Chương 099: Thật Thật Giả Giả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu không bị nắm giữ khuôn mặt, Đông Ân Vũ tuyệt đối sẽ cắn đứt lưỡi đối phương !

" Ngô!" Nàng kịch liệt giãy dụa, một cỗ buồn nôn không ngừng từ trong lòng trào ra, ngay lúc Đông Ân Vũ suýt ngạt thở, La Dạ nhanh chóng đem người kia hung hăng đá văng, tiếng vọng vang lên bên tai, nghiễn nhiên là người bị đá bay đụng vào rất nhiều thùng sắt

Đông Ân Vũ hít một hơi, tỉnh táo lấy đèn pin ra, bật nút mở đèn chiếu xuống, ánh sáng màu trắng hướng thùng sắt chiếu rọi, chỉ thấy giữa mấy cái thùng bị đổ, một đôi chân nhô lên chính giữa, hai giây trôi qua, có người chống thân thể, trên tường phản chiếu thân ảnh lay động, lúc Đông Ân Vũ nhìn thấy người đó không khỏi kinh ngạc lên tiếng

" Vĩnh Lạc?" Nàng trừng mắt nhìn, sợ mình hoa mắt, nhưng tóc đỏ hỗn loạn cùng đôi mắt cùng màu đã xác nhận...

Người tập kích các nàng, là Vĩnh Lạc.

" Đã lâu không gặp hai người" Một thân phục trang đổi màu giả dạng, Vĩnh Lạc cười hướng Đông Ân Vũ cùng La Dạ chào hỏi, đáng tiếc má nàng xanh tím một khối, nhìn vô cùng chật vật, chỉ sợ La Dạ vừa rồi vật lộn gây ra.

Một thân thong dong làm Đông Ân Vũ nheo mắt lại, nàng cảm thấy đau đầu hơn.

Vĩnh Lạc từ thùng sắt đứng lên, nàng vừa tới gần mấy bước, La Dạ liền nắm tóc nàng, Vĩnh Lạc cũng không cam chịu yếu thế kéo cổ áo La Dạ, hai người bốn mắt nhìn nhau, nhìn giống như dã thú đang bảo vệ lãnh thổ của riêng mình, tràn ngập địch ý cùng mùi máu tươi.

Đông Ân Vũ liếc mắt có chút mở rộng cửa sắt, lại nhìn hai người giằng co

" Cô là bọn cướp sao ?" Nàng có chút không hiểu rõ Vĩnh Lạc, bối cảnh sau lưng nàng thực tế quá hỗn loạn.

Vĩnh Lạc nghe Đông Ân Vũ hỏi, lập tức nghiêng đầu về phía nàng cười nói: " Tôi nói đang làm thêm, em có tin không ?"

Tin sao ?

Đông Ân Vũ bị hỏi đến sững sờ, đến lúc nào rồi còn hỏi nàng tin hay không...

La Dạ lạnh lùng liếc Đông Ân Vũ một cái, sau đó nhìn về vẻ mặt cợt nhả của Vĩnh Lạc, nàng bỗng nhiên buông tay đang nắm tóc đối phương, đổi thành nắm đấm công kích, Vĩnh Lạc chưa kịp tránh né, bị một quyền ngồi lăn trên đất, má phải nguyên bản tím xanh lại càng sưng to, Vĩnh Lạc nghiêng đầu nôn ra một ngụm máu, lần nữa giương mắt nhìn không có ý cười.

" Bất quá là hôn một chút, cần thiết phải đánh hai lần hay sao?" Vĩnh Lạc dùng ngón cái lau vết máu trên khóe miệng, đôi mắt đỏ lửa dưới ánh đèn pin nhìn rất là quỷ dị " Chậc chậc, nữ nhân ghen tuông thật đáng sợ " Khẩu khí trêu tức, để Đông Ân Vũ đứng một bên nhíu mày.

" Đừng có được một tấc lấn một thước" Nàng hướng về phía trước một bước, nhàn nhạt nói: " La Dạ không giết cô cũng là tốt rồi "

Một câu thiên vị coi như khiến Vĩnh Lạc tỏ ra không vui

" Nếu nàng muốn cũng có thể làm được mà" Dù cho ngưỡng mộ La Dạ, khẩu khí Vĩnh Lạc cũng không chút nào thua đối phương.

Mắt thấy hai người lại muốn ra tay đánh nhau, Đông Ân Vũ nhức đầu che cái trán, nàng cực nhanh chạy đến giữa hai người, đối với Vĩnh Lạc ngay thẳng nói: " Cô là địch hay là bạn?" Cùng nàng khua môi múa mép, dứt khoát hỏi thăm rõ ràng tương đối thoải mái hơn, bởi vì Vĩnh Lạc cũng không phải loại nữ nhân lề mề, nàng luôn thẳng thắn

Vĩnh Lạc đứng lên, tiện tay vỗ vỗ bụi đất trên thân " Tôi đã đạt mục đích, cũng đang chuẩn bị rời đi"

Trắng cùng đen, nàng lựa chọn màu xám

Đông Ân Vũ thấy đối phương cười vô lại, chỉ cảm thấy có chút bất lực " Cô biết bọn chúng dấu hàng cướp được ở đâu không?"

" Ca nô số sáu, bọn hắn đem tất cả hàng cướp được đều để ở đó " Vĩnh Lạc nhún vai, nhàn nhạt nói: " Bất quá nơi đó canh phòng nghiêm ngặt, các người có hai người, lại không quen đường chỉ sợ lành ít dữ nhiều "

Nàng có thể là ngọn đèn soi đường, cũng có thể là cạm bẫy.

Đông Ân Vũ vòng tay trước ngực, nàng không biết có nên tin tưởng đối phương, nhất là ở thời khắc mấu chốt thế này...

" Thế nào ?" Vĩnh Lạc hai tay đút túi, nghiêng thân về phía trước cười nói: " Em cảm thấy tôi đang nói dối sao ?"

Có chút nheo mắt, con ngươi đỏ hồng lửa nóng, mang theo nghiền ngẫm nhìn chằm chằm Đông Ân Vũ....

" Tôi không biết" Nửa ngày, nàng nói ra lời trong lòng, nàng thật sự không biết

Thật thật giả giả, giả giả thật thật, nàng không thể tùy tiện mà nhìn ra được.

" Em đương nhiên không biết, Vĩnh Lạc bước về phía sau tạo ra khoảng cách lớn hơn, nụ cười của nàng nhìn tựa như đang cười nhạo Đông Ân Vũ " Tôi đoán em ở đây chắc là bị Hoắc Ngải gài bẫy đúng không ? giống như là mang tiền chuộc ?"

Lời của nàng cũng không phải đặc biệt khiêu khích, nhưng nói ra sự thật làm cho Đông Ân Vũ tâm hỗn loạn.

" Em thật dễ dàng tin người khác" Vĩnh Lạc nói vừa nhẹ vừa nhạt, trong lời nói ẩn hàm ý cười có thể thấy rõ ràng " Nói thực ra, em có thể sống đến ngày hôm nay quả nhiên là một loại kỳ tích" Châm chọc, khinh bỉ, theo lời nói quẩn quanh trong phòng

Đông Ân Vũ vốn định mở miệng phản bác, nhưng lời nói đến miệng lại nuốt xuống.

Càng nói càng hỏng bét, dứt khoát trầm mặc.

Ngay lúc Đông Ân Vũ đang xét đoán, La Dạ từ đằng sau ôm lấy nàng, cánh tay đặt bên hông tương đối chặt chẽ, nhiệt độ ấm áp dán trên lưng khiến nàng run nhè nhẹ, tựa như mưa to gió lớn có người che dù cho nàng, dù cho bị mưa làm ướt tung tóe, nhưng ngắn ngủi che chắn cũng làm cho nàng an tâm

Vĩnh Lạc vốn đang cười khinh khỉnh, dần dần nụ cười biến mất

La Dạ dán bên tai Đông Ân Vũ nói khẽ: " Tin cô ta "

Ngoài ý muốn, La Dạ để Đông Ân Vũ tin Vĩnh Lạc....

" Cái gì ?" Nàng không hiểu rõ

" Không sai, tin tưởng tôi" Lần này Vĩnh Lạc cướp lấy cơ hội chứng minh bản thân

Đông Ân Vũ nhíu mày, nàng không quá xác định nên làm thế nào, nhưng cánh tay ôm ngang hông có chút siết, nàng nhẹ gật đầu, cảnh cáo nói: " Cô tốt nhất đừng có giỏ trò với tôi"

oOo

" Ơ! mấy người!"

Ca nô số sáu, tám nam nhân vây quanh bàn thấp đánh bài. Một tiếng chào hỏi dẫn đến sự chú ý của mọi người. Chỉ thấy trong bóng tối có thân ảnh mỏng manh, Vĩnh Lạc cầm theo hai két bia chậm rãi đi đến, sự xuất hiện của nàng làm tám tên nam nhân đều nhỏe miệng cười tham lam, lúc đầu bọn cướp không có nữ nhân bên cạnh làm bạn, Vĩnh Lạc gia nhập tương đối rót vào một cỗ tươi mới trong đám nam nhân, dáng dấp nàng lại duyên dáng như thế

" Vĩnh Lạc, cô tìm được nhiều rượu như thế ở đâu ?" Trong đó có tên nam nhân cười vang nói, thuận tay đỡ lấy hai két bia từ Vĩnh Lạc.

" Đương nhiên là từ phòng trưởng quan, văn phòng của hắn giấu rất nhiều đồ tốt" Vĩnh Lạc rút ra một lon bia, âm thanh ba! một tiếng khui lon uống trước một ngụm, bọt bia tràn ra chảy xuống cái cổ trắng nõn ngẩng lên, để nam nhân chung quanh nhìn cũng không nhịn được nuốt nước bọt

" Không hổ danh là Vĩnh Lạc" Vì muốn phá vỡ không khí xấu hổ, trong đó có phân nửa là bị dục tính quấy rầy, tên nam nhân cười ha ha: " Phòng đại đội trưởng đều có thể tự do ra vào, xem ra bản lãnh Vĩnh Lạc cũng rất cao "

" Đó là đương nhiên" Vĩnh Lạc trông thấy trong mắt nam nhân mập mờ, lúc này minh bạch " bản lãnh " là chỉ cái gì, nàng không e dè lè lưỡi liếm khóe môi, đem bọt bia màu trắng từng chút liếm sạch, lẳng lơ trêu chọc, tất cả nam nhân đều bị hấp dẫn.

Lực chú ý chuyển đi, La Dạ cùng Đông Ân Vũ mai phục trong chổ tối lập tức hướng lên ca nô chạy đến

Kế hoạch tiến hành phi thường thuận lợi

Vĩnh Lạc là một trong đám người kia, tự nhiên không lo lắng vấn đề xuất nhập, cũng đúng lúc có thể lợi dụng loại ưu thế này hấp dẫn sự chú ý của người khác, mà La Dạ cùng Đông Ân Vũ thì phụ trách leo lên cano, đem tất cả động cơ trên thuyền phá hư, cuối cùng ngồi chờ thuyền chở tang vật rời đi, nhìn như đơn giản, thực hiện cũng không dễ dàng như vậy

" Uy, " Vĩnh Lạc bóp nghiến lon bia trong tay " Sao không thấy bọn lão Khương nhỉ?"

Cái gì a, nguyên lai cô không biết" Nam nhân lau mặt tức giận nói: " Vừa rồi không biết ở đâu có chuột, đem thuyền số 3 quậy tan tành, chết mười mấy người, nghe nói đều bị đâm xuyên yết hầu, hiện tạo lão Khương dắt người đến kiểm tra, cũng không biết có bắt được người không "

Vĩnh Lạc vừa nghe vừa gật đầu, thuận tay lại uống bia, nào biết bị tiểu hỏa tử bên cạnh cướp đi

" Đừng uống quá nhiều, hiện tại người chưa bắt được, vẫn là nên tỉnh táo một chút "

" Không sao" Vĩnh Lạc đoạt lại lon bia, dương dương tự đắc nói: " Tôi không có dễ dàng bị quật ngã đâu, lại nói người kia cũng không đành lòng với tôi" Nàng vừa nói vừa nghĩ đến khuôn mặt của Đông Ân Vũ, bỗng nhiên mỉm cười cưng chiều, lập tức để mấy tên nam nhân xung quanh không hiểu thế nào

" Ai thấy người đẹp như cô, đương nhiên sẽ không đành lòng xuống tay" Nam nhân trên mặt có vết sẹo hừ nói vài tiếng " Lưu lại cái mạng nhỏ của cô, mới có thể nghe tiếng cô kêu rên, sẽ không bị giết, nhưng sẽ bị cưỡng gian, chẳng lẽ cô không sợ bị người thay phiên cường gian hay sao?" Đều là loại bại hoại, đương nhiên hiểu rõ cách làm của bại hoại

Nhưng Vĩnh Lạc cũng không lộ ra vẻ mặt chán ghét hay e ngại, ngược lại....

" Bị cưỡng gian?không phải thật tốt sao? tôi còn chưa có bị cưỡng gian qua" Nàng nói những lời này quả thật dọa sợ đám nam nhân xung quanh

Nhưng đương sự lại không phát hiện lời nói có sơ hở, trong đầu nàng chỉ muốn Đông Ân Vũ, chỉ cần ảo tưởng Đông Ân Vũ cưỡng gian nàng, Vĩnh Lạc căn bản ngay cả giãy dụa đều không cần, thậm chí chủ động cởi sạch cầu ôm ấp yêu thương, bất quá linh quang lóe lên, nữ nhân nhíu mày

" Không đúng, ôm ấp yêu thương không thể gọi là cường gian đúng không?" Vĩnh Lạc nghiêng đầu nhìn về một đám nam nhân sắc mặt quái dị, khổ não nói: " Nếu làm bộ kháng cự, lại cố ý để cho đối phương đạt được, cái này có tính là cường gian không ?"

" Cái này..." Một đám nam nhân bị nàng hỏi đến xấu hổ

" Chậc chậc, quả nhiên là không tính" Vĩnh Lạc nhún vai, tự quyết định

" Tôi nói Vĩnh Lạc, nếu cô thật muốn bị cường gian, có lẽ tôi có thể giúp..."

Đụng!...

Trong đó có một tên nam nhân trẻ tuổi còn chưa nói xong, thoáng chốc tiếng nổ vang cắt ngang. Tất cả mọi người nhao nhao nhìn lại phía sau, nhìn vào chổ bóng tối nhìn không rõ, chỉ có Vĩnh Lạc cúi thấp đầu, bình chân như vại ổn thỏa đứng tại chổ

" Tạo phản a!" Truyền đến tiếng gầm thét, nguyên lại Lão Khương mang theo năm thủ hạ trở về " Cảnh báo còn chưa giải trừ, bọn ranh con các người dám trốn ở đây uống rượu! là thằng khốn nạn nào lấy !"

Lão Khương mặc dù không phải là " Trưởng quan " bọn hắn gọi, nhưng chức vụ cũng gần bằng " Trưởng Quan"

" Là tôi" Vĩnh Lạc thảnh thởi giơ tay lên, cười nói: " Rượu là tôi trộm từ trưởng quan"

" Lại là tên gây rắc rối này" Lão Khương nghiến răng nghiến lợi, chắc hẳn Vĩnh Lạc đã làm bao nhiêu " chuyện tốt "

Vĩnh Lạc cười híp mắt đứng lên, khiêu khích đem rượu ở trước mặt lão Khương uống cạn, tùy ý bóp nghiến ném xuống chân

Tất cả thấy thế đều sờ sờ cái mũi, không dám gia nhập cuộc chiến của hai người.

" Vừa rồi thuyền số 3 bị người tập kích, cô không có ở vị trí trong thuyền số sáu, cô chạy đi đâu hả?" Lão Khương mặt mũi già nua có chút vặn vẹo, đôi mắt hắn sắc bén có sự nghiêm khắc của quân nhân và bá đạo của thổ phỉ, nếu là người bình thường bị hắn trừng như thế một cái, xác định vững chắc đều muốn mềm chân.

" Tôi không phải nói sao? Tôi đi trộm rượu" Vĩnh Lạc cười nhẹ nhõm, hoàn toàn không e ngại mặt mo kia

" Hừ! Trộm rượu? Vừa rồi tôi đi tuần phòng trưởng quan, A Huy nói cô đến và đi chưa tới năm phút đồng hồ, nói cách khác cô biến mất trong một tiếng đồng hồ, là đã làm chuyện gì hả?"

Lời vừa nói ra, tất cả nam nhân đều nghi hoặc nhìn về phía Vĩnh Lạc

" Sao lại trở thành câm điếc rồi?" Lão Khương cười đến đắc ý " Nói A!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro