Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng như điềm báo, chiến tranh nổ ra liên miên suốt những năm tăm tối đó, nạn dân trôi dạt khắp nơi, ngôi chùa nhỏ nhưng với tấm lòng rộng lớn của trụ trì luôn rộng mở chào đón khách thập phương. Giữa những người nghèo đòi và rách nát đến nương nhờ dưới chái chùa những đêm mưa gió, hắn ta nổi bật lên với vẻ ngoài và khí chất của một người lo việc lớn. Ta linh cảm, người đàn ông đặc biệt đó chẳng mang lại điều gì tốt đẹp cho nơi thanh bình này. Vào một đêm tối trời, ngôi chùa bị bao bởi tầng tầng sát khí, ta lo sợ lấp ló trong đài sen của mình phân vân không biết nên đi hay ở. Nhớ đến thân hình thẳng tắp trong sống áo màu chàm kia, ta cắn răng vạch lá ra ngoài.
Không gian im ắng lạ thường , chỉ còn tiếng dế kêu râm ran càng khiến cho người ta thấy được cái không lành đang đến gần, ta chạy vội về hậu viện, vừa đẩy cửa ra thì đối mặt với hai người đàn ông đag lặng lẽ ngồi bên một bàn cờ, ngọn nến lung lay hắt hai cái bóng loang lổ lên vách tường, ta ngạc nhiên khi thấy họ chẳng có vẻ gì vội vã giống ta.
- Ngươi là ai ?
Người đàn ông ngẩng lên , hỏi ta bằng giọng hơi lạnh lùng. Ta chẳng để ý đến người đó, bước lại kéo tay áo chàng, nói giọng tha thiết:
- Chạy đi, theo ta, được không?
Giai Không nhìn sâu vào mắt ta, khóe môi hơi mỉm cười, gỡ nhẹ những nhón tay đang run rẩy của ta ra khỏi vạt áo:
- Xin lỗi, nếu có kiếp sau .....
Câu nói bị ngắt quãng bởi tiếng cánh cửa bị phá, bốn phía sáng trưng dưới ánh đuốc, bóng chàng sừng sững như một ngọn núi.
- Kẻ nào dám phá rối nơi đất phật thanh tịnh?
Tay ta bị kéo mạnh, tiếp đó tầm mắt bị chắn bởi một tấm lưng rộng lớn. Chỉ trong khoảnh khắc đó, ta mất chàng mãi mãi. Ta nhìn quân phản loạn giải người đàn ông đó đi, trong khi cái xác trong tay ta thì ngày một lạnh lẽo, những giọt lệ đỏ như máu khiến mắt ta đỏ rực.
Ta đọa ma từ ngày đó. Không còn tin Phật Tổ nữa, ngay cả đệ tử của mình cũng không bảo vệ được, Phật lấy gì để ta tin?
Hàng ngàn quân phiến loạn bỏ mạng ngôi chùa hoang, từ đó không còn ai bén mảng đến vùng đất cấm ấy nữa. Ta trầm thân xác chàng xuống hồ, dùng mọi pháp thuật khiến nó nguyên vẹn mãi ở bên ta. Ngày ngày được ngắm nhìn gương mặt ấy, đối với ta như vậy là đủ rồi. Ta ngồi lặng lẽ bên chàng, lần theo từng đường nét lạnh lẽo của chiếc quan tài trong suốt, không còn quan tâm đến thời gian nữa. Lấy hết sức lực còn sót lại, tạo thành một kết giới chắc chắn, ta mệt mỏi nhắm mắt lại, nắm chặt đôi tay lạnh lẽo bên cạnh rồi chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy , không biết thời gian đã qua bao lâu, lăm năm hay mười năm, ta không biết được. Nhìn khuôn mặt an tường bên cạnh, ta chợt cảm thấy, chàng như vậy cũng tốt, sẽ không còn thứ gì có thể cướp chàng khỏi ta một lần nữa. Mở kết giới, ta sững sờ bởi khung cảnh xa lạ xung quanh, ngôi chùa quen thuộc đâu? Gốc bồ đề mà chàng trồng năm nào không lẽ đã thành một cây cổ thụ như vậy? Nhìn đình đài lâu gác xung quanh, ta cơ hồ không còn nhận ra chốn cũ nữa.
Ta đứng lặng dưới tán bồ đề, nghe tiếng chuông vẳng đến từ lầu cao phía xa, xem ra nơi đây đã đổi thay rồi. Đúng là bể cả hoá nương dâu, mới ngủ có một giấc mà ta đã bỏ qua biết bao sự thăng trầm của nhân thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro