CHƯƠNG 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ưm. . . . . . ." Kim Nhật mới tỉnh dậy, còn chưa mở mắt đã thấy trên người nặng như núi đè, khiến cơ thể cực kỳ đau, còn khiến cậu hít thở không thông, nhịn không được mà rên rỉ đau đớn.


Mặc dù Kim Nhật mới tỉnh dậy nên đầu óc hơi choáng váng, nhưng cũng không trì độn, lập tức phát hiện không thích hợp. Sao trên người lại nặng như lúc trước vậy, chẳng lẽ lại con Ngao Tây Tạng kia đè trên người?


Nghĩ tới chuyện có thể là Ngao Tây Tạng đang đè trên người, Kim Nhật bị dọa chết khiếp, kinh hoảng nhanh chóng mở mắt ra, quay đầu nhìn lại phía sau, lập tức nhìn thấy một con Ngao Tây Tạng màu vàng kim cường tráng như trâu đực, uy mãnh khí phách như hổ, còn hung ác dữ tợn như sói hoang.


"A -----" Kim Nhật lập tức sợ hãi tới mức hét to lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tờ giấy trần đầy vẻ hoang mang và nghi hoặc. Trời ơi! Thật sự có con Ngao Tây Tạng đang đè lên người cậu! Sao nó lại chạy tới đây nằm đè lên người cậu thế này?


May là con Ngao Tây Tạng này chỉ nằm đè lên người cậu chứ không cắn cậu!


Mặc dù bị đè nằm rạp trên mặt đất, cậu không thể nhìn thấy nhiều nơi trên cơ thể, nhưng vẫn cảm giác được mặc dù cơ thể bị đè tới mức đau đớn, nhưng chỗ bí mật dưới hạ thể lại có chút là lạ, không phải là thoải mái, nhưng không có chỗ nào lại có loại đau đớn như này.


Bạch mã hoàng tử đâu? Sao hắn lại thả Ngao Tây Tạng ra đè lên người mình thế này?


Nhớ tới bạch mã hoàng tử yêu dấu, Kim Nhật lập tức nhớ lại chuyện hoan ái kịch liệt với bạch mã hoàng tử lúc trước, còn nhớ mình đã tao lãng vô sỉ tới mức nào, dâm đãng ra làm sao, chẳng những kích thích sảng khoái tới mức triều xuy bắn ra âm tinh, còn hôn mê chỉ vì bị bạch mã hoàng tử bắn tinh vào trong cơ thể, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ bừng vì xấu hổ, như sắp bốc cháy tới nơi.


Đột nhiên, Ngao Tây Tạng vẫn đang nhắm chặt hai mắt bỗng rên rỉ hai tiếng, tiếng thú rên rỉ cực kỳ khủng bố lập tức khiến Kim Nhật tỉnh dậy khỏi sự xấu hổ, nhớ tới tình cảnh hiện giờ của mình nguy hiểm tới mức nào, sợ hãi đến mức lại muốn hét to lên.


Kim Nhật nhanh chóng bịt kín miệng lại, không để mình phát ra bất kỳ âm thanh nào, sợ sẽ đánh thức Ngao Tây Tạng, đồng thời thấy may mắn khi lúc trước hét lớn tiếng như vậy nhưng lại không đánh thức Ngao Tây Tạng.


Sợ Ngao Tây Tạng sẽ tỉnh dậy bất cứ lúc nào có thể làm tổn thương đến mình, Kim Nhật muốn đẩy Ngao Tây Tạng ra để chạy trốn, nhưng cậu lại bị Ngao Tây Tạng đè tới mức trở mình còn không được, khiến cậu không thể dùng hết sức để đẩy Ngao Tây Tạng ra, cậu lo lắng muốn chết, lúc này cậu lại nghĩ có lẽ bạch mã hoàng tử có thể giúp mình.


Kim Nhật vội vàng nhìn bốn phía xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của bạch mã hoàng tử, nhưng trong phòng căn bản không thấy bạch mã hoàng tử.


Kim Nhật mờ mịt nhăn mày lại, sao bạch mã hoàng tử lại không có ở phòng? Chẳng lẽ ở trong phòng tắm tắm rửa sao? Nhưng trong phòng tắm lại không có tiếng nước. Hay là bạch mã hoàng tử đi ra ngoài? Nếu là như vậy thì nguy to rồi!


Kim Nhật càng thêm lo lắng, đồng thời có hơi trách móc sao bạch mã hoàng tử có thể mặc kệ cậu, để cậu ở cùng một phòng với Ngao Tây Tạng chứ, hơn nữa trước khi rời đi còn không mặc quần áo cho cậu, bế cậu lên giường, để bây giờ cậu vẫn còn trần trụi nằm rạp trên mặt đất. . . . . . . .


Nghĩ tới chuyện cậu đã bị Ngao Tây Tạng nhìn thấy mình trần như nhộng tới hai lần, còn trần truồng bị Ngao Tây Tạng đè dưới người hai lần, hơn nữa lần này trên cơ thể trần như nhộng còn phủ kín những dấu vết tục tĩu, mặc dù Ngao Tây Tạng chỉ là động vật nhưng Kim Nhật vẫn thấy mắc cỡ chết đi được. Cơ thể cậu càng thêm mẫn cảm, bị lông xù cực nóng của Ngao Tây Tạng dí sát vào người lại có cảm giác. . . . . .


Kim Nhật lộ vẻ mặt khó tin, kinh ngạc, cảm thấy thẹn. Đúng lúc này, Ngao Tây Tạng lại phát ra tiếng rên rỉ khủng bố, đồng thời mí mắt thô ráp và lớn hơn của con người rất nhiều lần đang giật giật, rõ ràng là sắp tỉnh.


Thấy thế, Kim Nhật lòng nóng như lửa đốt, lập tức quên mất cảm giác thẹn, sợ tới mức toàn thân đều phát run, vừa nghĩ phải làm sao bây giờ thì thấy con ngươi của Ngao Tây Tạng hé ra, trên gương mặt cậu nhất thời lộ ra vẻ cực kỳ kinh ngạc và hoài nghi.


Màu sắc hai con ngươi lớn thế nhưng lại không giống nhau, bên trái là màu băng lam cực kỳ cao quý, bên phải là màu hổ phách vô cùng thần bí, cực kỳ xinh đẹp hiếm lạ, mê nhân câu tâm, khiến người nhìn như bị lạc vào trong đó. Nhưng quan trọng nhất là đôi con ngươi đó cực kỳ giống với bạch mã hoàng tử, ngay cả ánh mắt cũng rất giống, đều lạnh băng như nhau.


Kim Nhật mới nghĩ sao mắt của chủ nhân và mắt chó lại giống nhau tới như vậy, lại thấy Ngao Tây Tạng lộ vẻ kinh ngạc, chợt mắt thú hiện lên tia sáng đáng sợ, thế mà lại mở cái miệng to như chậu máu, răng nanh sắc bén như dao hướng về phía Kim Nhật. . . . . .


"Đừng cắn tao ------" Kim Nhật lập tức sợ tới mức hét to lên, dưới nỗi khiếp sợ cực lớn, thế mà lại đảo mắt một cái, lại hôn mê. . . . . . .


☆☆☆


"Dậy dậy. . . . . . . Dậy dậy!"


Kim Nhật bị một giọng nam lạnh như băng, còn rất không vui, nhưng tràn ngập từ tính, cực kỳ dễ nghe mê người gọi hồn về. Cậu trợn tròn mắt nhìn người đàn ông hỗn huyết trẻ tuổi cực kỳ to lớn cường tráng, vô cùng anh tuấn tuấn mỹ, có đôi đồng tử kim ngân vô cùng kỳ lạ mê người.


Kim Nhật lập tức lộ ra vẻ mặt vui sướng, bổ nhào lên ôm lấy Hách Mãnh, sợ hãi kêu lên: "Bạch mã hoàng tử, cứu mạng a! Con Ngao Tây Tạng anh nuôi muốn cắn em!"


Thật tốt quá, bạch mã hoàng tử đã quay trở lại!


Khuôn mặt đẹp trai của Hách Mãnh lạnh lại, sắc mặt càng khó coi, ánh mắt lóe sáng, đẩy Kim Nhật ra mắng: "Có phải là cậu chưa tỉnh ngủ hay không, sao lại vẫn nói mớ, mê sảng như vậy! Ai chẳng biết Ngao Tây Tạng tuyệt chủng từ lâu rồi, trên đời này không thể có Ngao Tây Tạng, sao tôi có thể nuôi Ngao Tây Tạng rồi thả nó ra cắn người được chứ."


Chết tiệt, cậu ta thực sự khiến người ta tức điên, vừa tỉnh dậy đã kêu ầm lên về chuyện Ngao Tây Tạng. May là không có ai nghe thấy lời nói của cậu ta, nếu không có lẽ sẽ nghi ngờ mình, mang tới cho mình nhiều phiền phức lớn.


Nhưng mà, lời cậu ta nói rõ ràng giống với lần trước, mặc dù cậu ta tỉnh dậy trước mình nhưng lại chưa phát hiện ra bí mật của mình, biết mình và Ngao Tây Tạng là. . . . . . . Thật đúng là may mắn!


Hết chương 22.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro