CHƯƠNG 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tác giả: Tôi là người mù chữ

Tối, sau khi về nhà một lúc cô mới phát hiện không còn sữa tắm và sữa rữa mặt. Vậy là đành thay đồ đi ra nhanh ra siêu thị gần nhà. Cũng may là lúc thuê nhà đã chọn nơi gần siêu thị, đơn giản là vì cô không lái xe, lúc cần đi phải gọi taxi hay bus sẽ rất phiền phức.

Lúc đứng xếp hàng ở quầy tính tiền, Tĩnh An mới lần đầu tiên trải nghiệm câu " trái đất thật là tròn".

Người đứng xếp hàng trước mặt cô thật sự là quá quen mắt. Tĩnh An đưa mắt nhìn người đó một lượt từ đầu đến chân, tuy ăn mặc thoải mái nhưng vẫn trông rất được!

Thế mới nói, nhiều lúc cô cảm thấy cuộc đời bất công thật.

Đương suy nghĩ vu vơ, Tĩnh An bỗng nghe người đàn ông đó nói:

"Xin lỗi, tôi quên ví rồi"

Tĩnh An đương đứng ngó nghiêng, không biết nghĩ gì mà bước đến trước quầy thu ngân, rút ví ra nói: "Để tôi trả cho anh".

Không đợi anh ta trả lời, Tĩnh An động tác rút thẻ, quẹt thẻ rất mau lẹ.

Người đó đứng cạnh cô, trầm tư không nói tiếng nào. Đến khi cô cầm bao thuốc lá đưa cho anh, người đó mới dùng tiếng Anh nói: " Cảm ơn"

"Không có chi". Tĩnh An nhoẻn miệng cười đáp.

Chậc, thật ra cô chỉ nhân cơ hội để được tính tiền nhanh một chút. Ý cô là cô cũng có lợi, còn có chút biết ơn anh nữa. Nhưng mà những điều này tốt nhất không nên nói ra mà chỉ nên giữ trông lòng. Ông bà có câu tốt khoe xấu che mà.

Lúc vừa bước ra khỏi cổng siêu thị thì chợt có một chiếc xe rất được chạy chầm chậm đến, người đó kéo cửa kính xuống, nụ cười nhàn nhạt còn trên môi, anh nói:

" Tôi mời cô đi ăn nhé".

Tĩnh An nhìn người đàn ông trông xe. Mắt mở to vì bất ngờ, cô cứ tưởng người này không nói được tiếng Anh ngoại trừ mấy câu đơn giản...

" Không cần đâu".

Cô xua tay đáp.

Không biết người đó nghĩ gì, anh ta lấy ID ra đưa cho cô

"ID của tôi"

Sau đó lại bổ sung: " Cô không phải sợ"

"..."

Tĩnh An nhìn tấm ID trên tay người đàn ông, vì không mang kính nên cô chẳng đọc nổi chữ viết trên đó. Mà ở cái xứ tự do này leo lên xe người lạ chẳng khác nào tự sát. Nếu bây giờ cô mà leo lên xe của anh ta thì chẳng khác gì tự mình đi tìm đường đầu thai? Ấy, mà cô còn nghe nói rằng tự sát sẽ không được đầu thai mà phải làm oan hồn suốt kiếp...

"Nhưng mà tôi còn muốn đi đầu thai làm người" Tĩnh An lẩm bẩm bằng tiếng Việt. Cứ nghĩ người đó sẽ không hiểu, không ngờ người đó tròn mắt nhìn cô, nụ cười trên môi càng đậm hơn. Người đó dùng thứ tiếng Việt chuẩn nói với cô:

" Chết sớm đầu thai sớm".

"Á?" Lần này đến lượt Tĩnh An ngạc nhiên. Dù sao chữ "á" của cô cũng không khoa trương lắm, vừa đủ dùng.

"Chờ tôi một chút". Nói rồi người đó lái xe đi bỏ lại Tĩnh An đang còn "hơi" bất ngờ đứng đó. Điều duy bây giờ cô có thể cảm nhận được chính là nội tâm đang gào thét của mình.

Không phải là đụng trúng quái nhân rồi chứ...

Tĩnh An giống như bị điểm huyệt vậy, cô thần người đứng đó, nhìn thấy người đó lái xe vào bãi giữ xe, sau đó ung dung cho một tay vào túi quần đi bộ về phía cô.

"Giờ đi được rồi chứ?". Người đàn ông vui vẻ nói.

"..." Đến lúc nhận ra cô đã thấy mình ngồi trong tiệm ăn gần đó.

Cô cũng không biết bản thân đang nghĩ gì, bình thường gặp phải mấy vấn đề như thế này cô đã cao chạy xa bay trước khi bị người ta dụ dỗ thế này. Tĩnh An rốt cuộc cũng không hiểu tại sao mình lại đi ăn với người này. Lúc định thần lại thì đã gọi món xong rồi!

"Tên tôi là Nguyễn Thiên". Người đàn ông tự giới thiệu.

Tĩnh An lúc này đầu óc đang trống rỗng, có lẽ vì hơi quá khích mà hỏi luôn không thèm suy nghĩ: " Anh họ Nguyễn à?"

Vừa dứt lại, Tĩnh An liền cảm thấy hơi xấu hổ. Không phải rõ ràng là như vậy sao... cô khóc trong lòng

Nguyễn Thiên ừ nhẹ một tiếng. Ngón tay trỏ gõ gõ lên mặt bàn.

"Tôi tên Tĩnh An". Cô nói, sau đó nghĩ gì đó mà lại bổ sung:

"Không phải họ Tĩnh". Cô chỉ là cảm thấy giới thiệu cả họ tên thì rất kì cục...

"Tôi biết". Nguyễn Thiên nhếch môi đáp.

"Tiếng Việt của anh rất tốt". Tĩnh An khen gợi, những lời này là thật lòng.

Cô học ngoại ngữ rất ư là tệ hại, cho nên không thể không khỏi hâm mộ những người nói được 2 3 thứ tiếng trôi chảy, cảm giác như là siêu nhân vậy.

Nguyễn Thiên chỉ mỉm cười mà không nói gì.

"Anh xem đấy, anh nói tiếng Trung với tiếng Anh giỏi như vậy, chắc anh còn nói được cả tiếng Tây Ban Nha nhỉ?". Tĩnh An hỏi.

"Sao cô lại nghĩ như vậy?". Nguyễn Thiên hỏi, mắt anh ánh lên một tia thích thú.

Tĩnh An ngẫm một lúc rồi nói:

"Đơn giản thôi, tiếng Trung Quốc được nhiều người sử dụng nhất thế giới. Sau đó là tiếng Tây Ban Nha, rồi mới tới tiếng Anh. Thật ra còn có cả tiếng Hindi, nhưng đáp án này không khả thi cho lắm. Tôi đã nghe anh sử dụng tiếng Trung với tiếng Anh thành thạo như vậy, cho nên điều này cũng có thể nằm trong dự đoán."

Nguyễn Thiên nhìn cô gái trước mặt, tóc chạm vai, sóng mũi cao, gương mặt đậm nét Á Đông không có gì đặc biệt lắm nhưng trông rất điềm đạm. Khi không cười trông có hơi khó gần.

"Tôi không biết tiếng Tây Ban Nha". Nguyễn Thiên cười cười đáp.

Tĩnh An trông lòng bất giác thở phào một tiếng. Ách, lúc nãy cô còn ganh tỵ muốn chết... Dù sao thì cô cũng là một người bình thường, đố kỵ một chút cũng không sao, chỉ là sau khi gặp những người như thế này sẽ khiến tinh thần đấu tranh ham học hỏi cô cô trở về con số không. Nói tóm là mất hết ý chí chiến đấu.

Hành động nhỏ nhặt này của Tĩnh An không thoát khỏi tầm mắt của anh, Nguyễn Thiên cong môi nói:

"Nhưng tôi có thế nói được tiếng Đức".

"..." Anh đã dập tắt đi niềm hy vọng nhỏ nhoi trông lòng Tĩnh An, đốt bùng lên sự hận thù sâu sắc giữa người với người.

Hai người tiếp tục bàn luận với vấn đề ngôn ngữ khoảng nửa tiếng thì giải tán. Tĩnh An khéo léo nhấn mạnh vấn đề mình muốn về nhà một mình vì cô không muốn phải đi bộ ngược đến siêu thị để lấy xe cùng với anh ta. Nhưng cho dù cô có nhấn mạnh thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng vì Nguyễn Thiên chẳng hề đề cập tới việc sẽ cùng cô về nhà.

Vì chuyện này, cô đã nhìn anh với con mắt khác. Không ngờ ở nơi đất khách này cũng có người hiểu được tiếng lòng của cô, khiến cô vạn lần bội phục.

Lúc tính tiền, Tĩnh An bất giác hỏi: "Anh xem, ăn một bữa có phải giá bằng 10 bao thuốc lá rồi không?"

" Tôi mời". Ý của anh là cô không cần phải lo bữa ăn này giá bao nhiêu.

Tĩnh An cảm thấy hình như có chút hiểu lầm, cô liền giải thích:

"Tất nhiên là anh trả, tôi chỉ là cảm thấy là mua thuốc lá cho anh rất hời". Tĩnh An nghĩ mấy việc này không cần phải tranh nhau làm gì, cô chỉ thấy hời như vậy, lần sau có nên mua sỉ với giá rẻ rồi nhượng lại cho anh với giá cao hơn không.

Nguyễn Thiên không biết nghĩ gì, ánh mắt anh ra chiều suy nghĩ một lúc, rồi mỉm cười đáp: "Đúng là rất hời".

...

.....

.......

Về đến nhà, Tĩnh An ngay lập tức leo lên giường nhắm mắt dưỡng thần. Giờ cô chỉ muốn ngủ.

Trước đây cô đã thử tưởng tượng ra một thứ gì đó: một bầu trời màu xanh, một đàn chim bay có trật tự, xếp thành hình, vân vân và mây mây. Nhưng tất cả đều không thành công, cô đều thấy không ổn.

Mọi thứ đều quá tĩnh mịch.

Dù đã quen với chuyện này nhưng Tĩnh An biết trong lòng mình vẫn có chút sợ hãi.

Ấy, thật ra cô chỉ sợ trộm vào nhà mà cô không nghe thấy thôi. Vấn đề này đã được Tĩnh An nghiêm túc xem xét sau khi xem bộ phim Hush. Cô thừa nhận mình không sợ chết cho lắm, nhưng cô sợ đau!

Đôi tai này, dù đã không còn sử dụng được, nhưng ít ra nó cũng có thể làm vật trang trí giống như bình hoa. Nhưng dù không còn hạn sử dụng thì cũng phải có vì nếu không sẽ rất khó coi.

Giống như vị Kim Mao Sư Vương trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký là một ví dụ điển hình. Trông rất khó coi khi ông bị mù, giống như đắp 2 miếng thịt lên mặt vậy. Tĩnh An dĩ nhiên là không đồng ý với cách tạo hình cặp mắt của vị sư phụ này.

Cô đã từng thảo luận vấn đề này với Gia Chung. Trình bày rõ ràng quan điểm của cô về tạo hình cặp mắt mù của Kim Mao Sư Vương. Kết quả anh lại nói:" Em đã xem bản 2009 chưa? Tạo hình có chút khá hơn". Lúc đó cô mới biết phiên bản Ỷ Thiên Đồ Long Ký cô xem không phải là duy nhất mà còn rất nhiều bản khác nữa.

Chậc, lại nghĩ đến những chuyện linh tinh.

Tĩnh An trở mình, tiện tay gõ gõ lên thành giường, gọi: " Mao mao"

Một lúc sau liền có một cục bông nhỏ chạy đến. Dáng vẻ đáng yêu vô cùng.

Con mèo nhỏ nhảy phóc lên giường, cạ người vào chân Tĩnh An, nhồn nhột.

Chú Scottish Fold này là cô nhận được từ một người quen. Một lần cô bạn quen biết trong trường than thở với Tĩnh An rằng con mèo nhà mình rất hư hỏng, không hề biết chút gì về khái niệm giữ mình của người Châu Á. Cho dù có phóng túng một lúc cũng phải biết đến thứ gọi là Plan B One-Step (tên một loại thuốc tránh thai). Bỏ nhà đi vài hôm, đến lúc trở về nhà mẹ đẻ thì lại vác thêm một cái bụng bầu khiến cô ấy tức chết đi được.

Tĩnh An nghe thấy vậy thì vô cùng đồng tình, nói: " Gần mực thì đen".

Vì sinh quá nhiều, không thể nuôi hết được. Tĩnh An vì câu gần mực thì đen của mình mà phải chịu trách nhiệm ôm một đứa về nhà để trải nghiệm sự hư hỏng của loài mèo.

Tĩnh An đành chấp nhận số phận, đặt tên nó là Mao Mao, còn lên kế hoạch mua sẵn Plan B One-Step để ở nhà, thầm nghĩ sau này đến mùa động đực sẽ trộn một ít vào nước uống của nó, diệt trừ hậu họa về sau. Kết quả mãi đến khi Tĩnh An lần đầu dẫn Mao Mao đến bác sĩ thú y chích ngừa, cô mới biết có một loại phương pháp gọi là triệt sản...

Ngoài ra, Mao Mao là mèo đực.

Tĩnh An vốn không thích nuôi động vật. Không phải vì cô không thích, mà là không có khiếu.

Cô cũng tự cảm thấy mình không có khả năng nuôi dưỡng cái gì ra hồn. Tĩnh An thuộc loại người nhìn thấy loài gì cũng thích, tháng lương đầu tiên trong đời cũng dành ra mua một con kỳ nhông Nam Mỹ, kết quả sau 7 ngày 1 tuần nó liền chết bất đắc kì tử. Từ lần đó cô chẳng còn hứng thú với từ "nuôi" nữa.

Sau một hồi ôm ấp Mao Mao, Tĩnh An buồn rầu thiếp đi.

Buồn rầu là vì ngày mai lại phải đến công ty... Giống như một quá trình dài vô tận vậy.

....

Lúc Tĩnh An tỉnh dậy đã là 8 giờ 5 phút. Cô mất 30 giây để trấn an bản thân, lòng thầm thờ dài, cô lại trễ nữa rồi.

Tĩnh An nhanh chóng ngồi bật dậy sửa soạn, vơ vội lấy cái máy trợ thính đeo vào. Đến lúc cô định bước ra khỏi nhà thì lại nghe thấy tiếng chó sủa ồn ào. Noisy quả thật rất ồn ào, tiếp đó lại nghe tiếng chuông cửa. Tĩnh An chỉ vơ vội lấy cái áo khoác gần đó mà mặc vào.

Thì ra người bấm chuông là Am. Cậu ta nói:

"Con Corgi này thật sự là ngu ngốc đó, lần nào gặp tôi nó cũng sủa, chị xem nó sủa tôi như đuổi tà kìa".

Tĩnh An không thèm chấp cậu ta, quay sang hướng nhà bên cạnh, nói:

"Noisy, mau im lặng."

Lại tiếp : "Bình thường nó rất ngoan". Bình thường quả thực rất ngoan, không hiểu sao mỗi lần thấy Am đều ồn ào như vậy.

Am nghe vậy liền cười nói:

"Ồn Ào mau im lặng? Tên là Noisy thật à? Hàng xóm của chị quả thật rất biết đặt tên đó! Con mèo của chị đã đặt tên chưa? Gọi nó là Silence đi".

Cô khinh bỉ cậu ta, đoạn nói: " Mèo nhà tôi không cần cậu đặt tên. Tôi cảm thấy tên Im Lặng rất hợp với cậu đấy, cậu nên đổi tên để sau này có đến bảo đảm nó sẽ không sủa mỗi khi thấy cậu nữa".

Vậy là Am lại bắt đầu tiết mục thiếu nữ giận dỗi bên chú chó hung hãn.

...

....

.....

"An, cô và Allen có quan hệ gì vậy?".

Tĩnh An thấy điều này không liên quan tới bọn họ, không cần thiết phải nói cho cô ta biết, vậy là cô liền trả lời: " Cũng không có gì đặc biệt" rồi lờ đi, tiếp tục đọc tài liệu Am mới đưa hôm trước.

Một người bình thường nếu nhìn thấy người khác không muốn nói chuyện thì sẽ rời đi. Còn cô ta thì có lẽ đã tu thành chính quả, mặt dày hơn bức tường cố gắng moi thêm chút thông tin về Gia Chung từ Tĩnh An. Cô ta hỏi:

"Tôi biết là có mà, mau nói cho tôi biết đi. Mẹ Allen là người Uyghur phải không?".

Tĩnh An nhíu mày. Sao cô biết được mẹ anh ta là người nước gì lai gì xuất thân từ đâu... Cô chợt phát hiện bản thân chưa bao giờ bàn luận với Gia Chung về nguồn gốc của anh đâu... cô cũng không có cái hứng thú đó. Mà, nhắc đến mới nhớ, mẹ của Gia Chung hình như cũng có nét lai.

"Anh ta là người Châu Á thật hả? Sao nhìn chẳng giống cô chút nào vậy?".

Nếu cô ta hỏi Tĩnh An có phải là người Châu Á không cô sẽ trả lời phải cô 100% là người Châu Á. Nhưng cô ta lại hỏi Gia Chung là Châu Á, Châu Phi hay Châu Mỹ cô đều không biết vì cô đâu phải máy xét nghiệm DNA đâu?!

"Sinh nhật Allen ngày nào?"

À... Điều này cô quả thực không biết... Ách, thật ra không phải là không biết, mà là quên mất rồi...

Thấy Tĩnh An câu nào cũng không biết, cô ta cũng không hỏi nữa.

Kết quả buổi chiều hôm đó mọi người bảo sẽ mở tiệc, tất cả cả đều phải đến dự, địa điểm là nhà của Lauren. Tĩnh An cũng không để tâm lắm, dù gì cô cũng chỉ còn ở đây chưa đến 2 tuần, không quen thân với ai cả, đi lại cũng bất tiện, vậy là nên tất nhiên sẽ không đi. Nhưng đến khi Tĩnh An nói rằng cô không đi, thì đã nghe thấy cô gái tên Lauren nói rằng:

"Sao lại không đi chứ, cô phải đi đi, đi với chúng tôi, càng đông càng vui mà"

Tĩnh An lắc đầu từ chối, quả thực thôi không muốn đi. Kể cũng lạ, có cô hay không cũng đâu có khác nhau. Lại có người nói:

"Cô phải đi chứ An, nhớ mang cả Allen và Am đến nhé". Sau đó là tiếng cười thầm của các cô gái.

Cuối cùng Tĩnh An cùng hiểu ra, thì ra mục đích chính không phải là cô, vì quả thực cô có đến hay không cũng không quan trọng. Quan trọng là Gia Chung và Am có đến cùng hay không. Nhưng mà có cần phải ám chỉ rõ ràng như vậy không... Nếu muốn các cô có thể tự gọi họ đến mà... bày trò như vậy thật là khó chịu.

Nhưng dù sao những lời này cũng không nên nói ra, nếu nói ra sẽ rất phiền phức. Tĩnh An đã nghĩ như vậy.

Thế nhưng con người khi đã có dục vọng, thì dù có trời sập cũng sẽ không từ bỏ. Dục vọng quả là thứ đáng gờm. Đại khái khái là cô muốn nói mấy cô gái này dai như đĩa.Từ chối mãi không xong, cô nói:

"Tôi thấy các cô nên hỏi thẳng hai người bọn họ. Tôi không thể quyết định được".

Cô gái B nghe vậy liền bỗng dưng tức giận nói:

"Này, mọi người đang có tâm trạng ăn uống, cô đừng làm người khác mất vui chứ. Chê nhà người khác bẩn hơn nhà cô à?"

Tĩnh An đã nghĩ mình trả lời như vậy là đã rất lịch sự rồi. Hay là vì cô ở trong nhà lâu quá nên đã không theo kịp thời đại mất rồi? Chỉ từ chối thôi đã bị người ta ám chỉ rằng mình thật bất lịch sự. Nếu cứ từ chối là bất lịch sự, thì chẳng lẽ cô ta muốn cô đi đâu làm gì tôi cũng đều phải nghe theo sao? Ầy cái đó thì hơi khó rồi. Tĩnh An từ trước đến nay đều rất ngoan ngoãn, rất nghe lời. Nhưng với những điều cô không thích thì đánh chết cũng không thích.

Đây quả thật là một thói xấu và hoàn toàn không thể bỏ được.

Mà, cô đã mở miệng chê bai nhà bọn họ bẩn lúc nào đâu...

Trong hoàn cảnh này, cho dù cô có bất lịch sự thì cũng không muốn đi.

" Tôi không muốn đi không có nghĩa là tôi chê nhà Lauren bẩn. Đừng để người khác nghĩ mình là kẻ vô văn hóa." Tĩnh An nói, chợt nghĩ có nên ví dụ thêm cho cô ta hiểu không, lại tiếp:

"Trong ngày hẹn hò đầu tiên đối phương rủ cô đi thuê phòng cô có đi không? Hay lại hỏi xem giá bao cao su bao nhiêu tiền một cái?"

Vừa dứt lời, cô nghe thấy tiếng ai đó nhịn cười. Cô ví dụ buồn cười lắm sao? Cô đang nghiêm túc mà!

Cô gái kia có vẻ tức giận, ánh mắt như có lửa, giọng nói mang đầu nộ khí quát:

"Người khác có lòng tốt mời cô đến nhà cô còn ăn nói như thế?! Cô điếc chứ đâu phải không có bịnh bệnh down? Tôi cảm thấy suốt cuộc đời này người như cô cũng không tìm được một tấm chồng để nương tựa đâu"

Ngừng một lát lại tiếp:" À, ít ra thì cũng phải được một người khuyết tật giống cô thì mới xứng đôi vừa lứa chứ".

"Được rồi..." . Lauren lúng túng ngăn cô bạn đang có thái độ quá quắc kia lại.

Tĩnh An thấy sự việc có vẻ đã đi hơi xa so với một cuộc đối thoại bình thường. Nhưng cô ta có vẻ vẫn chưa chịu ngừng lại:

"Tôi không cần biết cô là cái gì của Am, nhưng cô có biết trong cô thật gai mắt không? Làm gánh nặng cho người khác lâu như thế cô có cảm thấy khó chịu không? Mỗi ngày có người đến hỏi hang tỏ vẻ quan tâm cô cần gì không thực chất chỉ là vì họ cảm thấy thương hại cho cô, số còn lại là muốn lấy lòng Am thôi. Tôi nói cô hiểu không? Trong co rất chướng mắt đó! Cô nhìn Lauren đi, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, ngay cả Allen cũng tỏ ra hứng thú với cô ấy. Người ta sắc nước hương trời thông minh xinh đẹp như vậy, năm lần bảy lượt mời cô đến nhà thì cô lại một mực từ chối, lại còn ám chỉ nhà Lauren bẩn. Tôi hỏi thật, kiếp trước có phải cô đã sống rất ác độc nên kiếp này mới bị điếc không?"

Tĩnh An "à" lên một tiếng, tại sao cô ta lại có thể cay độc như vậy nhỉ? Nhất thiết phải đạp người khác xuống thì bản thân mới cảm thấy đạt được thành tựu ư? Nhưng mà có lẽ cô ta nói cũng không sai, kiếp trước chắc cô cũng đã sống rất độc ác cho nên bây giờ phải chịu lưu lạc nơi trần gian, sau đó còn gặp phải một ác phụ như cô ta. Là báo ứng mà.

Tĩnh An với mấy chuyện này cũng không phải không giải quyết được, chỉ là có chút bất ngờ vì không ngờ con người ở đâu cũng giống nhau, đều thích dùng lời lẻ cay độc để hạ thấp người khác. Nhìn cô ta, Tĩnh An chỉ cảm thấy buồn nôn, không ngờ sống đến từng tuổi này cuối cùng cô cũng đã trải nghiệm cảm giác bị công kích giữa đám đông là thế nào.

"Susan, đừng nói nữa...". Cô gái tên Lauren thấy mình bị lôi vào liền ngượng ngùng ngăn cô gái kia lại.

Tĩnh An mím môi, còn chưa kịp mắng lại thì đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập hướng về phía mình, sau đó lướt qua cô mang theo một âm thanh rất lớn. Tĩnh An sững người, còn chưa kịp nhìn kĩ thì cô gái tên Susan kia đã thét lên

"Cô dám đánh tôi?!".

"Bỗng nhiên xông vào đây đánh người! Cô bị thần kinh à?!!". Một cô gái khác lớn tiếng nói.

"Thích thì đánh". Người đó trả lời.

Tĩnh An bây giờ mới nhìn kĩ hơn, cô gái này... Cô quả thực không quen~.

" Nicole, cô làm gì vậy?". Chợt có người kêu lên, giọng hơi hoảng hốt. Cô nàng vừa được ăn một bạt tai nghe thấy người kia gọi Nicole liền ra chiều ta đây hiểu hết, cất giọng oan oan nói:

"Thì ra là vị quý nhân trong tin đồn đồng tính bị người ta bỏ rơi ấy hả?". Sau đó cô ta lại nhìn Tĩnh An đang được Nicole che chắn, đoạn nói:

"A, tôi hiểu rồi, đồng tính thích khuyết tật, đẹp đôi đó!"

Tĩnh An nghe thấy vậy, cô cảm thấy nếu mình không ra mặt nữa thì quả thật không phải với lương tâm. Dù không biết cô gái tên Nicole ấy cho lắm, nhưng người ta đã trượng nghĩa như vậy, cô cũng không thể làm con rùa rụt cổ mãi được. Nghĩ như vậy, Tĩnh An chỉ thầm thở dài một tiếng rồi chen lên phía trước Nicole.

"Từ từ..." chữ "đã" vẫn chưa kịp thốt ra. Thì một tiếng bốp lại vang lên. Lần này Tĩnh An thấy má trái mình nóng lên. Cô nhíu mày.

Susan cũng có hơi ngạc nhiên. Vì vốn chỉ định trả lại Nicole cái tát, không ngờ Tĩnh An lại bất ngờ bước lên phía trước, cho nên cái tát đó đã vinh dự in lên Tĩnh An. Người đui cũng nhìn thấy Tĩnh An đang bảo vệ Nicole.

"Bảo vệ lẫn nhau cơ đấy, thật là lãng mạn". Susan ra vẻ cười nhạo.

Tĩnh An lúc này vẫn im lặng nhìn chằm chằm vào Susan, trông cô ta rõ ràng đang sợ hãi, cái tay vừa đánh người vẫn đang run run. Susan bị Tĩnh An nhìn đến mất tự nhiên, cô ta trông hơi hoảng hốt

"Cẩn thận cái miệng của mình, hay là một bên vẫn không đủ?". Nicole buông lời cảnh cáo, giọng nói mang đầy phẫn nộ trừng mắt nhìn Susan, sau đó lại nhẹ nhàng kéo Tĩnh An lùi lại.

"Cô ta cuối cùng vẫn chỉ là kẻ điếc không biết đối nhân xử thế thôi, cô..."

"Cô nói đủ chưa?". Người vừa cất tiếng, Susan liền im bật.

"A...llen" . Lauren mắt mở to, ngậm ngừng gọi.

Lúc này những người khác mới kịp nhìn kĩ lại người vừa lên tiếng là ai. Mặt Susan bỗng chốc hơi tái đi.

" Làm cái gì vậy?!". Am đứng cạnh Giang Chung, giọng cậu ta hình như là đang tức giận. Cậu ta nói:

"Dù có điếc thì sao? Ít nhất người ta còn có nhân phẩm. Nhân phẩm của cô để ở đâu?!"

"Cô nói chị tôi điếc? Chị ấy điếc nhưng tốt hơn cô gấp trăm lần! Loại người dù muốn nhưng không dám nói chỉ có thể ở bên cạnh đố kỵ như cô thì suốt đời cũng chỉ là loại để người khác đè đầu cưỡi cổ thôi"

Hình như Am có hơi nặng lời rồi. Dù sao cũng không nên mắng người ta trước chỗ đông người thế này, dù là đồng nghiệp đi chăng nữa. Cô tự thấy mình cũng không đến nỗi tệ như cô ta nói, vẫn chưa làm phật lòng ai, nhưng lại bị chì chiết như vậy. Cuộc sống luôn cay nghiệt đến thế. Từ trước đến nay cô đều mong mỏi có thể sống bình yên mỗi ngày.

"Am, anh thử nghĩ xem, ở cùng một văn phòng nhưng ai giúp gì cô ta đều không nhận, đề nghị gì đưa ra cô ta cũng từ chối. Hôm nay Lauren năm lần bảy lượt năn nỉ cô ta đến nhà cùng mọi người mở tiệc cô ta cũng từ chối, từ chối không còn không nói gì, cô ta còn ám chỉ nhà Lauren bẩn không hợp với người như cô ta. Đấy là thể loại gì? Không phải thích gây chuyện thì là sao?". Cô gái đó nói liền một mạch. Tĩnh An nghe còn thấy choáng váng. Trong đầu tôi liền cảm thấy được khai sáng, quả thật chỉ cần chút nước mắm thì nước lã cũng trở nên đậm đà. Nói mà không biết ngượng như vậy, quả thật là kì tài! Cô ta nên thi Master Chef!

Tĩnh An nghĩ thật ra những chuyện họ muốn giúp, cô đều có thể làm được, nên từ chối là chuyện hỉ nhiên. Đề nghị của họ muốn ăn uống bên ngoài, đối với cô thì rất bất tiện, nên cô cũng từ chối nốt. Đến nhà Lauren cũng phiền phức như ra ngoài ăn vậy. Vả lại Tĩnh An cũng không thân với họ. Sự thật là từ 4 năm nay Tĩnh An chưa hề đến nhà bất cứ ai khác ngoài nhà cô và nhà Gia Chung. Cô ta nói quá rồi.

"Cô đề nghị thì người khác phải thuận theo? Tôi đề nghị cô nghỉ việc cô có làm không?" Am có vẻ như thật sự tức giận rồi... Định lên tiếng ngăn Am lại, nhưng lại nghe thấy cô gái đó nói:

"Allen, anh thì sao? Am là bạn của cô ta nên tất nhiên bênh vực cô ta. Còn anh thấy cô ta như vậy nghĩa là thái độ gì?!".

Cô bỗng nhưng chuyển hướng sang Gia Chung. Thật sự lợi hại. Tĩnh An biết cô ta nghĩ Lauren có quen biết Gia Chung, cô ta lại là bạn Lauren, ít ra thì Gia Chung cũng vuốt mặt nói đỡ cô ta vài tiếng.

Nhưng mà, Gia Chung là người của công ty khác, đến xem kịch vui còn bị kéo theo vài, chắc sẽ vài phần lúng túng đây.

Cả văn phòng dường như im lặng chờ câu trả lời của Gia Chung. Cô cảm thấy mình đã đánh giá quá cao anh. Vài giây sau quả nhiên Tĩnh An nghe thấy Gia Chung nói:

" Thứ nhất, tôi không thích cô gọi thẳng tên tôi. Thứ hai, tôi thấy ngày mai cô nên để sẵn đơn là vừa".

Ngừng một lát lại tiếp:

" Phỉ báng khác, như vậy là đủ"

Nói rồi Gia Chung bước đến nắm lấy cánh tay còn lại của Tĩnh An rời khỏi văn phòng. Đi được vài bước thì bỗng anh ta dừng lại, Tĩnh An cũng phải dừng lại, cô nghe thấy anh nói: " Am, xem lại nhân viên của cậu đi".

Am bỗng nhiên lại bị mắng.

Nói xong anh lại kéo cô đi.

Bỗng một giọng nói khác lại vang lên, kéo giật cả hai người lại. Lần này là Lauren:

" Allen, anh với An có quan hệ gì?". Tĩnh An nghe thấy giọng cô nghèn nghẹn như sắp khóc. Chắc là bị dọa rồi... Tĩnh An cảm thấy Lauren thật tội nghiệp, bị lôi vào một mớ bồng bông, chỉ trách cô ấy không biết chọn bạn mà chơi. Vừa định lên tiếng an ủi một chút, Gia Chung đã lạnh mặt oan oan nói.

"Cô ấy là vợ tôi".

Tĩnh An lúc này chỉ biết ngửa mặt than trời, cô nhíu mày ra chiều khó chịu nhưng vẫn để mặc anh kéo đi. Khỏi nhìn cũng biết, mặt Lauren và mấy người kia đã trắng bệch. Chuyện đó không ngờ lại có thể đem đi dọa người vậy sao? Sau đó là âm thanh tức giận của Am, cậu ta nói:

" Thì sao? Allen là anh tôi, Tĩnh An là chị dâu của tôi..." Tĩnh An nghe vậy, chần chừ một lúc, cuối cùng cũng nói với Gia Chung:

"Thật ra nếu anh là anh của Am, tôi là chị của Am, thì xác suất chúng ta là anh em ruột rất cao".

"..."

Không thấy Gia Chung phản ứng gì, cô bổ sung thêm:

"Hoặc có thể đặt giả thiết chúng ta là anh em họ hoặc anh em kết nghĩa".

Tay Tĩnh An bỗng nhiên đau nhói. Thì ra là Gia Chung đang siết lấy tay cô...

"Em còn dám nói?". Anh gằng giọng.

Cô nhìn bàn tay đang bị anh siết chặt, đành bất lực thở dài một tiếng:

" Allen, chúng ta đã ly hôn rồi".

Bình thường cô sẽ không gọi anh bằng tên này Anh, nhưng lần này cô đã gọi. Không phải là anh không hiểu. Gia Chung im lặng một lúc, rồi mới nhỏ giọng đáp:

"Anh biết"

Tĩnh An cảm thấy mình không hề nói sai chút nào. Nhưng lúc này có lẽ cô không nên nói gì hết, sợ nói nữa thì anh ta sẽ bóp vụn tay cô mất. Tĩnh An thấy mình nên im lặng thì tốt hơn.

Lúc lái xe, Gia Chung nói:

"Từ nay đừng đến đây nữa, thật phiền phức".

Tĩnh An ngẫm một lúc, rồi gật đầu nói:

"Ừ, tốt nhất anh đừng đến, thật là liên lụy đến em"

"Tôi nói em đó!". Gia Chung vừa tức vừa buồn cười.

Tĩnh An cảm thấy như vậy cũng được, dù sao cũng sắp đi học lại, tranh thủ nghỉ ngơi. Vậy nên cô gật đầu đồng ý.

"Ồ, cũng được".

Dù sao cô cũng muốn đến công ty nữa. Đám người đó thật là phiền phức.

�����A

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro