu sư phụ Tuệ Nhiên cũng khó trả lời mà. Con đừng có hỏi nữa."

Thanh Minh cau mày. Nhưng trước khi hắn định chửi gì đó, Bạch Thiên nghiêm túc nói.
"Vốn dĩ con người là vậy mà. Người ở Hoa Sơn nhưng hồn lại nghĩ về Thiếu Lâm, chúng ta biết phải làm sao đây chứ? Chúng ta phải hiểu cho hắn thì mới thành bằng hữu thân thiết được."5
"A, thế à? Vậy là hắn vẫn thích Thiếu Lâm hơn sao?" Tuệ Nhiên suy nghĩ lại rồi.
Tên khốn kiếp chết dẫm Bạch Thiên... À không, Bạch Thiên đạo trưởng đó đáng ghét hơn.
"Vậy là ta đang nuôi hổ con rồi. Hắn dám quan tâm tới lão già nói chúng ta thông đồng với Tà Phái hơn chúng ta ư? Tên khốn này có phải là mật thám được tên khọm già Pháp Chỉnh cài vào Hoa Sơn không nhỉ?"
"Hả?"
"Ờ?" "Hưmmmm?"
Ánh mắt Ngũ Kiếm đồng loạt đổ dồn về phía Tuệ Nhiên. Tuệ Nhiên trợn tròn mắt nhảy cẫng lên.

"Mật, mật thám gì chứ! Phật Tử như tiểu tăng sao có thể làm chuyện đó?"
"Sao không, tên khốn chết giẫm! Phương Trượng của ngươi nhìn là biết có thể làm chuyện đó lắm chứ! Bộ Thiếu Lâm sinh ra đều là bọn có lương tâm hết sao?"
"Ch, chuyện đó..."
Mồ hôi lạnh không ngừng chảy trên đầu Tuệ Nhiên.
"Vậy nên, vừa nãy ngươi có nhìn thấy bộ dạng Phương Trượng của mình không?"
"Tiểu, tiểu tăng..."
"Đúng rồi, ngươi đó."
"Tiểu, tiểu tăng cái gì cũng không nhìn thấy."
"......."
Mọi người ngơ ngác nhìn Tuệ Nhiên, Tuệ Nhiên lại nhắm chặt mắt.
"Vậy hả? Ngươi không thấy gì sao?"
Thanh Minh từ từ đứng dậy, mặt hắn hiện lên vẻ hài lòng, nhưng một giây sau hắn liền đánh một phát vào đầu Tuệ Nhiên.
Cốppppp!!!! "Oái!"

"Giữ nó lại!"
"Ta biết ngay mà!"
Ngũ Kiếm hoảng hốt kéo Thanh Minh đang lao vào Tuệ Nhiên.
"Bỏ ra! Còn không mau bỏ ra? Tên trọc lừa chết tiệt này! Vậy nên mới nói ngươi đúng là tên cầm thú trọc đầu đó! Cái gì? Không nhìn thấy? Tên khốn chết giẫm! Đôi mắt của ngươi chỉ để trưng ra à, hay hôm nay ta móc nó ra hộ ngươi nhé?"
"Thanh Minh à, bình tĩnh đi!"
"Tiểu tử thối, sao lại đánh người vậy chứ?"
"Đúng đó, Thanh Minh à! Chuyện khác thì ta không rõ nhưng tiểu sư phụ Tuệ Nhiên không phải là cầm thú trọc đầu đâu, vốn dĩ hắn ta làm gì có tóc chứ."
"......." "......."
Một thoáng im lặng trôi qua. Thanh Minh đang xông vào Tuệ Nhiên, cả Ngũ Kiếm đang giữ hắn lại đều ngơ ngác quay sang nhìn Chiêu Kiệt
"... Sao thế?" "... Tên điên."

"Nói hay lắm."
"Thí chủ, chuyện đó..."
"Im miệng đi, tên khốn này!"
Thanh Minh trợn mắt rồi lại xông vào Tuệ Nhiên.
Đây chính là cảnh thượng thường thấy ở Hoa Sơn, vậy nên không ai ở đó thèm đếm xỉa đến họ cả.
Ngoại trừ một người. "......."
Nam Cung Độ Huy nhìn chằm chằm Thanh Minh đang ngoạm lấy đầu Tuệ Nhiên.
'Gì vậy chứ?'
Kẻ đó có đúng là người mà hắn quen không?
Hắn nhìn chằm chằm cảnh này một hồi rồi giữ Đường Bá đang đi ngang qua gần đó.
"Này, này Tiểu Môn Chủ."
"Vâng?"
"... Bọn họ vốn luôn như vậy sao?"

Trước câu hỏi đó, Đường Bá khẽ gật đầu nhìn Ngũ Kiếm. Hắn ta bày ra bộ dạng thờ ơ đáp.
"Thì... rồi ngươi cũng sẽ quen thôi."
Sau đó, hắn vỗ vỗ lên vai Nam Cung Độ Huy ra chiều thương cảm rồi tiếp tục cất bước.
Lúc đó Thanh Minh đã tẩn được Tuệ Nhiên. Trước khung cảnh khó tin đó, đôi mắt Nam Cung Độ Huy không ngừng run rẩy.
'Nghĩ lại thì...'
Vốn dĩ hắn ta là người như vậy mà. Đúng rồi, hồi ở Đại hội tỷ võ. Đại hội tỷ võ... Đúng thế, Đại hội tỷ võ khi đó...
'Nhưng hắn thế nào cũng không thành vấn đề!'
Chẳng phải hắn vừa cho Nam Cung Độ Huy thấy sự hào hiệp và tu vi võ công cao cường khi hạ được cả Hắc Long Vương ở Mai Hoa Đảo sao? Kiếm pháp mà hắn thể hiện khi đó vẫn còn in sâu vào tâm trí của Nam Cung Độ Huy.
Nhưng mà người kia...
"Chết đi, chết đi! Tên khốn ăn bám này!" "Tiểu, tiểu tăng không có ăn bám!"

"Còn không ăn bám hả? Làm gì có tên đầu trọc nào lại mặc đạo bào chứ! Ngươi nuôi tóc dài đi! Hoặc là cởi bộ đồ này ra! Ngươi không thể làm được một trong hai chuyện sao?"
"Ch, chuyện đó..." Ơ, sao lại vậy chứ.
Hắn người mà hắn nghĩ và tên kia là cùng một người nhưng trong tâm lại không thể chấp nhận được.
"A, bình tĩnh đi tên khốn này! Sao lại trút giận lên người tiểu sư phụ chứ... Ơ?"
Lúc đó, Nhuận Tông thấy Nam Cung Độ Huy đang đứng thẫn thờ.
"A, chào Tiểu Gia Chủ?"
"... Vâng. Chào... chào đạo trưởng."
Nhuận Tông chào hỏi rất tử tế, lịch sự nhưng vẻ mặt Nam Cung Độ Huy lại có chút bức bối.
"Gì thế? Tên đó không phải là cần chữa thương sao? Sao lại chạy ra đây nữa?"
Lúc Thanh Minh để mắt đến Nam Cung Độ Huy, hắn mới bình tâm trở lại. Hắn thoáng suy nghĩ gì đó lại thôi, vì hắn còn có việc phải làm.

"Đạo trưởng. Tại hạ đến đây để bày tỏ lòng cảm kích với đạo trưởng một lần nữa."
Nam Cung Độ Huy trịnh trọng làm thế bao quyền.
Thanh Minh nhìn bộ dạng của hắn liền ngó sang Bạch Thiên hỏi.
"Đồng Long."
"Hả?"
"Con nhà danh môn lúc nào cũng vậy hả? Đã cảm tạ mấy lần rồi vẫn cứ nói mãi thế?"
"... Sao lại hỏi ta chuyện đó chứ?"
"Thì tại sư thúc vốn xuất thân từ Tông Nam mà."
"Ta nói không phải mà, tiểu tử thối! Ta căn bản là người Hoa Sơn!"
"Sư thúc đúng là một kẻ bất hiếu không ra gì. Chậc chậc. Còn muốn từ bỏ cái tên Đồng Long hay ho mà phụ mẫu dốc lòng đặt cho nữa chứ."
"Ta không muốn nghe con nói như vậy!" A, đúng rồi.
Người đó chính là Hoa Sơn Chính Kiếm đã nhiệt tình đối phó với lũ thủy tặc ở Trường Giang mà.
Thật sự... là một người ấy rất đáng tin cậy và tuyệt vời.

"Không, nhưng tên của sư thúc đúng là Đồng Long mà?"
Tên tuổi của một người không nhất thiết phải hợp với mặt mũi, nhưng đúng là người này có gương mặt và tên rất không hợp nhau.
"Ừm. Giữ lễ tiết cũng không phải là chuyện xấu." Thanh Minh vừa lẩm bẩm vừa lơ đãng gật gù. "Vậy là ngươi xong việc rồi?"
"A, không phải ạ."
Nam Cung Độ Huy liên tục lau mồ hôi đang nhễ nhại trên trán.
"Tại, tại hạ muốn nói giờ chúng ta đã trở thành người một nhà, mong được đạo trưởng chiếu cố."
Nam Cung Độ Huy lại cúi người thấp hơn. "Mong được mọi người chỉ giáo nhiều hơn." Trông hắn vô cùng chân thành.
'Hoa Sơn đã trở nên mạnh hơn rồi.'
Hắn ta biết rõ sức mạnh của Hoa Sơn ban đầu ở mức nào. Chỉ mới vài năm trước, Hoa Sơn không phải là môn phái đại danh đỉnh đỉnh trong giang hồ như hiện giờ.
'Và trong Đại hội tỷ võ, họ cũng chỉ là môn phái sở hữu những Hậu Khởi Chi Tú xuất sắc mà thôi.'

Thế nhưng hình ảnh họ thể hiện gần đây đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của Nam Cung Độ Huy. Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, thực lực của họ đã ngang ngửa Tông Nam... không, có lẽ thực lực của họ đã bỏ qua cả môn phái đó.
Tận mắt chứng kiến thế này khiến hắn không thể nào phủ nhận chuyện đó được.
'Nói cách khác, trên thiên hạ này, Hoa Sơn chính là nơi biết cách tái thiết một môn phái nhất.'
Vậy nên bằng mọi cách Nam Cung Độ Huy phải bám chặt vào họ.
Để xây dựng lại một Nam Cung Thế Gia thật hoàn hảo, hắn buộc phải học hỏi Hoa Sơn và Hoa Sơn Kiếm Hiệp.
'Thanh Minh đạo trưởng nhất định sẽ giúp ta. Nhất định.'
Thanh Minh đã liều mình chiến đấu để cứu những người vốn không có liên hệ với mình. Xét đến việc đó thôi, Nam Cung Độ Huy nghĩ rằng hắn sẽ không quay lưng với Nam Cung Thế Gia.
Nam Cung Độ Huy đã nghĩ như vậy. Vấn đề là...
"Sư thúc."
"Hả?"

"Tên kia đã lảm nhảm cái gì vậy?"
"Bây giờ hắn đã gia nhập Thiên Hữu Minh rồi, mong được mọi người chiếu cố."
"Vậy nên ta mới hỏi đó là ý gì?"
"Trước mặt Phương Trượng Thiếu Lâm hắn đã nói sẽ rút khỏi Ngũ Đại Thế Gia rồi gia nhập Thiên Hữu Minh. Con không nghe thấy à?"
"À à, chuyện đó?"
Đến lúc này Thanh Minh mới gật đầu tựa hồ đã hiểu.
"Vâng! Chính là vậy đó."
Nam Cung Độ Huy nhìn Thanh Minh với gương mặt rạng rỡ.
"Vậy nên sau này..."
"Này."
"... Vâng?"
Nam Cung Độ Huy định cúi đầu lần nữa, đột nhiên hắn khựng lại, vẫn giữa tư thế khom người.
Thanh Minh nghiêng đầu nhìn Nam Cung Độ Huy, gương mặt méo mó đến khó coi, tựa hồ hắn đang cảm thấy ghê tởm với cả thế gian này.
"Gia nhập?"

"... Vâng. Gia nhập ạ..."
"Ai nhận ngươi?"
"Vâng?"
Thanh Minh đưa tay ngoáy ngoáy tai rồi thổi phù phù. "Ta không nhận."
"Vâng?"
"Ta nói là ta không nhận nhà ngươi."
"......."
Đúng vậy, vấn đề chính là... Thanh Minh là một tên khốn kỳ quái hơn những gì Nam Cung Độ Huy nghĩ.
Quả thật vô cùng đáng buồn cho hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro