Hoa tàn hoa khai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


#19

Ta biết chàng đã về. Còn biết chàng đang nhìn ta. Chỉ là ta không quay lại mà thôi.

Gốc đào này.

Ta cùng chàng trồng.

Ta thậm chí còn khắc tên của chúng ta lên.

Hạ Vũ.

Đáng tiếc.

Hoa tàn hoa khai.

Người li biệt.

Cảnh đổi thay.

Tâm không còn.

Lòng đã chết.

Ta cố gắng tìm lại chút tưởng niệm đã qua.

Nhưng tìm hoài tìm mãi cũng chỉ tìm thấy đắng cay cùng tổn thương.

Chàng có thể quên hết mọi chuyện mà cùng ta sống nhàn tản.

Còn ta mãi mãi không quên được nỗi đau.

Chàng như thế.

Sao ta đủ can đảm sống cùng chàng.

Ta không thể ôm chấp niệm mà giả vờ như không có gì.

Đau đớn cho ta.

Mà không công bằng với chàng.

Ta quay lại.

Chàng đang mỉm cười nhìn ta.

Hoa tàn hoa khai.

Muôn kiếp đào.

Ta chỉ cần nhìn thấy nụ cười của chàng.

Nụ cười như tia nắng ấm rót vào từng ngóc ngách tâm hồn ta.

Sưởi ấm.

Vỗ về.

Gió mang theo cánh hoa.

Phủ kín mặt đất.

Hoa kia lìa cành.

Liệu có đau tâm?

"Quân Vũ. Ta cùng chàng, hữu duyên hữu phận lại vô duyên vô phận. Hài tử, là con của chúng ta, là kết tinh của ta và chàng.

Quân Vũ, ta cho đến giờ chưa từng hận chàng. Ta yêu chàng đến tận cùng sinh mạng.

Chàng khiến ta hạnh phúc nhưng cũng đã từng khiến ta tổn thương.

Quân Vũ, ta cùng chàng hẹn kiếp sau gặp lại.

Chàng yên tâm, ta sẽ chỉ xin uống canh Mạnh Bà thang để quên đi đau khổ mà thôi. Còn hạnh phúc, đời đời kiếp kiếp và mãi mãi về sau ta sẽ luôn ghi nhớ.

Kiếp sau, ta nguyện cùng chàng kết tóc se duyên.

Kiếp sau, ta vẫn đợi chàng trên Đào Hoa sơn.

Kiếp sau, ta vẫn yêu chàng.

Tam sinh thạch, ta sẽ không để tên mất đi.

Quân Vũ. Quân Vũ. Vũ. Hạ. Hạ Vũ.

Thượng cùng bích lạc.

Hạ hoàng tuyền.

Nguyện vì chàng mà quên hết đau thương."

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro