Chương 32 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Sa Hạ

Mãi cho đến khi rời khỏi khách sạn, Đinh Tiêu Tiêu đi bên cạnh Tô Đồng vẫn không nhịn được mà cười trộm.

"Sáng nay lúc em vừa mới tỉnh dậy, nhìn thấy dáng vẻ hai người ân ái thì em rất hoảng sợ nha........Không hổ là vợ chồng mới cưới, chậc chậc chậc......"

Tô Đồng không để tâm đến, cô chỉ liếc mắt nhìn người đàn ông đi ở phía trước, xác định đối phương không quay đầu lại và cũng không chú ý về phía này, mới bất đắc dĩ nói: "Yêu cầu công việc còn chưa xong, bình thường đừng có giễu cợt tôi chứ?"

"Oa, đây đâu gọi là giễu cợt, đó không phải gọi là hâm mộ sao?"

Biểu cảm của Đinh Tiêu Tiêu cực kỳ khoa trương, hướng về phía Tô Đồng làm một cái mặt quỷ, sau đó sát lại gần thấp giọng: "Nói thật, anh ấy đối với chị quá tốt —— cái tư thế kia làm sao mà thoải mái được? Kể cả lần trước cũng vậy, em không thấy anh ấy cử động dù chỉ một chút! Hơn nữa sáng nay tỉnh dậy, em định gọi chị thì bắt gặp ánh mắt hung dữ của anh ấy.......Oa......."

Đinh Tiêu Tiêu làm động tác run rẩy nổi hết da gà lên, sau đó huýt vào vai Tô Đồng một cái, nói: "Anh ấy không có ý gì với chị thì em tuyệt đối không tin."

Ánh mắt của Tô Đồng khẽ động.

Hai giây sau, cô kìm nén sự do dự của mình lại.

Nhìn thấy Tô Đồng có phản ứng như vậy, Đinh Tiêu Tiêu cũng biết là Tô Đồng không tin.

Đinh Tiêu Tiêu nhíu mày: "Chị Tô ơi, có phải chị bị lừa dối từ nhỏ đến lớn hay không? Sao một chút tin tưởng giữa người với người cũng không có vậy?"

Tô Đồng lắc đầu.

"Chị đối với anh ấy không phải là không tin tưởng, nhưng cũng không phải hoàn toàn tin tưởng."

"Ví dụ như chị tin anh ấy không có ác ý với chị; nhưng nếu em muốn nói anh ấy có cảm tình với chị thì chị không thể hoàn toàn tin vào điều đó."

"Vì sao?"

"......Một năm trước đã quen biết nhau. Khi đó anh ấy ở bên cạnh làm bạn một thời gian........Chị hoàn toàn tin anh ấy, sau đó mới phát hiện, anh ấy chỉ muốn lấy một thứ từ trong tay chị nên mới tiếp cận chị."

Thấy Đinh Tiêu Tiêu kinh ngạc mà trợn to mắt, Tô Đồng bật cười: "Hơn nữa, anh ấy có thể nói 'em yêu' với 'anh yêu em' treo ở bên miệng, em nghĩ chị sẽ tin anh ấy thích chị sao?"

Đinh Tiêu Tiêu bối rối.

"Nói như vậy hình như cũng không thể mù quáng tin tưởng, nhưng mà anh ấy đối với chị đúng thật là không bình thường........Aizz, chị Tô đừng đi nhanh như vậy a!"

"......"

Cứ cho là chuyện Đinh Tiêu Tiêu nói cũng có lý, nhưng đến khi vào trong xe, ngồi bên cạnh Văn Cảnh, Tô Đồng vẫn có chút lo lắng mà nhìn Văn Cảnh một cái.

Người nọ đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Giống như.......Rất mệt mỏi.

Tài xế và Đinh Tiêu Tiêu còn ở bên ngoài thương lượng tuyến đường, chỉ có Tô Đồng và Văn Cảnh ngồi trong xe. Không khí yên tĩnh đến mức cây kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Tô Đồng vừa chuẩn bị thu ánh mắt lại thì nghe thấy người bên cạnh lên tiếng.

"Em cứ nhìn chằm chằm anh như vậy một lần nữa, thì anh sẽ cho rằng em muốn thăng chức cho anh từ vệ sĩ thành người làm ấm giường."

Tô Đồng: "........"

"Anh có từng thấy vệ sĩ nào được chủ nhân bảo vệ chưa?"

"Mỗi ngày đều nhìn thấy qua gương."

"......" Tô Đồng bị sự vô sỉ của anh làm cho bật cười, âm thanh còn nâng cao lên: "Tôi chỉ thừa nhận anh là thám tử, anh đừng có nói bậy giống như lúc ở nhà hàng ——"

"Em đang cười sao?"

"......"

Lời nói của Tô Đồng đột nhiên bị đánh gãy, cô quay đầu lại nhìn, người nọ vẫn nhắm mắt như cũ.

"........Anh không cần mở mắt mà cũng thấy rõ được mọi thứ sao?"

"Không phải nhìn, là nghe được."

Văn Cảnh chỉ vào lỗ tai của mình, đôi môi cong lên: "Mỗi một hơi thở của em anh đều quen thuộc, từng tiết tấu của nó cho anh biết cảm xúc của em —— mặc kệ em vui vẻ hay khổ sở, anh đều có thể nghe được."

Lời nói vừa dứt, Văn Cảnh mở mắt.

Đôi đồng tử màu xanh nhìn Tô Đồng rạng rỡ.

"Đây là bài trắc nghiệm cá nhân, em tò mò về kết quả không?"

Tô Đồng tiếp lời theo bản năng: "Kết quả cái gì........"

Văn Cảnh bật cười.

"Kết quả trắc nghiệm là anh phát hiện rằng anh yêu em nhiều hơn so với tưởng tượng của mình."

Không đợi Tô Đồng phản ứng, cánh cửa xe trước liền bị kéo ra, tài xế với Đinh Tiêu Tiêu lần lượt ngồi vào.

Đinh Tiêu Tiêu phấn khởi hô một tiếng 'xuất phát' bỏ qua sự chú ý của Văn Cảnh, Tô Đồng không được tự nhiên liền quay mặt đi, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.

Cô đột nhiên có chút sợ hãi.

........Cô nghe thấy bức tường thành trong lòng sụp đổ.

Nhưng trừ cái này ra thì vẫn còn một số nghi vấn được chôn sâu ở nơi tối tăm mờ mịt ——

Câu nói 'anh yêu em' nghe thấy không biết bao nhiêu lần........Sẽ làm lay động trái tim lạnh lùng sắc đá sao?

*

Có giấy phê duyệt của viện trưởng, lúc này ba người Tô Đồng thuận lợi vào cô nhi viện.

Trong viện còn cử một vị giáo viên chuyên môn hướng dẫn bọn họ tham quan.

Ba người đi vào cô nhi viện là giữa buổi sáng, bọn trẻ đã tan học, tụ tập vui chơi ở sân thể dục, có vài vị giáo viên trông coi.

Tô Đồng nháy mắt với Đinh Tiêu Tiêu, đeo camera ẩn cùng với máy ghi âm lên người.

Đinh Tiêu Tiêu hiểu ý, bắt đầu làm bộ dáng lang thang không có mục tiêu mà đi đi dừng dừng.

Lúc này, Tô Đồng mới phát hiện 'công dụng' của Văn Cảnh.

—— giáo viên được cử đến hướng dẫn là nữ, toàn bộ quá trình ánh mắt cô ta cũng chưa từng rời khỏi người đàn ông này, đây cũng là cơ hội tốt nhất dành cho Đinh Tiêu Tiêu.

Mà Văn Cảnh mặc một bộ tây trang màu xanh đậm, mắt lạnh mặt lạnh, thoạt nhìn khác xa với thường ngày.

Cũng thật sự mang hương vị thành thục ở tuổi ba mươi.

Luận về kĩ thuật diễn.......đúng là một thám tử chuyên nghiệp.

Trong lòng Tô Đồng cảm khái, trên mặt không hề biểu lộ điều gì.

Tiếp đó cô liền nhíu mày lại.

Dáng vẻ của Văn Cảnh làm cô cảm thấy trong nháy mắt có chút quen thuộc. Quay ngược dòng ký ức cô liền nhớ tới thời điểm lần đầu gặp anh ở sòng bạc Eden.

Người phục vụ đi ngang qua hành lang dài có cái nhìn sắc bén và thiếu kiên nhẫn......

Nếu nói tới kỹ thuật diễn đỉnh cao, vậy thì rốt cuộc đâu mới là gương mặt chân thật của anh?

Tô Đồng đang cân nhắc liền cảm giác được trên vai căng thẳng, cơ thể mất thăng bằng, cô bị người kéo vào trong ngực.

Thiếu chút nữa Tô Đồng theo bản năng đem người ném qua vai.

Cũng may cánh tay đặt trên người mình đã có chuẩn bị, vòng qua ôm chầm lấy cô.

Tô Đồng điều chỉnh ánh mắt, nhìn qua rất ôn nhu.

"......Làm sao vậy?"

Người đàn ông nghiêng mặt cười với cô: "Em yêu, em muốn con trai hay con gái?"

Tô Đồng: "........?"

Mấy vấn đề này trước đó không phải bọn họ đã cùng nhau thảo luận đáp án rồi sao??

Nhưng vị giáo viên kia đang đứng một bên, Tô Đồng chỉ có thể duy trì nụ cười.

"Không phải chúng ta đã thương lượng tốt rồi sao? Con trai hay con gái đều không sao cả, có duyên là được."

"Đó là lúc trước, lúc sau anh có chút hối hận."

"........?"

Khóe mắt Tô Đồng khẽ giật giật, trong lòng nảy sinh ý nghĩ.

—— bọn họ đã thương lượng xong đáp án đều là để chuẩn bị đối phó với người ở cô nhi viện, sao người này lại không chịu làm theo kịch bản mà còn tự mình tăng thêm độ khó vậy?

Văn Cảnh nhìn về phía sân nhỏ, nhíu mày: "Hiện tại trẻ con đều quá dính người, con trai ở gần em quá anh sẽ ghen, cho nên tốt hơn là chọn con gái đi."

Tô Đồng: "........"

"Được, nghe anh."

Cô cắn răng mỉn cười quay mặt đi.

"Tình cảm hai vị thật hòa thuận." Vị giáo viên phụ trách bên cạnh cười nói.

Cô ta nhìn Tô Đồng chớp chớp mắt: "Nhìn ra được chồng cô rất là yêu cô."

Trên mặt Tô Đồng lộ ra một nụ cười thẹn thùng, nhẹ 'vâng' một tiếng.

Nhưng tiểu nhân trong lòng lại vô cảm.

——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro