Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau Thẩm Tường Vi xuất viện, cô tổ chức tang lễ cho mẹ, ngày nhập mộ thời tiết ấm áp đến lạ nhưng sao lòng cô lại lạnh lẽo như thế.

Lâm Hạ mất để lại một khoản tiền bảo hiểm lớn, số tiền đó với số tiền tích góp của cô cũng đã trả được phần lớn tiền nợ.

Nhưng cô cũng phải tiếp tục làm việc để trả phần còn lại. Số tiền mẹ anh đưa một đồng cô cũng không đụng đến.

Cô cấm đầu vào làm việc để trả khoản nợ còn lại, bỏ mặc các triệu chứng về bệnh của mình.

Có hôm cơn đau đầu đến đột ngột, cô đau đớn đến ngất xỉu, được người gọi cấp cứu đưa vào viện.

"Cô Thẩm, cô thấy sao rồi" Vị bác sĩ hỏi cô là người lần trước đưa giấy khám bệnh cho cô. Bác sĩ lại nói tiếp về việc nhập viện.

" Thời gian của mình còn bao lâu, bản thân tôi biết rõ bác sĩ không cần khuyên nữa đâu" Cô cười nói rồi xin được xuất viện.

Sau 3 tháng, cô cũng trả được hết nợ.
Cô hẹn mẹ anh ra trả lại thẻ ngân hàng bà đã đưa.

Bà vẫn nói về việc chia tay anh, nhưng cô chỉ im lặng.

Tối về cô nhận cuộc gọi của anh

"Xin lỗi em nha, giờ này anh tăng ca xong mới gọi em được" Giọng anh hối lỗi.

" Không sao" Cô nói.

Họ hỏi thăm một vài thứ, nhắc đối phương giữ gìn sức khỏe. Thấy đã trễ anh định kêu cô đi ngủ thì nghe cô nói

" A Ninh, sau này khi em mất, em muốn hoa bên mộ không phải là hoa cúc, mà là một đóa Tường Vi" Cô nói

" Cô bé ngốc, em sẽ sống đến trăm tuổi, em chỉ mới có 22 tuổi" Anh cười nói.

" Thôi trễ rồi em đi ngủ đây, anh cũng ngủ sớm đi" Cô đột nhiên lên giọng.

" Anh biết rồi"

Cuộc gọi kết thúc, điện thoại cô rơi xuống, cô ôm đầu đau đớn.

Căn bệnh ung thư đã tàn phá cơ thể cô, giờ cô gầy yếu, xanh xao.

Cô bò tới chỗ bàn, lấy một lọ thuốc uống vô, cả một cái bàn lớn nhưng nhìn không có gì ngoài những lọ thuốc.

"A Ninh, em chắc không thể nhìn mặt anh lần cuối rồi" Cô tắt đèn rồi lên gường, cô đi vào giấc ngủ để quên đi sự đau đớn.

Trong căn hộ nhỏ, trời đã tối muộn nhưng không có lấy một ánh sáng trong nhà, tiếng chảy róc rách từ nhà tắm.

Tiếng điện thoại cũng vang lên vài lần. Tiếng chuông cửa bên ngoài nhưng chẳng ai ra mở.

Giang Ninh nghĩ là bạn gái mình vẫn chưa về nên dùng chìa dự phòng cô đưa để vào nhà.

Bước vô nhà đột nhiên xộc vào mũi anh là mùi thoang thoảng của máu. Cả tiếng nước chảy từ phòng tắm.

Anh lo lắng chạy đến phòng tắm, mở cửa ra.

Đập vào mắt anh là thân ảnh nhỏ bé của cô trong bồn tắm, nước bồn tắm pha với máu tạo nên một màu đỏ chói mắt.

" Vi Vi...." Anh hốt hoảng đưa cô ra khỏi bồn, gọi cấp cứu.

Cô lặp tức được đưa vào phòng cấp cứu, cuối cùng cũng không cứu được.

Cổ tay cắt trúng vào động mạch, thêm căn bệnh cũng tàn phá hoàn toàn cơ thể cô.

" Không thể nào, Vi Vi, sao em lại làm vậy" Anh đứng không vững, quỳ xuống.

Hơn 1 năm nay, anh không về thăm cô, tập trung làm việc để chuyển công việc về nước.

Cuối cùng đã thành công, anh không nói cho cô mà lén về.

Cuối cùng lại thành ra như vậy.
Sau tìm hiểu anh cũng đã biết hết mọi chuyện, đau đớn hối hận khi chẳng thể làm gì cho cô.

Vậy mà mỗi lần gọi cho anh cô vẫn nở nụ cười tươi trong khi căn bệnh đang hành hạ bản thân.

Ngày đưa tang cô, trời mưa to
Những người đưa tang hôm đó đều cầm theo một đóa hoa Tường Vi, như lời cô đã nói với anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro