CHƯƠNG 45: Trời Má! Em Rể Là Người Biến Hình!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh nói anh là người biến hình!"


Nằm ở trong lòng Hách Mãnh khi hắn đã biến về dạng người, Kim Nhật nhìn người đàn ông mình yêu nhất, vẻ mặt ngạc nhiên thốt lên đầy kinh ngạc.


"Ừm! Em nhìn ở bên ngoài thì chỉ biết anh là con lai, có huyết thống Hoa quốc, mẹ anh đến từ một tộc người biến hình cực kỳ thần bí xa xưa ở Hoa quốc, tất cả đàn ông của tộc đều có khả năng biến hình thần kỳ, khi tròn 18 tuổi sẽ biến thành Ngao Tây Tạng, hơn nữa còn có được siêu năng lực." Hách Mãnh gật đầu nói.


Hắn vừa mởi tỉnh ngủ, Kim Nhật cũng tỉnh dậy, vốn hắn định lập tức đè Kim Nhật xuống ch!ch tiếp, nhưng Kim Nhật không cho hắn ch!ch, muốn hắn mau nói cho mình vì sao lại biết biến thành Ngao Tây Tạng, còn biết cả siêu năng lực, hắn đành phải kiềm nén dục vọng để đáp lời Kim Nhật trước.


Nếu đã muốn yêu thương Kim Nhật, đánh dấu chính thức Kim Nhật, nến nói cho Kim Nhật bí mật lớn nhất của mình, cho Kim Nhật biết mình vì sao có thể biến thành Ngao Tây Tạng, còn có cả siêu năng lực.


"Thật thần kỳ nha! Em là người Hoa trong nước, chưa từng nghe tới tộc người biến hình ở Hoa quốc bao giờ." Kim Nhật hét lên, càng thêm kinh ngạc.


"Tất nhiên là em không biết rồi, có thể biến thành Ngao Tây Tạng còn có siêu năng lực chính là bí mật mà gia tộc mẹ anh luôn cố gắng giấu kín, rất ít người biết."


Nghe vậy, khoé miệng Kim Nhật cong lên, vui vẻ hỏi: "Anh chịu nói cho em biết bí mật động trời như vậy, có phải là đã không còn xem em là người ngoài, mà là vợ rồi đúng không?"


"Đúng, anh xem em là vợ, vợ của anh, lão bà của anh. Lúc trước sau khi em ngất đi lần thứ hai, anh đã đánh dấu chính thức em rồi, bây giờ em đã hoàn toàn là người của anh, chờ sau khi em gái em dẫn anh đi tới hành tinh Moji lấy sách xong, anh sẽ mang em về đế quốc Omeli để kết hôn." Hách Mãnh gẩy nhẹ cái mũi xinh đẹp của Kim Nhật một cái, khoé miệng cũng cong lên cười.


Hắn đã quyết định sẽ cưới Kim Nhật làm vợ, hắn muốn cùng với Kim Nhật - người đã khiến hắn chết mê chết mệt ở bên nhau mãi mãi.


"Thật sao? Anh thật tốt, em yêu anh chết mất!" Kim Nhật vui sướng như sắp nhảy cẫng cả lên, ôm lấy cổ của người đàn ông, hôn lên đôi môi mỏng cực gợi cảm của người đàn ông.


Hách Mãnh lập tức hôn đáp lại cậu, còn duỗi lưỡi vào trong miệng cậu, tục tĩu liếm hàm răng tuyết trắng xinh đẹp của cậu, phần lợi hồng hồng xinh đẹp của cậu, còn cả cái lưỡi đinh hương (?) cực xinh đẹp mỹ lệ, thậm chí còn ngậm cả đầu lưỡi vào mút nhẹ nhàng.


"Ô ư. . . . . . A ô. . . . . . Ư ha. . . . . . ." Kim Nhật lập tức thấy đầu choáng mắt hoa, thắt lưng mềm nhũn, sảng khoái tới mức nhịn không được mà phát ra tiếng rên rỉ dâm mị ngọt lịm.


Tiếng rên lọt vào tai khiến Hách Mãnh phấn khích, càng kịch liệt nút lưỡi cậu, lưỡi dâm ở trong cái miệng nhỏ nhắn của cậu hô mưa gọi gió, chơi đùa tứ phía, khiến cậu nhanh chóng thấy sảng khoái, phát ra tiếng rên rỉ càng dâm mị ngọt lịm.


Bởi vì Kim Nhật lần đầu tiên ăn "cháo lưỡi" nên không thể ngăn cản được cái lưỡi càng ngày càng dâm tà nóng bỏng của Hách Mãnh, rất nhanh liền thấy thiếu dưỡng khí, sắp hít thở không thông, cũng không khống chế được nước miếng, cả cằm đều bị ướt nhẹp.


Thấy Kim Nhật trợn tròn mắt, Hách Mãnh biết cậu thiếu dưỡng khí, không thể hôn tiếp nữa, nếu không cậu sẽ ngất xỉu vì hít thở không thông, mặc dù vô cùng say mê cái miệng nhỏ nhắn ngon miệng của cậu, nhưng vẫn phải rời đi, ngừng "cháo lưỡi" với cậu.


Kim Nhật lập từng hít thở từng ngụm gấp gáp, chờ khi đầu óc tỉnh táo lại thì lập tức lộ ra vẻ mặt thẹn thùng. Mình bị đàn ông hôn tới mức thiếu dưỡng khí, thật mất mặt!


Thấy người đàn ông lộ vẻ mặt nín cười, muốn mở miệng trêu chọc mình, Kim Nhật nhanh chóng giành mở miệng trước, nói sang chuyện khác: "Rốt cuộc là cuốn sách Kim Nhật trộm có nội dung gì mà lại khiến anh nhất quyết phải lấy bằng được như vậy?" Mặc dù trước đó người đàn ông đã nói với cậu rằng quyển sách em gái lấy trộm rất quan trọng, nhưng vãn chưa nói cho cậu về nội dung của nó, cậu vẫn rất tò mò về nội dung của cuốn sách.


"Cuốn sách đó là vật gia truyền của gia tộc mẹ anh, bên trong viết tất cả những chuyện liên quan tới người biến hình, mấy tờ cuối cùng còn nói sau khi người biến hình trưởng thành và biến thành Ngao Tây Tạng, mặc dù sẽ có siêu năng lực nhưng cũng sẽ có nguy hiểm, mỗi lần sau khi biến hình thì cơ thể sẽ suy yếu đi một chút, nếu không nghĩ cách chữa trị thì rất nhanh sẽ chết." Hách Mãnh trả lời đúng sự thật.


"Cái gì! Vậy chẳng phải là anh đang gặp nguy hiểm sao, cơ thể của anh thế nào rồi, có cảm thấy suy yếu không? Anh sẽ phải chết sao? Kim Nhật lập tức lộ ra vẻ mặt lo lắng hét lên.


"Em yên tâm, mặc dù trước đó anh xuất hiện tình trạng cơ thể ngày càng suy yếu, nhưng đã được giống loài kỳ lạ là em trị khỏi rồi." Hách Mãnh mỉm cười trấn an.


Trong sách viết lúc đầu thì người biến hình không thể tự khống chế lúc biến thân, chỉ khi được chữa trị thì mới có thể không chế và không bị suy yếu tới chết nữa. Cho nên vài lần trước hắn đều không thể khống chế được mà đột ngột biến thân trước mặt Ngao Tây Tạng, hơn nữa không thể dựa vào ý nghĩ của mình để lập tức biến lại thành người. Nhưng vừa rồi sau khi hắn tỉnh dậy thì vẫn là hình thú, nhưng hắn đã có thể dựa vào ý nghĩ của mình để biến lại thành người, điều này có nghĩa là hắn đã được chữa trị rồi.


Giống như suy đoán trước của của hắn, giống loại kỳ lạ như Kim Nhật có thể cứu hắn!


"Em là giống loài kỳ lạ? Nó là cái gì vậy ạ?" Kim Nhật thở phào nhẹ nhõm, lập tức tò mò hỏi. Cậu chỉ biết mình là Omega không thuần chủng có hơi kỳ lạ, không hề biết mình là giống loài kỳ lạ gì đó.


"Em không biết mình là giống loài kỳ lạ sao?" Hách Mãnh hơi bất ngờ.


Thấy Kim Nhật gật đầu, Hách Mãnh liền giải thích: "Omega bình thường sẽ kết hợp với Alpha, nhưng thi thoảng cũng sẽ có Omega kết hợp với Beta, Omega và Beta kết hợp sinh hạ đời sau đều là Beta, nhưng sau nhiều đời cũng có thể xuất hiện đời sau là Omega, mà Omega này có xác suất 1/10000 là cơ thể sẽ có cả hai cơ quan sinh dục của cả nam và nữ cùng một lúc, trở thành giống loài kỳ lạ quý hiếm trân quý hơn nhiều so với Omega bình thường, bởi vì trong cơ thể có năng lần kỳ diệu thần bí nên có thể chữa trị chứng suy yếu của người biến hình.


Nghe vậy, Kim Nhật nhớ ba ba từng nói là bà cố cố cố của hai anh em bọn cậu là Omega, cho nên anh em bọn cậu mới được di truyền, ba mẹ là Beta nhưng lại có con là Omega. Nhưng sao chỉ có mình là giống loài kỳ lạ, còn em gái thì lại không?


Mặc kệ nó, cậu thấy thật may mắn khi mình là giống loài kỳ lạ, có thể chữa trị của hắn, khiến hắn không phải chết nữa. Nhưng cậu chữa trị cho hắn kiểu gì ấy nhỉ?


Kim Nhật vừa định nói ra nghi hoặc trong lòng, Hách Mãnh lại đột nhiên nở nụ cười dâm tà: "Em biết không, giống loài kỳ lạ đều là dâm phụ siêu dâm trời sinh, dâm đãng tao lãng hiếm thấy, sinh ra chỉ để đàn ông ch!ch đ!t gian dâm, cho nên em mới có thể dâm đãng như vậy, ngay cả kỹ nữ cũng không bằng con đĩ siêu dâm nhà em, nhóc đĩ dâm, vừa nãy bị anh "cháo lưỡi" dâm tà nóng bỏng như vậy, nhất định là đã bị dục hoả đốt người rồi, em mau nói có phải là em đang rất muốn bị dương vật siêu bự của anh ch!ch không?"


Sau khi Kim Nhật thoáng kinh ngạc khi biết giống loài kỳ lạ chính là dâm vật trời sinh, liền đỏ bừng cả mặt, muốn lắc đầu nói không phải nhưng mới vừa hé miệng là nghe thấy tiếng phi thuyền truyền tới từ phía xa xa.


Cậu lập tức vui sướng hét lên: "Anh có nghe thấy không, có tiếng phi thuyền, phi thuyền tới đây! Chúng ta được cứu rồi!"


"Anh nghe thấy, chúng ta mau đứng lên, anh sẽ nghĩ cách để phi thuyền biết chúng ta ở trong này cần cứu viện, lập tức bay tới cứu hai ta." Hách Mãnh gật đầu, cũng lộ ra vẻ mặt vui sướng, lập tức kìm nén dục vọng, buông Kim Nhật ra, đi nhặt quần áo đã bị xé rách lúc biến hình, nhưng vẫn có thể tạm thời che được cơ thể.


Sau khi hắn và Kim Nhật tỉnh lại vẫn chưa mặc quần áo, vẫn để người trần như nhộng mà ôm nhau, cho nên dục hoả của hắn vẫn bừng bừng, nhưng hiện giờ cầu cứu quan trọng hơn, chỏ có thể chờ sau khi được cứu thì sẽ tìm nơi nào đó ch!ch Kim Nhật, dập tắ dục hoả.


"Vâng." Kim Nhật cũng nhanh chóng xoay người tìm quần áo lúc trước bị người yêu cởi ra để mặc, đồng thời lặng lẽ kìm nén dục hoả đang lan tràn trong cơ thể.


Cơ thể cậu vẫn luôn mẫn cảm dâm đãng, từ nãy tới giờ trần truồng bị đàn ông ôm, còn bị đàn ông hôn nồng nhiệt như vậy, sao có thể không có cảm giác gì được, kỳ thật cậu cũng giống với hắn, dục hoả đã bùng cháy từ lâu, nhưng ngại mở miệng nói cho hắn biết.


Cậu cũng chưa quên lúc thú giao với hắn mình đã dâm đãng phóng túng tới mức nào, tao lãng vô sĩ ra sao, thật sự là không biết xấu hổ hơn cả kỹ nữ, cậu cảm thấy mình vẫn còn biết xấu hổ, tạm thời không thể lại phát dâm trước mặt đàn ông được!


Hết chương 45.


(Vĩ): Lúc đầu định để là người biến dạng mà nghe như kiểu con rể tôi là vật thí nhiệm sinh học ấy, nên thôi tôi để là người biến hình, nghe hơi Winx enchantix một tí nhưng mà thấy nó ổn áp hơn =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro