Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Lâm Hạ ngủ, cô đóng cửa ra ngoài, chuông điện thoại reo lên

"Alo, em đang làm gì đó Vi Vi" Giang Ninh nói.

" Tất nhiên em đang ở nhà rồi"

" 2 hôm nữa anh sẽ về, em nhớ đến đón anh đó nha" Anh vui vẻ nói với cô

" Thật sao, em nhất định sẽ đến"
Tắt máy xong, nét buồn lộ rõ trên mặt cô.

*****

"Vi Vi, anh đây nè" Giang Ninh bước ra từ cửa sân bay.

"Anh đó, đã 26 tuổi rồi mà cứ như trẻ con"Cô nói nhưng cũng đành bất lực.

" Anh chỉ như vậy với em thôi, anh đưa em đi ăn " Nói rồi anh nắm tay cô rời khỏi sân bay.

Lần này Giang Ninh về một tuần nhưng cô cũng chỉ đi chơi được với anh một ngày.


Nhưng cũng không trọn vẹn vì cô nhận được điện thoại từ bệnh viện, sức khỏe mẹ cô đột ngột yếu đi.

1 tuần trôi qua, hôm nay Giang Ninh lại phải rời đi. Thẩm Tường Vi đưa anh tới sân bay.

Cô nắm lấy vạt áo anh
"Anh đừng đi được không" Cô đột nhiên nói.

"Em nói thật hả" Anh bất ngờ vì chưa có lần nào cô ngăn cản anh cả.

"Tất nhiên là em đùa rồi" Cô đột nhiên cười lên, anh có thể không chú ý nhưng khi cô nói câu đó ánh mắt cô rất buồn.

" Em thật là.... thôi anh đi đây, đã đến giờ rồi" Anh còn đang định hỏi cô hôm nay sao có nhả hứng đùa anh thì tiếng sân bay thông báo chuyến bay của anh đã đến giờ khởi hành.

Nhìn anh bước qua cánh cửa lên máy bay, cô định về thì cuộc gọi đến

"Tôi nghe đây" Cô nhấc máy

" Tháng này còn không trả tiền lãi thì mẹ con mày biết tay tao" Giọng nói hung tàn từ bên kia đầu dây.

" Tôi...tút...tút...tút" Cô chưa kịp trả lời thì cuộc gọi đã kết thúc.

Cô rơi nước mắt
"A Ninh, em phải làm sao bây giờ" Cô nhìn theo chuyến bay đã cất cánh của anh.

Cuộc sống áp lực khiến cô gần như không thở nổi. Đêm tối công việc vừa kết thúc cô định về nhà nghỉ ngơi thì nhận được điện thoại của bệnh viện.

Chiều hôm đó sau khi có một đám mặc đồ đen đến phòng mẹ cô thì tình hình bà trở xấu đi.

Cô nhận tin nhanh chóng đến bệnh viện. Mẹ cô hôn mê nằm trên giường. Cô lo lắng muốn ở bên chăm sóc nhưng vẫn phải tiếp tục đi làm.

Sau vài ngày thì bà cũng đã tỉnh lại.

Vài ngày yên bình trôi qua thì cô nhận được cuộc gọi của mẹ anh.

"Như cô nghe trong điện thoại, tôi là mẹ của Giang Ninh" Thẩm Tường Vi vừa ngồi xuống ghế bà liền nói.

"Vâng, con chào bác" Cô lễ phép trả lời.

" Mấy năm nay, con tôi quen cô ra sao tôi không quan tâm nhưng sắp tới là thời kì quan trọng để A Ninh thăng chức, tôi đã chọn cho nó một mối hôn sự tốt, thẻ ngân hàng này cô cầm lấy mà rời xa con tôi " Bà nói thẳng.

Sau khi nói thêm vài câu thì bà rời đi. Cô ngồi đó chẳng biết nói gì cả.

" Thưa quý khách, tiệm chúng tôi đã sắp đến giờ đóng cửa" Nghe tiếng nhân viên cô mới nhận ra là bên ngoài đã tối rồi.

2 ngày sau, khi đang làm việc thì bệnh viện báo tin mẹ cô đã mất.

Cô như phát điên chạy đến bệnh viện, chính mắt chứng kiến Lâm Hạ không còn sự sống nằm đó cô không chấp nhận được, ngất đi.

Sau ngày đó sức khỏe mẹ cô luôn bất ổn, cuối cùng cũng không qua khỏi.

Cô tỉnh lại là một ngày sau đó, bác sĩ đưa cô giấy khám bệnh, bệnh nhân Thẩm Tường Vi , ung thư máu.

Những tháng gần đây Thẩm Tường Vi hay bị đau bụng, mệt mỏi, đau đầu,... Cô chỉ nghĩ là do làm việc nhiều, chẳng thể ngờ.

" Tôi khuyên cô nên sớm nhập viện,...." Bác sĩ có nói thêm vài điều nhưng bên tai cô chẳng nghe được gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro