Chương 0121: Nói hươu nói vượn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đồn cảnh sát, tiếng cười huyên náo

Từ khi Đông Ân Vũ gặp mặt Địch Duy, Ngô Đường trở thành bang phát vô chủ, tiểu hỏa tử tuổi trẻ dưới trướng tự nhân bản lãnh lớn, khắp nơi hung ác đấu đá tranh giành địa vị trong Ngô Đường, may mắn thì bị cảnh sát bắt giữ, còn lại đều bị đăng ký người mất tích, có trời mới biết bọn hắn còn thở hay không, hay là sớm bị người chôn dưới ba thước đất

Lúc này trong đồn cảnh sát, còn tám phần đều là huynh đệ Ngô Đường bị cảnh sát bắt để lập biên bản

Đông Ân Vũ ngồi trên ghế sofa, cách kính mờ nhìn bóng người đi lại không ngừng trong cục

" Tôi biết, tối nay gặp" Sau bàn công việc, Trần Chính thu dây, hắn đưa điện thoại nắm trong lòng bàn tay, giương mắt nhìn về phía Đông Ân Vũ " Đợi chút nữa La Dạ sẽ bị trục xuất trở về" Hôm qua bắt giữ, hôm nay đã bị giao nộp, chương trình nhanh đến mức khiến Trần Chính có chút kinh ngạc, nói cho cùng, La Dạ chui vào Bắc Khu phá án, cấp trên phần lớn là mắt nhắm mắt mở, không biết rõ tình hình mà nói, không ai có thể tin

" Khoai lang bỏng tay vốn là không cầm được lâu" Nàng nhún vai, thay mình rót tách trà nóng

Trần Chính hai tay vòng ngực, nhướn mày nói: " Làm sao con biết nàng là lính đặc chủng?" Không phải phần tử bộ đội, lệ thuộc trực tiếp với tiểu đội quân tầng đặc thù, thân phận ẩn mật như thế, thế mà Đông Ân Vũ lại vạch trần được, điều này là Trần Chính có dự cảm không tốt. Hắn biết Đông Ân Vũ sau khi xâm nhập Ngô Đường làm cái gì, cũng biết nàng chịu khuất nhục, nhưng không phải tất cả vấn đề đều có đáp án, có khi bỏ qua cũng là cách tự bảo vệ chính mình

" Trước kia ở nước ngoài từng nghe qua tổ chức " Phi Ưng" Đông Ân Vũ ngửa đầu đem nước trà uống cạn, tự mình rót thêm một tách " Bọn chúng toàn làm những chuyện phạm tội cùng tấn công cỡ lớn, làm đau đầu người khác, nhưng cũng không thể nào làm dao động được tổ chức, mà sói tru chính là tiểu đội dùng để đối phó Phi Ưng

Cũng chính là mục tiêu nhiệm vụ của La Dạ.

" Đáng tiếc Phi Ưng giống như hồn ma, hoặc là một loại tinh thần, dập diều bất định, không ai biết phía sau hắc thủ là ai, chưa từng có thủ lãnh cố định, muốn bắt bọn hắn quả thực là dò kim đáy biển, bất quá..."Nàng nhắm mắt, nói khẽ: " Tin tức mới nhất"," trưởng quan cùng Phi Ưng có liên hệ thân thiết với Phi Ưng, có lẽ, nói hắn là thủ lĩnh " Phi Ưng" cũng có thể?"

Khả năng, có lẽ, đại khái...

Tất cả mọi người đều mang mặc nạ, chỉ có thể từ lời nói và hành động mà phán đoán....

La Dạ cũng như thế, cho nên mới hy vọng thông qua Ngô Đường, liên lạc được bọn cướp, tiếp tới đến gần cấp cao hơn

Cách làm cỡ nào ngu dốt?

Nhưng trừ cái đó ra, chỉ sợ không có biện pháp khác

" Trên đùi nàng có hình xăm, bán đứng thân phận của nàng" Đông Ân Vũ vỗ vỗ đùi trái, ngay chổ đó, là nguyên nhân La Dạ bại lộ thân phận. Nàng không có tư liệu, giống như Đông Ân Vũ được tổ chức bảo vệ rất kín, nhưng thân là quân nhân kiêu ngạo, lại khiến cho La Dạ lộ tẩy

"Đây là trực giác của nữ nhân sao?" Trần Chính bất đắc dĩ cười nói

Đông Ân Vũ lắc đầu, nhạt nói: " Không, con từng ở nước ngoài nhìn thấy hình xăm giống như đúc" Nụ cười nàng phi thường nhẹ nhõm, chuyện này đối với nàng không phải hồi ức thống khổ, " Tên kia lúc uống say đã nói ra hết" Về phần kết cuộc của tên nam nhân kia, Đông Ân Vũ đơn giản bỏ qua, người gánh trách nhiệm nặng nề, thuận miệng tiết lộ bí mật, kết cục không thể nào đẹp đẽ

" Cục trưởng!" một bóng người đột nhiên xông vào phòng, Trần Chính nhíu mày, không quá vui vẻ

Nguyên cảnh sát, gõ cửa là phép lịch sự tối thiểu" Hắn nhắc nhở nam nhân đầu tóc rối bời

" Xin lỗi! nhưng bởi vì có chuyện rồi!" Nguyên Phương Trọng sắc mặt lo lắng, nhìn Đông Ân Vũ lộ ra chút kinh ngạc : " Nhân mã Ngô Đường đang ở trên đường phố bắn nhau!" Như quả bon, lại làm trong lòng tất cả mọi người bùng nổ

Trần Chính cùng Đông Ân Vũ lập tức ra quân đuổi bắt

Xe cảnh sát thổi còi xuyên qua đường lớn, Đông Ân Vũ giẫm mạnh chân ga, lưu loát chuyển động tay lái, so với bình thường hoàn toàn khác biệt, Trần Chính ngồi ở vị trí ghế phụ, nhăn lông mày, hắn một tay kéo cử xe, tay kia cầm máy liên lạc cảnh dụng, nghe báo cáo của các nhân viên cảnh sát truyền đến, nhân mã Ngô Đường bắn phá đã có hơn phân nửa bị bắt, bất quá chưa bắt được kẻ cầm đầu.

" Sách!" Đuôi xe lướt qua ngã tư đường, Trần Chính nắm chặt máy liên lạc : " Làm cái gì, vào lúc này lại bạo động?"

Ngô Đường suy yếu không phải ngày một ngày hai, chuyện cho đến bây giờ mới phát giác?

Đông Ân Vũ nghe vậu, liếc nhìn Trần Chính, nhết miệng cười nhạt " Không phải bạo động" Ở trên giao lộ, nàng thấy một chiếc xe hơi thể thao màu xanh ngọc, từ phía trước lướt qua " Là bắt nội gian" Giày cao gót nhấn chân ga, xe cảnh sát lập tức vọt mạnh ra ngoài, Trần Chính ở một bên rút khẩu khí, tay lái Đông Ân Vũ phải thao chuyển, thân xe trượt nửa thước, xảo diệu xông vào hẻm nhỏ

Con đường không chính quy để thân xe bị va chạm mạnh

Đông Ân Vũ ánh mắt nghiêm túc, khiến cho Trần Chính bên cạnh có chút sợ hãi.

Hắn không biết nàng định làm cái gì

" Bọn hắn ở con đường thứ tư!" máy liên lạc truyền đến tin tức cùng tạp âm, đồng thời thân xe như bão tố chạy ra hẻm nhỏ

Không kịp ổn định thân xe, bên tai tiếng vang ầm ầm!, tiếng súng vang lên, Đông Ân Vũ mím chặt môi, thoáng chốc cửa xe bị trúng hai viên đạn

Mục tiêu không phải họ

Đông Ân Vũ đạp lên ga, bên người lập tức một chiếc xe hơi đen gào thét

Không đến một giây, nàng trông thấy một bên mặt quen thuộc, ở trên kính phản quang. chính là Triệu Hàn thần sắc hơi bực bội

" Ân Vũ!" Trần Chính đột nhiên rống một tiếng, Đông Ân Vũ ánh mắt chuyển qua trong tích tắc, xe thể thao màu xanh ngọc nổ súng đã chạy lướt qua bên người. Nàng không phải mục tiêu, Đông Ân Vũ trong lòng rõ ràng, Địch Duy hiện tại muốn bắt Triệu Hàn, nàng lập tức quay đầu đuổi theo, trên đường ba chiếc xe hơi lao vút rượt đuổi nhau, trên đường đi, Địch Duy mấy lần nổ súng về phía Triệu Hàn, cho đến khi cuộc rượt đuổi đi đến đường núi

Đến chổ ngoặc lớn, Địch Duy không muốn sống đạp mạnh chân ga, đi quan trong phút chốc, xe Triệu Hàn bị truy đuổi từ đằng sau, mém chút va vào trong vách núi, hai chiếc xe ở trên đường để lại dấu bánh xe kinh dị, Đông Ân Vũ cùng bọn hắn giữ một khoảng cách, nàng trông thấy đầu xe Triệu Hàn đã bị đâm lõm một đầu, khói trắng nồng đậm không ngừng bay lên.

Địch Duy đá văng cửa xe, khí thế hung hăng cầm súng ngắn đi đến

Mục tiêu của hắn là Triệu Hàn.

Đông Ân Vũ nheo mắt, khóe miệng từ đầu đến cuối cười hờ hững, nàng xem nhẹ lời khuyên can của Trần Chính, nhấn cần ga đuổi theo. Tiếng động cơ ầm ầm vang lên cực lớn, Địch Duy nguyên bản khuôn mặt hung ác, lại trông thấy xe chạy vọt tới liền vội vàng nhảy ra, nam nhân không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nắm chặt Triệu Hàn đang chật vật xuống xe, đầu súng đặt trên đầu nữ nhân, cưỡng ép con tin đẩy vào xe thể thao màu xanh ngọc

Đông Ân Vũ dừng xe bên sườn núi, chỉ thất xe thể thao như một cơn gió chạy lướt qua

"Chi viện liền giao cho chú" Đông Ân Vũ đem Trần Chính đuổi xuống xe, ném một câu nói liền rời đi

Nàng tới đỉnh núi, chỉ thấy chiếc xe thể thao màu xanh ngọc của Địch Duy đã đậu bên đường, vừa rồi va chạm làm cho đầu xe bị móp nghiêm trọng. Đông Ân Vũ đẩy cửa xuống xe, Địch Duy sớm biết là Đông Ân Vũ đuổi teo, hắn nắm đầu Triệu Hàn đang bị thương đứng ở trên đình ngắm cảnh, họng súng nhắm ngay huyệt thái dương của con tin, sắc mặt tái xanh lại bối rối

' Đừng tới đây!" nam nhân mở miệng rống to, thanh âm có chút run rẩy : " Tối tao sẽ giết nó!!"

Giết người

Giết Triệu Hàn.

Đông Ân Vũ trừng mắt nhìn, bỗng nhiên nhún vai cười nói: " Xin cứ tự nhiên"

Xin cứ tự nhiên, bốn chữ vô cùng đơn giản lại khiến Địch Duy trở nên nghi hoặc

" Cô nói cái gì?" Địch Duy hai tay run rẩy càng thêm rõ ràng, đôi mắt trừng lớn, con mắt thiếu điều muốn rơi ra ngoài: " Không phải cô muốn đến cứu người mới đuổi theo sao!" Hắn bị làm cho hồ đồ, từ sau lần nói chuyện đó, Địch Duy hoàn toàn bị Đông Ân Vũ đùa bỡn xoay quanh, hắn tưởng chỉ mình Đông Ân Vũ là nội ứng, nhưng phát hiện ra sự tình phức tạp hơn, người lấy hết tiền của Ngô Đường không phải là Đông Ân Vũ, mà là người hắn tin tưởng...

" Tôi tại sao phải cứu nàng?" Đông Ân Vũ hé miệng cười khẽ, dường như cười lạnh Địch Duy

Nam nhân toàn thân rét rung, hắn một lần nữa nắm chặt súng ngắn, chỉ cần bóp cò, Triệu Hàn phản bội hắn liền mất mạng

Nhưng hắn không hạ thủ được

Hết thảy đều quá mơ hồ, hắn không hạ quyết định được

" Tôi đuổi đến là vì cứu cậu, Địch Duy" Đông Ân Vũ thu liễm nụ cười, nhạt nói

Địch Duy sắc mặt xiết chặt, kích động nói: " Nói hưu nói vượn!"

Làm sao có thể?

" Tôi không có nói bậy, cứu một lão đại Đông khu thì được gì? Đương nhiên cậu quan trọng hơn, nếu như Ngô Đường một ngày không có lão đại, sẽ phiền đến đồn của chúng tôi" Đông Ân Vũ híp mắt, nàng nhìn Địch Duy mơ mơ hồ hồ, có chút bất đắc dĩ " Thật sự là, nhờ có tôi, cậu mới có thể duy trì Ngô D(ường, hiện tại lại nghi ngờ ân nhân cứu mạng sao?"

"Câm miệng!!" Địch Duy gào thét một tiếng, súng trên tay di chuyển nửa tấc.

Hành động thảnh thơi, Đông Ân Vũ bước đến kéo cánh tay Triệu Hàn qua, nàng từ đằng sau kéo một phát, nữ nhân lập tức té xuống đất

Địch Duy sững sờ, còn không kịp phản ứng, Đông Ân Vũ móc súng lục, nhắm vào vai Triệu Hàn, tiếng súng nổ ầm ầm!

" A!!!" tiếng kêu thê lương thảm thiết, ngày thường thận trọng, vì mãnh liệt cùng kịch liệt đau đớn để Triệu Hàn nằm trên đất, một tay bụm lấy vết thương bị bắn xuyên, mồ hôi lạnh to như hạt đậu trượt xuống thái dương. Ai cũng không ngờ sự tình lại có thể xảy ra. Đông Ân Vũ tựa như không sợ đạn, so với Địch Duy, nàng còn có thể cười, chuẩn xác nổ súng

" Đừng!!" Nguyên bản là kẻ đi hại, biến thành người cầu xin tha thứ

Đông Ân Vũ buông cánh tay, nhàn nhạt nói: " Tôi chỉ sợ nàng đánh lén, cho nên phải ra oai phủ đầu trước"

Nàng nhàn nhạt liếc mắt nhìn Triệu Hàn, mặt đối phương gục xuống không nhìn thấy rõ biểu lộ

Bất quá hôm nay nàng không có đeo kính

" Như thế thiệt phí hoài khổ tâm, không phải liền muốn giết nàng ngay lập tức hay sao? hiện tại làm ra vẻ mặt này là cho ai nhìn?" Đông Ân Vũ lắc đầu, vô luận là quả quyết hay là sát ý, nam nhân đều không hợp

" Tôi không muốn giết nàng..." Địch Duy bờ môi run rẩy, tay cầm súng cũng mềm mềm rủ xuống " Tôi chỉ muốn nàng giao ra khết đất cũng tài khoản ngân hàng, tôi không muốn giết nàng!" Có lẽ xét về tình cảm ngày xưa, Địch Duy không có nhẫn tâm như vậy, hắn muốn là có thể cao bay xa chạy, lại bị kẹt Triệu Hàn ở cửa này, không thể rời khỏi Bắc khu

" Thật sao?" Đông Ân Vũ vuốt vuốt súng ngắn, để Địch Duy thấy trong lòng run sợ " Nàng lừa gạt cậu lâu như vậy, cũng không sao à?"

Địch Duy đột nhiên sửng sốt, nìn Đông Ân Vũ, trong mắt chỉ còn mê muội.

" Nàng là nữ nhân không tim không phổi" Đông Ân Vũ lúc nói lời này, mắt có chút nhìn xuống

Địch Duy để Đông Ân Vũ ngăn cản, nhưng mà, Đông Ân Vũ lại vô cùng thanh tỉnh, chỉ thấy Triệu Hàn đưa lưng về phía nàng, một tay ôm bả vai bị nhuộm đỏ máu, tay kia chậm rãi, cẩn thận từng li từng tí chạm vào túi, nàng từ góc độ này không có cách nào nhìn thấy Triệu Hàn đang lấy cái gì, nhưng tuyệt đối không phải là vũ khí, ngay lúc Triệu Hàn chuẩn bị lấy đồ vật trong túi ném ra xa, Đông Ân Vũ cơ linh lập tức tiến đến đạp cổ tay đối phương

Rắc! một tiếng, nguyên bản đồ vật trong lòng bàn tay lăn ra

Đông Ân Vũ cúi người nhặt lên, là con dấu

" Nguy hiểm thật, vật trọng yếu như vậy nếu mất đi, sau này xử lý sẽ càng thêm phiền phức" Chỉ sợ là con dấu đảm bảo tiền bạc trọng yếu

Triệu Hàn bị đạp cổ tay, nàng xoay người muốn cướp con dấu, lại bị nàng đá một cái té ngã trên đất, Đông Ân Vũ kéo cánh tay Triệu Hàn bắt chéo sau lưng. Hiện tại muốn đối phó Triệu Hàn dễ như trở bàn tay, thậm chí đều có chút lười nhác không muốn tự mình động thủ, Đông Ân Vũ cất kỹ con dấu, nghiêng đầu nhìn Địch Duy đứng cách đó không xa

" Nếu không" Nàng mỉm cười nói: " Để cậu giáo huấn nàng được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro