Chương 0124: Nói dễ vậy sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ầm!

Đạn xuyên qua cửa sổ thẳng tắp cắm vào tay phải Địch Duy, cái bật lửa nháy mắt rơi xuống, lửa bùng lên

Đông Ân Vũ không có chớp mắt, nàng trơ mặt nhìn Địch Duy chật vật ôm lấy cánh tay, khuôn mặt tái nhợt tiều tụy cùng bối rối, nam nhân liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ cùng oán hận. Vẻn vẹn nửa giây, Địch Duy quay người xô cửa rời đi, Đông Ân Vũ còn chưa kịp lấy lại tinh thần, cửa bị đóng chặt đã bị đội cứu nạn phá tan, người dẫn đầu là cục trưởng cảnh sát Bắc khu Trần Chính

" Cục trưởng!" Đội cứu nạn đến có năm người, trong đó một tên cần súng, hiển nhiên là người lúc nãy nổ súng

" Tất cả đều đuổi theo!" Trần Chính quay đầu lên tiếng ra lệnh

" Yes sir!" Tiểu đội lĩnh mệnh, lưu loát từ cửa sau đuổi theo

Đông Ân Vũ nằm nghiêng, nhìn nhân viên cảnh sát dùng bộ đàm liên lạc với đội cứu nạn, một mặt cầm súng lao ra, nàng ngốc lăng không có giãy dụa, lúc Trần Chính đi đến bên người Đông Ân Vũ, nàng thậm chí không phát giác. Nam nhân cúi người cởi bỏ dây trói cho Đông Ân Vũ, mũi xăng gai mũi khiến Trần Chính nhíu mày, hắn cởi bỏ dây thừng xong lấy ra một cái khăn mặt lau cho nàng, vết bẩn cùng vết máu, lau xong thì khăn đen một cục, Trần Chính không nói chuyện, an tĩnh tìm khăn giấy tiếp tục lau mặt cho nàng

" Trần thúc " Ngồi liệt trên mặt đất, tóc còn chảy xăng, Đông Ân Vũ giương mắt nhìn về phía Trần Chính, há miệng tự lẩm bẩm " Con là cảnh sát phải không?" Ánh mắt trống rỗng, bộ dáng nghi ngờ, nàng không phải là đang nói đùa, nàng chân thành hỏi ông

Nam nhân khuôn mặt đầy dấu vết thời gian nhìn tương đối nghiêm trang, hắn ngừng tay, trầm thấp trả lời

" Con là cảnh sát " Không cần hoài nghi

" Thế..." Đông Ân Vũ bỗng nhiên nắm cổ tay Trần Chính, giữa ngón tay không có chút khí lực " Con làm như vậy, sai rồi sao?"

Nàng đã từng hỏi cùng một câu hỏi...

Khi đó Trần Chính chính diện trả lời câu hỏi của nàng, mà lần này vẫn như cũ không đổi " Con không sai "

Nàng không sai

Nàng làm những chuyện này đều không sai

Nhưng Đông Ân Vũ lại nhíu mày, sắc mặt có chút vặn vẹo

" Chú gạt con..." Run rẩy, bất an, Đông Ân Vũ khẽ lắc đầu

Mười người, có mười người đều nói nàng sai

Chỉ có Trần Chính nói nàng không sai

Như thế là không đúng

Trần Chính thấy thế, hít một hơi sâu, hắn bưng lấy mặt Đông Ân Vũ, tinh tế nhìn nữ nhân trước mặt

nàng không thay đổi, dù cho bề ngoài là nữ nhân trưởng thành, Đông Ân Vũ thực chất bên trong vẫn sẽ là hài tử nửa đêm gọi điện thoại chho ông ngụy trang kiên cường, nữ hài co quắp ở bậc thang ký túc xá, bị giám sát phát hiện đưa về phòng, lén lút gọi điện cho ông sính cường mình không hề tịch mịch

" Con không hiểu..." Nàng khóe miệng run rẩy, ánh mắt lơ mờ " Con không hiểu a... cha, mẹ con cũng là cảnh sát ? Họ vì chấp pháp không phải cũng mất mạng sao? con thì sống sót ? hay là con nên đáng chết lúc làm nội ứng ? Vạch trần sự thật không được phép sao ? Con như thế, là không phải người à?"

Quá hỗn loạn, quá phức tạp....

Đông Ân Vũ trừng hai mắt, bờ môi không ngăn được run rẩy.

Đáp án, nàng hiện tại cần một đáp án từ ông

Trần Chính rủ mắt, vỗ vỗ gương mặt Đông Ân Vũ.

" Con không cần phải cảm thấy tự trách" Ông an ủi nàng, lời nói ra rất chậm chạp " Thế giới này vốn không có gì là đúng hay sai, con đã hoàn thành những việc mà một cảnh sát nên làm, như thế là tốt rồi, không cần thiết phải truy cứu tiếp" Ngón cái lau lấy nước mắt nàng lặng lẽ rơi xuống, nóng hổi lại chân thực

Là người, đều có sướng vui buồn giận

Có thể khóc, có thể cười, mới là sống chân chân chính chính.

Mà không phải là mỉm cười chết lặng, tiếp nhận tất cả chuyện tổn thương về mình

" Con biết không ? Người ta sống không thể lúc nào cũng đen, hoặc trắng, chỉ có cân bằng chính giữa mới có thể tiếp tục" Trần Chính nhìn chằm chằm Đông Ân Vũ, khẩu khí rất hòa hoãn " Nếu như con nhìn không thấu, vậy thì nhắm mắt lại, nếu như con sợ mình không thể bảo vệ chính nghĩa, vậy thì từ bỏ thân phận này, con có thể làm một Đông Ân Vũ chân chính, chỉ là con có nguyện ý hay không ?"

Có lẽ do hoàn cảnh mà nàng trở thành cảnh sát

Nhưng mà, tấm mặt nạ này mang lâu như vậy, nàng nguyện ý cởi xuống sao ?

Hoặc là nói...

Nàng có biện pháp cởi xuống không ?

Từ nỏ, nói thì dễ nghe ?

Đông Ân Vũ hít cái mũi một cái, chỉ cảm thấy hốc mắt nóng rực, đáy lòng có loại cảm giác bành trướng, cơ hồ muốn nổ tung lồng ngực nàng

Cùng nhau đi đến, nàng phải xây dựng tường cao bao nhiêu mới có thể ngăn cản cảm giác yếu ớt này? Nhìn xem chuyện sinh tử vô cùng nhạt nhẽo, nói xông tới liền liều mạng xông lên rồi đạt được bao nhiêu thắng lợi ? Cơ hồ đồng quy vu tận tiêu sái, để nàng phá bao nhiêu nhiệm vụ ? Loại tinh thần liều lĩnh xông vào chổ chết, chỉ vì đạt được mục tiêu, nghiễm nhiên trở thành một loại chuyên nhất

Nhưng sợ hãi vẫn y nguyên tồn tại

Chỉ là ở " sứ mệnh " trước mặt, " sợ hãi " nhất định trở nên nhỏ bé, nhỏ đến mức khó cảm nhận được

Nếu như muốn mạng sống, phải từ bỏ tất cả những gì gọi là mềm yếu...

Nhưng dạng này có thể kiên cường được sao ? Sẽ không có cảm giác đau đớn hay sao ?

Đông Ân Vũ cắn răng nghẹn ngào, biến thành run rẩy thút thít, nước mắt rơi xuống tựa như một màn châu, từng giọt óng ánh long lanh, nàng định hé miệng kiềm chế bi thương, lại không bộc phát được cảm xúc, làm cho nàng nuốt nước mắt vào trong, tư vị mặn mặn để nàng há miệng thở, không cách nào khắc chế gào khóc.

".... Bởi vì con nhất định phải làm như vậy.... con phải làm điều nên làm... " Liều mạng nắm chặt áo Trần Chính, tựa như ở trên biển bắt được thanh gỗ trôi dạt, có ảo giác hai chân không ngừng chìm xuống dưới, để Đông Ân Vũ bắt đầu kêu khóc " .... Thật xin lỗi... Thật xin lỗi... Ô.... Thật xin lỗi...." Gian phòng trống rỗng, chỉ còn nàng đang xin lỗi.

Là áy náy, kéo Đông Ân Vũ chìm xuống, dự định để nàng chết chìm trong lương tâm

Bất quá Trần Chính cứu nàng.

Nam nhân giang hai cánh tay ôm lấy nàng. Bàn tay vỗ đầu Đông Ân Vũ, vỗ nhè nhẹ, tựa như đang dỗ hài tử... an ủi...

Ông biết Đông Ân Vũ lúc làm nội ứng trải qua chuyện gì, nhận biết người nào, lâm vào tình huống thế nào, được ai cứu...

Một lần lại một lần, xen kẽ bao nhiêu sự lừa dối cùng chân thực ?

Nhưng thân là người chấp pháp, bắt giữ tội phạm là chuyện thiên kinh địa nghĩa, đạo lý đơn giản như vậy, tiểu hài tử ba tuổi đều biết, nhưng mà thân phận liên quan đến phương diện tình cảm, thì nên làm gì cho phải ? Bởi vì từng thân mật, cho nên bỏ mặc tình thế tiến triển ? Bởi vì muốn giữ thể diện, cho nên mở mắt nói lời bịa đặt ? Có lý tính cũng có cảm tính ở giữa, vĩnh viễn chỉ có thể đi một con đường.

Trần Chính vỗ vai Đông Ân Vũ, không cách nào mở miệng trấn an.

Trong mắt hắn, không có vô cùng tốt, hay vô cùng xấu. Hồng Phàm có lẽ thân là cảnh sát, thay Ngô Đường mở đường, liên lụy biết bao nhiêu người không biết được, nếu không phải chuyện nghiêm trọng khiến cấp trên chú ý, Trần Chỉnh cũng chưa chắc sẽ vạch trần vết sẹo của lão hữu, nghị viên bề ngoài ngăn nắp tốt đẹp, bí mật làm nhiều chuyện dơ vẩn như vậy, coi như bị giết, cũng là chết chưa hết tội, cho nên hắn làm sao trách Đông Ân Vũ ? Nói nàng đúng hay sai, không có ý nghĩa, nàng hoàn thành công việc của mình, lại bị giam cầm vào một tầng giam khác.

Tội gì khổ như thế ?

Đông Ân Vũ cắn răng, khóc đến không thể tự kiềm chế, khi tất cả cảm xúc bộc phát, nàng chỉ có thể tiếp nhận

Tựa như muốn đào trái tim mình ra xem đen trắng, mới có thể dừng lại chuyện chán ghét bản thân mình, để nàng gào khóc đến khản cổ

Trần Chính nhíu mày, chăm chú ôm chặt nàng đang không ngừng run rẩy, khuôn mặt tang thương, nồng đậm khó buông bỏ

" Đừng khóc, Ân Vũ, đừng khóc " Nam nhân nhắm hai mắt chua xót, thấp giọng thì thầm

"... Trần Thúc... Ô... con vô tâm... sau này... sống thế nào...." Đông Ân Vũ vùi trong ngực Trần Chính, hay tay chăm chút nắm lấy cánh tay ông "... Con nên làm gì đây... Ô... làm sao bây giờ... làm sao bây giờ..." Nếu như làm một cảnh sát, nhất định phải công chính vô tư, Đông Ân Vũ làm được, diệt trừ tất cả mối hiểm họa, còn cho Bắc khu tất cả yên bình.

Nhưng mà, nàng lại vì mình băng lãnh mà trở nên luống cuống...

Mờ mịt chiếm cứ trong lòng, Đông Ân Vũ chỉ có thể cúi thấp đầu, bởi vì nàng đã không nhìn ra bất cứ con đường nào, chỉ có nhìn thấy bản thân, mới có thể tìm về trọng tâm. Nàng làm nhiều như vậy, có ai cảm tạ qua nàng ? vẻn vẹn bốn chữ " Nhiệm vụ hoàn thành". nàng gánh vác bao nhiêu sai lầm lớn? Coi như không cần người khác chịu trách nhiệm, nàng cũng không cách nào thoải hiệp với lương tâm

Không thể nghi ngờ là tự tra tấn, hủy hoại bản thân, ngày đến đêm giày vò không thôi....

" Không có việc gì, không có việc gì" Trần Chính chậm rãi mở mắt, thấp giọng nói: " Con sẽ không có chuyện gì, Ân Vũ, cho nên đừng khóc, cũng không còn là bé con, khóc nhiều sẽ trở nên xấu xí biết không? con nhìn xem, đây không phải sống thật tốt sao? Có thể nói, có thể khóc, thở, không phải đang sống thật khỏe sao ?"

Nam nhân cúi đầu, đem Đông Ân Vũ kéo dài khoảng cách, dùng tay áo lau nước mắt cùng nước mũi trên mặt Đông Ân Vũ " Nhìn bộ dáng này của con để người ta chê cười, lại khóc quá trời, coi chừng mai mắt con khẳng định sẽ sưng đỏ" Trần Chính vừa nói vừa lau nước mắt không ngừng rơi, cùng với bụi đất, mặt nàng vừa bẩn vừa lem, chật vật không chịu nổi

Đông Ân Vũ cúi thấp đầu, mặc cho Trần Chính lau mặt cho nàng, nàng mệt mỏi đến mức không quan tâm ánh mắt của người ngoài, hiện tại nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi đè nặng trên thân, ngay cả động tác mở mắt cũng phí sức, cho nên nàng chỉ có thể thở chậm, để thân thể phát nhiệt không ngừng run rẩy, nàng chỉ muốn nhắm hai mắt, chờ thời gian trôi qua, chờ xem nỗi đau đớn này dịu lại, chờ quên cái gọi là lương tâm...

" Đi thôi " Trần Chính thấy Đông Ân Vũ rốt cuộc tỉnh táo lại, biểu lộ lo lắng buông lỏng rất nhiều " Về nhà thôi "

Ông đỡ Đông Ân Vũ dậy, nàng lại bởi vì tai nạn xe dẫn đến mắc cá chân bị thương, lúc đi đường lung la lung lay, Trần Chín đỡ Đông Ân Vũ đi mấy bước, dứt khoát trực tiếp cõng nàng trên lưng

Ghé vào lưng Trần Chính, Đông Ân Vũ không còn bộ dáng " thục nữ " bình thường, ở trên lưng Trần Chính, nàng chính là một đứa bé con như ngày xưa

Khẽ nhắm hai mắt, cảm thụ trước ngực ấm áp, hiện tại nàng mới phát giác, lưng Trần Chính rộng như vậy, khẽ nâng lên, so với nàng nghĩ còn to hơn, tóc trắng mênh mang, là linh hồn cỡ nào cứng cỏi. Đó chính là Trần Thúc đã nuôi nàng lớn lên, chưa từng từ bỏ nàng, mặc dù không cùng huyết thống, nhưng dù sao lúc nàng té ngã, luôn nguyện ý đưa tay dắt nàng đi về phía trước

Tựa như hiện tại

Lúc nàng sắp bị chôn vùi trong đầm lầy, lại kéo nàng lên

Ngực căng đau đã biến mất, mở miệng nói xin lỗi, cảm xúc kiềm chế thật lâu trong nháy mắt tan rã, nước mắt tràn mi, trôi theo cùng bất an, loại khóc lớn không chút nào xinh đẹp, tựa như hài tử bất lực lạc đường, lại làm cho Đông Ân Vũ cảm thấy giải thoát... Bỏ qua bất cứ cái gì che giấu , mặt nạ, âm mưu, vì nhận rõ bản thân mà thư giãn.

Một câu, về nhà thôi

Để Đông Ân Vũ cảm thấy vô cùng an tâm

"... Trần Thúc..." Tiếng nói gần như sắp ngủ, truyền vào tai ông

Dưới ánh trăng, Trần Chính cõng Đông Ân Vũ sau lưng đi xuống núi, cái bóng kéo dài, ấm áp trùng điệp

Nàng đặt cằm trên vai Trần Chính, nhẹ nhàng nhắm mặt lại, để gió lạnh thổi đi nước mắt trên gương mặt

Trần Chính thở dài một hơi, nghiêng đầu lại không thể nhìn thấy Đông Ân Vũ.

Ông chỉ cảm thấy cổ hơi siết chặt

" Cám ơn " Một câu cám ơn dường như thì thầm, theo gió thổi vào trong tai ông.

Nhìn không thấy, lại có thể nghe ra nụ cười nhàn nhạt

Trần Chính trừng mắt nhìn, một lần nữa cõng chắc Đông Ân Vũ, nhàn nhạt trả lời " Ừ "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro