Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quay đầu lại, bắt gặp một thân ảnh già nua, bộ hoàng bào sáng chói lấp lánh dưới ánh trăng. Nhìn bộ râu trắng như cước của người đó, ta không khỏi cảm khái, đúng là cách biệt cả nửa đời người. Sau khi ta hóa ma, giết sạch quân đội bao vây ngôi chùa, người đàn ông đó thoát khỏi số phận bị dòng lịch sử lãng quên. Giờ đây, thế nhân sẽ nhớ mãi những sự tích hào hùng của vị quân vương có số phận kì lạ đó. Thế gian đã ghi dấu một đấng anh hào mang trên mình dấu chân của cổ tích, chỉ riêng hòa thượng Giai Không thì hoàn toàn bị quên lãng. Người đó nhìn ta chốc lát, ánh mắt dấy lên vô vàn cảm xúc, cuối cùng chỉ bật lên một câu nói:
- Nàng đã thức giấc rồi?
Ta gật đầu, nâng tay đón một giọt sương rớt xuống từ kẽ lá, còn chàng sẽ mãi mãi không thức dậy. Từ lối đi đằng xa thấp thoáng mấy ánh đèn lồng, không lâu sau, đoàn thái giám và cũng nữ nối đuôi nhau xuất hiện. Ta bước vào bóng tối, nhìn ông ta phất tay cho lui tất cả sau đó mới xuất hiện trở lại.
- Ta đã cho xây dựng nơi đây thành nơi thờ phụng của hoàng thất, con cháu ta sẽ mãi nhớ ơn nàng và ... người đó.
Ta gật đầu.
- Ba mươi năm qua đi, ta chỉ có một mong mỏi, đó là, trước khi chết, có thể gặp nàng một lần nữa, như vậy là ta đã ... mãn nguyện lắm rồi.
Ta nhìn bóng lưng ông ta khuất dần cuối hành lang, duyên nợ của hai chúng ta đến đây là kết thúc. Tạm biệt.
Hôm sau, hành cung náo loạn bởi tin hoàng thượng đã băng hà, ta đứng bên bờ hồ, nhìn con rồng lưu luyến bay một vòng trên nóc cung điện rồi ngẩng đầu, bay vút lên chín tầng mây. Người cuối cùng mang kí ức về chàng cũng đã rời đi rồi. Không sao, có ta nhớ về chàng là được rồi.
***
Không khí tân đế đăng cơ xua đi bức màn tang tóc ảm đạm trước đó. Người con thứ hai của ông ta kế thừa đại thống, việc đầu tiên sau khi lên ngôi chính là ban chiếu rời đô. Trong một năm, cả kinh thành tất bật chuẩn bị di dời, ta lại lặng lẽ trở về nếp sống trước kia. Đi hết thật tốt, ta và chàng, đối với nơi đây, chỉ cần như vậy thôi. Nơi đây từ hoàng cung, trở thành hành cung chuyên dùng cho sự nghỉ ngơi của hoàng thất. Mỗi năm, đôi ba lần, con cháu hoàng thất sẽ rồng rắn về đây tế hoàng lăng, tổ chức săn bắn.

Rời đô đã bước sang năm thứ tư rồi, nhìn tình hình thì nền trị vì này cũng không đến nỗi tồi, ít ra là nhân gian thái bình, khói hương thịnh vượng. Một năm, sự yên tĩnh của ta bị phá vỡ bởi những tiếng đàn đau thương. Nghe cung nữ nói, Liên phi - vốn là một công chúa hòa thân, cả ngày ủ rũ không vui, vì vậy được hoàng thượng đặc cách cho về hoàng cung giải sầu, đúng là sự sủng ái vô biên. Tiếng đàn đầy tâm trạng mà ta nghe đúng là của nàng ấy. Lẽ ra câu chuyện cũng không có gì đáng nói, nếu cái cô công chúa loài người đó không chọn ngay cái hồ của ta mà trầm mình tự tử. Thì ra, trước khi đến đây hòa thân, cô ta đã có ý trung nhân rồi, vì tham vọng của vua cha, cô ta đành dứt tình ra đi làm dâu xứ người. Hôm nay, nghe tin người đó đã chết, cô ta bèn không còn gì lưu luyến thế gian quyết thực hiện lời hứa sinh tử khi xưa. Ta nhìn đôi mắt nhắm nghiền của chàng, nhíu mày hỏi:
- Chàng có trách thiếp không? Cái chết với cô ta , biết đâu lại là sự giải thoát?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro