Chương 0102: Không gặp không về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái mạng này, chung quy là nhặt về

Đông Ân Vũ chậm rãi mở mắt, cảm thấy toàn thân tê liệt, ngay cả mí mắt cử động cũng có chút phí sức. Thuốc tê cũng không làm giảm thị lực của nàng, lúc này nàng thoáng nhìn Hoắc Ngải ngồi bên cạnh đang lướt xem điện thoại. nữ nhân mặc trang phục câu thúc, thần sắc lộ ra mệt mỏi. chắc là do cả đêm thức canh, lúc này Đông Ân Vũ từ phòng cách ly đổi đến phòng bệnh ở một mình, chỉ có hai người bọn họ

Cử động rất nhỏ phát ra tiếng động yếu ớt, Hoắc Ngải ngồi cạnh tường nâng lên hai mắt, mới phát hiện Đông Ân Vũ đã tỉnh.

Sau đó là một trận trầm mặc...

Đông Ân Vũ nhìn trần nhà, mà Hoắc Ngải nhìn nàng....

Nàng có thể lý giải bầu không khí tựa hồ hít thở không thông

Chuyện cho đến bây giờ, nàng thế nào đối mặt với Hoắc Ngải ? người mở đường cho nàng, người thường nắm bàn tay nàng, vì nàng thức canh cả đêm, giờ phút này chỉ nhìn chằm chằm nàng, sau đó muốn đối phương có phản ứng gì ? Để nàng cười nói " Xin lỗi, để cô lo lắng" sao? hay là " Cô chính là đồ hồ ly, vậy mà bán đứng tôi?"

Nàng cùng Hoắc Ngải làm sao có thể tiếp tục ?

Hay là...chỉ đành dừng tại đây ?

" Muốn uống nước không?" Phòng bệnh yên tĩnh, Hoắc Ngải đánh vỡ trầm mặc trước.

Đông Ân Vũ nghe vậy, đơn giản gật đầu, Hoắc Ngải liền đổ một ly nước gần đó, xoay tay trục giường để Đông Ân Vũ có thể ngồi dậy, sau đó lấy một cái khăn lót dưới cằm nàng, mới đưa chén nước đến để nàng uống. Đông Ân Vũ uống rất chậm, nước sôi để nguội thông nhuận cổ họng, mới hòa tan mùi thuốc trong miệng, khiến nàng biểu lộ có chút hòa hoãn.

" Xin lỗi " Ly nước sau khi dời đi, Đông Ân Vũ suy yếu nói

Một câu xin lỗi để Hoắc Ngải cầm ly nước khẽ rung mấy lần, biểu lộ lại không thay đổi.

" Nhiệm vụ hoàn thành viên mãn, em không cần phải xin lỗi" Ngôn ngữ công thức hóa, tiếu dung chuyên nghiệp, Hoắc Ngải đặt ly nước lên bàn, sau đó kéo giường nằm xuống, vẻ mặt tràn ngập dối trá, quả thực so với mặc nạ còn chân thật hơn. Là nàng dấu diếm sự thật để Đông Ân Vũ nhảy hố lửa, nhưng nàng còn sống trở về, hàng cũng thành công bán đi, coi như thật viên mãn.

Đông Ân Vũ nheo mắt, cười khẽ hai tiếng

" Không" Nàng nhìn chằm chằm trần nhà, ánh mắt có chút tan rã, khóe miệng tự giễu cười nhàn nhạt " Tôi không chết, cô nhất định rất thất vọng đúng không?" Đến cùng Hoắc Ngải có tâm tư gì để giấu diếm nàng mọi chuyện ? nếu như hy vọng nàng chết, vì cái gì không nói cho rõ ràng ? nếu như chán ghét nàng như vậy, tạo sao còn cùng nàng lên giường nói lời yêu thương ?

Mâu thuẫn...

Thái độ Hoắc Ngải đối với nàng, mâu thuẫn với lòng nàng lạnh lẽo

" Ngoài dự liệu của cô, có lẽ tôi nên chết dưới tay bọn cướp đúng không ? Như thế cô không cần hao tổn tâm trí diệt trừ tôi rồi ?" Biết càng nhiều, chết càng nhanh, hiện tại Hoắc Ngải nghĩ bỏ rơi naa2ng, nhưng lại không dám để nàng trực tiếp rời đi? Quan hệ lợi ích phức tạp, đã biến thành mấu chốt quyết định sinh tử của nàng

" Cá đã mắc câu" thanh âm Đông Ân Vũ trở nên khàn khàn, nàng chậm rãi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn thẳng Hoắc Ngải " Mồi nhử liền không còn giá trị, đúng không ?" Giờ này khắc này, Hoắc Ngải biểu lộ không thay đổi, nhàn nhạt mỉm cười, ánh mắt tỉnh táo có chút xa lạ, khí chất cấm dục càng lộ ra thái độ nhân sinh câu nệ của nàng

Máu lạnh vô tình

" Xem ra cô ở bên cạnh tôi bao lâu nay đã có thể hiểu được tính tình của tôi" Hoắc Ngải nghiêng đầu, vậy mà tán thưởng lý giải của Đông Ân Vũ, nàng từ túi hồ sơ lấy ra mấy tờ văn kiện, Đông Ân Vũ phát hiện đó chính là hợp đồng đã ký kết với Hải Tiều, giây sau, Hoắc Ngải ngay ở trước mặt nàng xé bỏ hợp đồng, từng mảnh giấy như hoa tuyết chậm rãi rơi xuống tản mát khắp nơi....

Đông Ân Vũ nhìn trang giấy bay tán loạn, trong nhất thời cảm xúc chập chùng

Không thể nói có tư vị gì, chỉ cảm thấy nội tâm trống rỗng....

" Ngay bây giờ cô không còn là đối tác của tôi" Hoắc Ngải phủi tay, giống như muốn phủi đi tro bụi " Sau này cô không cần đến phòng làm việc của tôi báo cáo, tôi đã nói Shirley thay cô an bài công việc hành chính ở Hải Tiều, chờ vết thương cô lành lại, trực tiếp đến trưởng phòng hành chính nhận việc" Môi nàng khẽ nhỏe nụ cười nhàn nhạt, từ đầu đến cuối không thay đổi.

Hoàn toàn nhìn không ra bất kỳ ý tưởng gì.

Về phần Đông Ân Vũ, cũng tương tự để người không nhìn ra chút tâm tự nào

" Cám ơn Hoắc quản lý đã chiếu cố đến tận bây giờ" Nói dễ nghe một chút là xuống chức, nói khó nghe là giữ lại giám thị, Đông Ân Vũ đối với thủ đoạn xử lý này của Hoắc Ngải, biểu hiện hào phóng thong dong. Không cần cố tình gây sự, càng không cần tranh thủ địa vị cùng lợi ích, hiện tại Đông Ân Vũ đã không cần thiết phải cưỡng cầu cái gì

Nhưng nàng bĩnh tĩnh,lại khiến Hoắc Ngải có chút hoang mang

" Cô không phản đối gì sao?" Nụ cười trên môi có chút vặn vẹo, Hoắc Ngải nhướn mày, hoài nghi nhìn nữ nhân trên giường " Không chỉ tiền lương, phúc lợi đều sẽ giảm, sau này cô cũng không thể tiếp xúc với Ngô Đường, như thế cũng không sao chứ?" Có lẽ Đông Ân Vũ chấp nhận quá nhanh, khiến cho Hoắc Ngải có chút không biết làm sao

Nơi nào không giống ?

Đông Ân Vũ có chổ nào thay đổi rồi ?

Cho đến bây giờ đều làm tất cả vì lợi ích, bề ngoài bị đánh giá là không biết liêm sỉ , lúc nàng không có bên cạnh, Đông Ân Vũ sẽ cùng nữ nhân khác dây dưa, sau đó cưỡng cầu nàng quyền lợi cùng địa vị không nên có, mà bây giờ, nàng lại bình tĩnh chấp nhận sự thật mất hết tất cả...

Kể từ lúc bắt đầu, nàng cố gắng làm tất cả mọi việc, chẳng phải là uổng phí hay sao ?

Thản nhiên mất đi, là chuyện dễ dàng đến thế sao ?

Hay là...

Nàng điên rồi ?

" Hoắc quản lý" Đông Ân Vũ không còn gọi tên Hoắc Ngải, mà đổi xưng hô xa lạ " Cô cảm thấy tôi có tư cách hưởng thụ hạnh phúc bình thường không ?" Câu phía sau đã biến thành thì thầm, thanh âm ở trong miệng phi thường mơ hồ, nhưng Hoắc Ngải vẫn có thể nghe được nhất thanh nhị sở

Có tư cách gì hưởng thụ... hạnh phúc ?

Đối với Đông Ân Vũ là câu hỏi vô cùng xa xỉ

Hoắc Ngải há miệng, thấy Đông Ân Vũ nhắm mắt lại, không nói được câu nào.

Nên nói cái gì ? Trong lúc nhất thời, nữ nhân tỉnh táo cơ trí lại rối loạn

Trước mắt, Đông Ân Vũ hoàn toàn xa lạ

Hoắc Ngải vô thức nghĩ chạm vào đối phương, cảm giác nàng đã rời xa khiến Hoắc Ngải nhíu mày

Cộc ! Cộc !...

Tiếng gõ cửa hai lần khiến Hoắc Ngải thu cánh tay về

Chỉ thấy y tá đẩy xe thuốc vào phòng bệnh, nàng trông thấy Hoắc Ngải cùng Đông Ân Vũ, trước đối với Hoắc Ngải gật đầu chào. Đồng thời Hoắc Ngải đứng dậy, cầm túi hồ sơ cũng không quay đầu rời đi, cho đến khi cửa gỗ đóng lại, Đông Ân Vũ mới chậm rãi mở mắt, nhưng nàng hoàn toàn không lưu luyến thân ảnh cuối cùng của đối phương.

Bởi vì mối quan hệ này, triệt để kết thúc.

oOo

Đông Ân Vũ ở trong bệnh viện hai tuần lễ, lúc xuất viện chỉ có Shirley đến đón nàng, nguyên bản nhà ở cũng đã thay đổi, từ biệt thự vườn sang ký túc xá công nhân viên của tập đoàn Hải Tiều, hành lý cùng quần áo đã sớm dọn dẹp thỏa đáng, tất cả đều đưa vào trong phòng đơn. Lúc Đông Ân Vũ trông thấy gian phòng nhỏ hẹp sạch sẽ, trong lòng có một loại suy nghĩ, cuộc sống của nàng đang chậm rãi quay trở lại quỹ đạo thường ngày

" Vô cùng xin lỗi, tòa ký túc xá kế bên đồ đạc và trang thiết bị tốt hơn, nhưng quản lý nói chỉ có thể cho Đông tiểu thư ở phòng phổ thông, cứ sắp xếp thật công bằng" Shirley đem chìa khóa giao cho Đông Ân Vũ, mặt mũi tràn đầy áy náy. Ngoại nhân nhìn vào, cho rằng Đông Ân Vũ bị giáng chức vô cùng đường đột, người ngoài cho rằng nàng làm việc không tốt, nhưng nguyên nhân thực sự vì sao, Đông Ân Vũ cũng thật không rõ ràng

Đại khái là Hoắc quản lý chơi chán đi....

" Không sao, nơi này rất tốt" Đông Ân Vũ cởi áo khoác, thoải mái ngồi xuống sofa.

Mặc dù phòng nhỏ một chút, nhưng một người ở thoải mái

" Chuyện này..." Shirley đứng ở cạnh cửa, bỗng nhiên có chút do dự, nàng giương mắt nhìn nàng, mấp máy môi nói: " Hỏi nghe có vẻ xen vào chuyện người khác, nhưng Đông tiểu thư cùng Hoắc quản lý xảy ra chuyện gì hả? Nếu tôi có thể giúp được gì xin cứ nói, hay nói cho tôi biết cũng không sao"

Một câu quan tâm bỗng nhiên dẫn đến chút hiếu kỳ

Lúc đầu, nàng không thèm để ý nàng cùng Hoắc Ngải sẽ phát triển thành mối quan hệ gì, tại sao lại biến thành cục diện hiện này, chí ít Đông Ân Vũ hiện tại cũng lười nhác tranh đấu, là bởi vì Shirley xuất phát từ nội tâm lo lắng, mà có thay đổi. nàng không còn hy vọng từ Hoắc Ngải đạt được lợi ích gì, nhưng động cơ Shirley hỏi câu này là có ý gì ?

" Vì sao Shirley tiểu thư lại hỏi như vậy ?" Đông Ân Vũ ngọe cổ, nhàn nhạt cười một tiếng

" Bởi vì sau khi Đông tiểu thư giáng chức..." Shirley thở dài, bỉu môi đỏ tươi phàn nàn nói: " Hoắc quản lý bắt đầu phỏng vấn cộng sự mới, nhưng rõ ràng Đông tiểu thư làm việc rất tốt, bỗng nhiên đổi cộng sự hợp tác, liền có chút quái dị? Lại nói lần này Hoắc quản lý tuyển chọn đều là những người trẻ tuổi, nhìn hoàn toàn không có kinh nghiệm làm việc

Đi một người, kiểu gì cũng sẽ đến một người khác

" Chỉ còn là khách qua đường, liền không cần thiết phải quan tâm" Đông Ân Vũ mập mờ nói, chọc Shirley trở nên nghi hoặc.

Nàng sau khi tiễn Shirley về, bắt đầu sắp xếp đồ đạc từ hành lý, nàng cũng không có quá nhiều đồ, vali hành lý cũng chỉ có mấy món, quần áo cũng sữa rửa mặt, đồ trang điểm, hộp nữ trang, nàng là nữ nhân lấy bốn biển là nhà, sống nhờ khắp nơi, vừa đi vừa nghỉ, ở cao ốc hoa mỹ, biệt thự cao cấp, phòng nhỏ đơn sơ, kết quả chỉ còn một mình ở trong căn phòng này

Vận mệnh quanh co, nàng cũng không thể điều khiển được.

Nàng nhàn nhã sắp xếp quần áo, bỗng nhiên điện thoại trên bàn vang lên, khiến cho lòng nàng thoáng run rẩy

Đông Ân Vũ nhìn chằm chằm điện thoại hai giây, nàng do dự.

Điện thoại này là Shirley mới mua cho Đông Ân Vũ, cái cũ đã thanh lý, bởi vậy số điện thoại này ngoại trừ Shirley cùng Hoắc Ngải biết, liền không có người thứ ba biết được. Nhưng Shirley sẽ không có khả năng gọi cho nàng, vậy chắc là Hoắc Ngải ?

Càng thêm không có khả năng

Đông Ân Vũ cuối cùng đứng dậy cầm điện thoại lên, thấy dãy số quen thuộc có chút kinh ngạc.

" Sao thế, vừa trở về liền đổi số điện thoại à?" Nút nghe vừa nhấn xuống, bên trong điện thoại truyền đến thanh âm của nam nhân, ngữ điệu phàn nàn.

Nàng rủ mắt, lẳng lặng đóng màn cửa " Đã lâu không gặp, Địch tiên sinh"

Là Địch Duy

Vô luận Địch Duy làm sao biết số điện thoại này, hắn chủ động gọi xem như là chuyện tốt

" Đúng, đúng, đã lâu không gặp, cho nên cô sẽ không làm khó dễ nếu tôi mời cơm đúng không? Sau lưng Địch Duy phi thường ầm ĩ, tựa hồ lại đến Tinh Toản tiêu khiển. Cuộc sống của hắn khẳng định so với ngày xưa càng thêm thối nát, dù sao hiện tại đã có Hải Tiều làm nhà cung cấp hàng ổn định, hắn cũng không lo ăn lo mặc, nếu không ngoài ý muốn, sau này có thể nằm phè.

" Xin lỗi... tôi hiện tại..."

" Đừng vội cự tuyệt" Địch Duy cất tiếng cắt lời, hắn tựa như đi đến chổ yên tĩnh hơn, sau lưng tiếng ầm ĩ càng lúc càng xa " Nghe này, tôi có vài người muốn giới thiệu với cô, những người này không được đắc tội, chuyện của cô, bọn họ đều nghe qua rồi, cho nên cô được xem trọng, cho nên cũng phải nể mặt mũi tôi đúng không ?"

Có vài người...

Sẽ là những người nào ?

Đông Ân Vũ nheo mắt, mỉm cười yếu ớt nói: " Nếu có thể giúp tôi giữ bí mật, tự mình gặp mặt cũng không phải không thể"

" Tôi liền biết cô sẽ nể mặt mà!" Địch Duy cười to hai tiếng nói: " Đêm nay, chín giờ ở Tinh Toản, không gặp không về!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro