Chương 0130: Hô phong hoán vũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Là Mummy! mummy đang chờ Tiểu Thủy Mẫu!" Nữ hài dốc sức vung vẩy hai tay, vui vẻ cười nói

Nữ nhân ôm nàng cũng không có ngăn cản Tiểu Thủy Mẫu vung tay, nàng ôm người nữ hài, khẽ gật đầu

" Quá tốt đội trưởng, hiện tại liền..." nam nhân mặc áo cà phê nhẹ nhàng thở ra, nói được nửa câu, bỗng bị nữ nhân nhàn nhạt trừng mắt, mặc dù ánh mắt đó không có lực sát thương, lại làm cho nam nhân lúng túng nuốt nước miếng, sửa lời nói: " La Tỷ, chúng ta mau chóng đưa nha đầu này đến quầy dịch vụ đi, mẫu thân nàng nhất định rất lo lắng" nam nhân trong miệng gọi La tỷ, chính là đội trưởng đội bộ đội đặc chủng Sói Tru, La Dạ.

" Nguy hiểm thật... còn tưởng rằng bị giết" Nhìn La Dạ ôm nữ hài đi đến vịn cầu thang, nam nhân mặc áo cà phê lau mồ hôi trên trán " A Cường ngươi nói, La tỷ có thể bất công quá hay không ? Rõ ràng cùng nàng xuất sinh nhập tử là chúng ta, vì cái gì đối với chúng ta nghiêm khắc như vậy, nhưng đối với một tiểu oa nhi lại ôn nhu như thế ?"

Nam nhân mặc áo đẹp bị gọi là A Cường nhún vai, cười nói: " Cái này gọi là mẫu tính có biết không ? Bất kể nói thế nào, đội trưởng cũng là nữ nhân, nàng nhất định bị tiểu oa nhi bộ dáng bất lực mà trỗi dậy mẫu tính, thật sự là, Tiêu ca anh dù sao cũng nên nhìn sắc mặt đội trưởng, nếu không một ngày nào đó sẽ thật bị đội trưởng..." Nam nhân im tiếng, lại làm cái động tác cắt yết hầu

" Xí, cậu mới là quỷ xui xẻo" Tiêu ca rống lên một tiếng, đuổi theo La Dạ.

Trước quầy dịch vụ, Đông Ân Vũ đang cùng cảnh vệ nói chuyện, nét mặt của nàng tương đối lo lắng, mặc dù không đến mức mất khống chế, nhưng mơ hồ có chút bạo phát. Ba mươi phút trước, nàng vừa cầm được thẻ bài số bàn ăn, quay đầu lại phát hiện Tiểu Thủy Mẫu đã không còn ở đó, nàng lập tức chạy khắp khu ẩm thực, tâm tình từ nguyên bản tức giận biến thành lo lắng, một hài tử gần năm tuổi mất tích, có thể là mình làm mất, cũng có thể bị người dắt đi, nghĩ đến khả năng này, nàng chính là một khắc cũng không thể tỉnh táo được

" Tiểu thư, xin cô đừng nóng vội, cảnh vệ nói không thấy một tiểu nữ hài một mình đi ra ngoài, hiện tại khẳng định còn ở bên trong khu mua sắm" Chuyên viên quầy dịch vụ kiên nhẫn an ủi, nhưng Đông Ân Vũ lại chỉ chọn gật đầu, nhịn không được đi đến bên quầy, nàng lấu điện thoại di động, do dự có nên báo cảnh sát xử lý, đang lúc Đông Ân Vũ chuẩn bị bấm số điện thoại, một thân ảnh nho nhỏ vội vàng chạy đến

" Mummy! Mummy!" Tiểu Thủy Mẫu kích động gọi, xa xa, nữ hài cầm bong bóng chạy đến

Đông Ân Vũ quay đầu nhìn thấy nữ hài, lập tức cúi thân vững vàng ôm được nàng, nàng dùng sức ôm chặt Tiểu Thủy Mẫu, cho đến khi cảm nhận trong ngực ấm áp mới hơi trấn định tâm thần, nàng cảm động đến sắp khóc, nàng nhắm mắt lại, có chút kéo nữ hài mặt cùng thân thể ra, xác nhận tóc da đều không bị thương mới lại ôm chặt lấy

" Đã nói không cho chạy loạn..." Nàng tuyệt đối không nổi giận, nàng chỉ cần Tiểu Thủy Mẫu bình an vô sự trở về là được. Đông Ân Vũ hôn gương mặt nữ hài, nhìn hai mắt nàng hiện ra thủy quang tựa như nhanh khóc, lúc này mới bất đắc dĩ cười ra tiếng, nói: " Sau này không được chạy loạn, biết chưa ? Mummy tìm không thấy Tiểu Thủy Mẫu sẽ rất lo lắng"

" Xin lỗi" Tiểu Thủy Mẫu nghẹn ngào ôm lấy Đông Ân Vũ, kỳ thật nàng cũng không cố ý đi lạc

Đông Ân Vũ nhéo nhéo gương mặt Tiểu Thủy Mẫu, không ngừng mặt nữ hài

Tiểu Thủy Mẫu nũng nịu nửa ngày, giữ chặt tay Đông Ân Vũ, chỉ một bên nói: " Là đại tỷ mang Tiểu Thủy Mẫu đến"

Nghe nữ hài nói vậy, Đông Ân Vũ mới phát giác mình thất lễ, nàng trông thấy Tiểu Thủy Mẫu liền quên nói lời cám ơn với đối phương " Thật phi thường cảm tạ cô, Tiểu Thủy Mẫu nhờ cô..." Nàng buông tay Tiểu Thủy Mẫu đứng lên, nháy mắt nhìn lên, thanh âm dừng một chút " Chiếu cố..."

Đôi mắt xanh lục không chút nào ngăn trở

Màu sắc như đầm sâu, cùng kỳ ức giống nhau

Đông Ân Vũ sửng sờ đứng tại chổ, đôi mắt chăm chú nhìn đối phương, lại không nói được gì

Thân hình thẳng tắp cao gầy, không còn chỉ mặc áo khoác quân trang cùng mang mũ lưỡi trai, nàng bây giờ đang mặc đồ hưu nhàn, áo khoác vận động cùng quần jean, sau lưng đeo balo, hai tay vòng ngực an tĩnh đứng bên cạnh quầy hàng, so với người thường trông còn bình tĩnh hơn, từ đầu đến cuối lộ ra một cỗ áp bách khí tức.

La Dạ...

Đông Ân Vũ vô thức nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng âm thầm thì thầm cái tên mà hai năm qua không muốn nhớ lại

Hoàn cảnh lập tức giằng co, để hai nam nhân đứng sau lưng La Dạ cảm thấy khó hiểu, bọn hắn có thể lý giải La Dạ vì tiểu oa nhi mà đưa nàng đến quầy dịch vụ, nhưng lại đứng im tại chổ cùng người xa lạ nhìn nhau lại là điều hiếm lạ, bình thường La Dạ luôn tránh né chổ đông người, làm sao có thể nhìn một nữ nhân xa lạ lâu như vậy ?

Hẳn là, nàng thế nào lại chọc giận đội trưởng rồi ?

A Cường lúng túng ho khan vài tiếng, tiến lên định hòa hoãn không khí nói: " La tỷ, chúng ta không sai biệt lắm, nên..."

Lời còn chưa dứt, La Dạ thoáng chốc đi về phía trước nửa bước, chỉ cách khoảng ba mươi cm, để Đông Ân Vũ cảm thấy có chút áp lực. Cùng Hoắc Ngải lý trí xảo ngộ khác xa, La Dạ trời sinh khí chất sát khí đều khiến người bình thường không dám đến gần, Đông Ân Vũ cũng không phải hạng người hời hợt, nhưng nàng lúc này, không có lập trường cùng La Dạ ngồi cùng đàm đạo

Nàng hiện tại chỉ là một bà mẹ đơn thân, những cái khác đều không phải

" Tạ lễ " tiếng nói trầm thấp truyền đến, La Dạ có chút nghiêng đầu, ánh mắt không hề chớp nhìn Đông Ân Vũ nói : " Mời ăn cơm chứ?" Rõ ràng là câu hỏi. Lại làm cho người nghe cảm thấy một sự cường thế không cho cự tuyệt

Tiểu Thủy Mẫu ôm lấy đùi nàng, bao nhiêu cũng cảm nhận được khí tràng " không hiền lành " của La Dạ.

Đông Ân Vũ rủ mắt xuống, nhẹ nhàng vuốt lưng Tiểu Thủy Mẫu, lúc nàng giương mắt lên nhìn nữ nhân, liền mỉm cười nói: " Đương nhiên "

Vì biểu hiện hào phóng, Đông Ân Vũ dẫn " ân nhân " đến nhà hàng cao cấp ở lầu mười hai, nàng chọn nhà hàng chuyên món bò, bởi vì thời gian là buổi chiều, chho nên không cần xếp hàng chờ đợi, mấy người tiến vào nhà hàng, chia ra làm hai bàn, Đông Ân Vũ, Tiểu Thủy Mẫu cùng La Dạ ngồi ở bàn bốn người, A Cường cùng Tiêu ca ngồi ở phía sau bàn hai người.

Cho đến khi bữa chính được đặt lên bàn, bầu không khí mới hơi thân thiện chút

Tiểu Thủy Mẫu sẽ không dùng dao, bởi vậy Đông Ân Vũ trước đó giúp nàng cắt bì bít tết thành hình viên nhỏ, nhìn Tiểu Thủy Mẫu cầm nĩa đem bò bít tết bỏ vào trong miệng, nàng cười đến ôn nhu, nàng cầm khăn thay nữ hài lau đi vết nước tương, nghiễm nhiên là bộ dáng từ mẫu. Nhưng mà La Dạ đối diện thủy chung không nhúc nhích đụng đến thức ăn, đôi mắt xanh lục không e dè nhìn " chằm chằm " nàng, đem tất cả nhất cử nhất động của nàng thu vào trong mắt

Hai năm...

Các này thay đổi, nhưng cũng không thay đổi

Đông Ân Vũ cười đem khăn tay đặt lại trên bàn, lúc này mới đáp lại ánh mắt của La Dạ nói nhỏ: " Không hợp khẩu vị sao?"

Nàng biết La Dạ chậm chạp không dùng bữa, không phải bởi vì " không hợp khẩu vị". nàng nhiều nhất chỉ có thể đánh vỡ ngột ngạt

" Chuyện gì xảy ra?" La Dạ hai tay vòng ngực, giơ cái cằm hướng về Tiểu Thủy Mẫu.

Nàng thấy thế, nhún vai một cái nói: " Tiểu Thủy Mẫu là nữ nhi của tôi" Nàng vừa nói xong phát hiện La Dạ có chút nhíu mày, tựa hồ tìm tòi nghiên cứu tính chân thực của câu này, bất quá Đông Ân Vũ không muốn để nàng hiểu lầm, thế là bổ sung nói: " Nữ nhi trên danh nghĩa"

Hiển nhiên lời giải thích này của nàng hữu dụng, La Dạ thu hồi ánh mắt sắt bén, cầm lấy dao nĩa bình tĩnh dùng bữa

Bộ đồ ăn va chạm phát ra thanh vang thâm thúy, ưu nhã cổ điển nghe rất vui tai

Nhìn như bình tĩnh, trong lòng sôi trào

Đông Ân Vũ nuốt đồ ăn vào miệng, cầm ly nước nhàn nhạt quét mặt qua La Dạ.

" Lần này gặp mặt sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt sau này của tôi đúng không?" Đông Ân Vũ nói đến bình ổn, nàng thậm chí không nhìn La Dạ " Tôi về hưu, đối với cô không còn bất kỳ uy hiếp nào, mà cô " Nàng có chút giương mắt, nàng dừng lại đồng thời gây chú ý đến La Dạ, hai người bốn mắt nhìn nhau, Đông Ân Vũ khóe miệng cười yếu ớt, ngón trỏ chỉ sau lưng La Dạ, nói : " Tựa hồ còn giữ chức vụ "

Nàng cởi mặt nạ, nhưng La Dạ thì chưa.

Nàng còn theo đuổi công danh, ở lãnh vực mà Đông Ân Vũ từng quen thuộc hô phóng hoán vũ

La Dạ dạng này, không thể nghi ngờ là đối với sinh hoạt bình thường của nàng phá đám

Tiểu Thủy Mẫu miệng trong còn nhồi thức ăn, giống như con tiểu hamster nhìn Đông Ân Vũ cùng La Dạ, nàng nghe không rõ lắm hai người nói gì.

La Dạ cắt gọn bò bít tết, đâm một khỏa lại không ăn, chỉ thấp giọng nói: " Nghỉ "

Đông Ân Vũ nghe được rõ ràng, nhưng nàng lại nghi ngờ nhìn đối phương

" Không gây chuyện " câu nói bao phủ tất cả, La Dạ đem thịt bò bít tết đưa vào trong miệng

Bởi vì nghỉ cho nên không gây chuyện...

Như vậy sao ?

Đông Ân Vũ mỉm cười nhẹ gật đầu, nhạt nói: " Cám ơn " trên tất cả ý nghĩa, nàng cảm tạ La Dạ tha cho nàng một lần

" Mummy! Mummy!" Tiểu Thủy Mẫu bỗng nhiên cầm bò bít tết lên hô " Mummy! ăn miếng này đi!" nàng duỗi cánh tay tựa hồ muốn cho Đông Ân Vũ ăn, nàng thấy thế rất tự nhiên cúi xuống phía trước, nhưng Tiểu Thủy Mẫu không khống chế tốt phương hướng, nửa khối thịt bò lướt qua mặt Đông Ân Vũ lưu lại vết nước tương nhàn nhạt, nhìn có chút chật vật, Tiểu Thủy Mẫu không nghĩ nhiều như vậy, nàng giơ lên cười tươi nói: " Ăn ngon không ? bò bít tết của Tiểu Thủy Mẫu ăn thật ngon đúng không?"

" Ừm, rất ngon" Đông Ân Vũ sờ sờ đầu Tiểu Thủy Mẫu, gật đầu phụ họa.

Nàng đang nghĩ cầm lấy khăn tay, La Dạ so với nàng nhanh hơn một bước lấy đi, Đông Ân Vũ coi là La Dạ đang muốn quậy phá, không nghĩ giây sau nàng vậy mà lau miệng cho nàng, Đông Ân Vũ có chút kinh ngạc sửng sốt, nàng lấy lại tinh thần nghĩ di chuyển khuôn mặt, La Dạ lại tiến lên một bước nắm cằm Đông Ân Vũ, cẩn thận, chậm rãi thay nàng lau

Lúc này sau lưng La Dạ phát ra động tĩnh không nhỏ

Từ góc độ của Đông Ân Vũ có thể thấy Tiêu ca sặc nước không nói nên lời, hắn phóng khoáng ho khan khiến khách nhân xung quanh chú ý, A Cường lúng túng vỗ lưng cho Tiêu ca, bên trong miệng la hét: " Anh lớn như vậy uống nước còn bị sặc" mà nguyên nhân Tiêu ca bị sặc nước , chỉ có Đông Ân Vũ cùng La Dạ biết được

" Cám ơn, loại chuyện thế này không cần làm phiền cô" Đông Ân Vũ rất có phong độ nói cám ơn, nàng nắm chặt tay La Dạ, đối phương lại thuận thế nắm lấy tay nàng, so với Đông Ân Vũ còn lớn hơn một chút, bàn tay thô ráp nhẹ nhàng ôm trọn, truyền đến nhiệt độ không giống như trên mặt bình tĩnh thờ ơ

" Khụ khụ! khụ khụ!!" Lần này đến phiên A Cường sặc nước

Thật sự là biểu hiện thẳng thắn...

Nàng trong lòng không khỏi nghĩ như vậy

Sau đó Đông Ân Vũ luôn cảm thấy ăn vào vô vị, nàng rất kiên nhẫn dùng hết bữa ăn dưới sự giám sát của La Dạ.

Chạng vạng tối, Tiểu Thủy Mẫu sau lưng nàng ngủ say, nàng đi vào bãi đậu xe dưới đất, bởi vì La Dạ im ắng kiên trì, A Cường cùng Tiêu ca cũng không có theo tới, Đông Ân Vũ cũng minh bạch đây là ý tứ muốn La Dạ cùng nàng tính nợ cũ

Mở cửa xe, La Dạ thay Đông Ân Vũ đem Tiểu Thủy Mẫu đặt vào ghế sau, nàng lúc đem cửa đóng lại đồng thời kéo Đông Ân Vũ qua, đem nàng nửa ép buộc đặt ở cửa xe cùng mình đối mặt. Ngẫu nhiên, sẽ có xe đi ngang qua, nhưng trông thấy động tác hai người " mập mờ " liền rất thức thời rời đi

" Cô muốn cái gì?" Đông Ân Vũ cũng không có khước từ, nàng biết tính tình La Dạ trầm muộn, cho nên cũng không thúc giục

Nàng có lẽ rất ít nói, nhưng hành động lại nhiều

Như sói hoang, bình tĩnh lại bá đạo

" Cô bây giờ" La Dạ buông thỏng mắt nhìn nàng, từ lúc gặp mặt, ánh mắt của nàng từ đầu đến cuối đều khóa trên thân Đông Ân Vũ " Không vấn đề " Đầu ngón tay tinh tế xoa lên gương mặt nàng, êm ái, mê luyến dao động

" Cái gì không vấn đề ?" Đông Ân Vũ híp hai mắt, hai tay buông xuôi bên người không có kháng cự đối phương chạm vào

" Thân phận" Ngày xưa có trở ngại vấn đề thân phận nghiêm trọng, lúc này đối với hai người đã không còn bất luận chướng ngại nào

Đông Ân Vũ trừng mắt nhìn, lông mi thon dài lay động mấy lần, nàng xem ra đã không còn kiên cường như hai năm trước, thậm chí có thể nói là có chút mềm yếu, nhưng Đông Ân Vũ thế này lại làm cho La Dạ càng thêm nhìn chăm chú. Thân phận sau khi được giải trừ, đây mới là chân diện mục nàng nên có, không phải cái người cuồng vọng tự đại, lại điên cuồng muốn chết Đông Ân Vũ.

"Xác thực, như cô thấy, tôi hiện tại chỉ là một bà mẹ đơn thân, cho nên xin cô đừng làm khó dễ tôi" Đông Ân Vũ giương mắt, khóe miệng nhỏe nụ cười khổ, nàng có chút nghiêng đầu nói nhẹ: " Nếu như chuyện hai năm trước, tôi chỉ có thể nói cô đã gây lầm người" Đông Ân Vũ lúc ấy thân là chấp pháp nên mới làm chuyện nên làm, đem ngoại tịch chui vào Bắc khu diệt trừ

Nàng nghĩ câu sau sẽ chọc tức La Dạ, không thầm nghĩ đối phương biểu lộ ngàn năm không thay đổi, lại nhỏe miệng cười yếu ớt.

Nhàn nhạt mỉm cười

La Dạ bỗng nhiên nghiêng thân về phía trước, Đông Ân Vũ nghiêng đầu xảo diệu tránh thoát, chỉ để nàng hôn lên khuôn mặt

Đối phương cũng không được một tấc lại tiến một thước, mà ở bên tai Đông Ân Vũ thở ra một hơi, trầm thấp xì xầm nói: " Tôi về"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro