Chương 0137: Ngàn vạn chú ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng như Vĩnh Lạc nói, nàng sẽ quấn lấy Đông Ân Vũ để trả thù

Việc này nói không khó, nói đơn giản... cũng không đơn giản

Ở trên bàn ăn, Vĩnh Lạc một tay chống cằm, đôi mắt đỏ hồng đi đi về về trái phải. Bên tay trái là La Dạ mặc áo khoác vận động, hai tay vòng trước ngực chờ ăn cơm, bên tay phải là Hoắc Ngải quần áo màu trắng thoải mái đang nói chuyện cùng Tiểu Thủy Mẫu, các nàng cùng xuất hiện, bàn ăn có vẻ hơi chen chúc, Vĩnh Lạc vuốt vuốt đầu đũa, , trong lòng thỉnh thoảng bốc lên sóng lớn, cho đến khi Đông Ân Vũ bưng canh đi đến bên cạnh bàn, Vĩnh Lạc lập tức cầm giữ không được

" Làm cái gì! em hoa tâm như vậy còn không biết xấu hổ chê tôi tìm bảo bối khắp nơi, chính em không phải còn giữ hai tên hỗn đản ở bên người sao?" Vĩnh Lạc tức giận đập bàn, đáng tiếc nàng chỉ trích cũng không có gây ra bất kỳ kết quả nào, tất cả mọi người đều tập trung ăn cơm, không ai coi nàng tồn tại

Vĩnh Lạc nhíu mày, đang muốn phát tác, Đông Ân Vũ đứng dậy thay Tiểu Thủy Mẫu múc canh, nói: " Tôi không có ép, họ cũng giống cô, đều đến tìm tôi đòi nợ" Nhàn nhạt thoáng nhìn, cười nhạt, ý tứ Đông Ân Vũ khá rõ ràng, chuyện hai năm trước ảnh hưởng đến một số lớn người, cho nên có xuất hiện La Dạ và Hoắc Ngải cũng không kỳ quái

Vĩnh Lạc đã có ý tưởng này, càng nàng tự nhiên cũng có

Chỉ là cách làm khác thôi

" Cô không chịu được thì cứ rời đi, không ai cản cô" Hoắc Ngải nếm miếng đậu hũ, thấp giọng nói

La Dạ cắn miếng thức ăn, trầm giọng nói " Mau cút "

Mặt ngoài gió êm sóng lặng, bên dưới lại kinh đào hải lãng ?

Mấy người không mời mà tới lại có thể yên tĩnh dùng cơm, trong lòng điều hiểu thế nào, Đông Ân Vũ phụ bao nhiêu người, các nàng liền phải chịu đựng bao nhiêu người, nếu không liền đánh vỡ cân bằng, nhìn là phải nhao nhao chém giết một trận thiệt lớn, hay là ủy khúc cầu toàn, vượt qua thời gian chấp nhận, nhưng mà cướp người lại phải đối đầu bao nhiêu địch nhân ? Đông Ân Vũ cũng không nguyên ý ở vùng nước đục...

Vĩnh Lạc trong lòng rõ ràng, chặng đường này, hết lần này đến lần khác ngoài miệng liền lải nhải hai ba câu

Nàng nô nô miệng, khẽ nói: " Đừng có mà nằm mơ!" Muốn nàng đi ? Giết nàng còn nhanh hơn

Tiểu Thủy Mẫu chớp chớp hai mắt, tay nhỏ cầm thìa, âm thanh lầm bầm " Lạc tỷ tỷ thật là nhao nhao "

Lời nói trẻ con chọc Đông Ân Vũ cười khẽ một tiếng, đồng thời La Dạ cùng Hoắc Ngải đều liếc Vĩnh Lạc một cái, ảo giác bị hạ thấy khó hiểu để hai gò má nàng phồng lên, phản ứng của nàng có khi so với tiểu hài tử còn trẻ con hơn, bữa cơm này bởi vì một câu vô tâm của Tiểu Thủy Mẫu phát biểu, để không khí trên bàn kiềm chế vô cùng. Sau bữa tối, Đông Ân Vũ ngoài ý muốn nhận điện thoại của Trần Chính, nàng để La Dạ thay nàng dọn bàn, Hoắc Ngải thì hỗ trợ rửa chén, Vĩnh Lạc cùng Tiểu Thủy Mẫu ở trong phòng khách bồi dưỡng tình cảm, nàng mới có thời gian riêng tư cùng Trần Chính nói chuyện.

" Vĩnh Lạc đang ở chổ con hả?" Thanh âm nam nhân lộ ra tia mỏi mệt, thêm nhiều bất đắc dĩ

Đáp án như thế nào, không cần Đông Ân Vũ nói hắn cũng biết

" Ừm, đang chơi đùa cùng Tiểu Thủy Mẫu" Đông Ân Vũ liếc phòng khách vài lần, quay người kéo cửa ban công đi ra ngoài

" Sách, mặc kệ công việc, suốt ngày chạy đến chổ con " Trần Chính nhịn không được phàn nàn vài câu, mặc dù không phải lỗi của Đông Ân Vũ.

Nữ nhân mấp máy môi, mỉm cười nói: " Quay lại giúp chú mắng nàng nha "

" Không cần, tên kia căn bản không nghe vào tai, thật sự là gia hỏa chỉ làm theo ý mình " Trần Chính trong giọng nói ẩn hàm ý cười, hắn biết Vĩnh Lạc phẩm hạnh đoan chính bất quả là chỉ giả vờ làm màu, thực chất bên trong tính tình nào đó, chính là muốn che đậy cũng không che được, đối với việc này hắn không yêu cầu mạnh mẽ Vĩnh Lạc phải sửa đổi, dù sao người này đã hết cứu nổi

" Đó cũng là ưu điểm của nàng đúng không ?" Muốn có trình độ xem bản thân mình ở trung tâm hoàn toàn, cũng là một loại tài năng

Trần Chính trầm ngâm nửa ngày, nhạt nói: " Vậy phải xem tình huống "

" Con cũng rất thích tính tình này của nàng, thích liền thích, chán ghét liền chán ghét, yêu ghét rõ ràng, rất thẳng thắn, nói thật, nàng là người thấu triệt nhất" Mặc dù hành vi dễ dàng quá khích, tóm lại là bởi vì nàng rất ngay thẳng, lời gì đều không giấu trong lòng, nàng muốn hận, liền một dao chém xuống, muốn yêu, liền dây dưa không buông

Cỡ nào đơn giản

" Nghe con nói thế, không sợ nàng gây bất lợi cho con sao?" Đông Ân Vũ không cố kỵ, Trần Chính nơm nớp lo sợ

" Nàng là tổ trưởng tổ súng ngắm của cảnh sát quốc tế, muốn giết con bộ khó lắm sao ? Nếu như làm thật, con sợ cũng không thể sống sót đúng không?" Nhẹ nhỏm hỏi ngược lại một câu, đáp án dễ hiểu vô cùng, nàng biết năng lực Vĩnh Lạc, lúc trước có thể dễ dàng quật ngã nàng bởi vì nàng đối với mình có chút lo lắng, bây giờ đã không còn giả trang, chỉ sợ Đông Ân Vũ không cách nào sống đến bây giờ

" Con chơi với toàn quái vật" Không chỉ Vĩnh Lạc, còn có La Dạ cùng Hoắc Ngải...

Trần Chính biết Đông Ân Vũ cùng các nàng có lui tới, hoặc ít hoặc nhiều thám thính qua tình huống hiện tại của nàng, nhìn như hòa bình, kỳ thật không ổn...

" Cũng chỉ có con mới thuần phục được" Nói đến đây, Đông Ân Vũ ít nhiều kiêu ngạo

Những nữ nhân điên cuồng kia có thể sống hòa bình dưới một mái nhà, nói cho cùng là vì nàng có năng lực

Về phần năng lực gì, nữ nhân trừng mắt nhìn, cười đến hàm súc

" Đừng cao hứng quá sớm " Ban công bỗng nhiên nổi một trận gió mạnh, thanhh âm Trần Chính xen lẫn trong gió nghe như không nói đùa

Đông Ân Vũ có chút nhíu mày, nàng dựa vào ban công lại nói: " Chú có ý gì ?"

Trần thúc không phải bảo nàng chớ đắc ý, mà là có ý khách...

Nam nhân dừng một chút, thật sâu thở dài nói:" Tình tiết cặn kẽ chú không thể nói, nhưng Bắc khu mấy ngày nay không quá an bình "

Nhắc nhở chỉ đến đây là dừng, Đông Ân Vũ kéo tóc bị gió thổi loạn, chỉ nghe không nói gì

" Tóm lại trận này con lưu tâm một chút, ngàn vạn lần chú ý" Trần Chính có thể dặn dò đến mức này mà thôi, nói nhiều hơn sẽ vượt giới hạn

Đông Ân Vũ nghe vậy, nhẹ gật đầu, ứng tiếng

Nàng cúp điện thoại, trong lòng bởi vì lời nói của Trần Chính mà trở nên nghi hoặc một chút, không ngờ vừa quay đầu lại, một bóng người đã đứng từ phía sau, Đông Ân Vũ dọa đến sửng sốt, nàng không có biểu hiện quá rõ ràng, chỉ là nội tâm hung hăng đụng vào. Chỉ thấy Hoắc Ngải cách cánh cửa kiếng trong suốt, mặc quần áo màu sáng thoải mái, cả người có một chút đơn bạc

Lạc rồi...

Đông Ân Vũ kéo cửa ra đi đến trước mặt Hoắc Ngải, trên mặt nhàn nhạt ý cười, cũng không có thất thố như vừa rồi

" Trời cũng đã tối, tôi sẽ về nhà" Hoắc Ngải khóe miệng từ đầu đến cuối giơ lên một vòng độ cong

Không sâu không cạn, nhìn cảnh đẹp ý vui.

" Thật sao ?" Đông Ân Vũ nhìn đồng hồ trên tường, chín giờ mười phút " Tôi tiễn cô "

" Không cần, bên ngoài trời lạnh" Nàng lắc đầu, xem như đã nói tạm biệt với Đông Ân Vũ.

" Hoắc Ngải " Ngay lúc nữ nhân quay người chuẩn bị rời đi, Đông Ân Vũ vô thức gọi tên nàng, tự nhiên nàng cảm thấy có chút đau lòng, nhìn mặt mũi Hoắc Ngải hơi có tái nhợt, cùng thái độ nho nhã lễ độ, Đông Ân Vũ không thể nói trong lòng đang bị chắn bởi điều gì đó, hai nàng nhìn nhau nửa ngày, nàng mới cười nhạt nói: " Cô gần đây sắc mặt không tốt lắm, đừng quá miễn cưỡng mình"

Là quan tâm cũng là nhắc nhở

Nàng biết Hoắc Ngải vì cuộc sống nên đã rất cố gắng, công việc ở cửa hàng tiện lợi không kiếm được bao nhiêu, nhiều lắm chỉ có thể no bụng, lại không thể cưỡng cầu thêm

Đông Ân Vũ ôn nhu để Hoắc Ngải ý cười sâu sắc, nàng đi đến gần Đông Ân Vũ, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, nghiêng đầu tiến lên hôn lên môi nàng, từ nguyên bản chỉ cọ sát, càng về sau càng như cướp đoạt lẫn nhau, ngay lúc Hoắc Ngải đặt nàng lên tường, tay đã vòng bên hông Đông Ân Vũ, nàng khẩn cấp đạp xuống chân thắng, trước khi kịp tiến thêm một bước vào dục vọng, Hoắc Ngải liền dừng lại

Thà rằng tựa bên cổ Đông Ân Vũ thở dốc, cũng sẽ không có lòng tham đòi hỏi thêm ngọt ngào

Cấm dục

Chính là lời bình mà Đông Ân Vũ dành cho Hoắc Ngải khi lần đầu gặp mặt

Nữ nhân này, so với nàng nghĩ còn có tự chủ hơn nữa.

Đông Ân Vũ ôm nàng, để nàng dán vào thân thể nóng hổi như mình, nhạt nói: " Loại sự tình này, cô cũng không cần phải miễn cưỡng "

La Dạ có thể cường thế đến thăm, đồng thời cầm dao bấm uy hiếp nàng, tiến tới phát triển quan hệ trên giường, Vĩnh Lạc có thể cầm dây lưng trói hai tay nàng, nửa kéo nửa đẩy nàng đến nhà nghỉ suối nước nóng, dẫn đến mật lữ nguy hiểm, nhưng Hoắc Ngải cái gì cũng không có, từ lúc gặp mặt đến giờ, nàng chỉ quần nhau bên người Đông Ân Vũ, nhưng không hề tiến thêm một bước

Quan hệ cũng không có tiến triển bước nào, hành động cũng không tiến thêm một bước

Nhưng Hoắc Ngải muốn nàng, Đông Ân Vũ trong lòng tương đối rõ ràng.

Ám chỉ quá rõ ràng, Hoắc Ngải nghe xong liền hiểu

Nàng tựa bên tai nàng, trầm giọng nói: " Tôi không có"

Tiếng nói khàn khàn nghe vào một bên tai, đã gợi cảm lại tê dại, Đông Ân Vũ rủ mắt, eo có chút không làm gì được.

Hoắc Ngải hôn má nàng mấy cái, quay người rời đi, lúc Đông Ân Vũ trở lại phòng khách, Tiểu Thủy Mẫu nằm trên ghế sofa ngủ say, trên thân được đắp bởi áo khoác cảnh sát màu xanh, La Dạ chẳng biết lúc nào đã rời đi, chỉ còn lại Vĩnh Lạc bệ vệ ngồi gác chân trên salon xem tivi, giống như nàng mới là chủ nhân ngôi nhà này

Đông Ân Vũ nhướn mày, hai tay vòng ngực buồn cười nói: " Tất cả mọi người tan họp, cô làm sao còn ở chổ này ?"

" Tôi mới tới liền tới, muốn đi liền đi, không cần cô quan tâm " Vĩnh Lạc vừa nói vừa vỗ vỗ đùi, ra hiệu Đông Ân Vũ đến.

Nàng liếc Tiểu Thủy Mẫu một cái, nhìn nàng ngủ rồi mới nhẹ nhàng đi qua, Vĩnh Lạc kéo tay Đông Ân Vũ, để nàng ngồi lên chân nàng

" Bắc khu gần đây tốt chứ ?" Đông Ân Vũ buông thõng mắt, nhìn chằm chằm Vĩnh Lạc, ngón tay như cái như không xuyên qua tóc nàng, mềm mại để cho nàng có chút thất thần, Trần Chính đột nhiên gọi điện thoại đến, ngay cả nói cũng vó mấy phần cảnh cáo, hắn muốn Đông Ân Vũ lưu tâm một chút, đến cùng là muốn nàng chú ý cái gì ?

Vĩnh Lạc ngửa đầu khẽ hôn cái cằm Đông Ân Vũ, hàm hồ nói: " Bình thường "

Đại sự không nhiều, việc nhỏ không ngừng, không thể nói là tốt hay xấu, chính là thời gian không còn trở ngại

Đông Ân Vũ nghe vậy, mấp máy môi nói: " Nếu như Bắc khu có động tĩnh gì, cô có thể nói với tôi không ?"

Nàng biết lời này có chút quái dị, mà trực giác Vĩnh Lạc đã nhận ra không ổn

Một cảnh sát về hưu chỉ nghĩ đến chuyện bình bình đạm đạm sống cho quan thời gian, vì sao nghĩ quan tâm đến tin tức nội bộ của tổng cục ?

Vĩnh Lạc nắm chặt eo Đông Ân Vũ, nói thẳng: " Muốn tôi làm mắt chó cho em à?" Nàng là nữ nhân sảng khoái, làm việc ghét lề mà lề mề, đáng ghét hơn là uyển chuyển không có trực tiếp, Đông Ân Vũ ý tứ rất rõ ràng, để nàng kể tình hình Bắc khu cho nàng nghe, nhưng mà, Đông Ân Vũ đang có ý đồ gì ?

" Ngô..." Tiểu Thủy Mẫu ngủ ở đối diện bỗng nhiên ưm vài tiếng, Đông Ân Vũ lập tức căng thẳng thần kinh, nàng không muốn ở trước mặt Tiểu Thủy Mẫu quá thân mật với những nữ nhân này, bởi vậy nàng nghĩ đẩy ra Vĩnh Lạc, nữ nhân ngược lại đem tay tìm vào giữa hai chân Đông Ân Vũ, đáng tiếc bị nàng đẩy ra không thể tiến vào nữa

" Vĩnh Lạc!" Đông Ân Vũ trầm thấp cảnh cáo một tiếng, để nàng chớ làm loạn

Nữ nhân cười đến có chút vô lại, ngẩng đầu hôn lên khóe môi nàng, nói khẽ " Tôi xem ra em vẫn là một cái mummy đơn thân "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro