CHƯƠNG 18: HHH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái bi tâm. . . . mà anh nói là chỗ nào? Sao lại có thể khiến người ta kích thích, sảng khoái đến mức quên cả đau đớn như vậy?" Sau khi đầu long rời khỏi hoa tâm của Kim Nhật, kích thích sảng khoái đến mức không chịu nổi cũng lui đi, cậu thở phào nhẹ nhõm, do dự một chút liền nhịn không được lòng hiếu kỳ, rất xấu hổ mà nhỏ giọng hỏi ra nghi hoặc trong lòng, từ "bi tâm" này thực sự rất thô bỉ hạ lưu, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng.


"Bi tâm là chỗ dâm đãng nhất trong cái l** nhỏ của mày, cũng là chỗ có thể khiến mày sướng nhất, chỉ cần bị đâm mạnh là sẽ mở ra khiếu, bất kể là lúc trước có đau đớn bao nhiêu cũng sẽ lập tức bị khoái cảm cắn nuốt toàn bộ." Hách Mãnh nở nụ cười dâm đãng đáp lời, đồng thời cắm rút cự long ở trong hoa huyệt cực kỳ trơn mềm, đưa đẩy qua lại, tinh tế nhấm nháp hoa huyệt tuyệt mỹ, rất nhanh liền thích tới mức thở gấp, hưng phấn mà rống lớn lên: "Ô. . . . . Cái l** nhỏ này của mày ch!ch thật sự rất thoải mái, rất sảng cmn khoái!" (Đoạn này công nó hết và cũng chả cần giả nai nữa nên tui để lại xưng hô mày - tao cho nó nha)


"A. . . . . A a. . . . . . . . Em cũng rất thoải mái, rất sảng khoái. . . . . . . . A ư a. . . . . . . Nhưng mà. . . . . . Ư ha ha. . . . . A a. . . . . . Ha ư. . . . . . . ." Lúc trước Kim Nhật bị cuồng đâm hoa tâm đã mở ra dâm khiếu, cho nên hiện giờ bị cây sắt nung to lớn đáng sợ không ngừng ra vào cơ thể, ma sát qua lại vách hoa siêu mẫn cảm cũng không thấy đau đớn, chỉ cảm thấy khoái cảm liên tục, nhưng lại không kích thích tới mức không chịu nổi, khiến cậu nhịn không được lại rên rỉ dâm đãng.


Hách Mãnh rất để ý tới hai chữ "nhưng mà" của cậu, vừa định hỏi cậu nhưng mà cái gì, lại thấy cậu thẹn thùng thỉnh cầu nói: " Ha a. . . . . . . Nhưng mà xin anh đừng nói từ l** . . . . nhỏ thô bỉ hạ lưu như vậy, mắc cỡ muốn chết. . . . . . . Ư ha ha. . . . . . A ha. . . . . . ."


Cậu không thể ngờ là bạch mã hoàng tử khí chất xuất chúng, vừa nhìn liền biết xuất thân danh môn, tiếp nhận sự giáo dục tốt nhất, thế mà lại nói ra lời thô bỉ giống như những tên lưu manh thường xuyên nói những lời thô bỉ hạ lưu, thô tục khó nghe, khiến cậu thấy xấu hổ muốn chết.


"Xấu hổ cái rắm! Từ "cái l** nhỏ" này thì có gì mà thô bỉ hạ lưu! Ông đây sẽ gọi mày là cái l** nhỏ, còn muốn gọi mày là cái l** dâm nhỏ, mày thích ý kiến không!" Hách Mãnh không vui nhướng mày mắng.


Cự long trở lên thô bạo, ch!ch Kim Nhật rất đau, nhưng lại càng thích, rất kích thích, hoa huyệt vừa mới dừng chảy máu nhưng giờ lại chảy ra dâm thủy. Cúc huyệt cách hoa huyệt một lớp màng mỏng cũng bị kích thích ẩm ướt, ngọc hành phía trước hoa huyệt cũng bị kích thích, bắt đầu sung huyết cứng lên.


"A ha ha ha ha. . . . . . Không dám. . . . . Ư a a. . . . . . Em không dám ý kiến, xin anh đừng tức giận. . . . . . A a. . . . . . Ha ha ha a. . . . . ." Kim Nhật vội vàng lắc đầu cầu xin, sợ bạch mã hoàng tử làm càng thô bạo sẽ khiến cậu càng thấy đau cũng càng thấy thích. Cái cảm giác này rõ ràng là cực kỳ đau, nhưng kỳ lạ là lại thấy cực kích thích, kích thích đáng sợ nói không nên lời, khiến cơ thể đều muốn co giật.


"Coi như cái l** dâm nhỏ nhà mày thức thời!" Hách Mãnh hài lòng hơi nhếch khóe miệng, hừ một tiếng. Cự long ôn nhu không ít, ch!ch cho Kim Nhật chỉ sướng chứ không đau, càng thêm sảng khoái, hoa huyệt càng ướt, cúc huyệt cũng chảy ra càng nhiều dâm thủy, ngọc hành hoàn toàn cứng nhắc, dâm đãng đứng thẳng "chào cờ."


Hách Mãnh không nói cho Kim Nhật rằng hắn là một siêu cấp quý công tử, từ nhỏ đã được tiếp nhận sự giáo dục tốt nhất ưu tú nhất, kỳ thật cũng không văng tục, lại càng không mắng lời thô bỉ hạ lưu, thô tục khó nghe. Hôm nay là lần ngoại lệ của hắn, vừa văng tục, vừa mắng lời hạ lưu thô bỉ, thô tục khó nghe, tất cả là bởi Kim Nhật đã khiến hắn cảm thấy rất kích động, căn bản không thể kiềm chế được bản thân.


Hách Mãnh thấy vẻ mặt Kim Nhật ngày càng dâm đãng, tiếng rên rỉ thở dốc càng lớn hơn, lại càng muốn văng tục, mắng chửi thô tục, còn muốn hung hăng nhục mạ cậu, khi dễ cậu, cố ý làm khó dễ cậu.


"Mày muốn ông đây không tức giận, vui sướng trở lại thì hét lớn mình là một cái l** nhỏ siêu cấp dâm đãng, l** nhỏ ti tiện, còn dâm tiện vô sỉ hơn cả con chó cái, cả ngày đều động dục. Mày vừa thấy đàn ông liền nhịn không được mà lập tức phát tao, l** nhỏ ngứa ngáy chảy nước ròng ròng, cực kỳ muốn bị dương vật thô lớn của đàn ông ch!ch, còn thèm ch!ch hơn cả kỹ nữ nam xướng, còn không biết xấu hổ!" Hách Mãnh cười cười cực kỳ tục tĩu, nói ra mấy câu cũng cực kỳ tục tĩu với Kim Nhật, thật sự là thô bỉ hạ lưu, khó nghe tới cực điểm, ngay cả chính hắn cũng có chút khó tin khi mình lại nói ra những lời như thế.


Hắn cảm thấy kinh ngạc, đồng thời cũng cực kỳ phấn khích, cảm thấy văng tục, chửi tục một chút như vậy thật sự cực kỳ sảng khoái, thật sự quá đã, sao trước giờ hắn lại không hề biết. Hắn không phát hiện mình càng ngày càng bất thường, càng ngày càng khác hình tượng nhã nhặn lúc trước.


"Không. . . . . . a ha. . . . . . Sao em có thể nói mấy lời như vậy. . . . . . Ư ha. . . . . A a. . . . . ." Kim Nhật lập tức lắc đầu, không ngờ là bạch mã hoàng tử lại muốn cậu nói mấy lời dâm tiện vô sỉ đến cực điểm như vậy, e là ngay cả kỹ nữ nam xướng cũng không nói mấy lời dâm như thế, cậu thấy hơi khổ sở khi không biết vì sao bạch mã hoàng tử lại cứ éo cậu phải khiến bản thân trở nên ti tiện như vậy.


"Con đĩ nhà mày dám từ chối, thật là đáng chết! Mẹ nó, ông đây không ch!ch l** dâm nhỏ của mày nữa, mày cứ chờ cho cái l** dâm nhỏ của mày ngứa ngáy đói khát đến chết đi, cho mày thống khổ khó chịu tới mức muốn cắn lưỡi tự sát!" Hách Mãnh cực kỳ không vui, nhíu chặt mày tức giận mắng lớn tiếng, cự long nhanh chóng rút ra, chỉ chừa lại cái đầu long ở trong hoa huyệt không hề nhúc nhích.


Hắn còn tàn bạo đánh loạn hai cái vú bự, còn dùng sức bóp véo hai đầu vú khiến Kim Nhật đau tới mức nước mắt chảy ròng, kêu rên không thôi, nhanh chóng cầu xin tha thứ: "Xin anh mau dừng tay, em biết sai rồi, tha cho em đi, hu hu hu. . . . . . . ."


Hết chương 18.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro