#1-5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trác quản gia, đây là đơn thỏa thuận ly hôn, tôi đã ký tên rồi, làm phiền ông chuyển giao nó cho Hoắc Lăng Trầm hộ tôi.”

Thiếu nữ lấy hết dũng khí, đưa đơn thỏa thuận đã được ký tên đến trước mặt Trác quản gia.

Trác quản gia qua loa xem qua một lượt, lúc nhìn thấy mấy chữ ấy, thở dài nặng nề. “Aiya! Nhã Tuyền, sao cô lại ngốc như vậy chứ? Ly hôn thì thôi đi, dù sao thì ba năm qua cô cũng chưa từng gặp mặt thiếu gia. Vì sao còn lựa chọn tay trắng ra đi?”

Nhã Tuyền vẫn chỉ là một sinh viên đại học, không cha không mẹ, lúc này lựa chọn ly hôn đã rất không sáng suốt rồi, vì sao lại còn tay trắng ra đi?

Niên Nhã Tuyền ngượng ngùng gãi sau ót, đối với Trác quản gia đang ở trước mặt đây, người luôn luôn đối xử với mình như con gái, không hề giấu diếm nói, “Tôi muốn...... Bỏ học.”

Trác quản gia kinh ngạc, “Nhã Tuyền, đang yên đang lành sao lại muốn bỏ học? Đang gặp khó khăn gì sao?”

“Không có không có, Trác quản gia ông đừng nghĩ nhiều, ông cũng biết đấy, tôi...... Không thích học, cho nên không muốn lãng phí thời gian.”

Được thôi được thôi, bỏ học chỉ là một cái cớ nói đại với Trác quản gia mà thôi...... Nguyên nhân thực sự, cũng chỉ có chính cô mới biết.

Còn nữa, ngày mai là hết hạn, cũng là ngày sinh nhật 21 tuổi của cô, bọn họ đã kết hôn ròng rã ba năm.

21 Tuổi, cô còn nhỏ, không muốn để đoạn hôn nhân hữu danh vô thực này đánh mất thời gian của chính mình.

Một người chồng chưa từng thấy mặt, cũng không có gì đáng lưu luyến, huống chi lúc trước kết hôn, chẳng qua cũng chỉ là ý của bố mẹ.

“Aiya! Xem ra cô đã quyết định rồi, được thôi, hôm nay tôi...... Ngày mai sẽ giao nó cho thiếu gia.”

“Cảm ơn Trác quản gia.” Niên Nhã Tuyền thở dài một hơi, lộ ra gương mặt vô cùng đáng yêu.

Trác quản gia đứng lên, giọng bình thường nói: “Nhã Tuyền, thiếu gia rất tốt, tôi cảm thấy các người đứng bên nhau thực sự rất xứng đôi, cho nên, tôi vẫn hi vọng cô suy nghĩ thật kỹ chuyện này, nếu như muốn đổi ý, lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi.

Xứng đôi? Lúc lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, Hoắc thiếu ở nước ngoài dùng cơm với tổng thống. Bản thân anh ta không ra mặt, giấy chứng nhận kết hôn cũng có thể làm xong. Hình bọn họ chụp chung cũng phải nhờ tới Photoshop mới có được .

Anh dùng thời gian ba năm chứng minh anh cũng không muốn cưới cô, xứng đôi thì có ích gì chứ?

Kéo dòng suy nghĩ quay về, Niên Nhã Tuyền hít sâu một hơi, “Tôi......” Đã nghĩ kỹ rồi, mấy chữ đằng sau không nói ra, vì không muốn Trác quản gia phải thêm bận tâm: “Ổn.”

Mãi cho đến buổi chiều ngày thứ hai, Trác quản gia cũng không nhận được điện thoại của Niên Nhã Tuyền. Bất đắc dĩ phải lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số điện thoại di động, “Thiếu gia, bên này tôi có phần văn kiện cần cậu ký tên.”

“Văn kiện gì?” Âm thanh hờ hững của người đàn ông vang lên.

Trác quản gia do dự một chút, “Đơn thuận ly hôn.”

“......” Đang dở tay xử lí văn kiện, dừng lại chút.

À, anh còn có một người vợ. Nếu như không phải Trác quản gia nhắc nhở, anh cũng sẽ không nhớ đến.

“Đơn thỏa thuận cứ để trong phòng làm việc của tôi, hai ngày nữa tôi sẽ về Việt Thành.”

“Vâng, thiếu gia.”

Quán bar Việt Thành Lam Dạ.

Màn đêm chậm rãi buông xuông, càng lúc càng nhiều nam nữ trẻ tuổi đi vào quán bar.

Phòng 501

Mấy chục chai bia, rượu đế, Champagne cùng rất nhiều đồ ăn vặt bày bừa lung tung trên mặt bàn.

Niên Nhã Tuyền- 'Niên Ca' của năm xưa, bởi vì sinh nhật hôm nay, khó lắm mới mặc được một bộ váy liền áo màu hồng nhạt viền ren siêu cấp thục nữ, thật rất hiếm thấy! Mấy người đều lấy ra điện thoại ra la hét muốn cùng với cô chụp ảnh chung.

Vất vả lắm mới đào thoát ra khỏi đám nữ nhân điên cuồng đòi tự chụp, Niên Nhã Hiên vui vẻ chạm cốc cùng với mười đứa bạn học. Mọi người tặng quà sinh nhật, chiếm hết cả một góc tường.

Hàn Huệ Minh hơi say lôi kéo đám con trai cùng nhau ca hát, mở to miệng “hát toáng” lên, “Yêu hận ngay trong một nháy mắt, nâng chén nhìn trăng tình như trời......”

Âm thanh lanh lảnh kia, khiến cho mấy cô gái còn lại đều phải bịt kín lỗ tai.

“Nào, nào, đừng hát nữa, cùng nhau chơi trò chơi đi.” Trịnh Hiểu Kha có tính cách cởi mở lớn tiếng gọi hai người đang hát ấy.

Trịnh Hiểu Kha là lão đại trong túc xá của Niên Nhã Tuyền, gọi là lão đại vì là người lớn tuổi nhất.

Sau khi cô ta la lên câu ấy, trong phòng rốt cục yên tĩnh trở lại. Mười tên nam nam nữ nữ vây quanh hai cái bàn dài, chờ Trịnh Hiểu Kha lên tiếng.

Bạn học Trịnh Hiểu Kha bình thường là người chịu chơi nhất!

“Lời thật lòng đại mạo hiểm!” Trịnh Hiểu Kha thần bí nói ra mấy chữ.

Sau đó, cả mười tên nam nam nữ nữ nhao nhao lên tỏ vẻ khinh bỉ nhìn cô, “Chị Đại Trịnh à, cái trò chơi này chơi tới nát luôn rồi!” Nhị Thế Tổ Hàn Huệ Minh khinh bỉ liếc mắt nhìn Trịnh Hiểu Kha, tụ hội với đám người này, cách chơi này đã rất bảo thủ rồi, không ngờ rằng trò chơi này còn có thể nát thêm hơn được nữa!

Trịnh Hiểu Kha nguýt hắn ta, “Hôm nay là sinh nhật mừng Nhã Tuyền hai mươi mốt tuổi, chúng ta chơi chút gì đó kích thích ấy!” Sau đó, cô cười thần bí.

Bởi vì đều là học sinh, còn thuộc về tầng lớp dân thường. Trước giờ đều là ai thua thì người đó nói lời thật lòng, đại mạo hiểm đơn giản chính là hát Thanh Tàng Cao Nguyên bằng giọng cao, cõng một người khác giới đi một vòng, hoặc là cùng một đứa bạn khác phái nào đó hát tình ca.

Đại mạo hiểm đầu tiên mà mọi người trông chờ bắt đầu, Trịnh Hiểu Kha nhìn thoáng qua ly rượu đỏ trong tay Niên Nhã Tuyền, nháy mắt với mọi người, trong giây lát mọi người đều hiểu.

“Ván này người nào thua, thì đi ra ngoài rẽ phải, đụng phải người khác phái đầu tiên, hôn một cái! Nhất định phải là miệng! Nếu như không đồng ý đại mạo hiểm, thì tự phạt mười ly rượu đế!”

Đây là đang muốn kiếm chuyện mà! Bầu không khí lại sôi trào lên, trong mắt bọn họ, cái này kích thích hơn. Hàn Huệ Minh bật cười ra tiếng, cũng không nói thêm gì, dù sao thì hắn hiểu rõ nhân phẩm của đám người này.

Một màn búa kéo bao kết thúc, ánh mắt mọi người mọi đều hung hăng phóng tới Niên Nhã Tuyền.

Nhìn cái kéo của mình, nhìn lại cái búa của Trịnh Hiểu Kha mặt mũi tràn đầy ý cười xấu xa, người thua không ai khác chính là cô!

“Trịnh Hiểu Kha, Ta hận Ngươi!” Nhớ tới nội dung đại mạo hiểm, Niên Nhã Tuyền khóc không ra nước mắt, cô bây giờ muốn đi một đường thẳng còn khó khăn nữa là, cũng không thể lại uống thêm mười ly rượu đế nữa!

Trong tiếng cười vang của mọi người, thấy Niên Nhã Tuyền lắc lắc đầu đi tới cửa, hít sâu một hơi rồi mở cửa phòng.

Rẽ phải, người khác phái đầu tiên.

Đối diện chỉ có một người đàn ông vóc dáng cao lớn, khoát chiếc áo sơ mi đơn giản nhẹ nhàng màu trắng, mang quần tây màu đen, chân mang giày da màu đen tỏa sáng cao quý, bước đi trên thảm.

Đôi mắt đen nhánh thâm thúy kia, mày kiếm rậm đen, sóng mũi cao, đôi môi tuyệt mỹ, không một ai có thể diễn tả hết được sự cao quý và ưu nhã của hắn.

Chỉ là, đôi mắt thâm thúy kia tràn đầy băng lãnh và đạm mạc, khiến cho một Niên Nhã Tuyền không sợ trời không sợ đất cũng phải có chút sợ hãi mà lui bước.

“Wow wow wow, một người đàn ông rất chi là đẹp trai, Niên Ca nhanh lên đi! Không ai nhìn đâu!” Trịnh Hiểu Kha núp sau cánh cửa, nhỏ giọng nhắc nhở cô. Chỉ là, người đàn ông này nhìn rất quen mắt, gặp ở đâu rồi ấy nhỉ?

Nghe cô bạn thúc giục, Niên Nhã Tuyền hít sâu một hơi, không để thèm ý đến toàn thân hắn đang phát ra khí tức mạnh mẽ, ngăn cản bước đi ưu nhã của người đàn ông đó lại.

Nhìn gần, cô cảm giác rằng giống như mình đã gặp qua người này ở đâu rồi ấy. Chỉ là, cơ thể vừa mới nhoáng lên, ý nghĩ kia đã bị cô vứt bỏ.

Cô lấy hết can đảm đi tới trước người đó, mỉm cười, nhón chân lên cúi vào cổ của hắn, dễ dàng ngửi thấy mùi nam tính ào ạt lập tức xông vào mũi.

Hoắc Lăng Trầm đang đi ra ngoài để gọi điện thoại, đi đến nửa đường thì bị một cô gái nhỏ chặn đường không cho đi.

Cảm nhận được cô bỗng nhiên tới gần, hắn nhíu đôi lông mày đẹp đẽ lại.

Chỉ là...... Cặp mắt của cô gái này, sao lại quen thuộc đến như vậy?

Thừa dịp trong một nháy mắt hắn đang suy tư, Niên Nhã Tuyền nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng có hơi lạnh lẽo của người đàn ông ấy.

Một lát sau, cô lập tức buông anh ra, rồi xông thẳng vào phòng.

“Niên Nhã Tuyền! Lợi hại đấy!” Trịnh Hiểu Kha hét lên một tiếng, trong phòng lập tức xôn xao hẳn lên.

Cửa phòng đã được đóng lại, khuôn mặt người đàn ông ấy trầm xuống, đang chuẩn bị bảo đám bảo vệ ném cô xuống biển, lại có một cuộc điện thoại quan trọng gọi đến điện thoại của anh.

“Tôi đến ngay bây giờ!” Lại liếc mắt nhìn về phòng 501 đã đóng kín cửa, sắc mặt của Hoắc Lăng Trầm lạnh lẽo tới cực điểm, lần này coi như cô hên đấy, công ty có việc gấp, cần anh phải lập tức đi xử lý. Cô tốt nhất là nên cầu nguyện từ về sau không bao giờ gặp lại hắn nữa, nếu như lại trêu chọc phải hắn, hắn nhất định sẽ không tha cho cô!

Niên Nhã Tuyền ngồi trong phòng sờ lên gương mặt còn nóng hổi của mình, đây là chuyện điên rồ nhất mà cô từng làm! Má ơi! Nụ hôn đầu của cô cứ như vậy dâng hiến cho một người xa lạ. Đây có được coi như là không trung thành với hôn nhân không, đã có chồng mà còn vượt quá giới hạn? Chắc là cũng chẳng có việc gì đâu nhỉ, dù sao thì cô cũng đã ký tên trên đơn thỏa thuận ly hôn rồi. Coi như Hoắc Lăng Trầm không ký tên cũng không có việc gì, theo pháp luật thì hai vợ chồng họ ở riêng quá hai năm, coi như đã tự động ly hôn. Cho nên bây giờ cô có phải là vợ của Hoắc Lăng Trầm hay không còn chưa biết nữa là, sao có thể nói là vượt qua giới hạn hôn nhân chứ?

Load một vạn bước suy nghĩ lại, chỉ là hôn một cái thôi mà......

Lúc này Trịnh Hiểu Kha bỗng nhiên hét to một tiếng, “Ông trời ơi!” Mười mấy người bị dọa đến nổi thiếu điều nhảy dựng lên.

“Cậu làm cái quái gì đấy, Trịnh Hiểu Kha, cậu dọa chết người rồi đấy!” Lâm Uyển Oánh đang chuẩn bị uống rượu thì liếc mắt sang, vỗ vỗ ngực.

Trịnh Hiểu Kha lập tức chạy đến bên cạnh Niên Nhã Tuyền vẫn chưa lấy lại tinh thần, nửa ngồi trên mặt đất, kích động quơ quơ tay trước mặt cô.

“Niên Nhã Tuyền, anh trai tôi ơi, cậu có biết người đàn ông vừa rồi là ai không?” Người vừa rồi đó là nam thần của con gái, đàn bà, và cả phụ nữ trên trái đất này đấy. Tiếng tăm vang dội khắp cả Việt Thành , một tổng giám đốc có quyền thế ngập trời xuyên quốc gia! Mọi người thường gọi là Hoắc Thiếu!

Niên Nhã Tuyền bưng ly Champagne trên bàn lên, uống một ngụm, cố đè ép sự kinh ngạc trong lòng, “Hắn là ai vậy?” Vừa đúng lúc, cô cảm thấy người này rất quen mắt, cũng muốn biết hắn là ai.

“Hoắc Lăng Trầm!” Trịnh Hiểu Kha kích động vạn phần phun ra một cái tên, chính là Hoắc Lăng Trầm, đây chính là một nhân vật truyền kỳ không thể chọc vào!

“Phụt!” Niên Nhã Tuyền vừa nghe đến cái tên này, liền phun hết Champagne trong miệng ra ngoài. Trịnh Hiểu Kha trúng chiêu, đời này không có gì có thể đáng thương hơn, nhìn gương mặt kinh hoảng của Niên Nhã Tuyền.

“Chết mịa, Hoắc thiếu à! Niên Ca gây ra chuyện lớn rồi!” Bố của Hàn Huệ Minh là tổng giám đốc của một công ty tài chính ở Việt Thành, tên Hoắc Lăng Trầm, đã sớm trở thành sấm rền bên tai!

Lâm Uyển Oánh cố gắng suy nghĩ cái tên quen thuộc này, ngay sau đó cô cũng hét toáng lên, “Nhã Tuyền, cậu thế mà lại đi hôn Hoắc Thiếu, Nhã Tuyền Nhã Tuyền, để tớ hôn cậu một cái, dính chút ít hương vị của Hoắc Thiếu thôi tớ cũng mãn nguyện rồi. Huhu.”

Niên Nhã Tuyền ngơ ngác cầm lấy khăn tay đưa cho Trịnh Hiểu Kha còn đang hậm hực để cô ấy lau Champagne trên mặt đi, kinh ngạc đến mức nói xin lỗi cũng quên luôn.

Đối mặt với Lâm Uyển Oánh đang nhào tới, cô đột nhiên vứt khăn tay đang cầm xuống, từ ghế salon đứng dậy.

“Bạn học Trịnh Hiểu Kha, vừa rồi cậu có gọi tên tớ đúng không?” Hình như là cô có nghe thấy.

Trịnh Hiểu Kha lấy khăn ướt lau mặt, tức giận trả lời cô, “Uh đấy! Cậu cũng đừng có mà kích động như vậy chứ!” Mặc dù, được hôn Hoắc Thiếu là một việc vô cùng nở mày nở mặt đấy, nhưng phun cho cô nguyên một mặt toàn Champagne...... Hức! Cô tức muốn điên luôn mà!

Xong đời! Xong đời! Niên Nhã Tuyền vỗ vỗ tay Trịnh Hiểu Kha để trấn an, “Mọi người cứ tiếp tục nhé, tớ đi trước!”

Mọi người thấy Niên Nhã Tuyền vội vàng rời đi, trợn tròn mắt. “Niên Nhã Tuyền đang muốn đi tìm Hoắc Thiếu đấy à?”

Không dám đâu! Nghe nói có rất nhiều nữ nhân muốn bò lên giường của Hoắc Thiếu, đều bị lột cho trần truồng rồi ném lên đường cái.

Mấy người vội vàng chạy ra ngoài quán bar, chuẩn bị ngăn lại ý nghĩ hão huyền của Niên Nhã Tuyền.

Nhưng, đã quá muộn màng, đã không thấy bóng dáng của cô đâu rồi.

Bên này Niên Nhã Tuyền vừa lao ra khỏi quán bar, lập tức chặn một chiếc xe taxi lại, đi về biệt thự.

Ông trời phù hộ, Hoắc Lăng Trầm tuyệt đối đừng có mặt ở biệt thự, cũng tuyệt đối đừng có nhận ra cô! Tránh cho Hoắc Lăng Trầm nghĩ cô đã hối hận khi đòi ly hôn, cố ý xuất hiện trước mắt hắn gì gì đó......

Nhắc tới cũng tâm tắc. Ba năm trước đây, sau khi làm xong giấy đăng kí kết hôn, kể từ đó, ăn mặc ngủ nghỉ, Hoắc Lăng Trầm bảo Trác quản gia lo chu toàn tất cả cho cô.

Chỉ là, cho tới bây giờ cô vãn chưa từng nhìn thấy hắn. Một là bởi vì công việc của hắn luôn bận rộn, thường xuyên phải ở nước ngoài. Hai là bởi vì cho dù hắn có về nước, về nhà hắn ở Việt Thành đi chăng nữa, nhưng hai thân phận của họ cách biệt một trời, hoàn toàn không phải cùng một đẳng cấp. Cho nên nhiều khi sinh hoạt trong cùng một thành phố, không thấy mặt nhau cũng rất bình thường.

Giấy hôn thú của bọn họ còn ở chỗ của bố. Trước khi qua đời bố cô sợ cô nghèo đói túng thiếu, đưa giấy hôn thú của cô cho chồng cô giữ.

Cho nên, cho tới bây giờ, cô cũng không biết chồng của cô có hình dáng thế nào.

Ủa! Không đúng, cô có lần muốn đến công ty của hắn tìm gặp hắn. Cô đích thân đi, mấy lần đều là trợ lí của hắn tiếp đãi, dù sao lần nào cũng đều không gặp được hắn. Lần sau cùng cô cũng không nói rõ thân phận của mình, ở cổng công ty bị bảo vệ chặn đường. Hoắc Lăng Trầm mới công tác từ nước Mỹ trở về, thừa dịp hắn xuống xe một giây ấy, cô chỉ có thể đứng đằng xa xa nhìn hắn một chút.

Nhìn chút, cũng chỉ thấy đại khái, bây giờ trên cơ bản đều đã quên hết. Đồng thời coi như biết tên cũng vô dụng, Hoắc Đại Thiếu là người kín tiếng, xưa nay không tiếp nhận bất kì cuộc phỏng vấn nào, càng không cho phép truyền thông tuyên bố bất kì hình ảnh của nào của hắn lên internet.

Cô nhớ rõ có lần Hoắc Lăng Trầm bị lộ ra ánh sáng truyền thông, nghe nói là hắn cùng với một nữ tinh chụp hình chung trong buổi họp báo nào đó. Chỉ là cô còn chưa kịp nhìn, đã bị gỡ xuống rồi.

Sau nữa thì, chính là hôm nay.

Cô thế mà đi hôn hắn ngay trong quán bar, Chết...... Nếu như hắn cũng đã ký tên rồi, hẳn chính là chồng trước của cô.

Còn có, nghe nói bên cạnh Hoắc Lăng Trầm không thiếu phụ nữ, tròn mập cao gầy đều có, nhưng lại ghét nhất phụ nữ chủ động.

Thảm rồi! Ông trời ơi! Phù hộ cho Hoắc Lăng Trầm đừng có nhận ra mình!

Trở lại khu biệt thự của người giàu ở Việt Thành, nhìn biệt thự mà mình ở, giống như thường ngày đen kịt một màu, lúc này mới thở dài một hơi.

Thật là một trận sợ bóng sợ gió, có lẽ Hoắc Lăng Trầm căn bản không nghe Hiểu Kha gọi tên của cô, càng sẽ không nhận ra cô.

Ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, Niên Nhã Tuyền lại cảm thấy vừa rồi mình quá lỗ mãng, nếu như cô mà là trở thành người phụ nữ mà Hoắc Lăng Trầm chán ghét, như vậy không phải sẽ dễ dàng ly hôn hơn sao?

Học viện Quản lý Tài chính Việt Thành khoa Kinh Tế năm ba đại học lớp 22

Trong lớp hết thảy năm mươi mấy học sinh, trong đó chí ít có bốn mươi người là thi vào, mười người khác thì tốn nhiều tiền mua đầu vào.

Bởi vì đại học Việt Thành trong bảng xếp hạng tất cả các trường đại học, mỗi năm đều xếp thứ ba, Hoắc Lăng Trầm cũng là tốt nghiệp từ trường đại học này. Cho nên, rất nhiều người dù có phải sức đầu mẻ trán bỏ tiền mua đầu vào cũng muốn vào được trường đại học Việt Thành!

Giờ phút này, giáo sư già Đậu Minh Chí mang kính mắt đứng trên bục giảng, đẩy đẩy gọng kính, nhìn thoáng qua những học sinh buồn ngủ đến muốn díp hai mí mắt lại ở dưới lớp, ruột gan đều đau nhói (vì tức đấy).

“Bốp!” Đậu Minh Chí ném sách giáo khoa trên bàn học, không ít bạn học lập tức tỉnh ngủ, ngồi nghiêm chỉnh.

Duy chỉ có hàng cuối cùng gần cửa ra vào, một cô gái toàn thân mặc quần áo màu trắng khoát thêm một cái áo khoát trắng nữa, thoải mái nhàn nhã, ôm cái bàn học, vẫn nằm ngáy o o y nguyên.

Đậu Minh Chí nhìn lướt qua học sinh trong phòng học, “Niên Nhã Tuyền!” Mặc dù tóc đã bạc hoa râm, nhưng âm thanh thì tốt khỏi bàn, dọa toàn bộ học sinh trong phòng học càng thêm yên tĩnh.

Duy chỉ có nhân vật chính Niên Nhã Tuyền đã bị gọi đến tên, vẫn còn đang nằm mơ giữa ban ngày, mọi ánh mắt đều tập trung vào trên người cô, cô cũng không hề hay biết.

“Nhã Tuyền, Nhã Tuyền!” Cô bạn tóc dài ngồi bên cạnh cô, Lâm Uyển Oánh lặng lẽ kéo góc áo của cô.

Lúc này mới túm được cô từ trong mộng lôi ra ngoài, Niên Nhã Tuyền mơ mơ màng màng nhìn Lâm Uyển Oánh, người bạn chí cốt bên cạnh, “Sao vậy?”

Lâm Uyển Oánh len lén chỉ chỉ Giáo Sư đang đứng trên bục, Niên Nhã Tuyền nhìn theo ngón tay của cô bạn, Đậu Minh Chí tức đến nỗi muốn phùng mang trợn má, đỏ mắt nhìn mình.

Đầu óc vốn vẫn còn đang mơ mơ màng màng, lập tức tỉnh táo hẳn lại. Giống với những bạn bè khác, ngồi nghiêm chỉnh.

Giáo sư Đậu Minh Chí này, là Giáo Sư cổ quái nhất cũng khó giải quyết nhất trong học viện, không có người thứ hai. Thế mà bị giáo sư phát hiện mình ngủ gục trên lớp, chắc phải rớt tín chỉ mất!

Niên Nhã Tuyền xấu hổ mở sách ra, cũng không quên hung hăng trợn mắt nhìn nhìn bạn học của mình. Dọa tất cả các bạn học đều lập tức thu hồi ánh mắt của họ lại, cúi nhìn sách học hoặc là mặt Giáo Sư.

Niên Nhã Tuyền có bối cảnh thần bí thì không nói, cùng lớp với cô đều biết cô với hình tượng ‘chị đại nhỏ’.

Đánh nhau, uống rượu, trốn học, leo tường...... Trên đời này có chuyện quậy phá kiểu gì cô cũng cân tất.

Phong cách học tập của Học viện Quản lý Kinh tế Việt thành rất nghiêm ngặt, không cho phép học sinh nhuộm tóc, không được cắt tỉa hay sơn màu móng tay quá khoa trương hoặc đeo đồ trang sức đắt tiền chút cũng không được.

Mà giờ phút này Niên Nhã Tuyền của chúng ta, tóc dài màu tím nhạt buộc thành đuôi ngựa ở sau ót, một quả móng tay sơn màu rượu vang, không ai bì được với cô.

Từ khi khai giảng cho đến bây giờ vẫn chưa bị đuổi học, nguyên nhân hoàn toàn là vì bối cảnh to lớn của gia đình cô.

“Niên Nhã Tuyền, cô nói thử tôi nghe tài chính là gì.” Đậu Minh Chí nghiêm khắc nhìn vị học sinh khiến cả thảy giáo sư đều đau đầu, đối với bối cảnh của cô, trong lòng ông biết rõ. Bởi vì chẳng những ông có quan hệ với trợ lý của Hoắc Lăng Trầm-Trọng Hải Trình, mà Hoắc Lăng Trầm cũng là học sinh của ông. Nhưng, cũng không thể để mặc cho cô quậy phá các kiểu như vậy được!

Niên Nhã Tuyền chậm rãi từ trên chỗ ngồi đứng dậy, trước khi đứng lên cũng không quên đạp một phát vào học sinh chăm ngoan của lớp kiêm chức lớp trưởng kiêm luôn anh em tốt của cô ở hàng trên— Thư Trạch Nam.

Thư Trạch Nam lập tức hiểu ý, vội vàng lật sách giáo khoa, dựng thẳng lên, cũng đẩy sách sang bên trái một tí để cho ai kia đứng đằng sau nhìn thấy được.

Nội dung trên sách, rõ ràng ngay trước mắt mình, Niên Nhã Tuyền lộ ra một nụ cười hài lòng. Nụ cười này, khiến rất nhiều bạn nam phải liếc mắt nhìn về phía cô.

Khuôn mặt hình trái xoan trắng noãn nà, một đôi mắt to biết nói chuyện còn biết cười, sóng mũi cao dọc dừa, còn có đôi môi anh đào kiều diễm ướt át. Dáng người cũng không phải là rất gầy, cũng không phải mập, vừa vặn.

Nếu như không phải do hành dốt quá, vị trí hoa khôi trường tuyệt đối trừ cô ra không thể là ai khác, không có người thứ hai xứng đáng hơn.

Niên Nhã Tuyền nháy nháy mắt, bắt đầu dựa vào sách giáo khoa của Thư Trạch Nam đọc, “Tài chính là chỉ lấy ngân hàng làm trung tâm các loại hình thức hoạt động uy tín, cũng như ở......”

“Đủ rồi!” Niên Nhã Tuyền đang nhìn sách niệm từng chữ từng chữ, Đậu Minh Chí tức đến nỗi râu dựng đứng mắt trừng to, nghiêm nghị quát bảo cô ngưng lại.

Dọa tim gan của mọi người khẽ run lên, Niên Nhã Tuyền nhìn vị Giáo sư đang liếc xéo mình, cười hắc hắc, “Giáo sư, không đúng à?”

Đậu Minh Chí đen mặt đưa hai tay ra sau lưng đi vòng lên bục giảng vài vòng, lửa giận còn chưa lắng xuống được.

“Giáo sư, ngài đừng nóng giận mà, trước khi tan học em sẽ học thuộc lòng nó mà!” Niên Nhã Tuyền rụt cổ một cái, Giáo sư 'Đều Biết Hết'* thế nhưng lại có quen biết với cái vị Hoắc Thiếu đã lâu không gặp kia, cũng không dám chọc giận ông ấy.

*Đều Biết Hết phát âm giống với Đậu Minh Chí

Đậu Minh Chí nghe xong câu này, đúng là đã nguôi ngoai không ít. Niên Nhã Tuyền này có tư chất rất thông minh, chỉ có điều quá lười học mà thôi. Cứ cho là không thích học đi, Được thôi! Coi như mặc cho cô treo tất cả các học phần luôn cũng được, Được! Nhưng ngành tài chính của ông là môn học chính không thể treo được!

“Nếu như sau này trên lớp của tôi, cô còn ngủ nữa, Hàn Huệ Minh, Lâm Uyển Oánh còn có Trịnh Hiểu Kha ba bạn học đó đều đi đứng trụ cờ hết cho tôi!” Đậu Minh Chí vừa mới nói xong, mấy đứa bị nhắc tên, chỉ có thể âm thầm lặng lẽ kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng nghe.

Vì sao Niên Nhã Tuyền ngủ gật trong lớp, đứng trụ cờ mất mặt như vậy mà bọn họ phải đảm nhiệm cơ chứ!

Đậu Minh Chí sở dĩ nói như vậy, là bởi vì ông biết Niên Nhã Tuyền, bình thường rất trọng tình trọng nghĩa. Cô tuyệt sẽ không vì lợi ích của mình, mà tổn thương đến những người khác, đây cũng là một trong những ưu điểm của cô.

Quả nhiên, Niên Nhã Tuyền phẫn hận trừng mắt liếc Giáo sư, động ai cũng được những bạn tốt của cô thì không!

“Biết rồi, Giáo sư! Không ngủ nữa.”Cô đặt mông ngồi lên ghế, cầm cây bút trên bàn, nhìn qua thì thấy cô đang nghiêm túc tô tô vẽ vẽ, chỉ là hồn của cô đã cất cánh bay tới chỗ nào rồi.

Chuông tan học vang lên

Toàn bộ sân trường sôi trào hẳn lên, Giáo sư Đậu Minh Chí cầm sách giáo khoa rời khỏi phòng học tài chính.

Có vài người nườm nượp vây lại nhìn Niên Nhã Tuyền vẫn đang ngao du ở xứ sở thần tiên, bắt đầu mồm năm miệng mười lãnh lót.

“Niên Ca, Đều Biết Hết dựa vào đâu vậy chứ, đùa cái quái gì cơ chứ!” Người mặc chiếc áo khoác màu nâu, trên đầu là quả tóc hình cây chổi màu đen nhánh-Hàn Huệ Minh cả khuôn mặt tỏ vẻ không phục, cái vị Giáo sư này rõ ràng là đang chọc không nổi Niên Nhã Tuyền, thì bắt đầu đùa bọn họ đấy à?

Cậu ta đứng dậy thì cũng cao 2m10, là nam sinh có dáng người cao nhất lớp. Là bạn bè thân thiết của Niên Nhã Tuyền, là người hào sảng trượng nghĩa!

“Nhã Tuyền, cậu cũng tuyệt đối đừng ngủ nữa, cầu xin cậu đấy.” Lâm Uyển Oánh có mái tóc xuăn thật dài, nũng nịu kéo kéo khuỷu tay của Niên Nhã Tuyền lôi cô về với thực tại.

Trịnh Hiểu Kha đứng bên kia thì nguyên một mặt đau đớn khổ thân, “Tiểu Tuyền Tuyền, chị đây là một bó hoa của 3301, cậu cũng đừng để tớ phải mất giá ở cái chốn này chứ!” Gọi là một đóa hoa, cũng chính là bởi vì cô là hoa khôi ở kí túc xá của Niên Nhã Tuyền.

Năm Nhã Tuyền bởi vì chuyện phải ly hôn rồi lại hôn Hoắc Lăng Trầm, trong lòng vốn đã loạn lại thành đống rồi. Lại thêm một đám xung quanh cứ líu ra líu ríu, cô phát bực dọn dẹp sách giáo khoa trên bàn, nhìn lướt qua mấy người trước mặt, còn có mấy đứa hóng hớt nhiều chuyện đứng đằng xa nhìn lại.

Trên mặt viết vài cái chữ to tướng: Cô không muốn nói đến cái vấn đề này!

Trịnh Hiểu Kha nhìn biết cô đã mất hết kiên nhẫn, vội vàng ngăn mọi người lại, “Các vị các vị, hôm nay Thượng Dương Quốc Tế có tổ chức một hoạt động, giảm giá đến 11%, có đi hay không!”

“Đương nhiên!” Nhớ tới số* con son môi mình vẫn hằng thèm nhỏ dãi, Niên Nhã Tuyền lướt qua tất cả vẻ lo lắng, đột nhiên từ trên ghế đứng dậy, sảng khoái ôm cổ Trịnh Hiểu Kha.

*Số son: Màu sắc của son môi được đánh bằng một dãy số.

Trịnh Hiểu Kha biết ngay Niên Nhã Tuyền đang có hứng thú với cái gì!

Con người Niên Nhã Tuyền rất kỳ quái, bình thường cách ăn mặc lấy thoải mái phóng khoáng làm chủ đạo, mỗi ngày thì để mặt mộc ngước nhìn trời, nhiều lắm thì cũng chỉ tô thêm chút phấn dặm, ấy vậy mà cô lại rất thích sưu tầm son môi......

Khu mua sắm Thượng Dương Quốc Tế

Trung tâm thương mại Thượng Dương Quốc Tế là nơi mà Niên Nhã Tuyền thích đến nhất, nơi so với những trung tâm thương mại khác khống giống nhau, nếu như so sánh, thì Thượng Dương rõ ràng có rất nhiều điểm đặc biệt.

Toàn bộ ai ở Việt Thành đều biết, trung tâm thương mại Thượng Dương có bảy tòa lầu chính, bảy tòa lầu chính này được đặt tên dựa theo tên gọi của Bắc Đẩu Thất Tinh.

Theo thứ tự là: Thiên Xu, Thiên Toàn, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Diêu Quang.

Sở dĩ nói nó đặc biệt, chính là bên trên bảy tòa lầu chính này bỏ ra rất nhiều tiền để chế tạo bảy ngọn đèn sáng, ban đêm khi sáng đèn, từ xa nhìn lại, ánh đèn kết nối với nhau tạo thành hình dạng của Bắc Đẩu Thất Tinh, cùng với bầu trời đêm dung hòa lẫn nhau.

Vì thế Thượng Dương đặc biệt mời nhà thiết kế đèn nổi danh nhất trong nước, chế tạo và bố trí đèn cho bảy tòa nhà này, ban đêm toàn bộ ánh đèn đều bật lên, đang ở khu mua sắm, thật ra lại giống như đang rong chơi bên trong Tinh Hải vậy. Bởi vậy Thượng Dương cũng đã trở thành thánh địa mà bọn trẻ trâu ngày nay rất muốn đến để hẹn hò lãng mạn các kiểu.

Tòa nhà Thiên Toàn- Khu chuyên về đồ trang điểm

Niên Nhã Tuyền, Trịnh Hiểu Kha, Lâm Uyển Oánh ba cô gái tay nắm tay đi ở đằng trước. Đằng sau là hai thằng vai kề vai cánh kề cánh Hàn Huệ Minh và Thư Trạch Nam, trong tay nào là mấy cái túi mua sắm đủ kiểu dáng đủ kích thước đủ màu sắc, mệt y như một con c-hó (uhm thì có đáng thương đấy, nhưng mà cứ cố xách tiếp đi nhé các chàng trai).

Rốt cục, Hàn Huệ Minh nhịn không được vỗ vỗ vào bả vai của ba ‘nữ hoàng’ đằng trước, “Tớ nói này ba vị đại tiểu thư, bình thường lúc chạy cự li dài, cũng không thấy mấy cô chịu dốc sức đến vậy ha, vừa đặt chân lên phố, thì mấy ‘chị’ đi liên tục không chịu nghỉ chân luôn vậy?”

“Với thể lực mèo cào của cậu, đáng tiếc thay cho bố mẹ cậu, lỡ sinh ra một đứa con trai cao to vạm vỡ mà sức thì…..” Lâm Uyển Oánh cầm lấy một cái túi trong tay cậu ta, xem như giúp cậu ta giảm bớt chịu ít áp lực.

Niên Nhã Tuyền chỉ vào cái quầy trước, “Thấy gì chưa, đến rồi, đây là một trạm cuối cùng.”

Hàn Huệ Minh thở dài một hơi, chắp tay trước ngực, “Tạ ơn ba vị đại tỷ.”

“Không cần cảm ơn, đợi tí nữa ‘chị’ mời cậu em ăn cơm!” Trịnh Hiểu Kha lắc lắc cái túi trong tay mình, ý nói là chị đây ngoài tiền thì không có gì nữa cả.

Hàn Huệ Minh nhớ đến cái gì đó, nháy mắt kinh ngạc, “Cậu nói đấy nhé!”

Toàn bộ tòa nhà Ngọc Hành kia đều là phục vụ ăn uống, lầu năm càng cao quý xa hoa lộng lẫy lừng, nói đơn giản chính là thượng phẩm của thượng phẩm!

“Ngoại trừ lầu năm của Ngọc Hành, muốn chọn chỗ nào cũng được.” Một câu nói của Trịnh Hiểu Kha, lập tức phá nát ảo tưởng của Hàn Huệ Minh.

Lầu năm ở tòa Ngọc Hành toàn bộ đều là Phòng VIP, không kể những món giá rẻ nhất, đồng thời bất luận là bạn muốn ăn cái gì, đều sẽ có đầu bếp chuyên nghiệp, vì bạn mà phục vụ 1-1. Vận khí tốt, còn có thể được Michelin--Đầu bếp 3* phục vụ cho nữa đấy!

Tiêu xài...... Việt Thành này cũng chẳng còn mấy ai không có khả năng tiêu tiền đâu.

Hàn Huệ Minh nghiêng cổ sang một bên, trợn mắt trắng le lưỡi, làm một cái điệu bộ quái gỡ, “Tỉnh lại đi, chỉ cần là dưới lầu năm, Anh trai mời mấy em tùy tiện chọn.”

Có mấy người bị động tác của cậu ta chọc cười, Niên Nhã Tuyền vỗ vài bả vai của cậu ta, “Đến rồi, đến rồi, đằng kia có ghế sô pha, mọi người sang đó ngồi nghỉ ngơi chút đi.”

Ba nữ sinh tiến đến trước quầy líu ra líu ríu, phục vụ viên nhìn thấy cái hộp trong tay Niên Nhã Tuyền, mỉm cười nói, “Xin chào tiểu thư, đây là món hàng đắt nhất ở chỗ chúng tôi, trước mắt chỉ còn lại mỗi một bộ này thôi, nếu cô thích, vậy thì phải nhanh tay nắm lấy cơ hội tốt lần này.”

A! Bộ cuối cùng.

Năm Nhã Tuyền đau lòng nhìn giá niêm yết: 129999, Có nên mua hay không đây?

Hàn Huệ Minh ngồi tựa trên ghế sa lon im lặng nãy giờ cũng phải lên tiếng nói, “Niên Ca, tớ thật sự không hiểu một nữ đại gia mỗi ngày đều ngồi trên bảy tám con số* như cậu còn đang do dự gì nữa chứ, không phải chỉ là mười mấy vạn thôi sao! Lần này tớ làm chủ, cậu đã thích như vậy thì cứ mua đi!”

*Bảy tám con số: Ý nói chiếc xe mà cô đi mỗi ngày có giá khoảng bảy tám con số.

Niên Nhã Tuyền bất đắc dĩ nói, “Xe cũng không phải của tớ, tớ chỉ là sử dụng tạm thời mà thôi!” Đúng vậy mà, cho dù là ngồi trên bảy chữ số hay là tám chữ số, toàn bộ đều là của chồng cô, cũng không phải của cô, cô không có gì phải khoe khoang cả.

Ngay lúc này, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một trận rối loạn ầm ầm.

Niên Nhã Tuyền theo phản xạ có điều kiện ngẩng đầu nhìn qua, không nhìn thì sẽ không biết, nhìn rồi thì chỉ có giật mình!

Từ cửa chính có mấy người đi tới, đi đầu là một người đàn ông trên thân mặc âu phục màu đậm được may riêng vừa vặn có vẻ rất đắt đỏ, làm nổi bật lên thân hình thẳng tắp của hắn. Giày da làm bằng da cá sấu màu nâu đậm bước đi trên sàn nhà được lát bằng đá cẩm thạch trơn bóng, phát ra từng tiếng bước chân rất nhỏ.

Hai con ngươi tĩnh mịch không chút gợn sóng, thực chất bên trong đôi mắt ấy lại lộ ra bá khí và lạnh lùng, khiến người khác dù trong vô ý cũng phải lui ba lại mét.

Cho nên, người đàn ông có khí thế bá đạo vô cũng, lạnh lẽo vô cùng, cao quý vô cùng chính là Hoắc...... À, không! Lại là chồng của cô?! Bên cạnh còn dắt theo một đại mỹ nữ da trắng mỹ miều dáng người thon thả!

Rất ít khi nghe nói bên cạnh Hoắc Thiếu có đàn bà, lần này công khai dắt đi dạo phố, chẳng lẽ hai người này sắp có chuyện tốt gì sao?

Dường như phát giác được ánh mắt của cô, người đàn ông đang cách cô với cự ly ba mét, bỗng nhiên quét mắt tới. Bốn mắt nhìn nhau, Niên Nhã Tuyền bị dọa đến mức tim nhảy lộp bộp một phát, thất kinh cúi đầu nhìn son môi.

Anh không được nhìn thấy tôi, đừng nhìn thấy tôi mà.

Không đúng! Hắn ta cũng đâu có biết cô.

Nghĩ đến đây, Niên Nhã Tuyền ra vẻ bình tĩnh hỏi Trịnh Hiểu Kha bên cạnh, “Kha Kha, cậu nói thử xem màu này có thích hợp với tớ không?”

Trịnh Hiểu Kha lại hỏi một đằng, trả lời một nẻo, hưng phấn giật giật ống tay áo của cô, “Nhã Tuyền, Nhã Tuyền, cậu cũng có duyên với Hoắc Thiếu chớ ít gì!”

Cái này...... Hình như cũng đúng.

Lâm Uyển Oánh: “Nhã Tuyền à, con nhỏ bên cạnh Hoắc Thiếu là ai vậy nhỉ?”

Cô cũng đang muốn biết đấy có được không.

Hàn Huệ Minh: “Niên Ca, cậu nói thử xem có khi nào Hoắc Thiếu đang tới tìm cậu không?”

Sao có thể thế được!

Niên Nhã Tuyền đau thương nhìn hai cô gái đang đứng bên cạnh còn mê trai hơn cô gấp vạn lần, “Trịnh Hiểu Kha! Nước miếng của cậu chảy luôn rồi kìa!”

Không đợi Trịnh Hiểu Kha có phản ứng, một âm thanh vừa thanh thót vừa xa lạ, trả lời câu hỏi của cô, “Tôi thấy không hợp đâu, dù sao cô cũng mua không nổi.”

Niên Nhã Tuyền nghi hoặc ngẩng đầu, nói chuyện với cô không phải ai khác chính là cô gái bên cạnh Hoắc Lăng Trầm??

Họ có quen nhau sao?

Mễ Gia có mái tóc uốn lọn màu nâu đậm khoát lên khuỷu tay của Hoắc Lăng Trầm, đi đến trước mặt mấy người Niên Nhã Tuyền. Duỗi mấy ngón tay nhỏ dài màu cà phê ra, cử chỉ ưu nhã giựt lấy bộ son môi trong ngực Niên Nhã Tuyền, đôi môi thoa màu son ‘Dì Mẹ’* đang lưu hành nhất thời bấy giờ khẽ mấp máy, “Cái này tôi lấy rồi, gói cái này lại cho tôi đi!”

*Cũng không biết cây son đó tên là Dì Mẹ hay là màu son đó dành cho các bà di bà mẹ nữa.

Nói xong, ánh mắt dừng lại trên người Niên Nhã Tuyền, làm càn lướt tới lướt lui dò xét mấy lượt.

Cuối cùng lại cười khẩy, “Vừa nhìn đã biết là một kẻ giả bộ trở thành một sinh viên trong sáng rồi.”

Thật không biết sao Hoắc Thiếu lại có thể nhìn trúng con mụ này, dáng dấp mặc dù là cũng dễ nhìn đấy, nhưng rõ ràng là không có đẹp bằng chị đây có được không hả?

Niên Nhã Tuyền trong nháy liền nổi điên lên, “Mắt của cô bị lẹo rồi hay gì? Sao cô biết tôi mua không nổi? Cô nhìn thì có vẻ ăn mặc cũng khá ngăn nắp đấy, ngoài ra thì chả còn cái thứ gì có thể nhìn cho lọt mắt được?”

Niên Nhã Tuyền trước mặt mọi người như đang đập vào mặt nhỏ Mễ Gia đó vậy, sắc mặt của Mễ Gia lập tức trở nên rất khó coi, “Một học sinh bần cùng không biết từ đâu tới? Trước khi tới Thượng Dương, cũng không nhìn lại thân phận của mình, có xứng được bước chân vào môt cửa hàng cao cấp như vậy hay không!”

Niên Nhã Tuyền cười lạnh, cũng đánh giá Mễ Gia từ trên xuống dưới một phen, “Hừ, chúng tôi không xứng, cô thì đáng chắc? Ai cho cô đôi mắt chó đó để cô nhìn người khác thấp kém vậy chứ? Tuổi tác của cô cũng hơi cao rồi, mới mặc trên người một bộ đồ màu sậm như vậy, cô đương nhiên làm sao mà giống với chúng tôi được, không thể mặc những bộ đồ có màu sắc tươi sáng như vậy đây. Xin chia buồn nhé!

Very Good! Câu nói bác gái mặc đồ màu xanh sẫm này của cô, chẳng những đã đắc tội với Mễ Gia, vô hình còn đắc tội luôn với Hoắc Lăng Trầm. Bởi vì bộ y phục trên thân Mễ Gia đây là vừa rồi Hoắc Lăng Trầm chọn cho cô ta, mặc dù hắn chỉ tiện tay chỉ cái thôi, nhưng đó cũng là do hắn chọn, cũng là hắn trả tiền! Cho nên, cũng chính là gián tiếp nói Hoắc Lăng Trầm có con mắt cổ lỗ xỉ......

Thật ra thì, nói thật nhé, Mễ Gia năm nay cũng chỉ mới có 27 Tuổi rưỡi, còn mặc trên người bộ y phục này, bộ này cũng đẹp lắm, nhưng khi mặc trên người của Mễ Gia thì lại không đạt được hiệu quả tốt nhất.

Mễ Gia vừa trắng lại gầy, bộ y phục này cũng chính bởi vì cô ta quá gầy, cho nên, chống đỡ không nổi.

Đơn giản mà nói, đổi thành người khác nói không chừng có thể mặc đẹp hơn cô ta gấp N lần!

Những lời này quả thực đã chọc giận đến Mễ Gia, khiến cho Mễ Gia--Công chúa được sủng ái nhất, người nào có lời hay thì người đó nói cho cô ta vui! Cho tới bây giờ không có ai như Niên Nhã Tuyền vậy, tát thẳng vào mặt cô!

Nghĩ đến hôm nay mình có hậu thuẫn kiên cố, Mễ Gia hít sâu một hơi, quay người đi đến bên cạnh Hoắc Lăng Trầm, vô cùng đáng thương nhìn hắn, “Hoắc Tổng, anh xem con nhỏ kia nói chúng ta già, còn nói ánh mắt của anh cổ lỗ nữa.”

Hoắc Lăng Trầm nhìn Niên Nhã Tuyền thật sâu, hắn đã nhận ra người lần trước ở quán bar hôn hắn chính là cô!

Lại liếc mắt nhìn bộ quần áo trên người Mễ Gia, bộ y phục này nếu như được khoát trên người một cô gái ở cái độ tuổi teen như Niên Nhã Tuyền hoàn toàn có thể nói là chính xác cổ lỗ. Vừa rồi chọn quần áo cho Mễ Gia, hắn cũng chỉ đại khái nhìn lướt qua, sau khi cô ta mặc vào, hắn cũng chẳng có hứng thú quay lại nhìn, cho nên hắn căn bản cũng không biết là có đẹp hay không.

Bây giờ nhìn kỹ lại một chút, cô gái kia nói không sai, bộ y phục này trên người Mễ Gia, hoàn toàn đã bị lỗi thời rồi, đồng thời đúng là cô ta còn có chút chống đỡ không nổi.(Ý là chị ấy gầy quá mặc lên nó rộng thùng thình hay gì hắc hắc)

Trong lúc nhất thời ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Hoắc Lăng Trầm, nhưng hắn cũng chỉ là 'Uhm' một tiếng, không còn gì nữa khác.

......

Mễ Gia ủy khuất nhìn người đàn ông không nói lời nào, muốn nói chút gì đó, nhưng bởi vì quá sợ hắn đành phải thôi không nói nữa.

Trợ lý Trọng Hải Trình phía sau Hoắc Lăng Trầm, càng nhìn Niên Nhã Tuyền càng cảm thấy rất quen mắt. Cuối cùng một luồng ánh sáng chợt lóe lên, vỗ vỗ đầu, liền vội vàng tiến lên nói với Hoắc Lăng Trầm, “Hoắc tổng, vị này là......” Phu nhân của ngài.

Thế nhưng, mấy chữ ấy còn chưa nói xong, liền bị một âm thanh đột nhiên đề cao âm lượng lên cắt đứt hẳn, “Hello! Tiểu Ca Ca, là anh đấy à!”

Sau đó trong lúc Trọng Hải Trình còn chưa kịp lấy lại phản ứng, cậu ta liền bị Niên Nhã Tuyền kéo sang một bên.

Ông trời ơi, giấy hôn thú của cô với Hoắc Lăng Trầm chính là nhờ vị này hỗ trợ làm thay đấy có được không vậy? Hơn nữa, bố cô vì muốn bồi dưỡng quan hệ tình cảm của cô với Hoắc Lăng Trầm, có mấy lần dắt cô đi tìm Hoắc Lăng Trầm, đều là vị trợ lý này tiếp đãi bọn họ.

Ngàn vạn không thể để cho Hoắc Lăng Trầm biết cô là ai, bằng không với chuyện lần trước, lại thêm lần này bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, đoán chừng sẽ càng khiến Hoắc Lăng Trầm cho rằng cô cố ý muốn chạm mặt với hắn để gây sự chú ý của hắn mất.

“Phu......” Nhân.

“Phục rồi à? Chúng ta lại gặp nhau rồi! Haha!” Niên Nhã Tuyền không để ý đến ánh mắt nghi hoặc tất cả mọi người, lảng qua lời nói của cậu ta, lại kéo Trọng Hải Trình đi đến chỗ khác cách bọn họ hơi xa chút. (Chữ Phu trong từ phu nhân phát âm giống với từ Phục, ý của NNT là không muốn THT gọi ‘phu nhân’ nên lảng sang thành ‘phục rồi à’.)

Trọng Hải Trình đứng vững lại, mơ hồ nhìn Niên Nhã Tuyền, “Phu nhân, sao vậy ạ? Hoắc tổng chưa từng gặp cô, tôi muốn nói cho Hoắc tổng biết thân phận của cô!”

“......”

Giờ phút này Niên Nhã Tuyền thực sự rất muốn cười, mọi người thử nghe mà xem, hai người kết hôn đã được ba năm, hai vợ chồng còn cần nhờ người khác giới thiệu thì mới nhận ra nhau. Nực cười......

Nếu như không phải thực sự có tờ đơn đăng kí kết hôn ấy, Niên Nhã Tuyền thật sự cho rằng mình vẫn chưa kết hôn, càng sẽ không bao giờ có thể quen biết cái gì mà Tổng giám đốc xuyên quốc gia Hoắc Lăng Trầm.

Niên Nhã Tuyền tiến lại gần bên tai của cậu ta, nhỏ giọng nói, “Không cần nữa đâu, cảm ơn trợ lý Trọng, là như vậy, tôi đã ký tên vào đơn thỏa thuận ly hôn rồi nhờ Trác quản gia gửi cho Hoắc tổng rồi, cho nên, tôi và anh ta cũng không còn cần thiết phải biết nhau nữa.”

“Đơn thỏa thuận ly hôn? Phu nhân muốn ly hôn với Hoắc tổng?” Bởi vì bị kinh sợ, Trọng Hải Trình lui lại một bước, kinh ngạc nhìn người trước mặt...... Cô gái nhỏ, nếu như cậu ta nhớ không lầm, thì Niên Nhã Tuyền nhỏ hơn Hoắc tổng 6 tuổi!

Có khi nào não của cô gặp phải vấn đề gì không nhỉ, thế mà lại chủ động yêu cầu ly hôn với Vương Lão Ngũ Kim Cương--Hoắc Thiếu?!

Niên Nhã Tuyền kéo kéo góc áo, ngượng ngùng nói, “Đúng vậy, vì để tránh gây ra hiểu lầm không cần thiết, vẫn là phải làm phiền cậu thay chúng tôi giữ bí mật chuyện này.

......

Khi Trọng Hải Trình quay về, Hoắc Lăng Trầm cũng vừa thanh toán hóa đơn xong xuôi cho Mễ Gia.

Đôi mắt lạnh lùng kia, dừng lại nửa giây nhìn ánh mắt hơi ngốc trên mặt trợ lý Trọng, lại đảo qua cô gái Hàn Huệ Minh đang ôm trong lòng, khóe môi câu lên lộ tia giễu cợt.

Quả nhiên không phải là người tốt lành gì.

Lại nghĩ tới ngày đó mình thế mà lại bị loại đàn bà này hôn, sắc mặt Hoắc Lăng Trầm u ám ba giây, “Trợ lý Trọng, tôi không cần biết cậu có quan hệ gì với cô gái đó, bây giờ cậu liền ngay và lập tức ném cô ta ra khỏi đây mau lên, loại người này không xứng bước chân vào Thượng Dương!

Lần trước không kịp xử lý cô, lần này nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!

Trọng Hải Trình kéo luồng suy nghĩ về, nhìn theo ánh mắt của Hoắc Lăng Trầm.

Niên Nhã Tuyền đang kéo khuỷu tay của Hàn Huệ Minh...... Nũng nịu?? “Tiểu Minh Minh, Minh Nhi à, mua cho người ta cái bộ son đó đi mà? Khụ khụ! Người ta cũng muốn mua mà, bắt chước bạn trai người khác kìa cũng mua son cho bạn gái đấy thôi.”

Không được gấp gáp, để cô suy nghĩ lại thật kỹ đã, hoa khôi Tam Lưu gì đó trong trường của bọn họ làm nũng thế nào.

Hàn Huệ Minh ôm lấy lồng ngực của mình, hoàn toàn sụp đổ nhìn cô gái đang ôm cánh tay của mình, “Niên Ca...... Cậu bị cái gì kích thích à? Cậu đừng dọa tớ mà!”

Niên Nhã Tuyền làm nũng?? Nhìn gương mặt kinh ngạc đến biến dạng của những người xung quanh xem, đã đủ biết kinh dị tới cỡ nào rồi.

“Uhm Uhm, Tiểu Minh Minh, chỉ là...... Người ta quá thích son môi thôi mà, nhanh nhanh mua cho người ta đi mà!” Nụ cười của Niên Nhã Tuyền đã cứng ngắc, nếu như Hoắc Lăng Trầm mà còn không đi nữa, cô chắc chắn sẽ bị chính bản thân cô chọc cho nôn mất.

Vì muốn cho mình có thể đạt được tự do, cô sẽ liều mạng!

Mạch não của Niên Nhã Tuyền đang chạy như vậy đây: Cô đã từng chủ động hôn Hoắc Lăng Trầm, bây giờ lại làm nũng với người đàn ông khác. Có một ngày Hoắc Lăng Trầm biết được thân phận thực sự của cô, lại là cái loại...... Uhm...... Một người đàn bà đồi phong bại tục, đây chẳng phải sẽ dễ dàng tiến hành ly hôn hơn sao?

“Mua, mua...... Anh trai! Tớ mua.” Vì muốn tinh thần của Niên Nhã Tuyền bớt bất bình thường lại, cái gì Hàn Huệ Minh cũng sẽ mua.

Bàn tay run rẩy, lấy hết son môi trước mặt mình đưa cho trưởng quầy, “Tính tiền! Mau lên......” Trái tim của cậu ta thực sự chịu không được nữa rồi.

Tính tiền xong thì mời Niên Nhã Tuyền đến bệnh viện tâm thần tham quan ngay!

Đoán chừng cũng chỉ có Trọng Hải Trình biết, Niên Nhã Tuyền đang diễn trò, thấp giọng trả lời Hoắc tổng, “Nhưng mà, Hoắc tổng......”

“Trợ lý Trọng, Hoắc tổng cũng đã nói rồi, sao cậu còn không đi làm ngay đi?” Cục tức trong lòng ngực của Mễ Gia cuối cùng cũng được nuốt trôi xuống, đắc ý đánh gãy lời nói của Trọng Hải Trình. Cô ta cho rằng Hoắc Lăng Trầm là vì cô, mới tống cổ Niên Nhã Tuyền đi ra.

Cô ta đứng trước mặt Hoắc tổng quả nhiên không cùng một đẳng cấp với những người khác.

“Nhưng mà Hoắc tổng, cô ấy là......” Người mà cậu ta phải đuổi ra khỏi Thượng Dương Quốc Tế lại là vợ của BOSS! Sếp xác định không do dự một chút nào nữa sao?

Một ánh mắt bén nhọn quét tới, Trọng Hải Trình lần này không còn dám nói gì nữa, lập tức phân phó với vệ sĩ sau lưng, “Nhanh lên, đi bảo bọn họ ra ngoài hết đi!”

Niên Nhã Tuyền vẫn luôn chú ý đến động tĩnh ở bên này, vừa nghe thấy muốn đuổi bọn họ ra khỏi cửa? Vừa hay, cô không muốn mua những thứ này!

“Không cần Hoắc Thiếu động thủ, chúng tôi đi ngay bây giờ!” Niên Nhã Tuyền thuận theo bậc thang của Hoắc Thiếu trượt xuống luôn, đem số son môi thu ngân chuẩn bị ôm đi tính tiền trả về chỗ cũ. Vẫn không quên quay đầu lôi kéo Hàn Huệ Minh cách mình gần nhất và Lâm Uyển Oánh nhanh chóng rời khỏi quầy kinh doanh.

Nhìn bóng lưng của Niên Nhã Tuyền, cô ta khó hiểu nhìn đôi mắt của Hoắc Lăng Trầm có vẻ hơi trầm xuống, trong đôi mắt ả quyét qua một vòng nghi hoặc.

Mễ Gia lại thả thêm mấy con dao vào bóng lưng của Niên Nhã Tuyền, như vậy mới có thể điều chỉnh lại biểu cảm của chính mình, khoát lên khuỷu tay của Hoắc Lăng Trầm, mềm mại đáng yêu mở miệng nói: “Hoắc Thiếu à, người ta đói bụng rồi, chúng ta đi lầu năm ở Ngọc Hành có được không?”

Hoắc Lăng Trầm nhàn nhạt bảo, “Dẫn đường!”

Trọng Hải Trình ném hết tất cả nghi vấn ra sau đầu, vội vàng đi lến phía trước dẫn đường.

Ngoài cổng Thiên Tuyền, Niên Nhã Tuyền bỗng nhiên dừng bước lại, nhìn về phía Hàn Huệ Minh, “Huệ Minh, cậu vừa mới nói muốn đi lầu năm ở Ngọc Hành?”

Hàn Huệ Minh lập tức lui lại một bước, “Chị Đại à, chúng ta có chuyện gì thì cứ bình tĩnh mà nói được không vậy, mấy đồng tiền lẻ này của tớ để dành nộp Game rồi, mời không nổi cậu đâu!”

“Tớ mời mọi người ăn!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh