Chương 0134: Đi thẳng một mạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài ý muốn, La Dạ cùng Hoắc Ngải không có xung đột, hoặc là các nàng căn bản không có chạm mặt nhau ?

Lúc La Dạ đến chơi, Hoắc Ngải sẽ không đến, mà lúc Hoắc Ngải xuất hiện, La Dạ liền sẽ không tới chơi, dường như có bàn bạc trước, thỉnh thoảng cùng nhau đến nhà Đông Ân Vũ làm khách, điều này làm cho cuộc sống của nàng có chút biến hóa, mà lại có thể nhìn thấy các nàng ở chung " hòa bình ". Đông Ân Vũ cũng cảm thấy nhẹ nhõm, các nàng thường xuyên đến nhà quấy rầy, nhưng chưa bao giờ lưu lại qua đêm, vô luận thời gian có trễ, các nàng cũng kiên quyết rời đi

Có lẽ đây chính là hình thức ở chung mà Đông Ân Vũ hài lòng

Dù sao quan hệ giữa các nàng phức tạp đến mức không có danh từ nào hình dung...

Mà bối cảnh của các nàng, Đông Ân Vũ biết Hoắc Ngải trở lại Bắc khu liền thuê chung cư tiện nghi ở vùng ngoại thành, mỗi ngày đón xe bus đi làm, ở cửa hàng tiện lợi cũng chỉ là làm công bình thường chứ không phải chức vụ cao, gần đây nghe nàng vì sinh nhai mà bắt đầu nhận công việc đưa báo buổi sáng, lão bản tòa báo thấy nàng khốn cùng, còn đặc biệt cho nàng mượn xe đạp giao báo thay vì đi bộ

Về phần La Dạ, nàng nghe hai đồng đội kể ràng, La Dạ bình thường rất ít đi ra ngoài, lúc rảnh thì đi tập thể hình, nếu như trời tốt nàng sẽ đi chạy bộ, nếu như không tốt, sẽ đến phòng tập thể hình của trung tâm thương mại, đôi khi nàng cũng đến đồn cảnh sát hồi báo, mấy chuyện vạch vãnh đều giao cho A Cường cùng Tiêu Ca xử lý

Mấy lần gặp mặt, Đông Ân Vũ phát hiện A Cường cùng Tiêu ca cũng không biết La Dạ từng làm quản lý ở Bắc khu, đối với việc này Đông Ân Vũ cũng rất kín miệng, trong mắt bọn hắn, Đông Ân Vũ là mummy của Tiểu Thủy Mẫu, mà La Dạ bởi vì giúp Tiểu Thủy Mẫu, mới quen biết Đông Ân Vũ, nhiều nhất là " Bạn hữu " Nhưng trên thực tế quan hệ thân mật hơn nhiều

Vì để tránh những phiền toái không cần thiết, Đông Ân Vũ cực lực che dấu mối quan hệ thật của mình và La Dạ, tận lực làm " bằng hữu " bên ngoài

" Buổi diễn thuyết kia quá xuất sắc, tôi saau khi về nhà nhất định sẽ đề cử người thân cùng bằng hữu đi theo" Buổi chiều cuối tuần sảnh buổi biểu diễn văn nghệ đông nghịt người, mấy vị phu nhân từ văn học quán đi ra, vị phu nhân dẫn đầu trang điểm đậm, dưới ánh mặt trời trông như một tên hề, nhất là bờ môi líu la không ngừng, đặc biệt bắt mắt " Cho nên tôi nói cuộc sống nhất định không thể bỏ qua những điều tốt đẹp đúng không? ở nhà làm bà nội trợ không bằng tham gia một ít hoạt động văn nghệ tốt hơn "

" Từ phu nhân nói quá đúng, nếu không rèn sắt lúc còn nóng, hiện tại liền đi nhà hàng gần đây uống trà chiều để mở mang cảm tưởng cùng phát biểu thế nào?" Vị phu nhân khác mặc váy hoa khoát tay đề nghị. Nàng vừa dứt lời, Từ Phu nhân lập tức nhiệt liệt đồng ý, nhưng mà một vị phu nhân khác đi cùng các nàng lại tỏ ra khó xử, vì quan hệ xã giao hàng xóm trong cư xá, không thể không thỏa hiệp

Nhưng mà....

" Thật có lỗi, tôi xin không tham dự được" Đông Ân Vũ lắc đầu từ chối nhã nhặn, nàng cùng những phu nhân này tham dự buổi diễn thuyết văn học đã là nhượng bộ lớn nhất

" Đừng như thế mất hứng nha, khó được dịp còn mới mẻ, cho nên phải thừa dịp hiện tại...."

" Thật không cần, tôi buổi chiều còn có việc bận, các vị nói chuyện vui vẻ" Nàng phất tay tạm biệt, thảnh thời rời văn học quán

Mấy tháng này, nàng đã biết ứng phó thế nào với mấy bà hàng xóm, các nàng rất thích tám chuyện, thích phàn nàn người nhà cùng vấn đề cuộc sống, trên cơ bản Đông Ân Vũ đều chỉ lắng nghe, rất ít phát biểu ý kiến của mình, chỉ cần nàng cố định tham dự loại hoạt động tình cảm ở cư xá, trên nguyên tắc không cần có giao tình quá sâu với người khác, ở trong khu cư xá, Đông Ân Vũ từ đầu đến cuối đều duy trì bộ dáng xa lánh nhưng vẫn thân thiện

Mỗi tháng kết thúc như thông lệ, Đông Ân Vũ một thân một mình thoải mái đi tản bộ trên quảng trường biểu diễn ca nhạc, kỳ thật buổi chiều nàng không có bận, trước khi Tiểu Thủy Mẫu tan học, nàng đều rất tự do. Xa xa, nàng trông thấy không ít người đang tụ tập bên bể phun nước, từ phương này nhìn lại có thể mơ hồ phát hiện bọn họ đang dựng sân khấu tạm

" Thật Giả ? Á Hội sẽ chuyển từ hội trường đến sảnh diễn ca nhạc để mở buổi hòa nhạc sao?" Đi ngang qua Đông Ân Vũ là một nam sinh cao trung mặt mày tràn đầy hồ nghi, trên tay cầm điện thoại, tựa hồ không dám tưởng tượng mình sẽ may mắn đến vậy, trong miệng hắn, Á Hội chính là ca sĩ đang được đám trẻ tuổi yêu mến nhất, một ca sĩ theo kiểu ngọt ngào được các bạn otaku yêu mến

" Quan Phương đã đăng thông tin rồi! Hơn nữa còn làm một chuyến đặc biệt tiếp cận người hâm mộ!" Một học sinh cấp ba khác hưng phấn rống to: " LUCKY! nguyên bản hội trường xa như vậy căn bản không đi được, quả nhiên ông trời chiếu cố mình rồi ! ha ha ha!" Hắn vừa nói vừa vung vẩy túi sách, cùng bằng hữu hai người đi đến buổi ca nhạc

Đông Ân Vũ đứng tại chổ, nhìn nhân viên công tác dựng áp phích quảng cáo cỡ lớn, trong đó không ít người hâm mộ đứng ở ven đường chờ thấy tận mắt ánh hào quang của thần tượng. Nàng đối với việc người trẻ tuổi thần tượng không có hứng thú, nhưng hiện trường đột nhiên trở nên náo nhiệt khiến Đông Ân Vũ cũng bị hấp dẫn, thiết bị âm thanh đã được hoàn tất lắp đặt, tổng duyệt đã phát ca khúc mới nhất của Á Hội, một đám người trẻ tuổi bắt đầu lắc lư theo âm nhạc, quảng trường đột nhiên biến thành sàn nhảy

Nàng cũng không có tiến vào quảng trường, mà đứng ở bên ngoài đám người trẻ tuổi dừng lại một chút, nàng nghe nhạc một chút, lúc chuẩn bị rời đi bỗng nhiên thấy thân ảnh quen thuộc xuất hiện, ở phía đầu bên kia quảng trường, Nguyên Phương Trọng đang cùng truyền thông hiện trường nói chuyện, trước ngực hắn đeo thẻ nhân viên, xem ra là được điều đến bảo vệ trật tự quảng trường

Đông Ân Vũ mỉm cười, gặp bằng hữu không có lý do gì mà không chào hỏi

" Nguyên tiểu đệ!" Nàng đi lên trước cười gọi một tiếng, chỉ thấy nam nhân kinh ngạc quay đầu lại

Nam nhân không hề vui vẻ, ngược lại vội vàng hấp tấp xoa tay

Đông Ân Vũ thấy thế, nụ cười trên môi lập tức cứng đờ, lúc nàng định tiến lên, nam nhân cúi người lui nửa bước, điều này khiến nàng ngừng bước. Quảng trường đột nhiên nổi lên một trận gió lạnh, gió thổi mạnh mẽ khiến áp phích quảng cáo rơi xuống, nhân viên công tác hô to " Cẩn thận!" khiến cả quãng trường không ngừng hét chói tai, hỗn loạn, Đông Ân Vũ sững sờ đứng yên tại chổ, cùng người phía sau Nguyên Phương Trọng nhìn nhau chăm chú

" Đông, Đông tiền bối, sao chị lại đến đây?" Sự tình bại lộ, Nguyên Phương Trọng muốn giấu cũng không được, hắn dứt khoát tiến lên cười hỏi, sắc mặt so với vừa rồi càng thêm trắng bệt, bởi vì hắn nghĩ cực lực giấu diếm cái người đang đứng sau lưng hắn

Vĩnh Lạc...

Người mặc đồng phục là Vĩnh Lạc, tóc đỏ phách lối ương ngạng bị cột lại, cởi bỏ vòng tai bảy màu chói lóa, lúc này chính là đang mặc đồng phục cảnh sát của Bắc Khu, một thân áo xanh không hợp khí chất, hai tay đút túi đứng ở phía xa

Đông Ân Vũ nghe Nguyên Phương Trọng nói, lúc này mới thu tầm mắt hướng về nam nhân : " Chị đến nghe diễn thuyết, vừa kết thúc chuẩn bị rời đi"

Nói xong, chỉ thấy Vĩnh Lạc liếc Đông Ân Vũ vài lần, thẳng thắn xoay người rời đi, thân ản màu xanh chuyển đến phía sau sân khấu

Cửu biệt gặp lại, đúng là đi thẳng một mạch ?

Đông Ân Vũ trừng mắt nhìn, hơi kinh ngạc

" Dạng này a " Nguyên Phương Trọng cười gượng vài tiếng, hắn lúng túng gãi gãi đầu, xác nhận Vĩnh Lạc rời đi mới thở dài nói: " Chúng em đến ủng hộ, nguyên bản ban tổ chức buổi hòa nhạc tạm thời xảy ra chút tình trạng , nhân viên hậu trường không đủ, chúng em mới có thể đến phụ" Hắn kéo áo khoác, ánh mắt có chút không dám nhìn thẳng Đông Ân Vũ, mặc dù hắn giấu diếm chuyện Vĩnh Lạc không sai, nhưng tính tình đàng hoàng để hắn áy náy

Đông Ân Vũ nhẹ gật đầu, mỉm cười nói: " Vậy chị không quấy rầy công việc mấy em" Cảm xúc nàng bảo trì tốt đẹp, thái độ lãnh đạm làm cho người không áp lực, dù cho Vĩnh Lạc đột nhiên xuất hiện, lại quay người rời đi, Đông Ân Vũ từ đầu đến cuối mặt mỉm cười, vẻn vẹn nụ cười này có chút đơn điệu

Nàng nói rồi rời đi hai bước, liền bị Nguyên Phương Trọng lôi kéo cánh tay về phía bãi đỗ xe

Nơi này cách quãng trường một đoạn lớn, bởi vì đều là xe công tác, bởi vậy sẽ không có người ngoài xuất hiện

Nam nhân đứng vững, chuyện đầu tiên là hít sâu, đem không khí hút vào trong phổi, lại chậm rãi thở ra.

" Thật xin lỗi!" hắn nghiêm túc nói xin lỗi với Đông Ân Vũ, thái độ thành khẩn chỉ thiếu quỳ xuống là hoàn hảo

Đông Ân Vũ sững sờ, có chút không chịu nổi nam nhân xin lỗi, bởi vì Nguyên Phương Trọng căn bản không làm gì sai

" Đêm đẹp làm cái gì ?" Nàng bất đắc dĩ cười, nhìn gương mặt đỏ ửng không bình thường

" Chuyện Vĩnh Lạc em không cố ý dấu diếm Đông tiền bối, là bởi vì cục trưởng đặc biệt bàn giao, cho nên em mới tận lực duy trì nguyên trạng " Ngày đó lúc gặp mặt Đông Ân Vũ, cũng là bởi vì Vĩnh Lạc ở đồn cảnh sát, nên hắn mới có thể tận tình khuyên bảo Đông Ân Vũ đừng đến gần, mà Trần Chính cũng không hy vọng hai người bọn họ gặp mặt, bởi vì không biết sẽ xảy ra chuyện gì, đề phòng dù sao so với chữa trị vẫn tốt hơn.

" Không sao " Đông Ân Vũ nhún vai, cười nói: " Mọi người đều vì muốn tốt cho chị, chị không ngại"

Bởi vì coi trọng nàng, mới dấu diếm nàng

Chặng đường trở lại Đông Ân Vũ đều hoàn toàn hiểu rõ, cho nên nàng rất nghe lời, sẽ tận lực tránh đi bất cứ chuyện gì liên quan đến sở cảnh sát, nhưng mà trốn nhất thời, không trốn được cả đời, nên chuyện gì đến cũng sẽ đến, nàng cùng Vĩnh Lạc đều sống ở Bắc khu, sẽ có ngày chạm mặt nhau, chỉ là nàng nên dùng biểu lộ gì đi đối mặt? Mà đối phương sẽ làm thế nào đối phó với nàng ?

Những cái lo lắng, lúc nàng thấy Vĩnh Lạc quay người đi, đã có kết luận

" Bản án Vĩnh Lạc mặc dù bị áp xuống, nhưng xử lý lại không nhẹ, chỉ là không cần ngồi tù, nhưng cảnh sát quốc tế vốn muốn cách chức nàng, là cục trưởng chủ động gọi điện thoại cầu tình mới có chuyển biến" Nguyên Phương Trọng mặc kệ Đông Ân Vũ muốn nghe hay không, hắn đem toàn bộ chuyện giấu diếm kể ra hết " Đông tiền bối rời Bắc khu không lâu, Vĩnh Lạc liền bị tổng thự tiếp quản, hiện tại xem là cấp dưới của em, mặc dù thỉnh thoảng sẽ làm loạn, nhưng nhận việc đều xử lý hoàn chỉnh, là một người tương đối trách nhiệm "

Bề ngoài như lang sói, lại nghiêm túc hơn những người khác

Đông Ân Vũ mấp máy môi, không tiện đáp lại

" Chính là... Bắc khu lớn đến ngần ấy, nếu như chị trên đường không gặp có thể hay không đừng đấu đá nhau ? Em nói là...." Nguyên Phương Trọng buồn rầu cau mày, trong lúc nhất thời không biết làm sao biểu đạt ý tứ nội tâm " Cái kia... Vĩnh Lạc đã hối cải làm người mới, ngay cả cục trưởng cũng khen nàng tính tình thu liễm, cho nên Đông Tiền bối nếu như có gặp nàng, có thể đừng đề cập đến chuyện hai năm trước không ? Coi như là tốt cho cả hai"

" Cậu suy nghĩ nhiều, Nguyên tiểu đệ " Đông Ân Vũ lắc đầu, chỉ cảm thấy Nguyên Phương Trọng thực tế lo lắng quá nhiều " Chị chỉ là bà mẹ đơn thân, sao có thể gây gỗ với Vĩnh cảnh sát được? Lại nói mấy cậu cũng khen Vĩnh cảnh sát hối cãi làm người mới, cho nên chắc chị không cần lo lắng đúng không?" Không có gì lo lắng, làm việc trực tiếp với Vĩnh Lạc, lại thấy nàng lần đầu tiên gặp lại liền lập tức rời đi, cũng là muốn nói rõ ràng không muốn nhìn thấy nàng, đối với Đông Ân Vũ như vậy mà nói, không phải là sự bảo hộ tốt nhất hay sao ?

Bản thân nàng đều khinh thường không muốn dính dáng đến mình, thì sao có thể tranh cãi được ?

" Bất quá vẫn cám ơn cậu quan tâm, vậy hôm nào gặp" Đông Ân Vũ nói tạm biệt, thân ảnh nàng đi xa vẫn như cũ khiến Nguyên Phương Trọng không cách nào yên tâm, dù cho bản thân nàng làm rõ rằng đối xử với Vĩnh Lạc không khác người nào, nhưng các nàng từng hung hăng tổn thương lẫn nhau, loại tổn thương này không phải có thời gian liền lành hẳn được. Lại nói Vĩnh Lạc là một tên điên ẩn tính, không ai có thể biết được tâm tư nàng

Cho đến khi Đông Ân Vũ rời khỏi quảng trường, Nguyên Phương Trọng mới quay về công việc đang làm, hắn cùng phóng viên tin tức nói xong, nhân viên cảnh sát khác liền vội vội vàng vàng chạy đến, nói rõ phía sau hậu trường không ai coi sóc, muốn Nguyên Phương Trọng một lần nữa điều phối nhân lực, tràng diện thoáng chốc hỗn loạn làm cho nam nhân đau đầu, buổi ca nhạc liền muốn bắt đầu, khẩn yếu đến đích còn có chổ sơ suất

Nam nhân chạy đến phía sau hậu trường, lại không có cảnh sát làm việc, mà người kia chính là.....

" Vĩnh cảnh sát đâu? Hậu trường không phải do nàng phụ trách hay sao?" Nam nhân xoa huyệt thái dương, chỉ cảm thấy hôm nay dị thường không may

" Vĩnh cảnh sát nói anh kêu nàng về tổng cục xử lý vụ án đánh nhau hôm qua " Cảnh sát bị hỏi cũng không hiểu ra sao " Nàng cởi tai nghe ra liền lái xe đi" Trong tay có nhiều tai nghe cơ động hiện trường, Nguyên Phương Trọng dùng sức đập đầu mình, hắn chỉ lo nói chuyện với Đông Ân Vũ, quên mất người nguy hiểm nhất là Vĩnh Lạc.

" Đừng để ý tai nghe!" Nguyên Phương Trọng giật tai nghe quẳng xuống đất, hét lớn " Lập tức tìm Vĩnh Lạc cho tôi!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro