Đêm mơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xiết đôi tay nhau trong vội vã
Chạy trốn cả một đời
Hoa kia rệu rã
Khoé mắt buông lơi
Dải duyên tơi tả
Em nay xa vời

Từ độ ấy Mẫn Khuê chẳng mơ chi nữa. Đi gần hết một dặm dài của đời người, mái đầu gã trắng xoá một màu tuyết trắng hư ảo.

Đông chạm ngưỡng cửa. Tuyết rủ đầu mùa. Mẫn Khuê khép mắt, thở từng hơi nặng nề. Gã lại nhớ người thương của gã mất rồi. Nó tựa một thói quen đau đớn mà gã  khó bỏ. Ba trăm sáu năm ngày trong một năm, chẳng một giây nào gã ngừng yêu em. Đến lúc này, có lẽ gã cũng nên đi tìm em rồi.

Người gã thương hơn gã một chiếc xuân. Nhưng gã vẫn thích âu yếm trìu mến gọi người đó là em. Em của gã cùng đôi mắt chứa đựng một dải ngân hà bao la vô tận. Mắt sáng tựa sao xa, tựa biển hồ vô cùng. Bên gã, người tình ấy nhỏ nhắn đầy đáng yêu. Nước da trắng hơi tái, tóc mây nâu mềm phảng phất trong gió. Em như nhành hoa hồng bạch mà gã giấu kín trong tủ kính, chẳng để một kẻ nào tới gần.

Em xa gã cũng vào một ngày chạm đông. Vách đá cheo leo, tình ta rạn vỡ. Em như một bức hoạ bì vương nắng. Nắng nhạt màu, nhoè nhoẹt trên viền mắt. Em thật gần mà cũng thật xa. Xa xôi mãi mãi. Giọng gã khản đặc thống thiết, cầu xin em 

Viên Hữu à xin em làm ơn...

Em lặng thinh, màu mắt vẩy đục. Dòng lệ lăn tròn trên gò má tái. Mí mắt em đổ dài, ưng ửng màu xế vỡ. Vạn vật ngừng trệ, chỉ còn tiếng em đều đều cùng tiếng đàn thều thào, vô hồn, ngã chỏng chơ trong tim gã

Yêu chàng cả một vầng thái dương. Ta có chết cũng sẽ hận chàng chăng? Hận nhiều nhưng thương vô cùng, đau đớn cũng không ít.

Em cười nhẹ. Nụ cười khiến gã mê mệt từ lần đầu gã chạm em.  Nhưng sao giờ nó ủ rũ, nặng nề đến thế.

Tuyết đầu mùa rủ rồi. Điều ước đầu tiên khi cánh hoa tuyết đầu tiên chạm đất có lẽ sẽ thành sự thật. Ước lấy một điều đi. Ước rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau, yêu nhau ở mảnh bầu trời đẹp đẽ, không còn u hoài, không còn khổ đau. Tội lỗi ta nặng, oán hận ta sâu. Ta chết đi cũng là một lẽ thường tình. Trời thương thì ta chết trong thanh thản cùng bình yên. Còn không thì coi như đấy là cái tội mà ta phải chịu. Làm ơn quên ta đi. Quên đi cái đêm cay nghiệp cùng đau đớn này. Nói dù muộn màng nhưng ta yêu chàng rất nhiều. Nhiều như ánh sao trời gắt gao ôm lấy bầu trời đen đúa của nó. Sao thì nhỏ bé vô dụng thật đấy, nhưng dù có thế nào vẫn ở đó, vẫn dõi theo bầu trời mà nó trót thầm thương, chỉ trong một lần gặp gỡ. Tạm biệt, Kim Mẫn Khuê...

Em rơi lệ. Lệ lóng lánh ban mai. Nhưng gã đau lắm. Gã rõ em cũng đau đớn đến nhường nào. Gã guồng chân chạy, vội vã như dùng hết từng đó đời người hắn đã sống để giữ lấy. Giữ lấy bông hoa tuyết trắng muốt đầu mùa vào năm ấy.

Năm ấy, tim gã như nổ tung những sắc rệu rã. Nứt toạc. Muôn vàn cánh hoa trắng sắc lẹm cứa nát cõi hồn gã. Em đi ngay trước gã. Thất thần, gã không nắm  được đôi tay em. Em hận gã chăng? Gã nghĩ chắc chắn vậy. Gã nay đã chết nửa.

Đêm đêm, nhìn bóng đom đóm lập loè sau những bông ngọc lan rũ mình trong sương muộn. Vị hoa vấn vương trong không khí, mang một sắc hương quyến rũ nhưng lại quá đỗi ảm đạm, thê lương.

Đêm đêm, Kim Mẫn Khuê đều mộng mơ. Gã mộng mơ vào một kiếp sống an yên, vui tươi nào đó mà gã không thể với tới. Một kiếp sống chỉ tô sắc bởi màu hồng của hạnh phúc, của nụ cười xinh đẹp ẩn hiện trên đôi môi người gã mến thương. Gã chẳng cần cái thứ giàu sang phú quý hay danh vọng tầm thường. Khao khát mãnh liệt lag một căn nhà gỗ nhỏ, sắc trắng ngây ngô từng cánh hoa mận mỗi độ chạm ngưỡng xuân, trời đông cùng tuyết lạnh rớt khung cửa sổ nhưng lòng người vẫn ấm áp một ngọn lửa vĩnh cửu luôn âm ỉ cháy. Rực rỡ tình mình như sao trời, như dải ngân hà lấp lánh yêu thương.

Nỗi nhớ, niềm mong, tình yêu, sự ân hận dày vò con người Kim Mẫn Khuê. Đời người vốn vô thường. Mẫn Khuê tặc lưỡi, nén từng chút cay đắng trong miệng. Nó nhẹ nhàng lắm. Từng chút, từng chút thôi, hành hạ, giết chết mảnh hồn gã. Để gã tỉnh giấc trên phũ phàng cay nghiệt, gã nhận ra mình chỉ là một kẻ ích kỉ, một lão già cô độc, rệu rã bị quyến rũ bởi những ảo mộng phi thực.

Lâu rồi, Kim Mẫn Khuê chưa khóc.

Tình yêu có đẹp đến mấy. Cuối cùng cũng tàn úa trong màu đen đơn côi, lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro