Chương 0106: Không được nhàn nhã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thật ra, từ cửa sổ xe nhìn ra liền phát hiện ngoài cửa ký túc xá nhân viên sẽ có một chiếc xe hơi màu đen đậu bên ngoài.

Nguyên bản từ giáo đường đi về, Đông Ân Vũ định đến quán bar gần đó thư giãn một chút, không nghĩ Nguyên Phương Trọng trước đó tri kỷ gọi một chiếc taxi cho nàng, còn dặn dò lái xe ngàn vạn lần phải đưa nàng an toàn trở về ký túc xá, đối với lái xe niên kỷ tương đối lớn lại nghiêm khắc, dừng ở bên đường chờ nàng xuống xe, đối với việc này Đông Ân Vũ cũng không khó xử đối phương, đành phải trung trực lên xe về nhà

Xem ra Trần Thúc vẫn không yên lòng để chính nàng kết thúc công việc, cho nên sai chó săn giám sát nàng chặt chẽ

" Cám ơn, không cần thối " Đông Ân Vũ lấy tiền từ túi xách đưa cho lái xe, sau đó mở cửa xuống xe

Ở trước cổng, có một nữ nhân mặc áo tây trang che kín cổ, dựa vào thân xe nhìn về phía cửa. Nàng hai tay vòng trước ngực, đội mũ lưỡi trai sùm sụp không thấy rõ mặt, nhưng tản ra khí chất cường thế, dọa cho mấy nhân viên từ cửa lớn đi ra sợ vội vàng đi nhanh, ngay cả nhân viên quản lý cao ốc cũng nhịn không được tỏ ra lo lắng, chỉ sợ nữ nhân tùy tiện có hành động gì sẽ lập tức báo cảnh sát

" Đã lâu không gặp " Đông Ân Vũ đi đến trước mặt La Dạ, nàng nhìn không thấy con mắt đối phương, nhưng có thể cảm thụ đang nhìn chính mình chăm chú

Giống như bị sói để mắt đến

La Dạ vì sao tìm nàng, Đông Ân Vũ kỳ thật không chắc, nghĩ đến cũng không có chuyện gì lớn, cho nên nàng cũng không khẩn trương

" Nếu như cô đang chờ người khác tôi chắc nhầm rồi, thật có lỗi" Chậm chạp không nhận được trả lời, Đông Ân Vũ làm bộ muốn đi vào cao ốc, vừa mới đi một bước. La Dạ liền nghiêng người mở cửa xe, ý tứ bất quá rõ ràng

Nàng muốn Đông Ân Vũ lên xe

Còn cần cân nhắc sao ?

Đông Ân Vũ hé miệng cười khẽ, cất bước chui vào ghế phụ lái. Nàng căn bản không cần nghĩ, bởi vì hiện tại La Dạ sẽ không tổn thương nàng, Đông Ân Vũ tuyệt đối chắc chắn, lúc nàng thấy La Dạ xuất hiện ở trước cửa ký túc xá, nàng đắc ý cười ra tiếng, chỉ kém không có gọi cho Trần Chính báo tin vui

Bởi vì nàng đã có sự tín nhiệm của La Dạ, muốn làm gì thì làm

Đông Ân Vũ móc ra thuốc lá, tìm tòi trong túi mới phát hiện không mang theo bật lửa, nàng quay đầu nhìn về nữ nhân ngồi trên ghế lái

" Có thể cho tôi ít lửa không? Tôi không mang bật lửa" Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, Đông Ân Vũ nói chuyện ngữ điệu có chút lười biếng.

La Dạ nghe vậy, từ trong áo khoác lấy bật lửa thay nàng đốt thuốc, động tác vô cùng tự nhiên

" Cám ơn " Nhàn nhạt hít thử một ngụm, Đông Ân Vũ thở ra khói trắng cảm thấy tinh thần có chút tỉnh táo, đang nghĩ hít ngụm thứ hai, thuốc lá giữa hai ngón tay bị La Dạ giật lấy, đồng thời trong tay đặt hai thứ, một cái là tờ giấy viết địa chỉ, một cái là chìa khóa

Ánh mắt hơi trầm xuống, Đông Ân Vũ thở ra khói thuốc, nhàn nhạt, có chút đắng chát

Đang đùa giỡn hay sao ?

" La Dạ, tôi nghĩ cô cũng nghe Địch Duy nói rồi chứ ?" Đông Ân Vũ cân nhắc trọng lượng chìa khóa trong tay, rõ ràng không có mấy lượng, lại làm cho lòng nàng có chút nặng nề " Hiện tại tôi đã không còn quyền lực lẫn địa vị, nói thực ra ngay cả tư cách nói chuyện với Hoắc quản lý cũng không có, chỉ là một thường dân làm công, không có cho cô được lợi ích gì, còn nữa tôi cũng không được phép liên lạc với Ngô Đường, cô hiểu chứ ?"

Lúc nói lời này, nàng không có giữ tâm tư gì, nhưng La Dạ hiển nhiên để ý

" Đừng để ý" ba chữ lạnh lùng, muốn Đông Ân Vũ đừng để ý tình trạng thất thế

Đông Ân Vũ trừng mắt nhìn, giật lại điếu thuốc trên tay La Dạ, đồng thời đem chìa khóa cùng địa chỉ nhét lại tay đối phương, Đông Ân Vũ cũng không hút tiếp, mà quay kiếng xe xuống, ném điếu thuốc đi " Mặc kệ cô nghĩ bao nuôi tôi, hay có ý định giám thị tôi, tốt nhất đều hết hy vọng, tôi đã rời khỏi trò chơi này, đã không còn vị trí của tôi "

nàng nói rất bình thản hoàn toàn nghe không ra bất kỳ tâm tình gì

Cũng chính bởi vì thái độ Đông Ân Vũ làm như không liên quan đến mình, nháy mắt đem La Dạ chọc giận, mắt thấy Đông Ân Vũ chuẩn bị xuống xe, nàng kéo người nữ nhân lại, thân xe thoáng chốc kịch liệt lay động, Đông Ân Vũ bị La Dạ đặt ở trên cửa xe, cánh tay bị giữ chặt, khiến Đông Ân Vũ không thể động đậy. Nàng cau màu nhìn chằm chằm đối phương, vừa rồi một trận kịch liệt cử động để mũ lưỡi trai của La Dạ rơi xuống bên cạnh

Đôi mắt xanh biếc đã từng thanh tịnh, giống như mặt hồ phẳng lặng, lại phát ra nhiều tia rung chuyển...

La Dạ tựa hồ rất hoang mang, lúc nàng nhìn Đông Ân Vũ, ánh mắt mất đi sự tỉnh táo vốn có

" Những tin tức trên báo" Hai người giằng co nửa ngày, La Dạ trầm giọng mở miệng, nàng mấp máy thận trọng lời nói : " Là cô ?"

Là cô sao ?

Cẩn thận từng li từng tí, thăm dò đặt câu hỏi

Đối mặt với lời chất vấn, Đông Ân Vũ cười đến thản nhiên, gật đầu nói: " Đúng là tôi "

Vì sao muốn nói dối ? Nàng không cần thiết phải nói dối

Nhưng Đông Ân Vũ thành thật, lại làm cho La Dạ do dự...

Như thế không quan trọng, thản nhiên thừa nhận, vốn nên thở phào, miễn cho việc đi suy đoán tâm tư, lại làm cho La Dạ không biết làm sao...

" Không " La Dạ nắm chặt cánh tay Đông Ân Vũ, đầu ngón tay siết dần " Không phải cô "

" Vì cái gì không phải tôi?" Lần này Đông Ân Vũ hỏi lại, nàng nhìn thẳng vào mắt La Dạ, nhết miệng nhỏe nụ cười yếu ớt khó nhìn thấy " Cô hẳn phải biết, chuyện này ngoại trừ tôi thì có ai bị hiềm nghi lớn nhất chứ ? có thể tận mắt nhìn thấy Hải Tiều và Ngô Đường bàn chuyện làm ăn, ngoại trừ tôi còn có thuộc hạ nói có mặt được ?"

Tựa như cầm trong tay xẻng sắt, một chút lại một chút đào đất....

Đông Ân Vũ không thể nghi ngờ nàng đang đào mộ cho bản thân, nàng muốn biết La Dạ có đá nàng xuống hay không ?

" Chỉ cần Hải Tiều bị truyền thông ảnh hưởng, liên đới Ngô Đường cũng không dễ chịu, nếu như không thể ổn định cung cấp hàng hóa, chắc hẳn cô cũng sẽ rất bối rối?" Đây chính là phản ứng dây chuyền, khâu nào xảy ra vấn đề, thì toàn hệ thống sẽ bị dao động " Nhưng lần này cô không cần nhọc lòng, chỉ cần bắt một người đi chết thay liền không sao đúng không ? Đem tôi chết thay đi, để những chuyện khiến cô phiền lòng đều có thể giài quyết, đúng không ? La Dạ lần này chắc cũng không khác chứ?"

Giọng nói vừa dứt, tay mất đi cảm giác bị giữ chặt, La Dạ dùng sức siết chặt lực đạo dường như muốn bóp gãy xương nàng, Đông Ân Vũ bị đau nheo mắt, nàng nghĩ mở miệng nói chuyện, lại bị La Dạ lấn môi ngăn chặn, cảm xúc mềm mại lại lạnh buốt, khiến Đông Ân Vũ ngửa đầu hôn lại, nàng há miệng cắn môi dưới La Dạ, đầu lưỡi tinh tế vuốt ve, vốn dĩ nên là kịch liệt nụ hôn, lại bởi vì cử động này mà hòa hoãn lại.

La Dạ trên thân phát ra sát khí mãnh liệt, động tác lại trái ngược vô cùng ôn nhu

Ngay cả nàng cũng bắt đầu mâu thuẫn, đối với Đông Ân Vũ, tình cảm quẩn quanh mâu thuẫn

Đây là điều Đông Ân Vũ muốn.

" Đừng sợ..." Cảm xúc sau khi bình ổn, La Dạ có chút kéo ra khoảng cách hai người, lúc nói chuyện hơi thở mập mờ bên môi, bàng Phật lấy lời yêu ngữ, tiếng nói trầm thấp kiềm chế tương đối mê người, nghe vào tai tuyệt đối là một loại hưởng thụ " Tôi ở đây "

Biến tướng thừa nhận Đông Ân Vũ là phạm nhân

La Dạ lại mịt mờ cam đoan bảo hộ nàng...

Một cái thừa nhận phạm tội, một cái không muốn tin tưởng

Một cái cho sự che chở, một cái...

" Đúng đấy, có cô ở đây tôi càng sợ hơn" Có chút nghiêng đầu, nhàn nhạt cười, lời nói lại lạnh lẽo, cứng rắng thấu xương.

Quả quyết cự tuyệt

La Dạ sững sờ, Đông Ân Vũ thuận thế đẩy tay nàng ra, nhẹ nhàng nắm lấy khóa cửa, Đông Ân Vũ chân phải đã bước ra khỏi xe

" Sau này đừng có lại tìm tôi, một người thường dân đi làm không chịu được hắc đạo hậu ái, còn có..." Đông Ân Vũ từ trong bóp da lấy lắc tay lấp lánh, lúc đứng dậy trực tiếp đặt trên chổ ngồi, trước khi đóng cửa, nàng có chút nheo mắt, nhạt nói " Nên trả cho cô cái gì, tôi sẽ trả lại hết "

Quay người không còn lưu luyến

Cái gì nên tính toán, sẽ không thiếu bất cứ thứ gì.

oOo

Sau năm ngày, báo tựa như bộc phát cơn đại hồng thủy, hoàn toàn không thể vãn hồi

" Hôm nay xin thông báo những tin tức quan trọng bậc nhất. Người phụ trách tập đoàn Hải Tiều, Hà Tuyền, sáng nay mở cuộc họp báo, thông báo với phóng viên..."

Trong phòng bếp, Đông Ân Vũ dựa vào bồn rửa rót cà phê hương nồng, từ hướng này nhìn tv thấy Hà Tuyền xuất hiện với gương mặt nghiêm túc, đi theo đối mặt với buổi họp báo chính là Hoắc Ngải cùng bị quay chụp rất nhiều, Đông Ân Vũ phát hiện khóe mắt của nàng không còn mỉm cười, bộ dáng nghiêm chỉnh để nàng mất đi khí chất gần gũi, bên cạnh còn có một cô gái, xem ra là cộng sự mới của Hoắc Ngải.

Ngắn ngủi năm ngày, mỗi ngày một tin lớn, cắn Hải Tiều không nhả lại có hiệu quả như thế, lúc truyền thông phát hiện đây không phải là phỉ báng từ tòa soạn mà là tin tức chính xác vô cùng, tất cả báo chí liền bắt đầu điên cuồng truy kích, năm ngày, một trăm hai mươi giờ liền khiến Hải Tiều không thể tiếp tục kinh doanh, bởi vì trên dưới công ty bắt đầu nôn nóng, nhân viên bị máy quay cùng máy ảnh đuổi đến khiến lòng người bàng hoàng, ra hạ sách chỉ có thể tạm dừng hoạt động

Tất .. tất ... tất...

Phòng khách đặt bút điện bỗng nhiên truyền đến tiếng thông báo

Đông Ân Vũ cương quyết tắt TV, cầm trong tay ly cà phê ngồi trở lại ghế sofa, lúc mở màn hình ra, hình ảnh lấp lóe không quá bình thường

Nàng cầm lấy tai nghe để trên bàn đeo lên, hình ảnh chất lượng không quá cao nhưng vẫn có thể nhìn được, kết nối với thiết bị giám sát, vừa mới nãy hai tiếng thông báo chính là dùng để nhắc nhở nàng có vở kịch hay đang diễn

Chỉ thấy trên màn hình xuất hiện ba nữ nhân, ống kính chiếu đối diện bàn làm việc, ngoài cửa sổ đang mưa lớn nên cảnh sắc bên ngoài bị màn cửa che lấp, trong phòng không có bật đèn trở nên u ám lại phù hợp với bầu không khí hiện tại

Đông Ân Vũ trừng mắt nhìn, tiện tay cầm tách cà phê uống một ngụm, nhàn nhã

Đáng tiếc ba nữ nhân ngồi trước bàn làm việc lại không thanh thản như vậy, nàng nhắm mắt lại tựa hồ đang trầm tư, bên cạnh là một thiếu nữ trẻ tuổi, trước bàn làm việc là một nữ sĩ niên kỷ đã lớn. Ba người, chính là ở trên tin tức bị vạch trần có liên quan đến hắc đạo, Hà Tuyền, Hoắc Ngải, cùng Maggy không biết rõ tình huống.

So với tin tức nhàm chán, Đông Ân Vũ muốn xem " thực tế" hơn

Nàng mở âm lượng lớn lên, trước mắt cũng không có động tĩnh gì

Mặc dù Hoắc Ngải xem nàng là vật hy sinh, nhưng lúc nàng ra nước ngoài, Đông Ân Vũ phi thường tự do, nàng chui vào văn phòng lắp đặt máy quay lén, hoàn toàn không có kinh động đến bất cứ ai. Nhớ đến, nàng làm mỗi cái quyết sách, không thể nghi ngờ đều là loại nguy hiểm, dứt khoát đều từ chổ nguy hiểm hái được trái ngọt, tựa như nàng hiện giờ, thoải mái nằm trên salon xem " tiết mục"

Hai phút qua đi, ba người từ đầu đến cuối không có động tĩnh.

Hoắc Ngải khuôn mặt mỏi mệt, Hà Tuyền tự nhiên cũng không thoải mái, đang lúc Đông Ân Vũ định đi lấy thêm cà phê, tai bỗng nghe tiếng mắng chửi của Hà Tuyền truyền đến

" Tuyệt đối là do Đông Ân Vũ làm!"

Nhịp tim hụt một cái....

Trên màn hình, Hà Tuyền tức giận đập bàn, giấy trên bàn lập tức bay tứ táng, Maggy xoay người chuẩn bị nhặt, Hoắc Ngải đồng thời mở mắt ra.

Tỉnh táo, không có cảm xúc nào, ánh mắt ẩn hàm nồng đậm chần chờ, giống như nhìn xuyên qua màn hình đối mặt với Đông Ân Vũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro