Chương 100: Lâm vào khủng hoảng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Đi ỉa"

Một câu chọc đến tất cả nam nhân sắc mặt đều biến đổi

Nữ nhân xinh đẹp như thế lại nói ra những lời thô lỗ, làm cho tất cả mọi người không khỏi tiếc hận

" Lão Khương thật đáng ghét, phải bức tôi nói những lời này hay sao? Chú nghĩ coi chúng ta cơm nước kém như vậy, lại thêm tôi dạ dày không tốt, ăn loại cơm không phải là cơm, đồ ăn không giống đồ ăn, có thể kìm nén được sao ? thế là bị dí đến hơn một tiếng đồng hồ" Vĩnh Lạc làm trầm trọng thêm, nàng biểu lộ khoa trương cùng phát biểu thô lỗ quả thực muốn một đám nam nhân té xỉu

Ngay cả lão Khương cũng lúng túng ho khan vài tiếng

Tình huống bên này xem như có thể khống chế, La Dạ ở bên kia đã phá hư mạch điện của ba chiếc ca nô, Đông Ân Vũ thì bò lên trên trung tâm điều kiển để chuẩn bị cưỡng chế tắt đèn. Lão Khương xuất hiện không thể nghi ngờ là ngoài ý muốn, lại thêm gia tăng nhân số, Đông Ân Vũ cùng La Dạ quyết đổi sửa kế hoạch, hiện tại Đông Ân Vũ muốn cưỡng chế tắt đèn, để La Dạ có cơ hội chạy lên thuyền chứa tang vật

Đông Ân Vũ tựa vào vách tường, dưới chân giẫm lên tấm sắt rỉ sét, trong tay chỉ có một đầu dây thừng mỏng đáng tin xem như rào chắn, ở độ cao chừng ba tầng lầu, nàng rút ra cây sắt đã chuẩn bị trước đó, nhắm vào kẽ hở đẩy lên,mắt thấy nắp sắt đóng có chút thả lỏng, nàng lập tức dừng tay, đổi sang dùng tay

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, vì không dám ra động tĩnh lớn, nàng nín thở ngưng thần chậm rãi kéo miệng cống sắt, áp lực quả thực giống như đi làm nhiệm vụ gỡ mìm, cảm giác quần áo trên người đều ướt đẫm mồ hôi, cửa sắt nháy mắt mở ra, Đông Ân Vũ lưu loát chụp kịp

Nàng thở ra một hơi, cúi đầu nhìn đám người Vĩnh Lạc, bầu không khí tựa hồ rất thân thiện

Dao ngắn trong phút chốc cắt đứt dây điện, bốn phía lâm vào bóng tối đưa tay không thấy năm ngón

Cắt điện xảy ra bất ngờ, làm cho tất cả mọi người lâm vào khủng hoảng, Vĩnh Lạc mặc dù hơi kinh ngạc, nhưng nàng rất nhanh ổn định tâm thần, đồng thời chậm rãi đi về phía thuyền. Bên trong tối đen, thanh âm đặc biệt rõ ràng, tiếng bước chân vội vàng cùng lộn xộn, trong đó có rất nhiều người đang gầm rú, chỉ có thanh âm lão Khương đặc biệt vang dội

" Tất cả im miệng!" Ra lệnh một tiếng, tiếng ầm ĩ bốn phía đều dừng lại " Mao Cẩu! mở máy phát điện!" Vừa mới dứt lời, một nam tử lập tức đáp lời, nghe bước chân rời đi xa xa, tất cả mọi người trấn định lại

Nhưng Đông Ân Vũ lại khẩn trương lên

Nàng nhanh chóng bò xuống bậc thang dài, may mà thuyền cách đó cũng không xa, khoảng cách chưa đến mười bước đã có thể

Ba!

Ánh đèn sáng tỏ

Đáng chết!

Đông Ân Vũ lúc phóng đến bước thứ ba, hung hăng chửi nhỏ một tiếng

" Sách! xem ra mạch điện quá cũ kỹ, vậy mà cũng làm động cơ được" Lão Khương gãi gãi đầu, nhất thời ngẩng lên lập tức sửng sốt

Hai người, bốn mắt nhìn nhau...

Đông Ân Vũ mặt không biểu tình, lặng lẳng bảo trì bước chân chuẩn bị rời đi. Lão Khương xoay hơn phân nửa cái đầu, trừng hai mắt nhìn chằm chằm nàng

Trốn!!

" Bắt lấy nó!!!!' Tựa như kèn lệnh chiến tranh, lão Khương khàn giọng gầm thét cơ hồ xuyên qua nóc nhà

Đông Ân Vũ cắn răng rút súng ngắn bên hông, đồng thời chạm mặt nam nhân cũng xuất ra vũ khí, mặc dù đã mở bảo hiểm, Đông Ân Vũ cũng không dám tùy tiện nổ súng, lúc này nàng là bia ngắm, một khi mất khống chế, sợ rằng sẽ bị bắn thành tổ ong, khẩn trương giằng co đã triển khai, Đông Ân Vũ mắt sắc phát hiện bên trái, một nam tử trẻ tuổi gõ gõ mở ra chốt an toàn...

Chỉ cần đầu ngón tay hơi...

Âm!...

" Chuyện gì xảy ra?!" Tiếng súng kịch liệt phá tan không gian yên tĩnh, máy chảy lan tràn, người chết không phải Đông Ân Vũ, mà là nam nhân chuẩn bị nổ súng.

" Vĩnh Lạc!" Người nổ súng là Vĩnh Lạc, nàng đứng cách Đông Ân Vũ mười thước. Nhìn xem " đồng bọn " ngã xuống cũng không có bất kỳ hối lỗi nào " Làm cái gì! giết con kia!, người cô nên bắn là con kia cơ mà!" Bỗng nhiên lục đục nội bộ, tất cả mọi người không thể trấn định

" Vô ý, trượt tay một chút" Vĩnh Lạc cười đến thong dong, giây sau giơ súng " Ầm! Ầm! Ầm!" Giết hai người, trong đó có một người thoát được " Nhanh lên thuyền! tôi yểm hộ em!" Vĩnh Lạc đột nhiên chạy như bay, tốc đổ nổ súng nhanh đến mức khiến người toát mồ hôi lạnh.

Đông Ân Vũ cắn răng bắn trúng mấy tiểu binh chuẩn bị tiến lên " Cô đừng có chạy lui! chạy lên thuyền trước rồi hãy nói!"

Nàng để Vĩnh Lạc đừng chạy quá xa, tránh lỡ thời cơ lên thuyền

" Đừng để chúng nó trốn!" Lão Khương khuôn mặt đỏ bừng, đoạt súng của nam nhân bên cánh nhắm ngay Vĩnh Lạc, một trận bắn phá

" Đáng chết lão đầu!" Vĩnh Lạc chửi nhỏ một tiếng, trốn ở sau cano tìm yểm hộ

Ầm! Ầm! Ầm!...

Tiếng súng không có kết cấu, namm nhân ngã trong vũng máu, bị đá bay lon bia....

Hỗn chiến, cảm giác đúng là một trận hỗn chiến hoang đường

Đông Ân Vũ nổ súng ngăn cản nam nhân chuẩn bị nhảy lên thuyền, nàng một chân đá lăn thi thể xuống thuyền

" Lái thuyền ! La Dạ nhanh lái thuyền!" Quay lại quát, nàng kiểm tra băng đạn, chỉ còn một viên

Lúc này Vĩnh Lạc thở hồng hộc chạy từ một chiếc cano này sang chiếc cano khác, đồng thời lớn tiếng ồn ào " Tôi đến rồi! chờ tôi một chút!"

Đông Ân Vũ quả thực muốn trợn trắng mắt với nàng, bảo nàng đừng có chạy xa như vậy, còn tự mình chuốc lấy cực khổ " Cô nhanh chân một chút!"

" Tụi nó muốn chạy trốn!" Nam nhân trên bờ khẩn trương gào thét lớn.

" Lão Khương! tất cả cano đã bị phá hư! chúng ta bị tính kế rồi!" từng cái nam nhân chuẩn bị lái thuyền, đều vọt ra, không chỉ có mạch điện bị hủy, ngay cả súng lục trên thuyền đều bị ném xuống biển, tám thành vũ khí đều bị cắt giảm.

Chó đẻ!

Lão Khương tức giận toàn thân run rẩy, bỗng nhiên đoạt súng lục của nam nhân bên cạnh " Biến đi!" sau đó một cước đá văng đối phương.

Vĩnh Lạc hít một hơi sâu, dốc toàn lực nhảy lên thuyền đang rời đi. La Dạ quay đầu nhìn thoáng qua, nàng đang chờ đợi cửa sắt trên thuyền cuốn lại, còn kém một phần ba, Đông Ân Vũ liền kéo tay Vĩnh Lạc, để nàng có thể ổn định trọng tâm tránh rơi xuống biển, đồng thời trông thấy lão Khương tức giận nổi trận lôi đình

" Chết đi!!"

" Nằm xuống!!"

Ầm ! Ầm!....

Hai tiếng súng đồng thời vang lên

Thuyền nháy mắt rời đi, cường đại lực phản chất khiến Vĩnh Lạc ở thanh chắn thuyền lăn một vòng, nàng lo lắng bò dậy, nhìn về phía bờ, chỉ thấy lão Khương bị thương ngay trán, run mấy lần liền quỳ rạp trên đất, nam nhân bốn phía gầm rú xông lên xem xét

" Bắn trúng không?" Đông Ân Vũ thở dốc ngồi sụp bên thanh chắn, đồng thời đem hết súng đạn quăng vào trong biển

" Chính giữ mi tâm, em thật giỏi" Vĩnh Lạc trừng mắt nhìn, cười đến thoải mái " Hàng đều đến rồi sao ? Hai người lần này thắng lợi trở về" Nàng quay đầu nhìn một vòng, mười mấy thùng hàng tất cả đều vững chắc cột bên thanh chắn, có thể thấy được ngoại trừ hàng của Hải Tiều, xác định vững chắc còn có hàng người khác buôn lậu bị cướp

Đông Ân Vũ nghe vậy, kéo áo ngoài

Vĩnh Lạc thấy thế, đứng người lên cười hỏi: " Tôi đi lấy chăn, hai người cùng trùm một chổ ngắm sao được không ?"

Có tâm tình ngắm sao ?

Đông Ân Vũ bất đắc dĩ trừng mắt, mỏi mệt đáp " Tốt "

Kỳ thật nàng căn bản không có sức ngắm sao

Vĩnh Lạc nghe Đông Ân Vũ trả lời, hấp tấp chạy về khoang tàu tìm chăn, nhưng nàng không tìm được cái chăn nào đàng hoàng, chỉ thấy tấm vải bao lấy kiện hàng, cảm thấy thích hợp dùng. Nhưng khi nàng quay trở về, lại ngửi thấy trong không khí tràn ngập mùi màu tươi, nàng hoài nghi chính mình, trừ bị dính máu bắn vào mặt, không có vết thương bên ngoài, nhưng trong gió biển xác định xen lẫn mùi màu nồng đặc

" Quái, em có nghe được...." Vĩnh Lạc ngồi xổm, lập tức tái nhợt, bên chân nàng là một vũng máu, mà mùi vị không rõ, chính là từ chổ nữ nhân trước mặt nàng phát tán ra

Đông Ân Vũ, trúng đạn...

Thoáng chốc suy nghĩ xoay nhanh, Vĩnh Lạc nhớ Đông Ân Vũ gọi nàng nằm xuống, khi đó có hai tiếng súng vang lên, nàng chỉ quan tâm có bắn trúng lão Khương hay không, lại quên nhìn Đông Ân Vũ có phải bị thương rồi không. Là nàng đối với Đông Ân Vũ quá tin tưởng ? hay là nàng thật quên nàng quan trọng đến mức nào? Con người co rút, Vĩnh Lạc nắm chặt tay run rẩy, nhắm hai mắt lần nữa mở ra, sau đó mới có đủ tỉnh táo

Không còn vẻ mặt cợt nhả, Vĩnh Lạc chậm rãi tiến lên phía trước, vết thương trên eo, chỉ thấy Đông Ân Vũ hai tay chặt chẽ đè ép vết thương, gương mặt đã không còn huyết sắc. Vĩnh Lạc cực nhanh lấy tấm vải quấn hàng, đặt lên miệng vết thương không ngừng chảy máu. hai tay nháy mắt dính đầy máu nóng hổi, Vĩnh Lạc chỉ cảm thấy sắp bị phỏng, loại nhiệt độ này làm nàng hoảng hốt

" Đau quá..." Đông Ân Vũ nhíu chặt lông mày, yếu ớt thở dốc.

" Không dùng sức ép máu sẽ không ngừng chảy, em kiên trì chút, rất nhanh sẽ ổn thôi" Vĩnh Lạc cho đến bây giờ chưa từng đứng đắn như thế, nàng đè ép vết thương bên hông Đông Ân Vũ, hoàn toàn không cho máu chảy ra ngoài

Thân thuyền lay động, Vĩnh Lạc chửi nhỏ vài tiếng, nàng lắc lắc mái tóc ẩm ướt, giương mắt nhìn Đông Ân Vũ mờ mịt nhìn chính nàng

" Bên ngoài gió lớn, tôi ôm em" Nàng đề Đông Ân Vũ tự mình đè lấy vết thường, sau đó hít một hơi sâu ẵm nàng lên, đi vào khoang tàu, mỗi bước cẩn thận từng li từng tí, nhưng vẫn nghe thấy nữ nhân trong ngực không ngừng hít sâu, tựa hồ động đến vết thương vô cùng đau đớn, nhưng lại không dám la lớn.

Mùi máu nồng đậm xen lẫn gió biển, La Dạ đang lái thuyền nghe tiếng bước chân đằng sau, cau mày nghĩ hỏi Vĩnh Lạc, không ngờ trông thấy Đông Ân Vũ trúng đạn bị ôm vào. Máu nhuộn toàn thân nàng, cảm giác chấn động mãnh liệt để La Dạ sững sờ mấy giây, cũng không phải là sợ thấy máu, chỉ là không nghĩ Đông Ân Vũ lại nằm chổ kia...

Thoi thóp, dường như tùy lúc đều có thể...

" Uy! Đem thuyền ổn định chút đi! không thấy Đông Ân Vũ đang rất khó chịu hay sao?" Vĩnh Lạc không kiên nhẫn rống to một tiếng

" Lạnh..." Đông Ân Vũ mệt mỏi thở, nàng cảm thấy nhiệt độ theo máu chảy ra hết

La Dạ nghe vậy, lập tức đem áo cởi phủ lên mình Đông Ân Vũ, bản thân chị mặc nội y thể thao màu đen cùng quần dài, Vĩnh Lạc thấy thế cũng vội vàng cởi áo khoác ngụy trang đặt lên người nàng, có hai cái áo khoác chống lạnh, cuối cùng giảm bớt gió lạnh thấu xương tra tấn, nhưng cũng bởi vậy để ý thức càng mơ hồ

" Đừng ngủ! không cho phép em ngủ! nhìn tôi!" Vĩnh Lạc vịn mặt Đông Ân Vũ, vỗ nhè nhẹ lay tỉnh nàng

Đông Ân Vũ chậm rãi trừng mắt nhìn.

" Nếu như không muốn nói chuyện, vậy thì nhìn tôi!" Vĩnh Lạc bộ dáng kiên định xác thực rất hấp dẫn người

Nhưng Đông Ân Vũ chỉ cảm thấy mí mắt sắp không chịu được nữa, mặc dù nàng còn muốn ngắm nhìn bộ dáng nghiêm túc của Vĩnh Lạc nhiều hơn...

" Tôi... sắp chết... À...." Lời nói nồng hậu giọng mũi, Đông Ân Vũ mỗi chữ mỗi câu nói ra đều phí sức, không biết thế nào, ngữ khí có chút ý cười, nhàn nhạt vừa đau khổ vừa chua chát

" Phi!" Vĩnh Lạc vỗ nhẹ gương mặt Đông Ân Vũ chân thành nói: " Mạng của em rất dai mà, làm sao có thể chết được? nhớ ngày xưa hại em bao nhiêu lần đều không chết, yên tâm đi! Diêm La Vương không có thu nạp yêu nghiệt nhanh như vậy đâu" Lời này dù nói như vậy, nhưng Vĩnh Lạc cũng không ngăn được run rẩy đôi môi

" ....Cô... quá... mờ..." Đông Ân Vũ nheo mắt lại, thấp giọng thì thần

Vĩnh Lạc nghe vậy, lập tức nghiêng về phía trước, trán đụng trán nói: " Như vậy rõ ràng hơn không?"

Đông Ân Vũ đáp lại nàng chỉ là một nụ cười

" Máu dừng chưa?" La Dạ dành thời gian quay đầu hỏi

Vĩnh Lạc cúi đầu xem xét tay phải áp trên vết thương " Dừng rồi, nhưng tình trạng của nàng không ổn lắm..."

Từ ánh mắt tan rã của Đông Ân Vũ xem ra, hẳn là mất máu quá nhiều

" Cái...A... Diệu..."

" Thế giới này rất kỳ diệu, để em và tôi gặp nhau" Vĩnh Lạc vừa nói vừa cọ mũi Đông Ân Vũ, không biết thế nào, khóe mắt nàng bỗng nhiên có chút chua xót, Kỳ diệu, xác thật là rất kỳ diệu, để nàng mặt than lại gặp gỡ tên yêu nghiệt Đông Ân Vũ này

" Còn... có... Dạ... Triệu Hàn...Lâm...Hoắc... Hoắc Ngải ...." Đông Ân Vũ có chút mồm miệng không rõ, đem từng cái tên nói ra

Vĩnh Lạc vuốt gương mặt lạnh buốt của nàng, nhẹ nhàng lả lướt " Đúng đó, nghiệt duyên của em không ít, cho nên em phải giữ lấy hơi thở trở về giao phó với bọn họ một chút" Nàng định để nữ nhân được ấm áp một chút, nhưng càng truyền hơi ấm cho nàng, nhiệt độ cơ thể của Đông Ân Vũ càng tiếp tục hạ xuống

"...Không có... người... cần..." Một câu tuyệt vọng để Vĩnh Lạc nhíu mày.

" Em đừng nói chuyện, chừa chút khí lực để thở, nghe không?" Nàng sợ nữ nhân mất đi ý chí cầu sinh

Đông Ân Vũ có chút quơ đầu, lẩm bẩm nói "... Lừa gạt... hãm hại... căm hận... vứt bỏ... không tín nhiệm..."

Từng màn lóe qua óc nàng, Đông Ân Vũ cắn chặt cánh môi run rẩy

"....Mệt mỏi..." Nàng thở dốc một hơi, nhạt nói ".... Tôi... về ngủ..."

Vĩnh Lạc lập tức toàn thân mồ hôi lạnh, nàng ôm chặt thân thể nghiêng một bên của Đông Ân Vũ, nâng mặt nàng ở trong tay, cúi đầu êm ái hôn lên cánh môi băng lãnh " Đừng ngủ a... em nói đi, kể xem những tên khốn khiếp kia làm sao lừa em, hại em, hận em, bỏ em, không tin em, nói ra hết, chỉ cần em đừng ngủ, cái gì cũng được"

Nhưng Đông Ân Vũ lần nữa mở đôi mắt buồn ngủ mông lung,giây phút, lại chỉ giật giật môi, không có phát ra bất kỳ âm thanh nào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro