Xuân - Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em hoạ gì chăng?
Hoạ tình ta đậm đà nồng ấm.

Chàng đẹp. Đẹp lắm. Sáng loà một màu nắng mới, vàng duộm, hừng hực, tràn trề nhựa sống. Nắng rớt mặt hồ xanh lơ. Rơi hết cả vào đáy mắt, vào tâm can những thương nhớ vụng về.

Có những chiều xế. Vầng thái dương đỏ cháy rừng rực như bông mẫu đơn yêu kiều, diễm lệ mà ta giấu kín đáo trong trang giấy cũ nhàu nhĩ. Chiều đổ từng bóng lưng, mảnh màu phản quang từng vệt đơn sắc trong đáy mắt. Đương xuân, hoa trên núi nở đẹp lắm. Khoảng không ngập tràn hương hoa cỏ bát ngát. Người ta thương lắm cánh hoa đào màu hồng phấn đong đưa nhẹ bẫng. Tựa như đôi gò má ai đó e thẹn, ngại ngùng đương gió xuân tháng ba.

Ta chẳng hay. Vì ta đâu mến đào. Ta thích giản đơn. Và ta yêu chàng.

Ta lại chết ngất trước sắc trắng giản đơn của hoa mận. Đẹp một vẻ đẹp khiến lòng người đổ rạp không chút ít do dự. Hay ta lại lên núi hoạ những cánh mận xinh?

Đầu óc ta như ai đó quăng lên chín tầng mây xanh xao. Mọi thứ mang gam sắc mơ màng và huyền diệu. Ta hay ngẫm lại chăng? Dạo ấy ta thương nhau say đắm đến mực nào? Chàng tếu táo mà cho rằng.

Có thương nhau đến mấy, so đo làm gì vời trời sâu biển rộng. Tôi chẳng hay em thương tôi ra sao. Chỉ hay rẳng tôi mến em còn lớn lao hơn cả cái cách gã lính cai vệ ở quan phủ, yêu rượu và cơm thịt như cả mạng sống của mình.

Ta lại khúc khích cười. Tiếng cười vỡ tan, hoà vào trang giấy cùng cánh mận trắng. Chàng nói ta nên cười nhiều hơn, vì lúc đó trông ta nhìn yêu đến lạ lùng.

Đuôi mắt cong cong. Như cánh hoa bồ công anh phảng phất mùa gió bay. Chiếc mũi thì chun lại, vui thích như được tặng cả nhân gian trong đôi tay nhỏ. Gó má phiếm hồng, như nụ hoa anh đào e ấp trong làn nước trong veo.

Đàn ca khúc hát vụn vặt trên non cao tít tắp. Khúc hát như ca hộ lòng người những nhớ thương dịu dàng. Chẳng hay thấy những  sắc điệu văng vẳng. Chàng dừng đàn rồi. Ta chưng hửng quay sang, bắt gặp nét mắt hun hút cả trời bể ân tình của chàng. Vệt mắt hổ phách trong trẻo đến lạ thường, soi hết cả tâm hồn, trái tim nhỏ nhặt của ta.

Em biết không? Khi em mải miết hoạ cả thế giới trên giấy, trông em đẹp đến lạ lùng. Em đam mê đến vậy, chẳng hay trời đất xoay chuyển ra sao, tự hỏi liệu? Chỉ cần thoáng qua một chốc? Em có đặt ta trong thế giới muôn màu óng ánh của mình?

Ánh mắt tinh nghịch, có phần châm chọc mà bao la là thương yêu.

Nhiều từ đẹp đến vậy. Dẻo miệng như chàng, đến mấy bà cô bán hàng lụa trong chợ cũng phải cầm giấy bút tới để học hỏi đó. Vả lại, thế gian nhỏ bé này, đối với ta chỉ có chàng là độc nhất. Như thiên đỉnh chỉ duy nhất một vầng ánh dương. Như cánh bướm nọ trót say đoá hoa thược dược xinh đẹp, diễm lệ. Đáng tiếc thay, chẳng thương nổi một màu hoa nào khác.

Đẹp. Đẹp vô cùng bất tận.

Ta muốn một lần. Chỉ cần một lần duy nhất trong cả đoạn đời dằng dặc, được cùng chàng tới ôm lấy bờ biển phía nam. Đêm về nằm nghe tiếng sóng thầm thì vũ khúc cùng trăng sáng, sao xa. Bình minh ôm lấy ta đầy ấm áp, thân thương...

Khi mà hoàng hôn tuyệt vời tới nín thở, như một bức hoạ bì lóng lánh một màu nhoè nhoẹt ngập sắc nước xanh thăm thẳm. Màu tím tái nhuộm đỏ cả nhân gian. Độ ấy, ta sẽ âu yếm đặt lên môi em mềm chiếc hôn nồng nàn, ngọt ngào những dư vị yêu đương. Chỉ dành riêng cho em mà thôi. Viên Hữu của ta, bao nhiêu cõi lòng này mới đủ để diễn tả hết tình yêu ta dành cho em?

Chàng nhìn ta hồi lâu. Trìu mến. Rất khẽ thôi, như chiếc gió xuân reo vang, lướt khẽ lên môi mềm một nụ hôn đằm thắm.

Có lẽ kiếp này, đời này, Mẫn Khuê ta quả là người may mắn nhất trên thế gian bao la này. Em là vầng ánh nguyệt kiêu kì, xinh đẹp và độc nhất. Những ngôi sao lấp lánh kia, tựa hồ chỉ là một mảng màu phụ hoạ, tô điểm thêm cho nét đẹp bất tận của em. Có được tình yêu của em, khiến ta như một kẻ nghiện, thoả thuê trong men tình, trong sung sướng, thoả mãn nhưng cũng chẳng kém phần lo âu, nghĩ suy. Em nhạy cảm, thường hay thơ thẩn về đủ thứ trên đời người. Thương em dịu ngọt, yêu em giản dị tuy vẫn luôn mang trong mình những sợ sệt. Sợ yêu em không đủ, sợ tổn thương tâm hồn rộn ràng những sắc hoa lá của Viên Hữu ta thương. Nhưng dù đất trời xoay vần con người đến ngưỡng nào, ta nguyện đem cả đời người kia cốt để làm niềm vui cho em. Viên Hữu của ta chẳng cần lo nghĩ chi. Chỉ cần làm những thứ em yêu, vẽ nên những bức hoạ của mọi thứ mà em thích. Viên Hữu vẽ đẹp lắm. Tranh em vẽ, ta sẽ mua cả căn nhà rộng lớn chỉ để treo tranh. Chỉ mình Viên Hữu mà thôi.


Toàn Viên Hữu người thương, ta yêu em cả một trời kể chẳng xiết.

Kim Mẫn Khuê người thương, ta chót rơi xuống vô cùng. Rơi vào một bể ân tình đong đầy của chàng.

Non dại tình ta rất đỗi mặn mà 
Ta thương nhau một trời kể không xiết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro