Chương 0120: Đứng sai vị trí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Trên trần nhà" Ba chữ lại phải gánh vác bao nhiêu sỉ nhục

La Dạ đóng chặt hai mắt, nàng thỏa hiệp, Đông Ân Vũ mỉm cười rút dao nhỏ ra, lưỡi dao nhuốm máu lấp lóe quỷ dị

" Cám ơn hợp tác" Nếu như nàng đủ nghe lời, cũng không cần chịu hai dao kia, nhưng cũng bởi tính tình nàng cường ngạng, trận trò chơi này mới đáng xem. Đông Ân Vũ thuận tay cởi dây xít buộc chặt hai tay La Dạ, thân dây sắt nặng nề tựa như mãnh xà, sau khi được cởi bỏ ra, da thịt lưu lại ngấn to đáng sợ, bị treo một đêm, đoán chừng người thường đã gãy mất tay, may mà La Dạ rất cường hãn, mới có biện pháp gắng gượng trải qua

Đông Ân Vũ đem xích sắc ném sang bên cạnh, không ngờ La Dạ bên người nàng đoạt lấy con dao nhỏ, nàng không cảm giác được sát ý, trong một ý niệm, La Dạ lựa chọn hy sinh vì nhiệm vụ, Đông Ân Vũ sầm mặt lại, nàng phản ứng cực nhanh, lúc lưỡi dao chưa cứa qua yết hầu, nàng đã đem La Dạ áp chế trên đất, hai tay bắt chéo sau lưng lập tức tê liệt, thanh âm con dao bị ném đi " đinh " một tiếng

Tựa như áp chế tội phạm, Đông Ân Vũ không chút khách khí, nàng nhìn chằm chằm gương mặt bị rạch phá của La Dạ, hờ hững nói: " Chết ngay sẽ không có ý nghĩa, còn sống mới là sự trừng phạt lớn nhất đối với cô" Thân thể bị làm cho đau đớn,v ĩnh viễn kém xa thương tích trong lòng, muốn La Dạ phản bội đồng đội, chính là mục đích của Đông Ân Vũ, hung hăng, buộc nàng bỏ qua trung nghĩa

" Cô để đầu tôi đau thật lâu" Đông Ân Vũ cong người, tựa ở bên tai La Dạ nói nhỏ: " Rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể trả lễ tất cả ân huệ của cô ?" Lần lượt cứu rồi phản bội, đến cuối cùng Đông Ân Vũ không biết La Dạ nghĩ thế nào, đến cùng, nàng nghĩ đối tốt với mình, hay là nghĩ tiễn nàng ngàn dặm?

" Bởi vậy tôi đã hỏi ý tứ của tiền bối, đối với loại người như cô..." Nàng cảm giác La Dạ đang giãy dụa, lại không có bao nhiêu khí lực " Trung nghĩa là quý giá nhất đúng không?" Quân nhân, cứng nhắc lại có ý chí cứng cỏi hơn người thường có thể hiểu được, vì bảo vệ đồng đội, nàng tuyệt đối có thể hy sinh tính mạng, nhưng mà đối với Đông Ân Vũ thì sao ?

Đây là một thử nghiệm thú vị

" Cho nên, để cô vì tôi phản bội đồng đội vào sinh ra tử, là sự tình sống không bằng chết đúng không?" Nàng muốn từ chổ La Dạ mà tước đoạt, thân là quân nhân kiêu ngạo. Đông Ân Vũ nhận ra La Dạ đối với nàng là một sự gì đó chấp nhất lại cao ngạo, không thể nói là tình cảm gì, nhưng ánh mắt La Dạ luôn gấp gấp nhìn chằm chằm người, để nàng không khỏi nghi hoặc một chút...

Cái gì yêu hay không yêu, có thích hay không, đều là già mồm

Đến cùng, có thể vì nàng mà bán đứng đồng đội hay không ?

Điểm ấy có trọng lượng trong lòng, thành lưỡi dao phản kích, dễ dàng đánh nàng

" Buông tay!" La Dạ dùng khí lực còn sót lại, đối với Đông Ân Vũ gào thét

Nhưng nàng lại bóp lấy vết thương của đối phương, khiến La Dạ rút ngược khẩu khí " Buông tay, đương nhiên sẽ buông, đối với một quân nhân đã mất đi tinh thần, bị tôi lừa gạt sự tin tưởng, tôi không có gì để lưu luyến " Đông Ân Vũ cười khẽ vài tiếng, quả thật buông tay để La Dạ nằm rạp trên mặt đất, đồng thời nhặt lên con dao bấm cách đó không xa

" Nếu như cô muốn tìm cái chết" Đông Ân Vũ đem dao cất kỹ, cúi đầu nhìn La Dạ nhạt nói: " Chỉ cần nói với tôi một tiếng, xem xét giao tình ngày xưa, tôi sẽ để cô chết có chút thẳng thắn một chút" Bất quá, nàng biết La Dạ sẽ không lại làm việc này, vừa mới bị hiện thực đả kích để thần trí nàng mơ hồ, bây giờ tỉnh táo lại, nàng sẽ tìm đến cái chết nữa sao ?

Nếu như vì phản bội đồng đội mà đáng tội chết, trên đời sẽ không còn quân nhân ?

Đông Ân Vũ ung dung đẩy cửa sắt nặng nề, bên ngoài mấy vị cảnh sát đã chờ bắt La Dạ, nàng cũng không quay đầu nhìn lại, công việc của nàng đến đây là kết thúc. Chỉ thấy cảnh sát còng tay La Dạ, không thể nghi ngờ đây là một sự vũ nhục đối với quân nhân, nàng đi cà thọt ra khỏi phòng, Nguyên Phương Trọng ngồi trong xe có chút lo lắng bất an.

" Em gọi xe cứu thương"

Nam nhân đề nghị, lại bị Đông Ân Vũ ngăn lại

" Không cần thiết" Nàng lắc đầu, nhìn La Dạ bị áp giảo lên xe cảnh sát: " Nàng không thèm để ý chút thương tích đó đâu"

Nguyên Phương Trọng có chút nhăn mày, nhưng không dám trái lời Đông Ân Vũ.

" Đi thôi" Nàng khóa cửa xe lại, buông lỏng nhắm mắt cười nói: " Mọi người đi uống một chén"

oOo

Cơ hồ đối với tiệc mừng công này, Đông Ân Vũ để tất cả nhân viên cảnh sát tham gia kế hoạch lần này uống đến tận hứng, ngay cả Nguyên Phương Trọng bình thường biểu hiện đứng đắn, đều bị nhân viên cảnh sát cùng cấp rót bắt uống không ít, chỉ có Đông Ân Vũ ngồi trong góc tối, từ chối tất cả rượu mời. Tiệc rượu trong phòng tương đối náo nhiệt, cơ hồ bị cảnh sát bao hết, nhìn nhân viên cửa hàng bận rộn đưa lên bia cùng đồ nướng, Đông Ân Vũ mang một nụ cười buông lỏng trên mặt

Không còn ngập tràn nguy hiểm, là chân chính buông xuống, bình tâm tĩnh khí cười yếu ớt

Đêm nay không thích hợp uống say, nàng muốn thanh tỉnh trả qua những đêm như thế này

Tiệc rượu sau khi kết thúc, Đông Ân Vũ quan tâm gọi xe cho từng nhân viên cảnh sát uống say, về phần Nguyên Phương Trọng, nàng cần phải đưa hắn về nhà, bởi vì xe là của hắn, nàng dù sao cũng phải biết điều một chút. Đem nam nhân bỏ vào xe, Đông Ân Vũ sửa sang y phục, hướng lão ba quán rượu thanh toán rồi lên xe rời đi

Đêm khuya hai giờ, trên đường không xe cũng không người, đêm đen như mực trong không gian, chỉ có đèn xanh đèn đỏ tô điểm

Đông Ân Vũ dừng đèn đỏ, nàng không có mở radio, bởi vậy trong xe rất yên tĩnh, thậm chí có thể nghe tiếng nam nhân nặng nề lẩm bẩm

Trước khi đèn chuyển xanh, còn năm mươi tám giây...

Nàng mệt mỏi chống đầu, ánh mắt lơ đãng nhìn sang bên lề đường, chỉ thấy cửa lớn quán trọ rẻ tiền chậm rãi mở ra, đi ra một nữ tử. Mặc áo khoác âu phục dúm dó, sắc mặt trắng bệt, đi đường có chút lung la lung lay, lập tức Đông Ân Vũ trừng mắt nhìn, nàng nhận ra nữ nhân kia là Hoắc Ngải, nhưng lại không giống Hoắc Ngải.

Đối phương không nhìn thấy Đông Ân Vũ, chậm chạp đi dọc theo đường

Ting!

Tiếng kèn thúc giục để Đông Ân Vũ hoảng hồn, nàng lập tức không do dự, xoay tay lái đem xe chạy về phía lề đường

Lúc dần dần áp sát Hoắc Ngải, nữ nhân cũng dừng bước, đầu xe sát bên người Hoắc Ngải, Đông Ân Vũ quay cửa xe xuống

" Có muốn tôi cho cô quá giang một đoạn không?" Không có địch ý, cũng không châm chọc, đơn thuần hỏi thăm Hoắc Ngải.

Đông Ân Vũ không có bất kỳ ý đồ nào, nàng nên cho Hoắc Ngải gì cũng đã cho hết, hiện tại quan hệ giữa hai người tốt hơn kẻ xa lạ một chút, xem như người xa lạ có quen một chút ? Trên đường tối đen, trước sau không có đèn đường, Hoắc Ngải bị bóng đen bao phủ, thấy không rõ biểu lộ, đồng dạng, biểu lộ của Đông Ân Vũ đối phương cũng không nhìn thấu

Rắc!

Hoắc Ngải chần chừ mười giây, kéo cửa xe ra.

" Đi đâu?" Đông Ân Vũ vừa lùi xe vừa hỏi

Hoắc Ngải cởi áo khoác, chuyển tư thế thoải mái dễ chịu nhạt nói: " Không biết"

Nàng ăn ngay nói thật, cũng không chọc Đông Ân Vũ trào phúng

" Cô biết hôm nay là hạn chót không?" Nàng cho Hoắc Ngải thời gian năm ngày, biến khỏi Bắc khu, ngày hôm nay chính là ngày thứ năm

" Vậy đưa tôi đến biên giới đi" Đã muốn đi, nàng dứt khoát để Đông Ân Vũ chở nàng đi, dù sao Hoắc Ngải hiện tại đã không còn là Hoắc Đổng của công ty lớn. Chuyện xấu sau khi bị đăng trên các tờ báo lớn, Hải Tiều đóng cửa, mấy ngày nay truyền ra không ít tin tức, nghe nói Hải Tiều bị công ty trên dưới thu hồi nợ nần, mà chủ tịch đương nhiệm lại chịu tội, đem toàn bộ trách nhiệm tiếp tục chống đỡ

Đông Ân Vũ chạy đến biên giới, ở giao điểm Bắc khu cùng Tây Khu thả Hoắc Ngải xuống xe. Cách một con sông, khu vực này nổi danh thắng cảnh đẹp, nhất là vào ban đêm lấp lóe ánh đèn, tạo nên bầu không khí hấp dẫn tình nhân đến đây hẹn hò, nhưng hôm nay thời gian quá muộn, quanh hai người ngoại trừ xe cần vụ, chỉ còn Đông Ân Vũ cùng Hoắc Ngải đứng bên cầu

" Cô có tính toán gì chưa?" Đông Ân Vũ dựa vào cửa xe, hai tay đút túi, có vẻ hơi mỏi mệt

Nàng hôm nay không có khí diễm như ngày xưa

Hoắc Ngải cũng giống vậy, khuôn mặt tiều tụy của nàng không có bất kỳ nụ cười nào, tròng mắt đen nhánh nhìn thẳng tắp bên kia cầu, lại đi qua chính là tây khu. Thành thị nàng chưa quen, cũng không có nơi để nàng dung thân, nhưng mà nữ nhân bên cạnh nói thế nào cũng muốn đuổi nàng đi, không lưu tình mà hủy đi nàng

" Mấy ngày nay trả hết tiền, cũng coi như nhẹ thân, đi đâu cũng được" Gió nhẹ thổi, làm đung đưa tóc dài đen của Hoắc Ngải

Lời nàng nói phiêu tán theo gió, nhẹ nhàng nhàn nhạt, không có trọng lượng

" Cô thiếu bao nhiêu?" Đông Ân Vũ móc hộp thuốc lá ra, nhìn qua rồi lại bỏ vào trong túi. Hoắc Ngải không hút thuốc, nàng hiện tại cũng không có tâm tình hút, nàng biết Hải Tiều sau khi đóng cửa thiếu không ít tiền, ngoại trừ số tiền bị báo bóc trần, còn những khoảng tiền bí mật chỉ có Hoắc Ngải hiểu nhất, nàng thiếu tiền đen kia, số lượng chắc hẳn khổng lồ

Hoắc Ngải nhắm hai mắt, mở ra thấy cảnh sông không thay đổi " Một ngàn vạn"

Đông Ân Vũ nghe vậy, khẽ gật đầu, xác thực khả quan

" Bán hết tài sản, còn năm trăm vạn" Tiếng nói trầm thấp khàn khàn vẫn mê người như cũ, đáng tiếc ngữ khí pha tạp quá nhiều bất đắc dĩ

Còn thiếu năm trăm vạn

Đông Ân Vũ hai tay vòng ngực, nhạt nói: " Cho nên năm ngày này, cô một ngày trả một trăm vạn?"

Nàng tin tưởng Hoắc Ngải tuyệt đối có cách, chỉ là nàng hiếu kỳ, làm sao trả hết ?

Dưới ánh trăng, Hoắc Ngải đưa lưng về Đông Ân Vũ, thân ảnh của nàng đơn bạc, vai gầy yếu phải gánh vác sai lầm của công ty, lúc này còn phải cùng cừu nhân của nàng, đàm luận làm thế nào thu thập tàn cuộc? Cỡ nào mâu thuẫn? Đông Ân Vũ như thế đối với nàng, Hoắc Ngải tuyệt đối không tức giận, có lẽ nên nói, hận nàng thì như thế nào? Nếu như hận nàng có thể cứu Hải Tiều, Hoắc Ngải nguyện ý liều lĩnh đi căm hận nữ nhân sau lưng

" Tôi còn có giá trị này" Nàng có chút nghiêng người sang, khóe mắt liếc nhìn Đông Ân Vũ " Đối với bọn hắn mà nói, thân thể này có giá trị" Từ dưới cổ áo lộ ra một chút vết đỏ, không khó phỏng đoán cái gọi là " giá trị" ám chỉ cái gì, nếu như là chủ tịch tập đoàn Hải Tiều, quả thực có chút thẻ đánh bạc

Đứng càng cao, rơi càng sâu...

Hoắc Ngải đã không chết, nàng liền nhất định phải đi xuống....

" Hiện tại lại phải bắt đầu lần nữa" Đông Ân Vũ nheo mắt, đưa mắt nhìn Hoắc Ngải bước đi...

nàng đi rất chậm chạp, lại không dự định quay đầu, còn một bước nữa lên cầu, Hoắc Ngải ngừng lại

Lại đi qua, đã thật rời khỏi Bắc khu

Rõ ràng còn trong tầm mắt, rõ ràng chỉ là hình thức, lại làm cho nữ nhân dừng bước.

" Đông Ân Vũ" Đã lâu không có gọi cái tên này, khóe miệng Hoắc Ngải rốt cuộc nhết lên nụ cười đầy hoài niệm, đứng ở bên cạnh nàng, nhìn chằm chằm nữ nhân đứng không xa " Suy nghĩ kỹ một chút, cô không phải người tầm thường, đáng tiếc chúng ta đều đứng sai vị trí" Sai lầm bắt đầu, rất khó kết thúc chính xác, Hoắc Ngải không có oán trách

Chỉ có một chút...

Cảm khái..

Đông Ân Vũ nghe vậy, nhún vai, từ khóe miệng nhỏe lên nụ cười sâu sắc: " Nếu như không đứng sai vị trí, chúng ta liền sẽ không gặp nhau" Một dao hai lưỡi, có tốt có xấu, kỳ thật nàng vẫn rất cám ơn Hoắc Ngải, nếu như không có nàng, có lẽ hôm nay không có cách nào thuận lợi như vậy, có lẽ ở khảo nghiệm khó một chút, nhưng quay đầu ngẫm lại, cũng không tính là gì

Bởi vì bên thắng vẫn là nàng. Đông Ân Vũ

" Nam nhân ngồi ghế sau, có quan hệ với cô sao?" Hoắc Ngải không coi là thật, nàng nhàn nhạt cười một tiếng, trêu chọc Đông Ân Vũ.

Nàng hai tay vòng ngực, ngẩng cằm hờ hững nói: " Chuyện không liên quan đến cô"

Nàng đưa mắt nhìn Hoắc Ngải rời đi, cho đến khi thân ảnh nàng biến mất bên kia cầu, Đông Ân Vũ mới mở cửa lên xe

Câu trêu chọc kia để Đông Ân Vũ mỉm cười, nàng liếc mắt ở kính chiếu hậu, chỉ thấy Nguyên Phương Trọng ngủ như lợn chết

" Đồ đần "

Lời này. không biết là nói với ai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro