Chương 0103: Hai viên nút áo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không gặp không về sao ?

Sợ Đông Ân Vũ không có mặt, Địch Duy liền muốn để La Dạ đến bắt nàng...

Hiện tại Đông Ân Vũ ra vào Tinh Toản không có ai dám ngăn trở, lúc nàng đi vào hộp đêm, hai nữ tiếp viên chỉ có cúi đầu chào đón nàng, còn má mì nhìn nàng không vừa mắt nhất, cũng chỉ có thể phồng mũi thổi hơi, hoàn toàn không dám chống đối, sợ chọc đến Đông Ân Vũ không cao hứng, ở trước mặt lão đại nói hai ba câu

" Đừng tìm, Vương tử ở chổ này" Địch Duy từ hành lang đi đến, xa xa thấy Đông Ân Vũ đứng ở cửa nhìn quanh, lập tức ôm lấy eo nàng. hắn hoa tâm chổ này ai không biết ? Ba ngày hai đêm sống mơ mơ màng màng trong Tinh Toản, nữ nhân bên cạnh đổi người này đến người khác, chính là không thấy Triệu Hàn ra mặt ngăn chặn

" Vương tử điện hạ, ngài chạm vào vết thương trên eo của tôi rồi" Đông Ân Vũ cười khước từ Địch Duy, đồng thời kéo ra khoảng cách với hắn

Địch Duy buông tay, nắm lấy cánh tay Đông Ân Vũ " Vết thương đã lâu như vậy, còn đau sao ? Cô cũng đâu có mỏng manh như vậy ?"

Hai người đi thang máy, thẳng đến tầng cao nhất cùng phòng VIP tốt nhất

" Mang thức ăn lên " Địch Duy sau khi vào phòng liền cởi bỏ áo véc, thoải mái dễ chịu bắt chéo chân ngồi xuống sofa " Hiện giờ cô ở Hải Tiều là làm cái gì ? Mấy ngày nay hẹn công ty các cô ra, đều chỉ có Hoắc quản lý có mặt, nàng nói cô hiện giờ đang dưỡng thương, xem ra không phải như vậy đúng không?" Coi như ngu ngốc đến mấy, cũng có thể ngửi ra bầu không khí không bình thường

Đông Ân Vũ đã thất thế

" Làm việc không tốt, bị giáng chức, làm công việc bình thường" Nàng uyển chuyển cười nói

" Tiêu chuẩn của Hoắc quản lý qua nghiêm ngặt, dù sao hàng cũng đã lấy trở về, huống chi cô còn vì công việc mà bị thương, không cần trách móc nặng nề như thế đúng không?" Địch Duy nhún vai, luôn cảm thấy Hoắc Ngải là loại nữ nhân không thể thương lượng, quá câu thúc lại không có tình người, mọi chuyện đâu ra đấy vô cùng cứng nhắc " Làm thủ hạ của nàng, cô đủ vất vả rồi, cô có thể đợi như thế..."

Địch Duy vừa nói nửa câu liền bị tiếng bước chân ngoài cửa cắt ngang, hắn bỗng nhiên nhảy dựng lên, cười nói: " Đến rồi, giới thiệu cho cô biết đại quan!" Hai người đều đứng lên, nhân viên phục vụ ngoài cửa cung kích mở cửa, chỉ thấy ba tên nam nhân cao tuổi bước vào phòng VIP. từ trên người bọn hắn có thể cảm nhận được áp lực khó hiểu

" Hoa Thúc, Cổ Thúc, Phàm Thúc" Địch Duy hướng nhóm nam nhân cúi đầu, biểu hiện tương đối lễ phép " Vị này là Đông Ân Vũ, chính là người trước đó được cất nhắc, Đông Ân Vũ, mấy vị này đều là hảo huynh đệ cùng cha tôi đánh thiên hạ, mau đến vấn an" Ở trước mặt mấy nam nhân, Địch Duy không hề có bộ dáng hoa tâm, như một hậu bối, vô cùng tôn kính

" Hoa Thúc, Cổ Thúc, Phàm Thúc" Đông Ân Vũ học Địch Duy, nhao nhao hướng bọn hắn vấn an

Đám nam nhân tướng mạo không hề tùy tiện như đại ca xã hội đen, mà là cường thế nội liễm, cũng không phải là nghiêm túc thận trọng, nhưng nụ cười trên mặt bọn hắn cũng không quá hiền lành. Mấy người đơn giản chào hỏi, ngồi xuống ghế sofa trò chuyện xã giao với người mới quen, vừa mới bắt đầu Hoa Thúc đã tổng truy vấn Địch Duy về việc kinh doanh của Ngô Đường thế nào ? Cổ Thúc đặc biệt lo lắng tình trạng khu giải trí, Phàm Thúc cũng không quá lo lắng những việc vặt, nhưng mục tiêu của Đông Ân Vũ chính là Phàm Thụ luôn mỉm cười ẩn sâu.

" Đông Ân Vũ, cô cũng đã từng nghe qua đúng không? mấy vị thúc thúc đã kiểm chứng được năng lực của cô, nếu như cô ở Hải Tiều không chờ được nữa, cứ đến Ngô Đường chúng tôi!" hình tượng lễ phép của Địch Duy không duy trì được bao lâu, lập tức cùng Đông Ân Vũ kề vai sát cánh, hắn ôm vai nàng, tràn đầy ám chỉ nàng về Ngô Đường " Lại nói cô lần này lấy lại được hàng, hi sinh không ít, nếu như cô chịu gia nhập, chúng tôi sẽ ký mộ hợp đồng tốt hơn Hải Tiều nhiều, nếu như cô đồng ý, tôi có thể để cô phụ trách chuyện làm ăn với Hải Tiều, cô sẽ ngồi cùng đẳng cấp với Hoắc quản lý bàn chuyện làm ăn."

Xuyên suốt cuộc nói chuyện Đông Ân Vũ rất ít phát biểu, nàng dành phần lớn thời gian rót rượu cho lão đại cùng mấy vị nam nhân

" Nữ nhân kia giả thần giả quỷ, em đi theo nàng nhất định sẽ rất vất vả?" Địch Duy đem rượu uống một hơi cạn sạch

Vất vả?

Nàng đặt chai rượu xuống, cười nói " So với việc cùng Hoắc quản lý đồng vai đồng lứa , tôi đối với thế lực của các vị đại ca vô cùng có hứng thú, trước đó từng nghe nói sau lưng Ngô Đường có chổ dựa của bạch đạo, hôm nay có cơ hội gặp mặt các vị đại ca" Nàng lúc nói ra hai chữ bạch đạo, ánh mắt nhìn về phía Phàm Thúc, cơ hồ nháy mắt có thể cảm nhận được sự đáp trả mãnh liệt

Cũng không phải là đề phòng, mà là...

Kiêu ngạo ?

" Không sai không sai! nhờ có Phàm Thúc đứng phía sau chỉ điểm, nếu không Ngô Đường không có cách nào đứng vững nhanh như vậy, lão ba nếu không chết sớm, khẳng định sẽ tiếp tục mở rộng thế lực Ngô Đường !" Địch Duy uống đến say mềm, lớn tiếng ồn ào như tiểu tử mới mọc tóc, câu này của hắn khiến các đại ca khác nhíu mày

" Ngươi còn có mặt mũi mà nói sao! Nếu biết cha người sớm qua đời, ngươi cũng nên ổn định lớn nhỏ trong Ngô Đường, đừng ỷ vào lão đầu quản lý giang sơn mà ăn ngon mặc sướng!" Hoa thúc thúc khẩu khí bực bội, toàn thân phát ra mùi rượu nồng đậm " Cả ngày chơi bời lêu lỏng, sống bằng tiền để dành! Cẩn thận ngày nào đó bọn tiểu tử dưới trướng soán vị, muốn khóc cũng không kịp!"

" Yên tâm! không có khả năng!" Địch Duy vung vẩy hai tay, du côn cười nói: " Coi như dám đụng đến con, cũng không dám đụng đến cái vị thúc thúc, địa vị của con mới có thể ổn định, đúng không? nếu là ai có suy nghĩ thế, các thúc thúc chắc chắn sẽ không khoang tay đứng nhìn ?"

" Tiểu tử ngươi" Cổ thúc thúc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, xì một tiếng " Lão đầu ngươi coi như có phước, chờ chúng ta quy thiên, xem còn ai bảo kê ngươi!" Nguyên lão tay không giành lấy thiên hạ, làm sao lại không nhìn thấy phía dưới có dã tâm bạo động? Nếu không phải vì bọn hắn vẫn còn đứng cạnh Địch Duy, chỉ sợ Ngô Đường lão đại không biết đã đổi mấy người.

Hết lần này đến lần khác, Địch Duy đều không ý thức được nguy cơ, coi là mình vẫn có thể che chở an toàn cho hài tử

Đông Ân Vũ nhấp rượu, thờ ơ lạnh nhạt

Hiện tại nàng đã không cần trà trộn nữa.

" Phàm thúc, con đã vì Ngô Đường nghĩ rất nhiều, lần này chúng ta hợp tác với Hải Tiều chính là chứng minh tốt nhất. Sau này họ cung cấp hàng hóa, ngài cũng không cần phải tốn công tốn sức điều động cảnh lực" Địch Duy chống nửa người trên, cả người hướng về phía Phàm thúc, giống như là hài tử nũng nịu

" Xác thực bớt việc" Phàm thúc nhún vai, dáng người hắn trung bình, nam tử lão niên có thể nói là bảo dưỡng tương đối tốt" Bất quá mấy năm nay lão Trần đối với trị an ở Bắc khu không quản nhiều, đại khái nghĩ về hưu? Dù sao ở cái tuổi này, cũng không còn muốn đánh đánh giết giết, mọi chuyện cứ để cho bọn người trẻ tuổi làm là được rồi"

" Vừa vặn!" Địch Duy bỗng nhiên nhảy dựng lên, một chân thô lỗ giẫm lên bàn " Liền đem mục tiêu đặt ở Đông Khu!"

Ngôn từ cuồng vọng thu hút ánh mắt của Đông Ân Vũ.

" Thế lực lớn nhất ở Đông khu là ai ? tôi nhớ gọi là... Tập Kiệt Xã! đúng ! Tập Kiệt Xã!" Khuôn mặt nam nhân đỏ ừng, cánh tay vung vẩy đem tay áo cuốn lên, một bộ chuẩn bị đánh nhau " Nhìn con đánh vào Đông khu! sau đó đem Tập Kiệt Xã đá văng! như thế lão ba trên trời có linh thiêng chắc chắn sẽ không mắng con là thằng ranh con nữa!"

" Phi! chỉ bằng tiểu tư ngươi sao? Hoa thúc không nể mặt đả kích Địch Duy nói: " Cũng không nghĩ đến Tập Kiệt Xã lấy cái gì để lập nghiệp! người ta có tổ chức cùng bối cảnh hắc đạo rộng lớn, ngươi chỉ là một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu thổ phỉ cũng muốn đá văng người ta sao? Ta thấy ngươi nên bớt nước bọt, trước ổn định vị trí lão đại, ánh chừng cân lượng rồi hãy nói"

" Hoa thúc! sao người lại khích bác con nuôi a!" Địch Duy bất mãn nhăn mặt

Phàm thúc một bên đặt ly rượu xuống, nhạt nói: " Cũng bởi vì ngươi là con nuôi chúng ta, mới nói như vậy, những lời kia nếu nói ra ngoài, chỉ sợ gây ra chuyện lớn ồn ào, bên kia cũng không dễ chọc, lại muốn vượt địa bàn đi trêu chọc kẻ khác sao? Ta nước sông không phạm nước giếng, quy củ chút đi"

" Sách, nói mạnh miệng chút cũng không được à" Địch Duy hạ bả vai, đổ về ghế sofa tựa lên người Đông Ân Vũ.

Đêm nay, nàng nói chuyện đặc biệt ít, dường như chỉ là người xem, trầm mặc mỉm cười

Cho đến khi tiệc tan, Địch Duy say khướt lôi kéo Đông Ân Vũ, nói muốn đưa nàng về nhà

" Đứng được không?" Đông Ân Vũ vịn Địch Duy, ngửa đầu nhìn đèn thang máy chậm rãi đi xuống

" Tôi nói cho em biết" Địch Duy lay động hai lần, nghiêng đầu dựa vào vai nàng " Tôi nhất định.... nhất định phải đá văng... cái kia... Tập Kiệt sẽ... sau đó còn muốn... đi chiếm... Nam khu... Tây khu..." Nói một hồi, nam nhân mồm miệng đã không rõ, tích tích ục ục không biết phàn nàn cái gì

" Tốt, cậu làm sao cũng có thể đá văng được, nhưng cậu trước hết về nhà rồi hãy nói tiếp" Đông Ân Vũ bất đắc dĩ thở dài

Cửa thang máy vừa mở, nữ nhân cơ hồ đẩy nam nhân cho bọn vệ sĩ.

" Uy! đi ah... đi về a..." từ ngực mềm mại biến thành cơ bắp rắn chắc, Địch Duy cật lực mở mắt hô

Đông Ân Vũ đem nam nhân trao cho bảo tiêu xong, nhẹ nhàng thở ra.

" Mang lão đại về nhà, nếu như hắn không yên tĩnh, liền gọi cho Triệu Hàn" Hai câu đơn giản bàn giao, nàng quay người tiêu sái rời đi

Vệ sĩ sững sờ đứng tại chổ, thậm chí hoài nghi chính mình có phải nghe lầm không, nữ nhân kia từng ngấp nghé lão đại, vậy mà bỏ qua cơ hội tốt như vậy, trực tiếp rời đi sao? Đông Ân Vũ không quay đầu lại, mặc dù nàng một thân đã đầy mùi rượu, nhưng bước chân của nàng vẫn như cũ ổn định, quang minh chính đại rời khỏi cửa lớn Tinh Toản

Không có gọi xe taxi, cũng không về ký túc xá công nhân viên.

Đông Ân Vũ đi vòng qua công viên ở khu dân cư nhỏ, kéo áo khoác ngồi ở trên xích đu chờ tỉnh rượu

Gió đêm thổi loạn tóc dài của nàng, mùi rượu theo gió đêm tan đi không ít

Một buổi gặp mặt

Nàng muốn chỉ là một buổi gặp mặt.

Đông Ân Vũ ngẩng đầu nhìn đêm tối trống rỗng, hai ngôi sao trong trời đêm lấp lóe, đêm nay không có mây, ánh trắng sáng tỏ rực rỡ nhất

Ngay cả không khí cũng trong lành hơn

" Hô...." Đông Ân Vũ hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi phun ra.

Nàng nghe thấy tiếng tim đập đều đặn, phù phù, phù phù...

Không nghĩ đến, nàng còn sống

Giống như là nằm mơ. những trải nghiệm mưa gió kia, hồi tưởng lại cỡ nào chân thật ? Nhưng có tồn tại...

Đông Ân Vũ từ áo khoác lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Địch Duy

Điện thoại phút chốc kết nối, nữ nhân biết người nhận điện thoại không phải là Địch Duy

" Uy, là tôi, Đông Ân Vũ..." Nàng híp hai mắt, trong giọng nói mang theo tiếng cười

Đối phương không có lên tiếng, nhưng nàng có thể nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng Địch Duy ồn ào không rõ, còn nhao nhao muốn chiếm đánh Đông Khu, giống như hài tử cáu kỉnh nhao nhao muốn mua đồ chơi. Người nghe không phải là Địch Duy, sẽ là ai đây ?

Khẳng định không phải vệ sĩ

" Tôi sẽ không về Ngô Đường, bất kể như thế nào cũng sẽ không trở về" Đông Ân Vũ ngọe đầu kẹp điện thoại, hai chân chà chà trên mặt đất, chậm rãi đu đưa " Điều kiện cùng đãi ngộ mặc dù rất hấp dẫn, thế nhưng tôi không có lý do trở về, tạm thời đợi ở Hải Tiều mấy ngày..."

Chỉ có tiếng xích đu " lích kích" vang lên đáp lại Đông Ân Vũ.

Từ đầu đến cuối, ở bên kia điện thoại không có động tĩnh gì

Người kia còn nghe không ?

Đông Ân Vũ mệt mỏi cười yếu ớt nhạ nói " Cô nói, như vậy có được không ?"

Có thể chứ ?

Cô cho phép không ?

Nàng một tiếng khẽ hỏi, câu trả lời là bên kia đã tắt điện thoại.

Đông Ân Vũ không có giận, ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm không ít, cùng nàng lén lút, mập mờ không rõ, không bằng nói ra hết tất cả.

Ngô Đường, nàng đã không còn hứng thú

Đông Ân Vũ cất điện thoại vào áo khoác, tay trái kéo cổ áo lên, tay phải nắm lấy viên nút áo thứ hai

Nhẹ nhàng kéo một cái, nút áo màu cà phê bị giật xuống

" Yên tâm rồi" Nàng đem nút áo nắm thật chặt trong lòng bàn tay, ngửa đầu cười nói " Địch Duy của cô, liền trả lại cho cô "

PS: bé Vũ xong nhiệm vụ rồi chuyển sang giai đoạn trả thù= ))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro