Chương 0131: Có thể gọi là hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đông Ân Vũ ngồi ở khu ăn uống ở cửa hàng tiện lợi, nhìn xem thân ảnh nhân viên ở quầy hàng bận rộn, thân ảnh quen thuộc mặc đồng phục cửa hàng tiện lợi, tóc dài màu đen cao cao khim lên, nàng mỉm cười giao tiếp với mọi người, nốt ruồi dưới mắt phải hấp dẫn người khác, lúc này Hoắc Ngải có lẽ không có phong quang như ngày xưa, nhưng vì cuộc sống mà bộ dáng bận rộn, ngoan ngoãn nghe lời khiến Đông Ân Vũ bội phục

Một nữ nhân bị mất hết tất cả, có thể sống lại một lần nữa tương đối không đơn giản

Nhất là Hoắc Ngải ở vị trí cao như vậy, bị té xuống....

Ba mươi phút trôi qua, Hoắc Ngải thay đổi đồng phục đi đến bên cạnh Đông Ân Vũ, các nàng cũng không có nói sẽ gặp mặt, chỉ là mấy tuần lễ trôi qua, Đông Ân Vũ thỉnh thoảng sẽ đến mua đồ, có khi Hoắc Ngải trực, có khi không thấy nàng, không tận lực hẹn nhau, hết thảy đều dựa vào duyên phận, loại quan hệ như có như không, để hai người nói chuyện với nhau càng thêm tự nhiên

Tựa như đồng nghiệp

" Tan ca rồi hả?" Đông Ân Vũ uống cạn tách cà phê, kỳ thật nàng không thích cà phê pha sẵn, nhưng đồ uống ngọt nàng cũng không thích, nàng đem lon bóp nghiến, ngẩng đầu lên hỏi nữ nhân bên cạnh, đồng thời nàng phát hiện ở ngoài cửa sổ có rất nhiều nam sinh cấp ba đang chăm chú nhìn Hoắc Ngải, nàng ở khu vực này tựa hồ rất được hoan nghênh

" Cô đang chờ tôi hay chỉ là muốn giết thời gian?" ba lo sau lưng Hoắc Ngải tương đối đơn giản, tựa như sinh viên đại học, cũng khó trách bị nam sinh cấp ba yêu mếm, thanh âm của nàng đặc biệt khàn khàn không cao không thấp để Đông Ân Vũ nghe tương đối dễ chịu

" Tôi đang chờ cô" Đông Ân Vũ đứng người lên, nàng so với Hoắc Ngải thấp hơn vài cm, nhưng hai người đều tính là cao

Hoắc Ngải nhướn mày tựa hồ có chút ngoài ý muốn, bởi vì Đông Ân Vũ những ngày này không có " chủ động " qua, " cô tìm tôi có gì không?" Không chờ mong, cũng không sợ, hiện tại Đông Ân Vũ đã không cách nào đánh nàng, nhiều nhất đối với nàng chỉ có chút hiếu kỳ.

Đông Ân Vũ cười lấy ra một tờ giấy, phía trên giấy viết lít nha lít nhít rất nhiều thứ, nhìn kỹ, đều là tên món ăn

" Tôi dự định nấu nồi lẩu, có thể giúp tôi xách đồ được không?" Ý tứ nàng rất rõ ràng, nhưng mục đích chân chính lại rất hàm súc.

Hoắc Ngải lặng im nửa ngày, nhạt nói: " Mời tôi ăn tối ?"

Mục đích của nàng uyển chuyển như thế, vẫn là để Hoắc Ngải nghe được.

Cửu biệt trùng phùng sau đó cố ý bảo trì khoảng cách, bây giờ đột nhiên muốn rút ngắn ?

Hoắc Ngải không nhìn ra dụng ý của Đông Ân Vũ là gì, chỉ thấy nàng cười rất ôn nhu nói: " Cô vui lòng chứ?"

Đi, không đi đều được, liền nhìn Hoắc Ngải làm sao quyết định

Trước khi cần phỏng đoán thêm chút nữa, nàng gật đầu đáp : " Cực kỳ vui lòng "

Có thể ở cái tiểu khu này, Đông Ân Vũ cảm thấy vạn phần may mắn, ngoại trừ trị an tốt, công năng ở khu dân cư tương đối đầy đủ, đi bộ vài trăm thước liền có siêu thị lớn, xung quanh lại có cửa hàng tiện lợi cỡ nhỏ. cách nội thành không xa. Bệnh viện cùng cứu hỏa đều có thể đến trong năm phút, nhiều chổ khác khó được như vậy

Hoắc Ngải đẩy xe siêu thị đi bên cạnh Đông Ân Vũ, nàng đứng ở trước hũ đậu ướp lạnh, trên tay đều nhìn kỹ nhãn hiệu khác nhau, bên miệng lại lơ đãng nói: " Tôi có một đứa con gái tên là Tiểu Thủy Mẫu" Bình thản, giống như đang kể sự tình râu ria, nhưng mà nghe vào trong tay Hoắc Ngải lại không thể vân đạm phong khinh.

Nàng an tĩnh đứng ở sau xe đẩy, bất động thanh sắc, chỉ có thần sắc thoáng chốc ảm đạm

Đông Ân Vũ lúc ngoái nhìn, Hoắc Ngải đã khôi phục thần sắc bình thường, nghe nự nhân tiếp tục nói: " Là hài tử bị liên lụy vụ tai nạn xe, song thân của nàng đều mất, thân thích đều không nguyện ý nuôi nàng, cho nên tôi liền nhận nàng làm nữ nhi" Nàng bình tĩnh giải thích, lại tận lực tránh nguyên nhân chính gây ra vụ tai nạn xe cộ, đối với Đông Ân Vũ mà nói, thản nhiên nói về thân phận của Tiểu Thủy Mẫu đều được, nàng không muốn tạo ra bất kỳ hiểu lầm hay làm tổn thương Tiểu Thủy Mẫu

Có lẽ buồn lo vô cớ, nhưng Đông Ân Vũ chỉ sợ vạn nhất

Nàng biết những nữ nhân này, không " bình thường" giống như bề ngoài.

" Đây là chuyện tốt" Hoắc Ngải trầm ngâm nửa ngày, mỉm cười hưởng ứng

Đông Ân Vũ nghe vậy, đem đậu hủ bỏ vào trong xe đẩy nói: " Đại khái là vậy" Kỳ thật chính nàng không cho rằng làm việc thiện, đối với nàng mà nói, đây là một loại chuộc tội, đối với Tiểu Thủy Mẫu cùng lương tâm , bất quá chỉ là sự chuộc tội hèn mọn, cũng là cách bù đắp duy nhất nàng có thể làm

" Nàng học ở nhà trẻ Hoàng Gia gần đây, cô biết không? cũng ở trong khu dân cư luôn đó" Đông Ân Vũ đi về khu rau quả, vừa chọn rau vừa kể chuyện Tiểu Thủy Mẫu, trên mặt nàng hiện lên một tia ôn nhu mà Hoắc Ngải chưa bao giờ thấy qua " Nàng là hài tử rất ngoan, mặc dù cho đôi khi làm mìn cáu kỉnh, nhưng tiểu hài tử vốn là như vậy, nàng đặc biệt tri kỷ, đều khiến tôi rất buồn"

Đông Ân Vũ đem rau chọn tốt đưa cho Hoắc Ngải, nhưng lần này, nàng không có nhận

" Cô kể với tôi nhiều như vậy là có ý gì ?" Đôi mắt đen như mực thẳng tắp nhìn chằm chằm Đông Ân Vũ.

Ngữ khí của nàng lãnh đạm, chỉ là đơn thuần muốn suy nghĩ rõ dụng ý của Đông Ân Vũ.

Kể cho nàng nhiều việc riêng như thế, đến tột cùng là muốn làm cái gì ?

Đông Ân Vũ trừng mắt nhìn, đem rau xanh bỏ vào trong xe đẩy, mỉm cười nói: " Tôi chỉ hy vọng hai người có thể hảo hảo ở chung "

Chỉ thế thôi

Nàng đi qua bên người Hoắc Ngải, bỗng nhiên bị đối phương kéo cánh tay, hơi vùng vẫy, Hoắc Ngải đem nàng sát vào bên người, nàng có chút dựa trên vai Hoắc Ngải, ở bên tai nàng thấp giọng nói: " Loại lời nói này sẽ làm tôi hiểu lầm dụng ý của cô " Mang theo nhắc nhở cùng cảnh cáo, Hoắc Ngải nheo mắt lại, nàng luôn cảm thấy lời nói của Đông Ân Vũ luôn có hai tầng ý nghĩa, một tầng là hy vọng nàng sẽ hảo hảo ở chung với Tiểu Thủy Mẫu , một tầng ý nghĩa khác là gì, Hoắc Ngải cũng không xác định...

Loại thái độ mập mờ không rõ, để nàng có chút để ý

Đông Ân Vũ nghe vậy, nhết miệng cười yếu ớt, nàng cố ý tiến tới, hơi quay đầu cùng Hoắc Ngải mắt đối mắt

" Cô nghĩ thế nào tôi cũng không thể điều khiển được, đúng không?" Câu chữ ẩn hàm ngầm đồng ý, Đông Ân Vũ lúc nói chuyện hơi nóng phả vào mặt bên Hoắc Ngải.

Khoảng cách xảo diệu làm cho hai người giằng co nửa ngày, cuối cùng Hoắc Ngải buông tay, đem xe đẩy về phía thu ngân, vừa đi vừa nói: " Mua đủ chưa? Đến giờ đón Tiểu Thủy Mẫu tan trường rồi" Nàng chỉ đồng hồ, đã năm giờ rưỡi

Đông Ân Vũ gật đầu đuổi theo, hai người sau khi tính tiền liền đi về phía nhà trẻ, Đông Ân Vũ vừa dừng xe, lão sư nhà trẻ liền nắm tay Tiểu Thủy Mẫu đi đến, lão sư quan tâm mở cửa xe, nói tạm biệt rồi rời đi, Tiểu Thủy Mẫu nhảy nhảy nhót nhót lên xe, nàng vừa mới ngồi vững, lập tức phát hiện trong xe xuất hiện khách không mời mà đến, người ngồi ghế cạnh tài xế không phải gia gia, cũng không phải nãi nãi, mà là người xa lạ nàng chưa từng gặp qua

" Đây là bằng hữu của Mummy tên Hoắc Ngải, hôm nay sẽ cùng chúng ta ăn cơm" Đông Ân Vũ bên cạnh vừa quay tay lái vừa nói, nàng từ kính chiếu hậu trông thấy Tiểu Thủy Mẫu tựa hồ rất cảnh giới, cái này khiến nàng có chút quái dị, rõ ràng ngồi cùng La Dạ sẽ không bị áp lực như thế " Tiểu Thủy Mẫu, làm sao chưa chào hỏi với Ngải tỷ tỷ hả?" Nàng thấy Tiểu Thủy Mẫu không biết xưng hô thế nào mới không lên tiếng, nhưng hiển nhiên không phải chuyện như vậy

Tiểu Thủy Mẫu nghe Đông Ân Vũ nói như vậy, một hồi mới nhỏ giọng nói: " Xin chào Ngải tỷ tỷ "

" Xin chào, Tiểu Thủy Mẫu " Hoắc Ngải để tỏ lòng hữu hảo, còn cố ý nghiêng người đối mặt với nữ hài

Bất quá Tiểu Thủy Mẫu thấy thế, lập tức trốn sau ghế lái, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt quan sát Hoắc Ngải, tình huống lúng ta lúng túng mãi cho đến khi vào nhà vẫn chưa thể bình phục. Sau khi về nhà, Tiểu Thủy Mẫu lại trốn trong phòng khách, TV đang chiếu phim hoạt hình mà nàng yêu thích nhất, còn Đông Ân Vũ cùng Hoắc Ngải ở trong nhà bếp chuẩn bị bữa tối

Lúc rửa rau, Hoắc Ngải phát hiện Tiểu Thủy Mẫu lặng lẽ nhìn mình chằm chằm, lúc nàng quay đầu liền sẽ thấy Tiểu Thủy Mẫu vụng về cúi đầu che giấu, qua mấy lần, lần nào cũng vậy. Đông Ân Vũ cầm trong tay giá múc canh, khuấy canh mới phát hiện Hoắc Ngải không ngừng quay đầu, nàng cũng chú ý đến dị trạng của Tiểu Thủy Mẫu.

" Làm sao rồi?" Đông Ân Vũ mặc tạp dề màu cà phê mộc mạc, hỏi Hoắc Ngải.

" Nàng rất đề phòng tôi" Hoắc Ngải gục đầu xuống, cẩn thân rửa rau quả trong tay

Đông Ân Vũ nghiêng đầu, phát hiện Tiểu Thủy Mẫu trốn ở sau ghế vụng trộm nhìn về phía nhà bếp, dường như đang giám hộ cái gì đó, xác thực rất hiếm thấy

" Cô định làm gì?" Nàng cầm muông múc canh, nhướn mày hỏi Hoắc Ngải.

Làm cái gì ?

Hoắc Ngải nhún vai, nàng cũng hy vọng mình có thể biết

Nàng rửa xong nguyên liệu cũng không tiếp tục phụ, mà lau tay đi vào trong phòng khách, Tiểu Thủy Mẫu thấy Hoắc Ngải đi vào khu vực của mình, lập tức đề phòng nhảy lên ghế sofa, trong ngực ôm lấy chó bông , đôi mắt to thẳng tắp nhìn chằm chằm Hoắc Ngải. Nàng phát hiện Tiểu Thủy Mẫu như con thỏ đang sợ hãi, vì để tránh kinh động nữ hài, Hoắc Ngải ngồi xuống ghế, ánh mắt nhìn xuống nữ hài

" Tiểu Thủy Mẫu rất sợ chị hả?" nàng hỏi thẳng vào vấn đề

Tiểu Thủy Mẫu nghe vậy, không có phản đối hay thừa nhận, chỉ là ôm chặt gấu bông

Hoắc Ngải nhẹ nhàng thở dài, biểu lộ có chút tổn thương, chỉ thấy Tiểu Thủy Mẫu hốt hoảng há miệng, chần chừ một hồi

" Không có" nàng lắc đầu, tiếng nói rất nhỏ

" Vậy tại sao Tiểu Thủy Mẫu không nói chuyện với chị?" Đã không sợ nàng, tại sao lại đề phòng ?

Tiểu Thủy Mẫu liếc nhìn nhà bếp vài lần, nhỏ giọng nói: " Ngải tỷ tỷ cùng Mummy là... bạn bè sao?"

Bạn bè ?

Hoắc Ngải bởi vì câu hỏi này mà có chút do dự, nàng cùng nữ hài nhìn nhà bếp một cái, cuối cùng gật gật đầu

Chí ít Đông Ân Vũ nói như vậy

" Thế nhưng Mummy cho đến bây giờ cũng chưa từng kể với Tiểu Thủy Mẫu" nàng có chút chu miệng, tựa hồ đối với chuyện này tương đối bất mãn

Bất ngờ xuất hiện một người khách, Tiểu Thủy Mẫu cho đến bây giờ chưa thấy qua nàng, trên xe Đông Ân Vũ chỉ nói chuyện với Hoắc Ngải, bởi vậy xem nhẹ Tiểu Thủy Mẫu ở ghế sau, có lẽ nàng bởi vì chuyện này mà giận dỗi, chứ không phải chân chân chính chính e ngại, dù sao tâm tư của trẻ con luôn đặc biệt tinh tế, không thích bị người nhà xem nhẹ, sau khi hiểu được lý do, Hoắc Ngải có chút bất đắc dĩ cười vài tiếng

" Chị nghĩ Tiểu Thủy Mẫu ghét chị, cho nên mới không dám nói chuyện với Tiểu Thủy Mẫu " Nàng cười nhè nhẹ, mỹ mạo cổ điển như tranh vẽ để Hoắc Ngải tăng thêm vài phần ưu nhã

" Mới không phải!" Nữ hài dốc sức lắc đầu, ngay cả chó bông trong ngực cũng lay động theo

" Thật sao? quá tốt" Hoắc Ngải cố ý làm bộ dáng thở phào " Chị có thể chơi cùng với Tiểu Thủy Mẫu không ?"

Tiết mục TV đã kết thúc, hiện tại đang chiếu đoạn cắt của bộ phim hoạt hình tiếp theo, Hoắc Ngải dứt khoác tắt tiết mục nhao nhao, nàng chỉ chỉ gấu bông trong ngực Tiểu Thủy Mẫu, con chó bông nhìn như bị lặc đầu đã cũ " Chó bông thật đáng yêu, có thể cho chị xem một chút không?" Cho đến bây giờ Hoắc Ngải không hề có hứng thú với chó bông, vì cùng hài tử rút ngắn khoảng cách, mới có thể thuận miệng nói

" Ngải tỷ tỷ muốn chơi cùng Tiểu Thủy Mẫu sao?" Nữ hài nghe vậy, đôi mắt to tròn bỗng lóe tinh quang, nàng từ trên ghế sofa nhảy dựng lên, cười nói " Tiểu Thủy Mẫu đi lấy thú nhồi bông khác! Tiểu Thủy Mẫu có thật nhiều thú nhồi bông!" Nàng vừa nói vừa chạy lên lầu hai, hưng phấn quơ tay muốn Hoắc Ngải đợi nàng

Lúc này Đông Ân Vũ đang ở nhà bếp chuẩn bị nấu lẩu, nhìn thấy thân ảnh Tiểu Thủy Mẫu chạy vội qua, nhếch miệng cười hạnh phúc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro