Chương 0101: Một chút ưu việt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thuyền dừng ở bến cảng, La Dạ lập tức gọi điện thoại cho lão đại, đồng thời nói rõ Đông Ân Vũ khi đang làm nhiệm vụ bị trúng đạn, tính mệnh hấp hối

Nàng cất điện thoại, đi đến bên người Vĩnh Lạc cùng Đông Ân Vũ, cẩn thận từng li từng tí ngồi xổn xuống quan sát tình trạng của Đông Ân Vũ, mặc dù máu ngừng chảy, nhưng nếu không mau chóng đưa đến bệnh viện sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Ngón trỏ Vĩnh Lạc đặt dưới mũi Đông Ân Vũ, xác địnhnàng còn thở mới hơi thở ra nhẹ nhõm, nhưng nàng không muốn rời đi

" Bọn hắn đến" La Dạ tiếng nói từ tính trầm thấp, khó hơn một tia mệt mỏi

Ngụ ý để Vĩnh Lạc đi nhanh lên

Nhưng nàng lại lơ đễnh " Cô vừa rồi sao lại tin tôi" Ngay lúc Đông Ân Vũ do dự, La Dạ lần đầu tiên nói dùm nàng, đây là chuyện Vĩnh Lạc để ý

" Bởi vì" La Dạ đưa tay vén tóc đẩy qua bên tai Đông Ân Vũ nói khẽ " Nàng tin tưởng cô"

Dù cho Đông Ân Vũ không nói, coi như nàng tỏ ra do dự...

La Dạ biết, Đông Ân Vũ tin Vĩnh Lạc.

Lần này Vĩnh Lạc không có tỏ ra đắc ý, ngược lại cười đắng chát, liền nhìn thấy khuôn mặt Đông Ân Vũ mê man mà trở nên có chút phức tạp: " Nhiều lần học mà vẫn không ngoan, cô nói xem... có phải nàng rất yêu tôi không?" Mặc dù chỉ là lời nói đùa, nhưng Vĩnh Lạc hy vọng La Dạ có thể trực tiếp xác nhận

Đáng tiếc đối phương không có rộng rãi như vậy

" Cút!" La Dạ giương mắt trừng Vĩnh Lạc, đồng thời từ phía xa truyền đến tiếng còi xe cứu thương

Lần này Vĩnh Lạc không đi không được, nhưng nàng vẫn đem áo khoác ngụy trang khoác lên người Đông Ân Vũ.

Xe cứu thương đến, phía sau là hai chiếc xe hơi màu đen. Nhân viên cấp cứu vội vàng lấy ra cáng cứu thương, đem Đông Ân Vũ hôn mê vì mất máu quá nhiều đặt lên bên cáng phủ một lớp vải trắng vô trùng, y tá cầm dưỡng khí đeo lên miệng nàng, đồng thời ném áo khoác trên người Đông Ân Vũ qua một bên

" Vất vả rồi!" Địch Duy vừa nói vừa tiến đến, chỉ thấy La Dạ nhặt áo khoác quân trang chậm rãi mặc vào

Công tác cấp cứu khẩn trương lập tức được thực hiện, Đông Ân Vũ nằm trên cáng cứu thương, y tá thay nàng khử trùng vết thương, đồng thời chích thuốc chống uốn ván

" Ừm" La Dạ thu tầm mắt, phát hiện người đến theo sau Địch Duy còn có Triệu Hàn.

Thân ảnh thẳng tắp thon dài đứng sững trong gió lạnh, đôi mắt bị tròng kính bao lại không chớp mắt nhìn về phía xe cứu thương.....

" Hàng hóa kia tôi đã kiểm tra, không có vấn đề! Việc này nhờ cô cùng Đông Ân Vũ giúp đỡ, nếu như nàng còn mạng để sống, tôi nhất định sẽ ban thưởng nàng trọng hậu!" Vô tâm một câu, chọc La Dạ có chút tức giận, nhàn nhạt thoáng nhìn, để Địch Duy có chút dap động

" Vất vả, La tiểu thư" Hoắc Ngải chậm rãi tiến lên, nàng khẽ gật đầu biểu thị lòng biết ơn.

La Dạ thấy thế, mặt không biểu tình đi về phía xe cứu thương, không khí lập tức có chút xấu hổ

" Xin lỗi, có lẽ cô ấy đại khái là mệt mỏi" Địch Duy gãi gãi đầu, tiến lên hòa khí nói: " Tôi vừa rồi có kiểm tra qua số hàng, đợi chút nữa tôi sẽ gọi người chở hàng về Ngô Đường, tiền ngày mai sẽ được chuyển vào tài khoản của cô "

" Không vấn đề " Hoắc Ngải nhẹ gật đầu, biểu thị không vội.

Địch Duy sai mấy tên nam nhân lên thuyền dỡ hàng, hắn giao phó công việc xong, quay đầu nhìn Triệu Hàn, thấy nàng chỉ mặc đồ ở nhà đơn giản đi ra ngoài, Địch Duy có chút đau lòng,hắn cởi áo khoác choàng lên người nàng " Đã bảo ngoài bến cảng gió lớn em còn muốn đi theo, đi thôi, sự tình đã giải quyết xong xuôi, về nhà thôi "

Hoắc Ngải thấy thế, gật đầu với Địch Duy, biểu thị nên rời đi trước.

Đang lúc nàng chuẩn bị lên xe, La Dạ đi đến

" Đi bệnh viện sao?" Áo khoác quân trang nhuốm màu dọa người, La Dạ liếc mắt nhìn xe cứu thương, ý tứ hỏi Hoắc Ngải.

" Đương nhiên " Nàng còn có chuyện phải làm

La Dạ nghe vậy không dài dòng nữa, nàng mở cửa bên ghế lái phụ, vượt chân ngồi xuống. Hoắc Ngải thấy vậy cũng không kinh ngạc, đang lúc nàng chuẩn bị lên xe, Triệu Hàn thế mà cũng đi đến hướng này, nàng đứng bên cạnh xe, ngón trỏ hướng về phía sau, ý tứ bất quá chỉ muốn xác minh, nàng cũng muốn đi bệnh viện.

" Xin cứ tự nhiên " Hoắc Ngải nhún vai cười nói

" Cám ơn" Triệu Hàn gật đầu, từ kính phản chiếu bộ dáng nàng ngồi sau xe

Dọc đường đi, trong xe tương đối yên tĩnh, Hoắc Ngải lái xe, La Dạ dựa vào thành ghế nghỉ ngơi, Triệu Hàn nhìn qua cửa sổ, phía trước là xe cấp cứu đang thổi còi, bên trong là Đông Ân Vũ đang được cấp cứu

Mặc dù đến bệnh viên không nổi tiếng, nhưng cơ bản trang thiết bị chữa bệnh vẫn đầy đủ, lúc xe cứu thương ngừng lại, Đông Ân Vũ lập tức bị một đám nhân viên y tế đẩy vào trong phòng cấp cứu, ngay cả lý do cũng không nói, tương đối vội vàng.

Hoắc Ngải vừa tiến vào phòng cấp cứu, chỉ thấy La Dạ ung dung tìm cái ghế gần nhất nằm xuống chợp mắt nghỉ ngơi, Triệu Hàn hai tay vòng trước ngực đứng đối diện La Dạ, nàng đang nghĩ nhìn lại, bị mấy người y tá trẻ tuổi cầm bảng biểu tiến lên muốn nàng điền vào, bởi vì La Dạ theo như các nàng nói, là người phụ trác của Đông Ân Vũ.

Điền bảng biểu không có gì khó, nhưng lần này lại làm làm cho Hoắc Ngải gặp phải tình cảnh chưa gặp bao giờ....

Cha mẹ Đông Ân Vũ, địa chỉ hộ tịch của nàng, có dị ứng với thành phần nào của thuốc, có từng phẫu thuật qua chưa....

" Xin lỗi, những số liệu nảy tôi không điền được" Hoắc Ngải đem bản biểu chậm rãi đẩy về phía y tá

Bởi vì nàng không biết

" Dạng này a... Cô có biết số điện thoại liên lạc với người nhà cô ấy không?" Y tá không nhìn ra Hoắc Ngải bên ngoài cười nhưng bên trong bực bội không cười " Có thể nhờ cô liên lạc với người nhà cô ấy đến đây chứ ? Nếu như lúc giải phẫu có gặp sự cố ngoài ý muốn, cũng phải..."

" Xin lỗi " Hoắc Ngải bỗng nhiên đề cao âm lượng cắt lời y tá đang tra hỏi, trên mặt mang một nụ cười không tự nhiên, ẩn hàm cảnh cáo nói: " Tôi nói tôi không có biết điền, không nghe rõ hay sao?" Nghiễm nhiên là đe dọa khiến y tá bị dọa đến toàn thân phát rung, Hoắc Ngải đối với nàng lễ phép cúi đầu chào, tùy ý ném bản biểu về phía y tá đang kinh ngạc trực tiếp rời đi

Nàng hiểu Đông Ân Vũ bao nhiêu ?

Trừ những chuyện nàng đã từng làm ở Ngô Đường, Hoắc Ngải đối với cô gái tên " Đông Ân Vũ " này biết đã ít càng thêm ít....

Cảm giác bất lực khó hiểu khiến Hoắc Ngải chạy ra ngoài bệnh viện, gọi điện thoại, âm thanh tít tít đơn điệu để Hoắc Ngải nhíu mày, bình thường nàng là nữ nhân rất có tu dưỡng đêm nay lại phát bạo, cho đến khi điện thoại kết nối, Hoắc Ngải mới khôi phục dung mạo mỉm cười như thường ngày.

" Lần này hàng bị cướp là do sơ suất của bên quỳ công ty đúng không ? phí tổn thất hy vọng bên quý công ty có thể gánh vác, không vấn đề gì đúng không ? Hoắc Ngải dựa vào tường xi măng nhạt nói: " Tôi bên này có nhân sự bị thương, đạn bắn ngay phần eo, báo cáo chi tiết tôi sẽ chờ bệnh viên gửi qua sẽ mang đến cho quý công ty"

Trong gió lạnh, Hoắc Ngải giảm âm lượng, có chút mỏi mệt " Tôi biết, sẽ gửi qua số liệu cụ thể, người bệnh tên là Đông Ân Vũ, là cấp dưới của tôi, cũng là trợ lý tương đối quan trọng với Hải Tiều, mời quý công ty thận trọng xử lý chuyện này, cứ vậy đi"

Hoắc Ngải sau khi cúp điện thoại trở về bệnh viên, phát hiện y tá không dám cùng nàng nói chuyện, tựa hồ rất sợ vị Hoắc quản lý này.

Nhưng nàng không có tâm tư quan tâm những chuyện kia, nàng ngẩng đầu, đèn giải phẫu vẫn còn sáng.

" La tiểu thư" Hoắc Ngải thân thiết cười nói: " Tay của cô cũng bị thương, để y tá băng bó vết thương cho cô, toàn bộ phí tổn do chúng tôi chịu" Bàn tay dưới áo khoác bị thương, có thể trông thấy vết thương ghê rợn, để người nhìn cũng cảm thấy đau dùm, nhưng La Dạ dường như không đếm xỉa đến, không hề hay biết

Đối với Hoắc Ngải quan tâm, La Dạ chỉ dùng ánh mắt đáp lại

Nàng nhìn thần sắc Hoắc Ngải, không phải cảm kích, mà là một loại chất vấn, một loại trách cứ

Về phần nguyên nhân vì sao, Hoắc Ngải lòng dạ biết rõ

Đáng tiếc mặt nạ của nàng mang tương đối chắc chắn, không lộ ra bất kỳ tỳ vết nào

" Y tá, phiền cô, nơi này có người bị thương..."

" Không cần.." Hoắc Ngải đang muốn y tá băng bó vết thương, La Dạ lại quay đầu ném một câu.

Đối với chuyện này nàng cũng không nói nhiều nữa, tìm một chổ yên tĩnh ngồi xuống, kiên nhẫn chờ kết quả giải phẫu

Kỳ thật La Dạ đối với nàng có địch ý cũng phải, tâm tư La Dạ đối với Đông Ân Vũ không đơn giản, vì nàng cầm phí ra mắt mua quà tặng cho nàng, lúc hai người ở Ngô Đường, mối quan hệ không chỉ là xã giao qua loa. Nàng mặc dù không biết rõ quá khứ của Đông Ân Vũ, nhưng nàng biết tính tình của nàng, La Dạ cùng Triệu Hàn ở đây, đều chờ Đông Ân Vũ ở trong phòng phẫu thuật....

Quan hệ phức tạp

Trong đó Triệu Hàn lại là người mẫu thuẫn nhất

Nữ nhân bên cạnh lão đại Ngô Đường, từng đánh đuổi Đông Ân Vũ, bây giờ sao lại muốn canh giữ chổ này ?

" Triệu tiểu thư nếu mệt mỏi, tôi sẽ lái xe đưa cô về có được không?" Hoắc Ngải lên tiếng đề nghị " Thủ tục còn lại sẽ do bên Hải Tiều xử lý, kết quả tôi cũng sẽ báo cáo với Địch tiên sinh, cho nên cô không cần ở lại chờ đợi kết quả"

Triệu Hàn nghe vậy, ánh mắt chỉ nhìn về phía đèn phòng phẫu thuật

Hoắc Ngải rũ mắt, đến tột cùng Triệu Hàn đối với Đông Ân Vũ ngoại trừ hận, còn có cái gì ?

" Tha thứ cho tôi mạo muội" Hoắc Ngải lần nữa giương mắt nhìn, con ngươi đen như mực có tia sáng phản chiếu " Nếu như cô muốn đợi tin tử của Đông Ân Vũ, chỉ sợ là uổng công, chỉ là vết thương đạn bắn, sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng ". Hận đến mức muốn nàng chết sao? Hận đến mức hy vọng nàng hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này sao ?

Hoắc Ngải chỉ có thể lý giải như vậy

Lời vừa nói ra miệng, Triệu Hàn lập tức kéo căng khuôn mặt, không vui trừng Hoắc Ngải.

Làm sao ? nàng nghĩ giải thích thế nào ?

Ở lập trường của nàng, có thể giải thích ra sao ?

Rõ ràng chính nàng nói " Đừng có để tao gặp lại mày" Nhưng bây giờ...

" Im miệng " Cuối cùng, Triệu Hàn chỉ có thể lạnh lùng cảnh cáo Hoắc Ngải.

Sau một giờ, đèn giải phẫu rốt cuộc tắt.

Cửa phòng giãi phẫu rộng mở, rất nhiều y tá đẩy giường bệnh đi ra, bác sĩ cũng theo sau. Ba nữ nhân thấy thế, nhao nhao đi lên phía trước, chỉ thấy trên giường bệnh màu trắng, Đông Ân Vũ sắc mặt tái nhợt như tuyết, miệng che lấy dưỡng khí, hô hấp chậm rãi, bên dưới che dấu thân thể đầy vết thương cỡ nào chật vật, nghĩ đến chuyện này La Dạ liền không tự giác nắm chặt tay, nàng không quên ở trên thuyền, mũi tràn ngập mùi máu tươi, cùng cảm giác sợ hãi có thể mất đi Đông Ân Vũ bất cứ lúc nào.

" Ba vị có thể yên tâm, cuộc giải phẫu tương đối thành công, đạn cũng đã lấy ra, chỉ cần qua thời kỳ nguy hiểm đêm nay, trên cơ bản bệnh nhân liền không có vấn đề, hiện tại bởi vì mất máu quá nhiều, thêm nữa mệt nhọc quá nhiều nên sẽ hôn mê một thời gian, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày liền sẽ tỉnh lại " Bác sĩ gỡ găng tay ra giải thích với mọi người

" Cám ơn bác sĩ " Hoắc Ngải có chút nhẹ nhàng thở ra, mặc dù nàng nói vết thương đạn bắn không gây chết người, nhưng trong tận đáy lòng vẫn có chút lo lắng, lúc nàng biết Đông Ân Vũ thật sự sẽ không có chuyện gì, sâu trong nội tâm vẫn toát mồ hôi lạnh

" Mấy vị chắc hẳn cũng mệt mỏi, bệnh nhân đêm nay sẽ ở trong phòng theo dõi, người nhà không thể vào làm bạn, cho nên các vị nên về nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại đến" Bác sĩ nói xong, lập tức phân phó y tá ở trong phòng cách ly theo dõi, một khi có vấn đề lập tức thông báo cho người nhà

La Dạ thấy thế, vốn định chủ động đề nghị ở lại, nhưng Hoắc Ngải sớm mở miệng trước

" Không sao, Đông Ân Vũ trong công việc là cộng sự của tôi, tôi ở lại chờ đợi tốt hơn, tránh việc không tiện bàn giao với người nhà của nàng " Khách quan La Dạ cùng Triệu Hàn, nàng có " danh phận " ở lại

Cảm giác một chút ưu việt khiến Hoắc Ngải cười đến nhu hòa.

" Hai vị về nhà nghỉ ngơi trước, chỉ cần Ân Vũ tỉnh lại tôi sẽ lập tức thông báo với hai vị" Hoắc Ngải hướng hai người nghiêng đầu, sau đó đi theo giường bệnh tiến vào thang máy.

Cửa tháng máy sau khi đóng lại, La Dạ cùng Triệu Hàn mới thoáng nhìn nhau một cái, hai người một trước một sau rời bệnh viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro