Chương 0125: Buổi chiều ngày hè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hãng hàng không hoàng gia, cabin xa hoa vì là một hãng hàng không số một, cứ xem giá vé đắt đỏ, vẫn như cũ bị các hành khách tranh mua không còn, nhất là những nhân sĩ nổi tiếng cùng ông trùm kinh doanh ưu ái, máy bay được thuê để đi lại cũng là chuyện thường xảy ra. Bên trong khoang phổ thông, chổ ngồi so với những khoang hạng nhất không thua kém bao nhiêu nhưng dù cho chuyến bay dài cũng tuyệt đối không khiến người ta mệt mỏi hay nhàm chán, trò chơi trên máy bay không thiếu, vì để tránh cho các hài đồng ầm ĩ, mà máy bay luôn cung cấp các loại trò chơi điện tử mới nhất

Nhưng mà, trong đám hài tử vây quanh trước màn hình, nhiệt liệt thảo luận đối chiến trò chơi, lại có một đứa bé ngồi im tại chổ

Nàng bị tiếp viên hàng không trên máy bay gọi biệt danh là tiểu tiểu thư

Khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ, đôi mắt đen như mực, lúc chớp mắt tựa như búp bê làm bằng gốm sứ, tóc dài buộc thành hai chùm đuôi, mặc váy liền màu hồng, trên chân mang một đôi giày da thêu nơ hình con bướm, toàn thân tràn ngập khí tức ngày tết, ngoài việc tuổi còn quá nhỏ, lại biết thế nào là lễ phép, từ lúc bắt đầu đăng ký đến tận bây giờ đều phi thường nhu thuận dịu dàng ngoan ngoãn, ngồi tại chổ không khóc không náo, từ đầu đến cuối chơi đồ chơi mang theo mình

Trò ghép hình ba mươi sáu miếng mèo hello kitty được tặng vào lễ giáng sinh

" A!" Nữ hài kinh hô, trên tay mảnh ghép hình lăn xuống một mảnh

Nàng quơ chân, cúi đầu tìm mảnh ghép bị rơi xuống, ánh mắt từ bên chân dọc theo thảm hướng về phía trước, chỉ thấy đôi giày cao gót màu đen đập vào trong mắt, nữ hài khẽ ngẩng đầu, là một nữ tiếp viên hàng không trang điểm thanh nhã, nàng cười đến ôn nhu, ưu nhã cúi người nhặt lên mảnh ghép hình cho nữ hài

" Này, cầm đi" Nữ nhân cùng nữ hài nhìn nhau, đưa tay xòe ra tấm ghép hình, vì không muốn kinh động tiểu hài tử, nàng thậm chí nói thật nhỏ, bất quá nữ hài thẳng tắp nhìn chằm chằm nữ nhân, tựa hồ đề phòng gì đó, chậm chạo không chịu đưa tay nhận lấy, giằng co khó hiểu để nụ cười của nữ tiếp viên hàng không càng thêm xấu hổ

" Tiểu Thủy Mẫu, tỷ tỷ giúp con nhặt miếng ghép hình, con nên nói gì với người ta đi chứ ?" Lúc này giọng nữ tử trưởng thành từ sau lưng nữ hài truyền đến, tiếp viên hàng không ngẩng mặt, lúc này mới chú ý đến nữ nhân bên cạnh nữ hài. Người mặc áo mắc tiền, tóc dài gợn sóng vén bên vai trái, nhìn như tùy ý lại không chút nào lôi thôi, ngược lại khí chất trần ngập vũ mị lẫn gợi cảm, nàng cởi kính râm tròng to xuống, đôi mắt đen như mực lộ ra ý cười nhàn nhạt, khóe miệng nhết lên vừa đủ, lúc nàng nói chuyện lơ đãng đưa tay vuốt đầu nữ hài, dường như nhắc nhở cô bé phải có lễ phép

" Cám ơn tỷ tỷ " nữ hài bị gọi là Tiểu Thủy Mẫu nghe vậy, nhận lấy miếng ghép hình nhỏe nụ cười thuần chân

Tiếp viên hàng không sửng sờ, lập tức gương mặt đỏ bừng, vội nói không có gì, rồi đưa chân rời khỏi khu chổ ngồi

Nữ nhân thành thục thấy thế, như có như không nhún vai, Tiểu Thủy Mẫu khiến nam nhân lẫn nữ nhân đều yêu thương, thân là người giám hộ của nữ hài, Đông Ân Vũ đã sớm quen thuộc. Nàng chuyển tư thế dễ chịu, cúi đầu tiếp tục xem tạp chí thời trang, vừa lật trang, lại bị nữ hài bên cạnh kéo xuống, khiến cho nữ phân chú ý đến đối phương

" Mummy, tới chưa ?" Nữ hài bò lên ghế nệm, thân thể leo qua tay vịn, nửa người ghé lên cánh tay Đông Ân Vũ.

Nữ hài trừng mắt nhìn, nhẫn nại không sai biệt lắm đến cực hạn

Đông Ân Vũ ôm nữ hài để nàng ngồi trên đùi, nghiêng đầu, ngoài cửa sổ đã có thể nhìn thấy ánh hào quang đặc hữu của thành phố. Sau hai năm trở về Bắc Khu lần nữa, Đông Ân Vũ tâm tình có chút kích động cũng có chút phức tạp, mặc dù thường nói thời gian là liều thuốc trị liệu nỗi đau hữu hiệu nhất, nhưng Đông Ân Vũ thà rằng nói thời gian là thợ may vá, đem ký ức cùng quá khứ xấu xí may lại với hiện tại, không thể bỏ, nhưng cũng không còn quá để ý, tóm lại nó ngay ở đó, không có biến mất

Lúc tiến vào biên giới, cơ trương phát thông báo để Đông Ân Vũ càng có cảm giác về nhà, chỉ thấy Tiểu Thủy Mẫu đạp chân, hạ xuống trọng tâm để nàng phi thường tò mò, che lấy bụng cười ha ha. Sau khi hạ cánh, nàng ôm Tiểu Thủy Mẫu nhập cảnh, hành trình lần này của hai người đều không mang theo quá nhiều hành lý, Đông Ân Vũ chỉ kéo một cái vali, nắm tay Tiểu Thủy Mẫu đi vào đại sảnh sân bay, vừa bước ra cửa lớn, Tiểu Thủy Mẫu lập tức vui vẻ vẫy tay hết sức

" Gia gia! nãi nãi! ở đây! Nơi này!" nữ hài tiếng nói ngọt như mật đường khiến lữ khách xung quanh chú ý

Chỉ thấy Tiểu Thủy Mẫu thoát khỏi tay nắm của Đông Ân Vũ, cực nhanh chui vào ngực người khác ôm ấp, đối phương là lão thái thái tóc trắng xóa, mặc dù trên mặt đầy vết tích năm tháng, nhưng thực chất vẫn là một mỹ nhân, mỉm cười cùng giơ tay nhấc chân đều phát ra khí chất uyển chuyển, mà người đứng bên cạnh bà, là một lão tiên sinh mặc áo khoác

" Trần thúc, Trần tẩu" Đông Ân Vũ kéo vali, mỉm cười đến gần hai người chào hỏi

" Đường đi vất vả rồi, Ân Vũ" Trần tẩu gật đầu cười nói: " Tiểu Thủy Mẫu cũng vất vả, ở trên máy bay lâu như vậy nhất định mệt mỏi rồi phải không?" Nàng sờ đầu Tiểu Thủy Mẫu, sau đó hôn nhẹ lên khuôn mặt phấn nộn của nàng, chọc cho nữ hài cười ha ha, hai người nhìn tình cảm như ba cháu

Trần thúc mặt nghiêm túc, lúc này cũng hòa hoãn không ít, hắn tiếp nhận hành lý của Đông Ân Vũ nói: " Về nhà rồi nói sau "

Mấy người lên xe, Tiểu Thủy Mẫu vẫn như cũ sức sống dồi dào, nàng chui vào ghế trước ngồi trên đùi nãi nãi, nàng ghé vào cửa sổ nhìn cảnh tượng đường phố, bởi vì kẹt xe, Tiểu Thủy Mẫu nhìn một hồi liền chán, nàng trên xe lăn qua lăn lại, nhảy ở ghế sau mấy lần, cuối cùng ngồi quỳ chân ở một bên cửa xe, nắm lấy khóa cửa xe chơi đùa

Lỗ...

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống

Lỗ...

Cửa sổ xe từ từ đi lên

Lỗ...

Cửa sổ xe chậm rãi...

" Cái đó không thể chơi" Không biết bao nhiêu lần về sau, Đông Ân Vũ rốt cuộc ngăn lại

Nàng đưa tay ôm nữ hài, để nàng nằm trong ngực của mình " Con phải ngoan ngoãn nghe lời, rất nhanh sẽ đến nơi " Đông Ân Vũ nhẹ nhàng nói, vừa nói vừa vuốt ve mềm mại của nữ hài, Tiểu Thủy Mẫu tựa trong ngực nàng, ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc trên người nàng, không được một lát liền mệt rã rời, nàng hai tay nắm thật chặt áo Đông Ân Vũ, mí mắt không tự giác trĩu xuống.

Từ kính chiếu hậu nhìn lại, phát hiện Tiểu Thủy Mẫu đã ngủ trong ngực Đông Ân Vũ, Trần Tẩu nhịn không được cười nói: " Ân Vũ thật sự càng ngày càng ra dáng người mẹ rồi" Bộ dáng dịu dàng làm mẹ kia, cùng Đông Ân Vũ trong trí nhớ hai người quả thực cứ như hai người, mấy năm qua mặc dù không ít lần thăm hỏi, nhưng cách nhau một đoạn thời gian, luôn cảm thấy Đông Ân Vũ hiện tại chân chân chính chính là một người mẹ

Đông Ân Vũ nghe vậy, nhắm mắt cười nói: " Đây đều là nhờ phúc của Tiểu Thủy Mẫu"

Nhớ lại hai năm trước, nàng căn bản không nghĩ đến sẽ được hạnh phúc ghé qua. Mỗi ngày sống trong dày vò cùng tội ác, để nàng bắt đầu hoài nghi giá trị sinh mạng, ngay lúc Đông Ân Vũ chuẩn bị nhận nhiệm vụ Trần Chính giao cho, trùng hợp nàng bị tai nạn xe cộ, lúc cùng nhân viên cảnh sát làm bên phòng phục vụ xã hội gặp mặt để làm thủ tục bồi thường bảo hiểm, nàng được giao phó đến bệnh viện lấy giấy chữa trị, khi nàng nhìn nữ hài nằm trong phòng cách ly, bị bao bọc với ống truyền, Đông Ân Vũ trọn vẹn đứng bên ngoài cửa kính cả buổi chiều

Muốn giãy giụa sống sót đến như thế

Dù cho bị thiết bị chữ bệnh xuyên qua thân thể, cũng muốn sống sót

Không hiểu xúc động để Đông Ân Vũ bắt đầu tìm hiểu nguyên nhân nữ hài bị tai nạn, lúc này mới phát hiện...

" Còn nhớ chuyện người thừa kế Fanal không?" Khi đó nữ cảnh sát đứng cùng Đông Ân Vũ ở cửa kính nhìn nữ hài nói " Vụ tai nạn đó đụng liên hòa năm chiếc xe, nàng là người bị hại liên lụy ở chiếc thứ ba, lúc tai nạn xe xảy ra, phụ mẫu hài tử đều bị kẹt ở phía trước, lập tức mất mạng tại chổ, mà nàng bị văng ra khỏi kính xe, nên may mắn sống tiếp

Nguyên nhân trận tai nạn đó, chính là hiệu ứng mắt xích do Đông Ân Vũ vạch trần chân tướng

" Thật là một kỳ tích, mới một tuổi lại bị trọng thương nhưng có thể sống sót, ý chí đứa nhỏ này kiên cường đúng không?" Nữ cảnh sát hai tay vòng ngực, bỗng nhiên hơi xúc động " Bất quá cũng không thể gọi là may mắn, phụ mẫu đứa nhỏ này là bỏ trốn rời nhà, hai gia tộc nội ngoại đều không thừa nhận nàng, cho nên dù cho sống sót, cũng phải giao cho cục xã hội quản lý, say này chỉ có thể lớn lên trong cô nhi viện, nếu không liền phải lang thang ở gia đình ký túc nhận nuôi"

Nàng muốn sống sót

Lại không có gia đình hoàn chỉnh

Như vậy, sống sót có vui vẻ không ?

nàng nguyện ý chấp nhận sự lạnh lùng của xã hội sao ?

Đông Ân Vũ nhớ kỹ, nàng chảy nước mắt nóng hổi, dường như có thể đốt cháy trái tim cực nóng bị thương tâm

Sau đó nàng kiên quyết từ chối nhiệm vụ Trần Chính đưa cho, đồng thời xin cho phép về hưu, lúc thương thế nữ hài ổn định, Đông Ân Vũ liền liên lạc cục xã hội đề xuất nguyện vọng muốn nhận nuôi nữ hài, mặc dù thân phận nàng đặc thù, nhưng trải qua nhiều tầng xét duyệt cùng vận dụng các mối quan hệ, cuối cùng thuận lợi nhận nuôi nàng. Tên họ thật bị thay đổi, nữ hài tử đổi tên thành Đông Ương, thường gọi là Tiểu Thủy Mẫu, nghe nói lúc nàng bị tai nạn xe, nữ hài mặc áo ấm có hình con sứa, Đông Ân Vũ dùng cái này để đặt biệt danh cho nàng để kỷ niệm cha mẹ ruột của nàng

Thỉnh cầu về hưu được phê chuẩn, Đông Ân Vũ mang theo Tiểu Thủy Mẫu rời khỏi Bắc khu, đến một hòn đảo nhỏ ở bên ngoài Bắc Khu chờ một thời gian ngắn, sau này trằn trọc không ít đành ở lại thành thị, hai người sống nương tựa vào nhau, hoặc lang thang hoặc đi du lịch khắp nơi, cho đến lễ noen năm nay, Đông Ân Vũ mới trở lại Bắc khu

" Đến rồi, là chổ này" Trần Chính dừng xe ở trước cửa sắt tinh xảo, quay đầu nói với Đông Ân Vũ.

Nàng sau khi xuống xe, đập vào mắt chính là toàn biệt thự kiểu dáng đơn giản trang nhã Châu Âu, diện tích nhìn không lớn, lại có vườn hoa nhỏ, điều mà các căn nhà ở thành thị khó có được. Trần Tẩu ôm Tiểu Thủy Mẫu vào nhà trước để quen thuộc hoàn cảnh, Trần Thúc cùng Đông Ân Vũ nhìn phòng khách cùng nhà bếp, bên trong so với bên ngoài rộng rãi hơn rất nhiều, hai mẹ con ở có chút quạng quẽ.

" Đồ dùng trong nhà đều được bài trí tốt, nếu như muốn thay đổi gì cứ gọi điện cho chú, đến lúc đó sẽ tới phụ con" Trần Chính chỉ tủ bếp nói, đồ dùng cỡ lớn thế này trong nha đối với phụ nữ mà nói có chút khó khăn " Thùng giấy cùng hành lý chưa có gỡ ra, con rảnh thì dọn dẹp lại, điện thoại cùng mạng đều đã hoàn thành thiết lập, còn muốn hỗ trợ gì không?"

" Không có, những chuyện còn lại đủ để con làm được rồi, không cần lo lắng" Nàng lắc đầu, đầu ngón tay vuốt ve mặt bàn ăn bằng gỗ, cười nói: " Con rất thích kiểu trang trí này, cảm giác thật ấm áo, tựa như giống một căn nhà thực sự " Trang hoàng bằng màu vàng điều, giấy dán tường đơn giản hào phóng, chất gỗ đồ dùng trong nhà, cùng đồ vật trang trí cùng thực dụng, đều biểu hiện sự " tri kỷ " của chủ nhân

" Là Trần tẩu của con chọn, nàng nói con nhất định sẽ thích" Trần Chính cười khẽ vài tiếng

" Rất thích " Đông Ân Vũ cười, gật đầu nói " Thật rất thích "

Nhìn Đông Ân Vũ đứng bên cửa sổ, nắng ấm phủ lên người kia sau khi xóa đi khí chất, dường như sau cơn mưa to gió lớn lại lắng đọng ôn nhu, để Trần Chính nhớ lại nàng hai năm trước cơ hồ sụp đổ, hoàn toàn khác biệt, để ông hơi xúc động. Nhưng không nghĩ nhắc lại vết thương cũ với Đông Ân Vũ, Trần Chính ho khan vài tiếng, hạ giọng nói: " Chổ này rất an toàn, là phạm vi quản hạt của tổng cục"

Dăm ba câu, đủ để Đông Ân Vũ minh bạch ý tứ của Trần Chính

Nàng rủ mắt, hai tay vòng ngực ngắm nhìn cảnh sắt tươi đẹp bên ngoài " Đã hai năm rồi, chú vẫn không yên tâm ?"

" Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, huống chi hiện tại con cũng không chỉ có một mình" Trần Chính mấy câu xem như nhắc nhở Đông Ân Vũ, nhưng ông không muốn nói quá thẳng thắn " Sau này có tính toán gì không ?" Ông biết Đông Ân Vũ một ngày nào đó sẽ về Bắc Khu, nhưng không nghĩ nhanh như vậy, thời gian hai năm, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn

Đông Ân Vũ nghe vậy, nhún vai nói: " Chữa bệnh ở vùng quê không thể so với sự hiện đại của thành thị, ở chổ này đối với Tiểu Thủy Mẫu sẽ tốt hơn, chú cũng biết bé nó yếu nhiều bệnh, đổi chổ khắp nơi cũng là một loại giày vò đối với bé" Ngụ ý, Đông Ân Vũ vì Tiểu Thủy Mẫu mới trở về Bắc khu, đối với tương lai của mình, nàng cũng không có bất kỳ kế hoạch gì

" Như thế cũng tốt, mấy con trở về chú cũng yên tâm phần nào, nếu như con bận rộn, có thể để Trần tẩu lo cho hài tử" Trần Thúc nhìn về phía lầu hai, nghe tiếng cười Trần tẩu cùng Tiểu Thủy Mẫu, đồng thời mỉm cười an tâm yếu ớt " Đột nhiên thăng cấp thành mẫu thân, khẳng định rất vất vả phải không ? Mọi chuyện đều phải thay đổi "

" Có ảo giác như già đi hai mươi tuổi " Đông Ân Vũ nhẹ gật đầu, nàng trước kia chưa chăm sóc Tiểu Thủy Mẫu, nên không cách nào trải nghiệm cái gọi là " mẫu thân", hiện tại nàng thân là người mẹ, có một số việc không thể không tỉnh lại, khác với loại dũng cảm khi làm nội ứng, loại tình cảm đơn thuần khiến Đông Ân Vũ giống như sống lại " Nhờ có đứa bé kia, con hiện tại cũng không có thời gian phiền não chuyện khác "

" Con còn có vấn đề gì nữa?" Trần Chính bỗng nhiên sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng nhắc, nói có chút cẩn thận " Đừng quên con hiện giờ là hộ gia đình mới dọn đến Bắc khu, không có bất kỳ án cũ hay ghi chếp nào, chỉ là một bà mẹ đơn thân mới về nước không lâu" Nam nhân ngữ khí trộn lẫn chút mệnh lệnh, hắn hy vọng Đông Ân Vũ có thể nhớ kỹ, cũng hy vọng nàng có thể nhận rõ ràng thân phận của chính mình hiện tại.

Không phải cảnh sát, không phải nội ứng, chỉ là người giám hộ của đứa trẻ mồ côi

" Mummy! mummy!" Đông Ân Vũ đang nghĩ đáp lại, Tiểu Thủy Mẫu bỗng nhiên từ một bên vọt tới, nàng ôm đùi nàng, vung vẩy ghép hình trong tay " Gắn lại hết rồi! Tiểu Thủy Mẫu gắn lại hết rồi! có thể treo lên tường không ? có thể chứ ?" Nữ hài ngẩng khuôn mặt non nớt, đôi mắt to ngập nước để người không đành lòng cự tuyệt nàng bất kỳ yêu cầu nào

Đông Ân Vũ trong lòng ấm áp, tư vị thân tình dưới đáy lòng nảy nở, nàng khom lưng bồng nữ hài lên

" Đương nhiên có thể, Tiểu Thủy Mẫu nghĩ treo ở đâu ? treo ở phòng này được không?" Nàng nhận bảng ghép hình từ tay Tiểu Thủy Mẫu, hôn lên gương mặt nữ hài một chút, liền ngay cả nàng cũng không phát hiện nụ cười của nàng có bao nhiêu ôn nhu

Trần Chính đứng cạnh Đông Ân Vũ nhìn có chút vui mừng, Đông Ân Vũ đã xóa bỏ thần sắc mà hai năm trước hắn không dám tưởng tượng, hiện giờ bình tĩnh cùng hạnh phúc, nhớ kỹ nàng từng ở trước mặt ông khóc như một đứa trẻ lạc đường, ủ rủ nói rằng vô tâm thì sống không nổi, hiện tại, nhìn nàng có được tâm linh ký thác, Trần Chính cũng được an ủi

Nàng quay người trước, ông bỗng nhiên mở miệng nói: " Quả nhiên so với nội ứng, con càng thích hợp làm một người mẹ "

Đông Ân Vũ có thể hung ác, có thể vũ mị, nhưng sau khi gỡ ra lớp ngụy trang, tình cảm sâu nặng đối với nàng lại trở nên lạ lẫm

Nói đến thân tình, nàng hoàn toàn không có khái niệm, tuổi thơ phiêu bạt ở nhiều gia đình khác nhau cùng trường học, thân nhân duy nhất chỉ có Trần thúc cùng Trần tẩu, lại không có cảnh sinh hoạt gia đình hoàn chỉnh, Đông Ân Vũ am hiểu đóng tất cả loại nhân vật, nàng thông minh ưu tú, lại không hiểu được thế nào là yêu, nàng có thể ở trong đêm phong lưu, lại rất khó xuất phát từ nội tâm đi thủ hộ cùng trân quý

Hiện tại cơ hội của nàng đã đến

Nàng quay đầu, tính đùa giỡn liếc mắt về phía Trần Chính nói: " Thank you, Sir"

Tiểu Thủy Mẫu thấy thế cũng học theo, đồng ngôn đồng ngữ hô " Sir!"

Trần Chính sững sờ, nhìn hai người vui đùa ầm ĩ rời đi, khóe miệng kéo căng đến tận mang tai dần dần mền lại

Tựa như buổi chiều hè, gió nam thổi đến ấm áp, như hòa khiến người hoài niệm phải mỉm cười, mới thật sự là Đông Ân Vũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro