Ngoại Truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù bận đến đâu, mỗi năm vào cùng một ngày ông tôi đều đem theo một đóa Tường Vi tới mộ một người.

Mãi sau này nghe từ ba, tôi mới biết đó là mộ của bà.

Tuy chưa từng đăng kí kết hôn hay có một hôn lễ gì cả nhưng ông đã nói đó là người vợ duy nhất của mình.

Ba tôi là trẻ mồ coi, lý do được ông nhận nuôi là do thời trẻ bà từng tới viện mồ côi của ba để làm tình nguyện, ba là đứa trẻ được bà yêu quý.

Năm xưa khi bà mất, ông đã có một trận cãi vả lớn với mẹ mình, chuyển hẳn công việc ra nước ngoài, ít khi về nhà.

Sau này cũng chẳng liên lạc, lý do vì sao thì tôi không được kể.

Tuổi tác đã cao, ông được chuẩn đoán bị bệnh Alzheimer, ông thường quên mọi thứ, nhưng những chuyện liên quan tới bà thì ông nhớ rất kĩ.

Có người từng nói, nếu đang ngủ mà nghe thấy ai gọi tên mình thì tuyệt đối không được trả lời, nếu không bạn sẽ bị bắt đi cùng.

Suốt những năm sau này, ông nói thường xuyên thấy bà trong những giấc mơ, bà chỉ đứng đó mà không nói gì cả. Có lẽ bà chỉ muốn tới thăm ông.

Gần đây ông chỉ nằm trên gường bệnh, ông thường xuyên gọi tên bà trong mê man.

Bỗng 2 hôm trước ông nói vừa nãy trong mơ bà đã gọi tên ông, ông vui lắm vì cuối cùng sau mấy mươi năm bà cũng đến đưa ông đi.

Sau khi nói lời đó thì 2 tiếng sau ông mất, khi đó ông cầm trong tay một khung ảnh đã cũ, trên đó là hình một cô gái mặc váy trắng, ông cầm tấm ảnh cần thận lắm, rồi nở nụ cười ra đi.

Làm theo di nguyện ông, ông muốn được ở bên cạnh bà dù vạn vật có thế nào đi nữa.

Trong lễ tang, bóng dáng những đóa Tường Vi nở rực, như đang chúc phúc cho một tình yêu vĩnh hằng.

Tái Bút:
Ngày hôm đó, có một Thẩm Tường Vi được giải thoát, có một Giang Ninh vĩnh viễn đóng cửa trái tim mình.

Thẩm Tường Vi cả đời chỉ yêu một mình Giang Ninh, Giang Ninh cũng chỉ có một người phụ nữ duy nhất là Thẩm Tường Vi.

Khác nhau ở chỗ Thẩm Tưởng Vi mất ở cái tuổi đẹp nhất của đời người, Giang Ninh lại dùng những năm tháng đau khổ nhất để nhớ về một bông hoa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro