Chương 0135: Cho hết thời gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang chuẩn bị mở cửa xe, tiếng bước chân sau lưng để nàng dừng độngtác

Chưa quay đầu lại, Đông Ân Vũ liền cảm giác phần lưng nóng lên, có người dán thân thể nàng xoay người về phía trước, cánh tay bên cạnh lộ ra chế phục màu xanh biển, người kia cầm chìa khóa xe của Đông Ân Vũ, đồng thời dùng sức ép nàng để lên cửa xe, xích lại gần, nhiệt khí thổi bên tai nàng, cảm giác mơ hồ đối phương đang chế giễu cùng bất thiện

" Tôi còn chưa tính sổ cô, cô liền muốn đi hay sao?" Tiếng nói im lặng truyền đến, Đông Ân Vũ không cần quay đầu cũng biết là ai

Nàng buông thõng mắt, hạ giây sau bị người phía sau lật người lại, đôi mắt như hỏa diễm, không hề chớp nhìn chằm chằm nàng

Mãnh liệt cổ xâm lược tính như thế...

Dường như là dã thú.

" Thật có lỗi " Đông Ân Vũ mỉm cười lễ phép, cũng không bởi vì Vĩnh Lạc vô lễ cử động mà nổi nóng, chỉ nói: " Tôi còn có việc"

Bốn bề vắng lặng, bầu không khí nguy hiểm

Vĩnh Lạc trừng mắt nhìn, cười từ bên hông rút ra khẩu súng, ung dung đem họng súng chỉa vào trong ngực Đông Ân Vũ.

" Hiện tại còn có việc sao?" Ác liệt mỉm cười tương phản cực lớn với ngữ khí bình tĩnh để nàng nhìn vô cùng quỷ dị

Đông Ân Vũ mấp máy môi, họng súng chính là nhắm vào trái tim nàng, dù nói sai một chữ, đạn sẽ liền xuyên qua

" Nơi này có camera an ninh" Nhàn nhạt, nàng nhắc nhỡ Vĩnh Lạc.

Không nghĩ đối phương trả lời, bộ dáng duy trì cầm súng càng xích lại gần nàng, hai người rút ngắn khoảng cách một chút

" Yên tâm, đã che hết rồi" Bờ môi như chạm vào má Đông Ân Vũ, Vĩnh Lạc nhắm hai mắt lại cười nói: " Cô có nghĩ đến lý do tôi vừa rồi rời đi không? Vẫn là cô cho rằng tôi sẽ bỏ qua cho cô? Đông Ân Vũ cô có thể ngây thơ đến thế sao?" Nàng có cá tính gì, Đông Ân Vũ sao không biết được ? Nàng há sẽ trơ mắt nhìn con mồi trốn ?"

Nằm mơ

" Cô muốn thế nào?" khóe miệng Đông Ân Vũ tự giễu cười yếu ớt

Đúng đấy, nàng làm sao mà ngây thơ nghĩ Vĩnh Lạc sẽ bỏ qua cho nàng ?

Đại nữ nhân tùy tiện kia, xưa nay không bao giờ xem quy củ để trong mắt, làm sao có thể bởi vì nhuộm tóc đen, cởi vòng tai liền đổi tính tình ? Coi như lột da của nàng, Vĩnh Lạc vẫn là Vĩnh Lạc, muốn đối phó nàng, trừ cứng đối cứng, Đông Ân Vũ không nghĩ được biện pháp khác, nghĩ đến Vĩnh Lạc sẽ xuất hiện ở đây, cũng là muốn cùng nàng kết thúc chuyện này

" Đợi chút nữa cô sẽ biết" Vĩnh Lạc vừa nói vừa buông một tay, nàng lưu loát giật dây lưng xuống, họng súng chỉ chỉ ra hiệu cho Đông Ân Vũ xoay người, đồng thời hai tay nàng bắt chéo ở đằng sau lưng, nữ nhân sẽ dùng dây lưng kiên cố buộc chặt. Dây lưng cứng cởi mặc dù không dễ dàng buộc như dây gai, nhưng cũng khiến người khó tránh thoát, Đông Ân Vũ ghét vào cửa xe, cảm giác cổ tay bị trói một vòng lại một vòng

" Nơi này là bên ngoài" Lúc Vĩnh Lạc sờ soạng eo Đông Ân Vũ, nàng trầm thấp cảnh cáo một tiếng

Không gian công cộng, bãi đỗ xe đại chúng, nàng không thể không kháng nghị

Nhưng Vĩnh Lạc cười cười bóp lấy chân nàng, ngón tay không an phận lướt qua hai đùi nang, nhạt nói: " Sẽ không có ai muốn cô ở đây, tôi chỉ là lục soát người, để tránh trên người cô có hung khí, nếu là phản kích, thua thiệt vẫn là tôi " Đông Ân Vũ thân thủ thế nào, nàng là người từng trải nghiệm qua, trước tiên cần phải lục soát cẩn thận

Vĩnh Lạc đem toàn bộ " hung khí " trên người nàng ném đi, nào là chìa khóa, đồng hồ, dây chuyền, ngay cả dây sắt móc trên áo khoác cũng bị giật xuống, có thể thấy được nàng có bao nhiêu cẩn thận. Chờ nữ nhân sau khi hài lòng, nàng mới kéo Đông Ân Vũ đi ra từ cửa sau vắng người, hai người đứng ở ven đường, Vĩnh Lạc tùy tý chận một chiếc xe taxi, lái xe còn chưa nhìn rõ bộ dáng của hành khách, Đông Ân Vũ liền bị đối phương đẩy vào xe, cử động thô lỗ tạo ra động tĩnh không nhỏ

" Cái này, vị khách nhân này..."

" Lái xe " Một lời cắt ngang lái xe, Vĩnh Lạc từ túi tiền móc ra tờ một trăm quơ quớ

Chỉ là tiền không có tác dụng, lái xe chẳng những không có khởi động máy, thậm chí lúng túng liếc nhìn Đông Ân Vũ vài lần, nói thầm trong lòng không biết có phải xui xẻo gặp cướp hay không, nhưng hết lần này đến lần khác đối phương lại là một nhân viên cảnh sát mặc đồng phục ? Nam nhân đa nghi để Vĩnh Lạc cảm thấy không vui, nàng dứt khoát đem tiền nhét vào túi áo sơ mi, thế này mới có thể rảnh một tay để cầm súng

" Đến cùng có chịu đi hay không?" Lần này vung vẩy không phải là tiền mặt trắng bóng, mà là vũ khí

" Đi! Đi!" Tính mệnh bị uy hiếp lái xe khẩn trương quay đầu xuất phát, hắn không dám nhìn nhiều về phía ghế sau, chỉ sợ sẽ bị bắn chết

Đông Ân Vũ bị Vĩnh Lạc nắm cánh tay, nàng đong đưa mấy lần, họng súng cứng rắn lạnh lẽo lập tức chỉa vào đùi nàng

" Khách nhân, cô còn chưa nói... muốn đi đâu ?" Lái xe đi qua mấy cái giao lộ, nhịn không được hỏi vài câu

Vĩnh Lạc nheo mắt, ánh mắt không hề rời khỏi nàng, khẩu khí nói chuyện ngược lại là nhẹ nhõm " Chổ nào vứt bỏ không bị phát hiện thì đến "

Tài xế giật mình một cái, kém chút đạp mạnh ga, Đông Ân Vũ dứt khoát trầm giọng một câu " Nói đùa thôi " Mới khiến bầu không khí hòa hoãn

Nói đùa....

Vụ bắt cóc này chỉ là đùa dai, Đông Ân Vũ không chút nào sợ hãi

Vĩnh Lạc nhún vai, suy nghĩ nói: " Bây giờ đi về khẳng định sẽ bị quấy rầy, đại ca có biết hầu sơn có nhà nghỉ suối nước nóng nào nổi tiếng không? chính là cái chổ mà tạp chí thường quảng cáo đó, giờ đại ca chở chúng tôi lên núi, tiền xe trả gấp hai cho anh" Nàng thuận miệng nói địa điểm, núi cách trung tâm thành phố tốn hai tiếng đồng hồ, chưa kể tiền xe đắt đỏ, quan trọng hơn là nàng trói Đông Ân Vũ, dọc đường không biết chịu bao nhiêu dày vò

Nghe được " nhà nghỉ suối nước nóng " nàng trong lòng lập tức bất an, nàng giãy dụa mấy lần nói: " Không phải nói tính nợ hay sao ?"

" Nợ nhất định phải tính, nhưng cũng phải chọn địa điểm có phong cảnh đẹp, bầu không khí trong lành, mới có thể tính được lâu " Vĩnh Lạc vừa nói vừa lấy điện thoại bên eo nàng, không nói hai lần, quay kiếng cửa xe, quăng lên, điện thoại lập tức bay ra ngoài " Cô nói đúng không, Đông di?"

Nụ cười giả mù sa mưa, thủ đoạn bá đạo, Vĩnh Lạc không hề " nói đùa "

Sau đó Đông Ân Vũ cũng không nói gì nữa, thậm chí cũng lười phản kháng, nàng ngược lại muốn xem Vĩnh Lạc " tính sổ " khoản nợ hai năm trước như thế nào. Sau hai tiếng, xe taxi vòng qua ngã rẽ cuối cùng dừng ở cổng chính nhà nghỉ suối nước nóng, Vĩnh Lạc sảng khoái trả tiền xe, không nói hai lời kéo Đông Ân Vũ xuống xe, hai người cử chỉ quái dị đi đến nhà nghỉ

Bởi vì là thời gian thấp điểm nên không có khách, một đám nhân viên đang đứng bên quầy nói chuyện phiếm, lúc càng nàng thấy Đông Ân Vũ cùng Vĩnh Lạc xuất hiện lập tức không dám nói nữa. Tất cả nhân viên đều đứng ngẩn ra tại chổ, chỉ có Vĩnh Lạc trên mặt đầy nụ cười, dù cho nụ cười này có chút cứng đờ, nàng thấy nhân viên phục vụ có chút chần chờ, lập tức khoát tay áo cười nói: " Không có việc gì, chỉ là cãi nhau thôi, hai chúng tôi một phòng, nói chuyện tâm tình liền không sao"

Đông Ân Vũ còn chưa kịp nói, liền bị Vĩnh Lạc bóp eo, ý vị cảnh cáo hơn là tán tỉnh

Nhân viên phục vụ bị Vĩnh Lạc hù đến sửng sốt một chút, cuối cùng thật đúng cho hai người một phòng

Vĩnh Lạc nắm tay nàng đi vào trong phòng, cửa vừa đóng, nàng liền thuận tay đẩy Đông Ân Vũ ra, chỉ thấy đối phương lảo đảo mấy cái ngồi trên sàn nhà được trang trí kiểu Nhật, thiết kế bằng tầng sập cao, dù cho bị té cũng không quá đau. Chỉ là Đông Ân Vũ bất mãn cách đối xử của Vĩnh Lạc, lông mày tự nhiên nhíu lên, nàng vừa mở miệng. Vĩnh Lạc thảnh thơi vòng qua bàn dài đi đến bể tắm lộ thiên

Không bao lâu, chỉ nghe tiếng nước rầm một tiếng.

Đông Ân Vũ đã ngồi thẳng người , Vĩnh Lạc từ ban công trở về chỉ lo uống rượu, nàng đem tất cả các loại rượu trong tủ lạnh bày trên bàn, một mình rót hết bình này đến bình khách, trong suốt quá trình nàng đều rất im lặng, trước đối phương tỏ thái độ, Đông Ân Vũ không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù sao nàng cùng Vĩnh Lạc chung đụng, biết tính tình của nhau

Nguyên nhân chính là nàng không như lý giải, mới đặc biệt phiền phức.

Rắc !

Chai bia hạng nhất, Vĩnh Lạc liếm cánh môi hồng nhuận, hai đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Đông Ân Vũ.

" Cô bây giờ có ba con đường" nữ nhân lung lay đầu, tiện tay ném ra, bóp nghiến chai bia lăn ở bên chân Đông Ân Vũ " Một, tôi trực tiếp bắn vào chân cô để trả thù cô ô nhục tôi, hai, để tôi đánh cô, đến khi nào tôi hết giận mới thôi, ba quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi, sau đó lập tức rời khỏi Bắc khu, đừng để tôi gặp mặt lần nữa, gặp một lần đánh một lần"

Ba sự lựa chọn, không cái nào Đông Ân Vũ dám chọn.

Vĩnh Lạc cười cầm lon bia cuối cùng, mở lon trước, nàng giơ cái cằm, nhạt nói: " Đáp án của cô thế nào ?"

Đông Ân Vũ nhết môi, nhìn Vĩnh Lạc đem bia từng ngụm từng ngụm uống cạn

Thật lâu, nàng chậm rãi lắc đầu, gần như đồng thời, Vĩnh Lạc đem lon bia chưa uống xong ném về phía nàng, một chút rượu vẩy trên người nàng, Đông Ân Vũ gục đầu xuống, chỉ thấy Vĩnh Lạc nổi giận như thiên lôi nhảy lên, nàng cất bước đi đến bên người nàng, đưa tay bóp chặt má nàng, để Đông Ân Vũ không cách nào trốn tránh bốn mắt nhìn nhau

Lắc đầu, cũng chỉ có một loại giải thích.

Vĩnh Lạc cười gần như dữ tợn, nàng tiến lên trước, dán ở môi đối phương nói: " Cô không chọn, tôi thay cô chọn"

Mỗi chữ mỗi câu cắn răng nói rõ ràng

Khách quan Vĩnh Lạc vội vàng xao động, Đông Ân Vũ có thể nói bình chân như vại

Ánh mắt nàng liếc nhìn về phía ban công, bỗng nhiên nhạt nói: " Nước đầy "

Bể tắm lộ thiên chảy xuống nước nóng, tiếng nước rầm rầm, trong suốt tựa như cảnh tượng thác nước tỏa đầy hơi nóng trong viện

Nếu không phải vì muốn tắm suối nước nóng, cần gì phải mở nước ?

Đông Ân Vũ một câu nhắc nhở, tựa như một gậy gỗ đập lên đầu Vĩnh Lạc, nàng sững sờ, sau một lúc lâu cười khẽ ha ha.

" Đúng đấy, nước đầy, xem ra tôi dễ quên" Nàng thấp giọng tự lẩm bẩm, đồng thời buông ra cánh tay đang giữ chặt Đông Ân Vũ, chậm rãi cởi áo đồng phục cảnh sát không hợp khí chất ném xuống đất, Vĩnh Lạc liền nắm cánh tay Đông Ân Vũ, hai người nửa nửa kéo kéo đi vào bể tắm đầy nước, trong lúc nhất thời làm nước chảy ra ngoài, tiếng nước vang dội

Thân thể ngâm trong nước nháy mắt, Đông Ân Vũ có chút kinh hoảng, bất quá nàng từ đầu đến cuối đều trấn định, cũng không sơ hở

Vĩnh Lạc đến cùng muốn làm cái gì ?

Vô số nghi vấn xuất hiện trong đầu. Đông Ân Vũ hít một hơi sâu, tận lực ổn định tâm thần

" Không sao, để cô nghĩ kỹ đáp án..." Vĩnh Lạc hời hợt nói, lực tay bỗng nhiên đè ép, Đông Ân Vũ vội vàng không kịp đề phòng bị đối phương nhấn nước, nước suối ấm áp để ngực của nàng cứng lại, hai tay bị trói chặt sau lưng khiến nàng không ngừng giãy dụa, nàng nghẹn khí, lại chèo chống không được bao lâu, ngay lúc nàng sắp ngạt thở, Vĩnh Lạc nắm cổ áo nàng thoải mái kéo nàng lên, đồng thời tựa vào trong tay nàng cười nói: " Trò chơi này vừa vặn hết thời gian "

Nói xong, bàn tay đè ép, Đông Ân Vũ lần nữa bị nhấn vào trong nước

Giãy dụa gây ra động tĩnh không nhỏ, bọt nước bị kích thích tạt vào trong nụ cười tùy tiện của Vĩnh Lạc.

Bị nhấn trong nước, Đông Ân Vũ đã nhanh không còn khí lực

Nàng thừa dịp ngửa đầu trên mặt nước hít thở sâu, lần nữa bị nhấn xuống hai tay dùng sức đong đưa, nguyên bản dây lưng bị buộc lỏng vì nhún nước mà tuột ra, lúc Vĩnh Lạc nhấn nàng xuống nước, hai tay Đông Ân Vũ vung lên thoát khỏi sự kiềm chế của nữ nhân, tựa như động tác quay chậm, Đông Ân Vũ tóc dài dính ở gương mặt vô cùng chật vật, Vĩnh Lạc mở to hai mắt cực độ ngoài ý muốn

Cổ áo kéo một cái, hai người sát na gần nhau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro