Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là ngày đầu tiên Thẩm Tường Vi chuyển đến kí túc xá ở trường đại học.

Chuyển đồ xong hết, cô đến một quán caffe gần trường để thư giản, sau khi gọi nước cô chọn một góc khuất ở cuối quán để đọc sách.

Vừa ngồi xuống thì có tiếng chuông điện thoại vang lên, không phải là của cô mà là từ một chiếc điện thoại bị kẹt ở rãnh ghế.

Cô nhấc máy
"Alo..." Giọng cô thanh thoát

" Xin lỗi, điện thoại cô đang nghe là của tôi, có thể cho tôi địa chỉ của cô để lấy lại không?" Đầu dây bên kia Giang Ninh vui mừng vì đã tìm được điện thoại.

" Tôi đang ở quán caffe xxx, gần trường đại học xxx, tôi mặc một chiếc váy màu trắng, tóc thả dài tới ngang vai,...." Cô trả lời.

" Xin cô chờ một chút, tôi sẽ đến lấy ngay bây giờ, tên tôi là Giang Ninh"

" Vâng" Nghe tiếng cô trả lời anh lập tức tắt mấy rồi bước lên xe, nhưng xui xẻo thay xe anh lại xì bánh rồi.

Khoảng 20 phút sau,
Cô đang đọc sách thì ánh sáng bị cản mất, ngẩng đầu lên thì là một nam sinh đang thở dốc vì phải chạy bộ tới đây

"Xin chào tôi là Giang Ninh, người vừa gọi cho cô lúc nãy" Anh nói

"Vâng, đây là điện thoại của anh" Cô nghe giọng thì biết là chủ nhân chiếc điện thoại.

"Cảm ơn cô nhiều, tôi có thể biết tên cô không?" Anh hỏi

"Tôi tên Tường Vi, Thẩm Tường Vi"

Anh nói muốn mời cô một bữa để cảm ơn.

Mặc dù cô từ chối nhưng cuối cùng anh cũng có được số cô, anh hẹn cô hôm khác vì hôm nay có việc bận.

Anh cũng thanh toán tiền nước của cô rồi rời đi trên một chiếc ô tô.Trong khi cô vẫn chưa kịp phản ứng.

Trên xe hơi,
"Cậu đó, có cái điện thoại cũng quên, rồi xe cũng để hư, bắt mình tới đây trong khi đang bận" Người lái xe càm ràm.

" Mình biết rồi mà, nhanh tới sân bay đi" Thầm Ninh miệng thì nói biết rồi nhưng thực tâm chẳng nghe lọt chữ nào thanh niên kia nói.

Từ sự kiện đó cũng trôi qua hai tháng, cô cũng quên mất thì hôm đó có tin nhắn gửi đến từ Giang Ninh.

"Thành thật xin lỗi cô, sau lần đó tôi đi công tác, mới về được vài ngày" Anh đưa cô đến quán ăn rồi giải thích.

" Tôi còn phải cảm ơn vì anh đã mời" Cô nhẹ nhàng đáp lại.

Sau bữa ăn thì anh lái ô tô đưa cô về.

Họ cũng tiếp tục liên lạc, đi chơi với nhau vài lần. Cũng biết thêm nhiều điều về đối phương.

Cô là sinh viên năm nhất, năm nay 19 tuổi, Anh đã tốt nghiệp được 2 năm, đang làm ở một công ty có tiếng trong nước.

3 tháng sau, anh tỏ tình với cô
"Vi Vi, đồng ý làm người yêu anh nha"

"Vâng, em đồng ý"

Vì đặc thù công việc nên anh thường xuyên đi công tác, có thời gian anh đều về thăm cô, mỗi lần đều cầm theo một đóa hoa Tường Vi, loài hoa mà cô yêu thích.

2 năm sau, anh đã chuyển công tác sang thành làm nhân viên chính thức ở nước ngoài.

Gia đình cô đột ngột xảy ra biến cố, người cha suốt ngày đánh bạc đã nợ xã hội đen một khoản tiền lớn rồi bỏ trốn.

Cả căn nhà xém chút cũng đem đi thế chấp, mẹ cô biết được không chịu được, bệnh tim tái phát phải nhập viện.

Tiền nợ, tiền viện phí, gánh nặng gia đình đặt lên đôi vai nhỏ bé của Thẩm Tường Vi.

Cô nộp đơn bảo lưu việc học, một ngày làm bốn ,năm công việc.

Cô không nói cho anh biết chuyện, mỗi lần gặp anh cô đều tỏ ra vui tươi.

" Mẹ, con đến thăm mẹ đây" Cô nắm lấy tay người phụ nữ đang nằm trên gường bệnh.

" Vi Vi, mọi chuyện sao rồi con, mẹ xin lỗi vì chẳng làm gì mà còn tăng thêm gánh nặng" Lâm Hạ vừa nói vừa rơi nước mắt.

" Mẹ đừng khóc, không tốt cho sức khỏe, con vẫn đang vừa học vừa làm, rồi sẽ ổn thôi" Cả Lâm Hạ cũng không biết việc cô đã nghỉ học.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro