Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch Phong chạy đến cổng của một căn biệt thự thật lớn, gập người thở dốc. Cậu còn chưa kịp định thần, liền bị một lực đạo không chút lưu tình lôi vào trong, rầm một cái đóng kín cửa.
Vỹ Đình vứt Dịch Phong xuống sàn nhà lạnh toát, rõ ràng như đã kiềm chế rất lâu, cuối cùng cũng có chỗ phát tiết.
Cậu sớm biết mình sẽ có loại kết cục thế này. Người trước mặt chẳng qua thấy cậu dù cho ở trong tù xem chừng vẫn còn nhàn hạ quá, cho nên mới tiện thể dùng một số tiền mua cậu về đây, sau đó có thể thực hiện cái mà hắn cho là công lý.
Vỹ Đình ít khi mất đi kiềm chế. Hắn là loại người nóng tính, thế nhưng mặt vẫn lạnh băng, chuyện gì cũng đều để ý, chỉ là không muốn thể hiện ra ngoài mà thôi. Lúc ở cục cảnh sát, nhìn người tên Lý Dịch Phong này cảm thấy rất chướng mắt, chỉ hận không thể đem ra đánh chết, cho nên tay mới nắm chặt đến mức trắng bệch.
Dịch Phong ban nãy chạy liên tục, còn chưa ổn định hơi thở liền cảm thấy phía trước có chút quay cuồng, rất nhanh liền cảm nhận được khí lạnh truyền dưới thân, đau đến không cử động.
"Tiếp tục cứng miệng đi?"
"..."
"Sao lại không nói? Cảm thấy tội lỗi rồi à?"
"Tôi... xin lỗi."
Vỹ Đình nghe được chỉ có tức giận. Con người này mở miệng ra một câu liền xin lỗi, hai câu cũng xin lỗi, hắn cần cậu xin lỗi sao?!
Vậy nên hắn mới dùng lực thuận chân mà đá vào bụng cậu. Dịch Phong thực đau đến ứa nước mắt cũng tuyệt nhiên không kêu lên một tiếng. Nam nhi dù trời có sập trên đỉnh đầu cũng không được rơi lệ. Vỹ Đình nhìn thấy loại biểu tình này, càng có khát vọng muốn kẻ kia phải quỳ xuống chân hắn khóc lóc van xin, cũng theo đó mà dùng sức thêm vài phần.
Dịch Phong dù gì từ nhỏ cũng không phải động tay động chân gì nhiều, sức khỏe cũng kém hơn những nam tử cùng trang lứa khác. Cùng lắm sau khi cha cậu mất mới phải túng quẩn mà đi làm nhân viên phục vụ, nhưng nhiều nhất chỉ là bưng vài ly cafe, bây giờ trước người đàn ông uy mãnh này hiển nhiên không thể chống đỡ, vài cú đấm liền có thể khiến cậu không tài nào gượng dậy nổi, toàn thân đau đến tê dại, khóe môi bị rách, châm ra một đường đỏ chói.
Vỹ Đình nắm cổ áo cậu xách lên, nhẹ như xách một con mèo nhỏ. Dịch Phong cảm nhận được thân mình chao đảo, từ từ mở mắt nhìn người chỉ hận không thể giết chết cậu, môi khó khăn mấp máy
"Xin... xin lỗi..."
Xin lỗi vì em trai tôi đã khiến vợ sắp cưới của anh thành ra như vậy.
Xin lỗi vì mẹ tôi không nhanh chóng đưa cô ấy đi cấp cứu.
Xin lỗi vì tôi không thể trả một đồng tiền viện phí, càng không thể bồi thường cho anh.
Xin lỗi vì không thể xoa dịu đi nỗi đau trong lòng.
Xin lỗi vì ngoài xin lỗi ra, tôi không thể làm gì khác.
"Vậy... vậy nên... anh cứ tùy ý đánh chết tôi đi..."
Tùy ý đánh chết tôi, tôi sẽ không cảm thấy tội lỗi nữa.
Tùy ý đánh chết tôi, tôi liền có thể gặp lại cha mẹ.
Tùy ý đánh chết tôi, tôi liền tìm được gia đình đã mục nát của mình ở một thế giới khác.
Tùy ý đánh chết tôi, vì tôi vốn dĩ cũng chẳng có gì để mất.
Tùy ý đánh chết tôi, vì thế giới này từ lâu đã không có ai xem trọng sự tồn tại của tôi nữa rồi...
Mắt Vỹ Đình long lên, đỏ ngầu. Anh chưa bao giờ tức giận như vậy, dùng lực không nhỏ mà chế trụ khuôn cằm xinh đẹp của cậu.
"Đừng tưởng tôi không dám giết cậu. Tôi chỉ là muốn cậu sống không bằng chết!"
Dịch Phong lần nữa cảm nhận được sàn nhà lạnh toát, trên người lấm tấm những vết bầm chỗ tím chỗ đỏ, mặt còn hằn lên một đường chói mắt, sức lực ngồi dậy cũng không có.
Vỹ Đình vứt cậu lại trong nhà, tự mình khóa cửa, lái xe đi đâu không rõ.
Dịch Phong ngước nhìn trần nhà có một cái đèn rất lớn rất lớn, cũng rất lung linh, tỏa ra thứ ánh sáng vàng nhạt. Thật ra cậu ngoài chiếc đèn đó không nhìn được thứ khác, cả người bất động. Cậu biết, rằng cuộc sống sau này của mình, sẽ không có mấy điểm vui vẻ. Nhưng cậu không thể trốn khỏi đây, càng không cho phép mình trốn đi.
Vỹ Đình đấm vào vô lăng, nhấn ga đến bệnh viện. Tuệ Mẫn vẫn nằm yên bất động, mặt không chút huyết sắc. Cái máy bên cạnh không ngừng nhảy lên nhưng thanh âm chói tai
"Tích... tích... tích..."
Vỹ Đình ngồi xuống bên cạnh, khẽ làm ấm cổ tay vì truyền dịch mà cắm rất nhiều dây nhợ của cô
"Tuệ Mẫn, anh đến thăm em đây..."
"..."
"Mau tỉnh dậy đi."
"..."
Đáp lại anh chỉ có tiếng máy nhảy lên đều đều, nhịp đập yếu ớt của cô như cấu vào tim anh.
"Em phải chịu khổ như vậy, anh liền giúp em trả đủ."
__________
Không biết trải qua bao lâu, Dịch Phong cuối cùng cũng gượng dậy, gắt gao kiềm lại cảm giác tưng tức ở bụng, đứng lên được trước mắt liền một mảng tối đen, rất lâu sau mới có thể từ từ rõ ràng.
Cậu có thể làm gì? Và làm được những gì?
Cậu thấy mình vô dụng, cũng thấy mình trống rỗng.
Dịch Phong cảm nhận được mùi tanh nồng của máu chính mình trong khoang miệng, lại nhìn xuống sàn, liền thấy ở đó cũng nhiễm chút đỏ, đành tự mình lau dọn lại, bất tri bất giác làm sạch hết cả căn biệt thự lúc nào cũng không biết. Bởi vì cậu còn biết làm gì thêm nữa? Bị đánh cũng được, bị lăng mạ cũng được, dù sao cũng không bằng được cô gái kia.
Dịch Phong nhìn khung ảnh trên bàn, một cô gái rạng rỡ tươi cười với chiếc váy voan hồng phấn vòng tay qua cổ một người đàn ông. Là Vỹ Đình. Cô ấy đẹp như vậy... và cũng rất thích những bộ váy thế này. Hôm qua, đưa vào phòng cấp cứu cũng chính là kiểu này.
"Cậu làm gì?!"
Dịch Phong thơ thẩn nhìn hình, không phát giác người đàn ông kia đã đứng ở cửa từ lâu, đen mặt nhìn cậu. Bị giọng nói bất chợt vang lên làm cho giật mình, tay đang giữ lấy khung ảnh bất giác buông lơi
Xoảng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro