Chương 32 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Sa Hạ

Không, chắc chắn là anh ấy quên không uống thuốc rồi.

Đúng lúc này, Đinh Tiêu Tiêu đã quay lại chỗ Tô Đồng.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Đinh Tiêu Tiêu khẽ lắc đầu.

Tô Đồng hơi nhíu mày.

Thực tế Đinh Tiêu Tiêu không nói, Tô Đồng cũng cảm nhận được.

—— toàn bộ sân chơi đều vang lên những tiếng cười đùa, bọn nhỏ chơi rất vui vẻ, đâu có dấu vết bị ngược đãi?

Chẳng lẽ người mật báo có ác ý?

Nhưng nếu đơn thuần chỉ là một trò đùa ác ý, một khi bị sai lệch thì nó không còn bất kỳ tác dụng nào......

Hơn nữa người báo cáo nặc danh đó có phản ứng sợ hãi rất kỳ lạ, Tô Đồng không tin đó là một trò đùa dai.

Cứ như vậy họ mang theo tâm trạng nghi hoặc khó hiểu, Tô Đồng cùng Văn Cảnh đi hết toàn bộ sân chơi cũng không phát hiện ra chỗ nào không ổn.

Trên đường đến chỗ khác tham quan, Tô Đồng giả bộ vô tình hỏi vị giáo viên phụ trách kia: "Tất cả bọn trẻ trong cô nhi viện đều ở sân chơi hết sao?"

Vị giáo viên kia có hơi chần chừ: "Là không có bé nào hợp mắt sao?"

Tô Đồng gật gật đầu có chút do dự.

Vị giáo viên kia suy nghĩ một chút: "Xác thật là có một ít đứa trẻ thân thể không tốt nên không đến sân chơi bên này."

"Thân thể không tốt?" Tô Đồng thắc mắc: "Tôi cũng thấy có một số đứa trẻ trên sân chơi....."

Giáo viên phụ trách thở dài.

"Không phải là những đứa trẻ khuyết tật, mà là những đứa trẻ bị khiếm thính."

Ánh mắt của Tô Đồng căng thẳng, vừa gấp gáp định hỏi thì bàn tay bên hông cô khẽ vuốt một chút.

Tô Đồng dừng lại.

Hai giây sau, cô tự biết mình có chút thất thố, không khỏi cho Văn Cảnh một ánh mắt cảm kích.

Văn Cảnh vẫn nhàn nhạt nhìn về phía giáo viên kia.

"Có thể cho chúng tôi nhìn qua được không?"

"Cái này....." Giáo viên phụ trách có chút do dự: "Đứa trẻ khiếm thính khác với những đứa trẻ bình thường, bọn chúng chỉ dựa vào đôi mắt để nhìn nhận bên ngoài, cho nên tùy tiện đến xem thì thật sự có chút không thích hợp....."

"Chúng tôi cũng không nóng lòng xác định nhận nuôi đứa trẻ nào, hôm nay chủ yếu là đến xem hoàn cảnh trưởng thành của bọn nhỏ một chút."

Tô Đồng nói tiếp: "Cho nên nếu hôm nay không tiện cho chúng tôi tham quan thì có thể nhìn bên ngoài một cái cũng được."

"Nếu chỉ nhìn bên ngoài thì không thành vấn đề."

Vị giáo viên phụ trách nhẹ nhàng thở ra.

"Vậy đi theo tôi."

Ba người đồng loạt đến khu đặc biệt dành cho trẻ em khiếm thính.

Đứng ở bên ngoài phòng học, ánh mắt Tô Đồng nhìn bóng dáng bọn nhỏ lờ mờ qua lớp kính đầy phức tạp.

"Bọn họ đang làm cái gì?"

Tô Đồng nhẹ giọng hỏi.

Biết rõ bọn trẻ sẽ không nghe được, nhưng trong lòng cô vẫn luôn có suy nghĩ không muốn quấy rầy.

"Lớp vẽ."

Giáo viên phụ trách thở dài: "Sự giáo dục những đứa trẻ này không giống với những đứa trẻ khác, học vẽ là phương thức để chúng giao tiếp nhiều hơn với thế giới bên ngoài."

Tô Đồng gật đầu, ánh mắt lộ vẻ không đành lòng.

Đúng lúc này, Tô Đồng cảm giác được bàn tay đặt bên hông của mình nhẹ nhàng siết lại.

Cô ngước mắt nhìn lên, ánh mắt của Văn Cảnh lại dừng ở một hướng khác.

Tô Đồng cũng nhìn theo về nơi đó.

—— là một góc tường ngoài lớp học.

"......Làm sao vậy?"

Tô Đồng nhẹ giọng hỏi.

Văn Cảnh vẫn không thu lại tầm mắt, thanh âm chậm rãi nhưng có chút nguy hiểm.

"Vừa mới có người ở đằng kia nhìn trộm chúng ta."

Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt vị giáo viên phụ trách kia liền thay đổi.

Cô ta bước nhanh tới chỗ mà hai người nhìn, tới khúc ngoặt liền dừng lại.

Sau đó dường như cô ta nói điều gì với người đứng phía sau góc tường, cuối cùng kéo người đó ra.

Một lát sau, hai người liền đi về phía ba người Tô Đồng.

"Tiên sinh, ngài hiểu lầm, đây là dì lao công phụ trách dọn vệ sinh ở khu vực này."

Ánh mắt người phụ nữ trung niên kia có vẻ trốn tránh, rõ ràng là tự ti.

Bà chậm rãi cung kính cúi người.

Tô Đồng muốn lên tiếng giải hòa thì đã bị Văn Cảnh ngăn lại.

Người phụ nữ kia thấp giọng: "Xin lỗi hai vị, tôi làm hai người kinh ngạc....."

Tô Đồng vội vàng lên tiếng: "Dì khách khí rồi, là do chồng tôi."

Nói xong, Tô Đồng huýt vào tay Văn Cảnh một cái.

Biết ý tứ của cô, Văn Cảnh quay đầu lại nhìn.

"Cả đời này anh còn chưa có nói lời xin lỗi với ai."

"......"

Biết ánh mắt của Văn Cảnh không giống giả vờ, Tô Đồng chậm rãi nhìn anh một cái.

Sau đó cô quay sang người phụ nữ kia: "Tính tình chồng tôi như vậy, tôi thay anh ấy xin lỗi dì, dì đừng để trong lòng."

Ánh mắt Văn Cảnh nhìn Tô Đồng có chút ngoài ý muốn.

Hai giây sau, anh bỗng dưng mỉn cười, không quan tâm đến người bên cạnh, liền ghé sát vào tai Tô Đồng.

"Anh yêu em."

"......"Tô Đồng cứng đờ.

*

Hơn mười phút sau, Tô Đồng cùng Văn Cảnh và Đinh Tiêu Tiêu ra ngoài cô nhi viện.

Trước khi đi, cô cho vị giáo viên phụ trách kia phương thức liên hệ của mình: "Chờ đến lúc khu trẻ em khiếm thính có thể được tham quan, cô hãy liên hệ với tôi nhé."

Giáo viên phụ trách gật đầu: "Được."

Cuối cùng tiễn ba người rồi đi, cô ta còn trêu ghẹo một câu: "Nhìn thấy tình cảm sâu đậm giữa cô với chồng cô, thật sự không cần có đứa trẻ này —— có khả năng đứa trẻ sẽ cảm thấy bản thân mình bị dư thừa."

Vốn dĩ ánh mắt Văn Cảnh khẽ du đãng, vừa nghe thấy lời này liền nhìn lại.

Tô Đồng sợ anh sẽ nói một câu 'Tôi cũng cho rằng như vậy', vội vàng ôm lấy cánh tay của anh.

Cô im lặng nhíu mày nhìn anh.

"........"

Văn Cảnh nhướn mày nhìn Tô Đồng.

Trên mặt Tô Đồng vẫn nở nụ cười, khóe mắt cũng không nhìn anh, chỉ nói chuyện với giáo viên phụ trách kia: "Trẻ con và cha mẹ đều có không gian sinh hoạt độc lập, nên tôn trọng không gian riêng tư của nhau, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ý thức không quá ỷ lại cũng là điều tốt."

Hai bên đơn giản khách khí vài câu, ba người Tô Đồng mới rời đi.

Ở trên xe, ba người đều ăn ý không nhắc tới chuyện cô nhi viện.

Thẳng cho đến khi quay về khách sạn, vào căn phòng của Tô Đồng và Văn Cảnh, họ đóng cửa lại, cùng nhau ngồi vào ghế sô pha.

Đinh Tiêu Tiêu thở dài.

"Không có thu hoạch —— nói thật, hiện tại em hoài nghi mình bị cuộc gọi nặc danh kia lừa gạt."

Tô Đồng trầm mặc, cô cũng không có chứng cứ phản bác lời Đinh Tiêu Tiêu nói.

Trong sự im lặng có chút chán nản, Văn Cảnh đột nhiên mở miệng.

"Người đó không nói dối."

".......?!"

Tô Đồng với Đinh Tiêu Tiêu đồng thời nhìn về phía anh.

Văn Cảnh khẽ vuốt trán, cười lạnh.

"Bởi vì cái người lao công đó chính là người gọi điện thoại báo cáo."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro