Chương 0122: Cải biến tâm ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Hàn hai tay bị còng bắt chéo ở sau lưng, đứng cạnh là một nam nhân

Đông Ân Vũ cố ý, nàng đem Triệu Hàn đóng gói đưa cho nam nhân, muốn hắn " giáo huấn " nàng, nhưng mà Địch Duy không dám

" Nhanh a" Đông Ân Vũ hai tay vòng ngực, đứng ở cách đó không xa, nhìn chằm chằm nam nhân " Đây chính là Triệu lão sư cậu yêu nhất, nếu như bây giờ không làm, chờ người ta về Đông khu, cậu sao còn cơ hội" Nàng rất rõ ràng, Triệu Hàn ở Bắc khu có thể để người khi dễ, khi về lại Đông khu nàng chính là bà hoàng, Địch Duy chỉ là lão đại Ngô Đường nhu nhược, làm sao cùng nàng đồng cấp nói chuyện?

Địch Duy nghe vậy, nhìn Triệu Hàn nuốt nước miệng, dường như bị thao túng, nam nhân khiếp đảm đưa tay về phía trước, lại bị Triệu Hàn hung hăng há mồm cắn. Đông Ân Vũ ở bên cạnh nhìn thấy cũng phải vỗ trán, mắt thấy Địch Duy bị dọa lui về sau hai bước, thật không hiểu hắn làm sao có biện pháp nói chuyện với Triệu Hàn ? Người kia từng là nữ vương cao cao tại thượng, không thể so với hiện tại dễ đối phó ?

" Quá kém" Đông Ân Vũ nhìn không được, đi về phía trước vài bước " Muốn điều giáo phải như thế này"

Nàng đưa tay kéo quần Triệu Hàn, lộ ra hai chân trắng như tuyết, , Đông Ân Vũ khóe miệng cười nhàn nhạt, giơ tay phải hướng lên ba ba ba" đánh lên mông Triệu Hàn, dù cho cách quần lót màu đen, nhưng vẫn có thể thấy da thịt bị đánh đỏ lên, Triệu Hàn trừng lớn hai mắt, ngăn không được nội tâm kinh hãi, từng tiếng đánh rõ ràng kịch liệt làm cho tâm nàng đau đớn, nhục nhã, khó xử không ngừng lóe lên trong đầu

" Hài tử hư thì phải đánh đòn" Đông Ân Vũ ngừng tay, nắm tóc Triệu Hàn cười nói: " Lần sau còn dám tái phạm hay không?"

Triệu Hàn tức giận đến há mồm muốn cắn Đông Ân Vũ, lại bị nàng vung tay tát, toàn bộ mặt bị ép dưới đất đầy bùn.

" Xem ra cô mới chính là chó điên" Nàng ngữ khí bình thản, ra tay tương đối thô bạo, nàng đem Triệu Hàn đặt trên đất chưa đủ, thỉnh thoảng còn cọ lấy bùn đất " Ngày đó bảo cô cút khho6ng nghe, không thì sẽ tránh được chịu tội rồi? tôi xem ra cô chính là một tên biến thái" Đông Ân Vũ nói xong, dứt khoát điên cuồng cởi sạch Triệu Hàn, để nàng ban ngày ban mặt chỉ còn nội y trên người

Lúc này, Địch Duy đã ngốc, hắn nhìn nữ nhân gần như lỏa thể, đứng không nhúc nhích

Đông Ân Vũ lục soát quần áo Triệu Hàn, tìm được khế đất cũng tài liệu trọng yếu, cùng một chút hiệp ước ngân hàng

Ngay lúc Đông Ân Vũ định đem chứng cứ bỏ lên xe, Địch Duy có hành động, chỉ thấy nam nhân như dã thú phát điện, mất khống chết đặt ở trên thân Triệu Hàn, lúc này Triệu Hàn đưa lưng về phía Địch Duy, nam nhân không đầu mối vuốt ve thân thể bóng loáng của nàng, há miệng cắn lên làn da trắng nõn lưu lại vết răng, bạo lực, quyết tâm công kích nữ nhân

Đông Ân Vũ đứng ở một bên, lặng lẽ quan sát: " Hận ý cùng tính dục, thường xuyên để người lẫn lộn, chung một điểm chính là dễ dàng mất khống chế"

Nàng tự lẩm bẩm, nhết miệng một nụ cười khó nhìn thấy

Cười như không cười nhìn xem

Triệu Hàn kịch liệt giãy dụa, lại thoáng không được bị Địch Duy đụng vào, tựa như hài tử phát tiết nhào nặn, để đáy lòng Triệu Hàn không ngừng bị khuất nhục. Cuối cùng nước mắt sáng long lanh trên gương mặt chảy xuống, Triệu Hàn không có lên tiếng, nàng cắn chặt môi dưới bị tổn thương, cùng với máu nuốt vào trong bụng, ngay lúc Địch Duy cởi quần, bộ dạng không kịp chờ đợi muốn tiến vào, phương xa truyền đến tiếng còi gấp rút của xe cảnh sát

Thoáng chốc, Địch Duy toàn thân run rẩy, giống như bị đánh thức từ trong mộng đẹp, bỗng nhiên cử động

Đông Ân Vũ liếc mắt nhìn về phía đường nhỏ, số lượng lớn xe cảnh sát cấp tốc chạy đến, lúc nàng đang nhìn, Địch Duy đã kéo quần, chật vật lên xe, hắn thử khởi động xe thể thao, không ngờ động cơ ầm ầm vang lên, xe bị hủy đằng trước vẫn có thể chạy được, trước khi cảnh sát đến, Địch Duy đã rời đi, chỉ để lại Đông Ân Vũ cùng Triệu Hàn.

Trần Chính từ chiếc xe cảnh sát thứ hai đến, khi mắt hắn nhìn Đông Ân Vũ cùng Triệu Hàn, lông mày nhíu chặt

Hắn cởi áo khoác che lên thân thể Triệu Hàn gần như lõa lồ, đồng thời gọi: " Mang về đồn!"

Một tiếng ra lệnh, tất cả nhân viên cảnh sát đứng bên cạnh lập tức tiến lên, động tác bọn hắn chậm chạp đỡ dậy Triệu Hàn, nữ nhân cúi thấp đầu, thấy không rõ biểu lộ, nàng im lặng đi qua trước mặt Đông Ân Vũ, lặng yên bị giải lên xe. Hết thảy đều thuận lợi như vậy, không chút nào ầm ĩ, không có chống cự, dễ dàng để cảnh sát Bắc khu bắt giữ

Trần Chính nhìn thấy xe cảnh sát rời đi, chỉ còn hắn và Đông Ân Vũ còn đứng tại chổ

Sau đó, lại muốn giáo điều rồi sao?

Đông Ân Vũ cười nhạt hai tiếng, từ túi áo lấy ra con dấu cùng chứng cứ đưa cho Trần Chính " Đây là tiền Triệu Hàn trộm cùng khế ước "

Trần Chính đưa tay nhận lấy, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm Đông Ân Vũ.

" Vất vả " Thật lâu, Trần Chính mới đáp lại nàng

Ngày nắng to, mặt trời ở trên đầu hai người, nhưng Trần Chính một chút cũng không thấy nóng, ngược lại sống lưng còn hơi phát lạnh. Bởi vì hành động của Đông Ân Vũ để cho hắn thân là cục trưởng cục cảnh sát Bắc Khu Trần Chính cảm thấy phi thường bất an, hiện tại Đông Ân Vũ hoàn toàn biến thành người khác, mặt vẫn như vậy, khí chất hoàn toàn khác biệt, vì vạch trần " tội ác " Nàng lãnh huyết vô tình, so với bất kỳ hắc đạo nào còn nhẫn tâm hơn

" Lạ nha" Đông Ân Vũ trừng mắt nhìn, cười nói: " Trần thúc hôm nay không giáo huấn?"

Nhìn nam nhân mặt nghiêm túc, Đông Ân Vũ cho là mình muốn bị mắng như tát nước, mặc dù nàng không để tâm

Trần thúc....

Trần Chính vô thức cười ra tiếng, nhẹ nói : " Mắng con có tác dụng không? con đã sớm bị mắng cũng không nghe đến"

Dù là dùng súng nhắm vào nàng, nàng cũng sẽ không cải biến tâm ý

Đây chính là Đông Ân Vũ.

Nàng nghe vậy, rũ mắt, gió nhẹ quét, đưa tóc dài quăng xoắn bay theo gió, Đông Ân Vũ móc thuốc lá ra, ngậm một điếu trên môi, mở bật lửa đốt thuốc. Trần Chính đi theo thở dài. Hắn biết Đông Ân Vũ tự bản thân không phát hiện, từ lúc nhiệm vụ nội ứng kết thúc, liền có hành động liên tiếp vạch trần, tần suất hút thuốc cũng tăng lên, điều này nói lên cái gì ? Nàng bắt đầu nghiện thuốc ? hay nàng quen như thế ?

Không

Nàng mãnh liệt, không thể ngừng lại hận ý, để nàng chỉ có thể hút thuốc để thư giãn áp lực

Chính như bây giờ, hít một hơi, thật sâu thổi ra...

Hủy người khác, cũng là hủy chính mình

" Thật ngốc " Trần Chính vô thức mở miệng, hắn đau lòng cách làm của Đông Ân Vũ, quả thực đồng quy vu tận

Đông Ân Vũ không thể nghe thấy Trần Chính nói nhỏ, nàng dập thuốc, giương mắt ngưng trọng nhìn Trần Chính

" Nhiệm vụ hoàn thành" Nàng hướng nam nhân giơ tay chào

Kỳ hạn một tháng còn chưa đến, Đông Ân Vũ đem toàn bộ con mồi bắn giết hoàn tất, nên nói, nên làm, vạch trần, trả lại, tất cả nợ nần đều giải quyết không thiếu một cái. Trò chơi này cho đến bây giờ đều không công bằng, ở hoàn cảnh không thể nói thật, căm hận không cách nào giải trừ, chỉ có âm mưu cùng hãm hại, nàng sở dĩ có thể ra tay hung ác như thế là vì muốn trả lại những gì vô tình của bọn họ

Nếu như các nàng làm được

Không lý do gì nàng không làm được, chỉ là phương pháp khác biệt thôi

" Mặc dù rất xin lỗi, nhưng cô có nhiệm vụ mới" Trần Chính hai tay bỏ trong túi, biểu lộ nghiêm túc để người vô thức căng thẳng thần kinh " Lần này cũng không có tính ép buộc, nếu như cô không đồng ý, tôi sẽ không để cô nhận "Hắn không có miễn cưỡng Đông Ân Vũ, công việc ngựa không dừng vó, cũng vô nhân đạo

Không ngờ Đông Ân Vũ không có chút nghĩ ngợi, trực tiếp đưa tay tiếp nói: " Yes Sir!"

Nhìn Đông Ân Vũ lên xe rời đi, Trần Chính trong lòng có chút khó chịu, hắn đi vòng xuống sườn núi, Nguyên Phương Trọng nhận lệnh chờ ở đây, hắn không nghĩ nghe cuộc đối thoại của đối phương. Trần Chính ngồi vào trong xe, tiện tay đem tư liệu Đông Khu ném trên bệ kính chắn gió " Nhiệm vụ Đông cảnh sát có thể thuận lợi hoàn thành, sau này cậu cũng không cần làm ám tuyến cho nàng nữa"

Nói đến đây, Trần Chính không khỏi nhẹ nhàng thở ra

" Vâng!" Nguyên Phương Trọng khởi động động cơ, quay đầu xuống núi

Trần Chính nhìn cảnh sắc bên ngoài xe, đường nhỏ màu xanh lá để hắn buông lỏng không ít, trước khi Đông Ân Vũ về hưu, hắn chỉ sợ không có một ngày tốt lành " Sau này an bài cho Đông cảnh sát rời Bắc khu, nàng ở đây gây quá nhiều chuyện" Mặc dù những người kia bị đuổi đi, nhưng Đông Ân Vũ lại gây bao nhiêu thị phi, tuyệt đối không ổn

" Nói cũng đúng" Nguyên Phương Trọng nhẹ gật đầu, khi hắn hợp tác cùng Đông Ân Vũ, hắn có chút sợ hãi nàng

Người kia xuất thủ ngoan lệ, từ đầu đến cuối bộ dáng mặt mỉm cười để hắn rùng mình

" Nếu như cậu nghĩ, tôi cũng có thể thử nói chuyện với cấp trên, để cậu với Đông cảnh sát cùng đổi chổ khác" Bỗng nhiên, Trần Chính đem ánh mắt nhìn qua Nguyên Phương Trọng, hắn có chút mịt mờ, có chút tăm tối bày ra, muốn đổi nhân viên cảnh sát Bắc khu sang chổ khác, lý do tuyệt đối không nhiều, nhưng Trần Chính tựa hồ hy vọng hắn có thể đi theo Đông Ân Vũ.

Vì cái gì ?

" Con không hiểu ý chú" Nguyên Phương Trọng nắm chặt tay lái, chỉ cảm thấy có hương vị âm mưu đâu đây

Trần Chính điều chỉnh tư thế, nghiêm túc nói : " Cậu cảm thấy Ân Vũ thế nào?" Từ Đông cảnh sát biến thành Ân Vũ, Thân phận Trần Chính tựa hồ từ cục trưởng Bắc khu chuyển thành bá phụ của Đông Ân Vũ, đối với chuyện nữ nhi lớn tuổi không gả được mà cảm thấy phiền não, lúc này chính là đang dò xét ý tứ của tiểu hỏa tử tuổi trẻ tài cao

" Cái này..." Nguyên Phương Trọng bị áp lực làm cho có chút thở không nổi, hắn ho khan vài tiếng, nhạt nói: " Đông tiền bối làm việc rất toàn tâm toàn ý, rất liều mạng, vì hoàn thành nhiệm vụ có thể không từ thủ đoạn, hành động lưu loát, dáng dấp lại xinh đẹp, nụ cười nhìn cũng rất thu hút "

Tán thưởng cùng tán thưởng

Mặc dù bên trong không đủ nhiệt tình, nhưng Trần Chính nghe vẫn rất hài lòng

Nhưng mà Nguyên Phương Trọng lại cười xấu hổ hai tiếng, tiếp tục nói: " Bất quá... Đông tiền bối lực sát thương quá cao, nói như thế nào đây, giống như chỉ cần có chút sai lầm, liền sẽ bị tiền bối giết chết, loại cảm giác bất an để con không cách nào an định" Hắn nói tránh đi, nhưng chuyện Đông Ân Vũ lúc báo thù, bóp từng người trong tay, không chút nào lưu tình tấn công làm cho toàn thân hắn run rẩy

Cũng không phải ấn tượng với nàng cứng nhắc, mà là...

Ai sẽ muốn cưới một nữ nhân lúc nào cũng có thể tự chấm dứt tính mạng mình ?

Nguyên Phương Trọng bỗng nhiên lắc đầu " Con không có phước cùng nữ nhân như vậy?"

Quả nhiên bạn gái ôn nhu, nghe lời vẫn tốt hơn

Trần Chính nhíu mày, Nguyên Phương Trọng cho là cục trưởng sẽ nổi giận, không ngờ hắn trầm tư nửa ngày nói: " Nói cũng đúng, nữ nhân như mẫu dạ xoa, có nam nhân nào dám lĩnh giáo?" Chính hắn ngẫm lại, đều vì tương lai kết hôn của Đông Ân Vũ mà cảm thấy bi ai " Ân Vũ giống như dạng nữ nhân này, tuyệt đối sẽ khiến đối phương áp lực rất lớn? loại áp lực không cẩn thận sẽ bị giết chết, nam nhân nào dám nhận"

Nói xong còn rùng mình một cái

Nguyên Phương Trọng rất đồng cảm, nhịn không được gật đầu đồng ý

Lúc xe đến gần đồn cảnh sát, xa xa nhìn thấy Đông Ân Vũ ở ngoài đồn đang hút thuốc, Nguyên Phương Trọng trừng mắt nhìn, cảm khái nói: "

" Đông tiền bối đại khái cả đời sẽ không gả được cho nam nhân"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro