CHƯƠNG 30: Thật Dâm, Bị Hôn Mắt Liền Phát Tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh nói cái gì? Anh yêu tôi? Không phải là anh đang nói đùa đấy chứ! Nếu anh yêu tôi, sao lúc trước lại đối xử với tôi như vậy, sau khi ngủ với tôi lại không muốn chịu một chút trách nhiệm nào, căn bản là không muốn cưới tôi, thái độ còn cực kỳ tồi tệ, cực kỳ cực kỳ tra!" Sau khi Kim Nhật lấy lại tinh thần từ khiếp sợ, vẻ mặt khó tin nói.


"Anh thực sự yêu em! Mặc dù khi làm tình đã sinh tình với em, nhưng em lại có vẻ ngoài quá giống Kim Nguyệt, vừa thấy liền biết là song sinh, anh nghi ngờ em là do Kim Nguyệt phái tới tiếp cận anh, còn làm tình với anh đều là cố ý, là âm mưu, cho nên anh mới đối xử tồi tệ với em, không muốn chịu trách nhiệm cưới em, cực kỳ cực kỳ tra như vậy. Nhưng vừa nãy anh mới biết được từ Kim Nguyệt là em không phải do cô ta phái tới, em thậm chí còn không biết chuyện giữa anh và cô ta, là anh hiểu lầm em, cho nên anh lập tức tới tìm em, muốn giải thích với em." Hách Mãnh dùng vẻ mặt chân thành nói, giọng nói luôn lạnh như băng trở nên ôn nhu thâm tình, khiến người nghe nhịn không được mà động tâm say mê.


Hắn muốn ói ra! Nghe mình nói mấy lời buồn nôn ghê tởm như này khiến hắn thật sự rất muốn nôn, hắn bắt đầu hối hận khi nghĩ ra cái kế hoạch tồi tệ là giả bộ yêu Kim Nhật chỉ vì có thể mang Kim Nhật đi tới hành tinh Moji với hắn!


Lúc trước hắn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy muốn Kim Nhật - người đã bị hắn tổn thương sâu sắc, cực kỳ chán ghét oán hận hắn, đồng ý đi tới hành tinh Moji với mình, chỉ có thể giả vờ yêu Kim Nhật, thổ lộ với Kim Nhật. Kim Nhật rõ ràng rất yêu hắn, hắn chỉ cần giả vờ yêu Kim Nhật, thổ lộ với Kim Nhật là cậu nhất định sẽ lập tức tha thứ cho những việc hắn đã làm tổn thương cậu lúc trước, cái gì cũng nghe hắn, thậm chí giúp hắn lấy lại sách ở trong tay Kim Nguyệt.


Tuy rất không thích kế hoạch này, nhưng vì có thể mang theo Kim Nhật đi tới hành tinh Moji cùng mình, hắn vẫn ép mình đi tìm Kim Nhật, giải thích và thổ lộ với Kim Nhật. Mà tìm Kim Nhật cũng không khó, hắn đoán lúc trước Kim Nhật vào phòng hắn nhất định là do đi nhầm, Kim Nhật chính là vị khách ở phòng 1016, đến phòng 1016 là có thể tìm thấy Kim Nhật.


Kim Nhật lại sợ ngây người, một lúc sau mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt khó tin hỏi: "Anh đang nói thật sao?"


Hách Mãnh gật đầu: "Anh tuyệt không lừa em."


Thấy vẻ mặt của Hách Mãnh thực sự không giống đang nói dối, mặc dù rất oán hận hắn, nhưng trong lòng Kim Nhật vẫn rất yêu hắn, tin tưởng hắn. Trái tim của Kim Nhật lập tức bị niềm vui sướng tràn đầy, tất cả mọi thống khổ, bi thương lúc trước tra tấn cậu đã bị cuốn bay hết.


Cậu thật sự rất vui sướng, hóa ra Hách Mãnh cũng không phải là vô tình, Hách Mãnh kỳ thật cũng yêu cậu, lúc trước Hách Mãnh tra như vậy với cậu là có nguyên nhân.


Khiến cậu vui sướng nhất chính là mặc dù Hách Mãnh và Kim Nguyệt đã ký vào giấy hôn ước nhưng bọn họ vẫn chưa kết hôn thực sự, không tính là vợ chồng chân chính, cậu và Hách Mãnh ở bên nhau cũng không tính là loạn luân, cho nên cậu có thể ở bên Hách Mãnh, thật sự là quá tốt!


Kim Nhật vui đến mức muốn khóc, nhưng lúc trước cậu đã chảy sạch nước mắt, bây giờ chẳng chảy được chút nước mắt nào, muốn rơi nước mắt là lại khiến mắt cậu càng đau đớn, cậu đau tới mức khẽ rên nhè nhẹ.


"Sao vậy em?" Hách Mãnh vì đang giả vờ thật sự yêu Kim Nhật, không thể không ép mình lộ ra vẻ mặt quan tâm lo lắng, vội vàng hỏi.


"Mắt em đau, đều tại lúc trước anh hại em khóc sưng cả mắt, bây giờ mắt đau quá." Kim Nhật trừng mắt với hắn, nén giận mà mắng, bộ dạng kia đáng yêu tới mức không thể diễn tả nổi, khiến Hách Mãnh nhịn không được giật mình.


"Rất xin lỗi, tha thứ cho anh nhé." Hách Mãnh bất giác nói, không nhịn được mà cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt sưng đỏ như hai quả đào nhỏ của cậu, mặc dù không đẹp nhưng lại đáng yêu một cách khó hiểu, Hách Mãnh không hiểu sao lại tự dưng nói lời xin lỗi với người ta, đây là lần đầu tiên hắn nói lời xin lỗi với một người.


"Ưm. . . . . . ." Kim Nhật sợ run một chút, đầu hơi cúi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một mạt đỏ ửng. Bị hắn nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt sưng sưng, mặc dù không đau, nhưng lại cảm thấy thẹn thùng một cách khó hiểu, còn có một chút ngọt ngào, ngay cả cơ thể cũng bị ảnh hưởng. . . . . . đã có phản ứng.


Không thể nào, sao cơ thể lại mẫn cảm dâm đãng tới vậy, chỉ bị hôn mắt một chút mà cũng có phản ứng được. . . . . . . Không tốt, cơ thể rạo rực, dục hỏa lại bừng lên!


Trời ơi, cơ thể lại phát tình! Làm sao bây giờ!


Mặc dù Kim Nhật đã ngủ với Hách Mãnh một lần, nhưng cậu vẫn thấy rất xấu hổ khi phát tình ngay trước mặt Hách Mãnh, đẩy Hách Mãnh ra, thấy ánh mắt khó hiểu của Hách Mãnh, cậu do dự một chút mới nhọ giọng nói: "Em lại phát tình rồi!"


Nói xong, Kim Nhật xấu hổ tới mức hai tai đỏ bừng, quay đầu không dám nhìn Hách Mãnh. Cậu nói với đàn ông mình lại phát tình, cảm giác như xin đàn ông làm tình, giống như đang câu dẫn đàn ông một cách trắng trợn, mắc cỡ chết đi được.


Hách Mãnh có hơi kinh ngạc, ánh mắt lóe sáng, khóe môi vô cùng gợi cảm nhếch lên một nụ cười tà mị: "Em đang muốn anh nhanh chóng ch!ch em sao?"


Kim Nhật xấu hổ tới mức muốn bốc hơi, nhanh chóng ra sức lắc đầu, muốn nói không phải nhưng Hách Mãnh đã hôn lên đôi môi của cậu, nụ hôn cực kỳ nóng bỏng cuồng nhiệt, hai bàn tay to còn tiến thẳng tới cặp vú bự của cậu, kịch liệt xoa nắn cách một lớp áo T-shirt hơi mỏng.


Kỳ thật trong lòng Hách Mãnh cũng không muốn chạm vào Kim Nhật, sợ sẽ lại mất khống chế, trở thành người không giống mình, nhưng hắn nhất định phải chạm vào Kim Nhật, cùng làm tình với Kim Nhật, liệu cơ thể có biến hóa kinh người gì như khi làm tình với Kim Nhật lần trước không, hiểu rõ Kim Nhật có bao nhiêu lợi ích với mình. Hơn nữa vì phát tình nên cơ thể Kim Nhật tỏa ra một lượng lớn tin tức tố như xuân dược, khiến hắn dục hỏa đốt người, cự căn phía dưới bắt đầu cương cứng bành trướng, muốn dốc sức ch!ch Kim Nhật.


Hết chương 30.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro