Chương 20 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Sa Hạ

Đối diện với đôi mắt tròn xoe như quả hạnh đó, khóe miệng của Văn Cảnh không tự chủ được mà nở nụ cười nhẹ.

"Thật ra ở trong nước anh có một người thân, nhưng chỉ là hậu bối."

Tô Đồng lại bị lừa, mặt không chút thay đổi mà nhìn anh: "Hậu bối?"

"Ừ." Ánh mắt Văn Cảnh chợt lóe lên: "Là cháu trai."

Tô Đồng: ".......Cháu trai của anh??"

Lại lần nữa Tô Đồng liền đánh giá người này từ trên xuống dưới một lần.

Một chiếc áo phông trắng, quần jean xanh nhạt, còn có cả chiếc khẩu trang màu hồng —— từ lúc người này ra khỏi sòng bạc, chỉ cần xuất hiện ở trước mặt cô thì anh luôn trông như ở độ tuổi đôi mươi, thậm chí là còn chưa trưởng thành.

Ánh mặt trời không chiếu tới.

Tô Đồng chưa từng nhìn thấy anh mặc quần áo tối màu.

—— vậy đó, anh ấy có thể có cháu trai??

"Rốt cuộc anh bao nhiêu tuổi?"

"Em đoán đi."

"......." Tô Đồng có hơi do dự: "22?"

Văn Cảnh nghiêm túc gật đầu.

Tô Đồng có chút kinh ngạc vui mừng: "Vậy hẳn anh nên gọi tôi là chị ——"

Văn Cảnh sửa miệng: "Năm năm trước đúng thực là 22."

Tô Đồng: "........"

"Gọi anh."

Tô Đồng nhịn xuống sự xúc động trong lòng, cho anh một ánh mắt xem thường, quay người lại.

Một lát sau, cô mới lại hỏi: "Vậy anh chuẩn bị tới nhờ cậy người cháu trai nhỏ hơn anh mười tuổi sao?"

"Đừng nói bậy."

Văn Cảnh bật cười: "Nó đã đủ tuổi hợp pháp để kết hôn rồi."

Tô Đồng ngồi phía trước càng thêm trầm mặc.

Cuộc đối thoại càng lúc càng đi xuống, cô cảm thấy đối phương đang cười nhạo chỉ số IQ của cô.

"Chuyện này thì không có lừa em." Văn Cảnh ngã người tựa vào ghế, tầm mắt nhìn ra bên ngoài: "Nhưng mà nó không quá muốn đến gặp anh."

"Vì sao?"

Trời sinh phóng viên có lòng hiếu kỳ khiến cho Tô Đồng không thể nhịn xuống được, quay đầu ngập ngừng hỏi.

Lần này Văn Cảnh không có quay lại.

"Đại khái là mấy năm trước, có đoạn thời gian, nó.......trầm mê miêu sắc không thể kiềm chế được."

Tô Đồng: "——??"

Trầm mê nữ sắc cùng với miêu nô thì cô có nghe nói qua, trầm mê miêu sắc là cái gì?

Văn Cảnh nói tiếp.

"Sau đó, anh buộc nó thả con mèo đi."

Tô Đồng nhíu mày: "Vậy anh cũng không phải là một trưởng bối thân thiện gì. —— hơn nữa đối với mèo mà nói, đó gọi là vứt bỏ, không gọi là thả."

"Kia cũng không quá giống mèo. Lúc ấy thả đi thì đối với bọn họ đều tốt."

Văn Cảnh quay lại nhìn.

Nhìn nhau tầm hai giây, Tô Đồng nhìn thấy người đàn ông cụp mắt xuống.

Đôi môi liền cong lên.

"Nhưng mà xác thật anh có hối hận."

"Tại sao?"

Người đàn ông cười gượng.

"Bởi vì trước kia anh từng cho rằng đứng trên một bàn cược, thắng chỉ vì lợi. Không có lợi thì không làm."

Nghe xong lời này, ánh mắt Tô Đồng nhìn anh có chút trào phúng.

"Hiện tại anh không nghĩ như vậy nữa sao?"

"Anh vẫn nghĩ như vậy."

Văn Cảnh giơ tay vuốt vuốt đầu mày, cười có chút bất đắc dĩ.

"Chỉ là sau khi gặp được em, anh mới phát hiện ra có một số thứ không thể đánh giá được chúng có lợi hay không."

Anh ngước mắt lên nhìn Tô Đồng, ánh mắt lấp lánh ——

"Thậm chí còn chưa kịp cân nhắc, anh cũng đã đem chính bản thân mình đặt lên bàn cược."

".........."

Trước những lời nói và ánh mắt này, không biết vì sao khiến cho Tô Đồng khó chịu được.

Cô tránh tầm mắt, cố tình chuyển đề tài: "Vậy cho nên anh cũng ném con mèo kia?"

"Ừ, đã ném."

Người đàn ông bật cười.

Anh nhìn bóng dáng cô gái với ánh mắt quyến luyến.

"Nhưng anh sẽ tìm trở về."

——

Đã đem chính mình ra cược, đương nhiên phải tìm trở về.

..............

Xe đã chạy được hơn nửa đường, đến khi Tô Đồng có hơi mơ màng sắp ngủ thì đột nhiên nghe thấy người phía sau lên tiếng.

"Lát nữa anh có chút việc, muốn đến nơi khác một chuyến."

Tô Đồng ừ một tiếng, vui đùa nói: "Không có nhiệm vụ điều tra, tôi sẽ không hạn chế tự do của anh."

"Lúc anh không có mặt, có một người bạn anh sẽ giới thiệu cho em biết —— hắn có thể bảo vệ em trong một thời gian."

Tô Đồng sửng sốt: "?"

"Nói đến đây, chắc hẳn em cũng biết anh ta."

"........"

Nghe Văn Cảnh nói như vậy làm cho Tô Đồng càng thêm tò mò.

Đợi đến khi chiếc xe dừng lại tới chỗ Tô Đồng đã báo, hai người liền xuống xe.

Đi chưa được mấy mét thì Tô Đồng đã nhìn thấy một người rất quen mắt.

Người áo trắng kia nhìn thấy bóng dáng của hai người liền sải bước đi tới, dừng lại trước mặt bọn họ.

"Tô tiểu thư."

"..............."

Trước nụ cười ngây ngô của Todd, Tô Đồng ngốc vài giây mới phản ứng lại.

Sau đó cô khiếp sợ nhìn về phía Văn Cảnh: "Anh ta không phải là thủ hạ của King ——"

"Đúng vậy."

Văn Cảnh bình tĩnh đáp lại.

Anh tựa hồ tùy ý liếc nhìn Todd một cái, nhìn thấy lưng đối phương cứng đờ, anh mới mỉn cười nhìn Tô Đồng.

"Chia của không đều cho nên bọn họ giải tán."

Todd: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro