Chương 0138: Không giống thư ký

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xác thực, người dân bình thường cơ hồ không cảm giác được sự rung chuyển của Bắc khu, những vụ án chấn động xã hội bị truyền thông vạch trần sớm đã được xử lý, nàng làm cảnh sát nhiều năm đương nhiên cũng hiểu rõ, cho nên Vĩnh Lạc biến tướng cự tuyệt làm mắt chó cho nàng, Đông Ân Vũ cũng có thể hiểu được, nàng hiện tại chỉ là người bình thường, tốt nhất đừng nên thám thính càng sâu tin tức ở đồn cảnh sát

Nhưng ngày này, nàng ở trong nhà phát hiện ra đồ vật nguy hiểm

Ánh nắng buổi chiều bị mây đen tầng tầng che lấp, phòng không có bật đèn trở nên thanh lãnh, Đông Ân Vũ pha cà phê ngồi cạnh bàn ăn, bàn gỗ thô để mười hai cái máy quay lén nhỏ bằng móng tay, màu đen không gây chú ý ẩn hiện trên mặt bàn màu đen, mặc dù như thế vẫn bị Đông Ân Vũ tìm ra

Nàng uống cà phê nóng, tư vị đắng chát lướt qua cổ họng đồng thời để nàng mừng rỡ

Máy quay phim là nàng ngẫu nhiên phát hiện trong tủ quần áo, sau đó nàng tốn mất nửa ngày tìm tòi khắp phòng, trước sau tìm được mười hai ống kính, Đông Ân Vũ uống xong cà phê, trong lòng vẫn không có chút manh mối nào, những ống kính này là ai gắn ? tại sao lại gắn ? Những người từng đến nhà nàng đều nằm trong diện tình nghi, không nói La Dạ, Hoắc Ngải, Vĩnh Lạc là những người có địch ý, ngay cả Trần Thúc cũng có cơ hội, sẽ gắn những ống kính này, dụng ý là tốt hay xấu rất khó kết luận

Trầm tư nửa ngày, Đông Ân Vũ cuối cùng kết luận là quan sát một lần nữa

Nàng cũng không có kinh động bất luận kẻ nào, thời gian như thường trải qua, mà các nàng cũng thường xuyên đến ăn cơm, bầu không khí nhìn như bình thản, lại làm cho lòng Đông Ân Vũ có chút vướng mắc, nàng cũng không có đề cập qua chuyện quay lén, càng không có ám chỉ, nàng còn chưa nghĩ ra đường lui, nàng đành phải án binh bất động, nhưng bình an vô sự qua nửa tháng, Đông Ân Vũ còn chưa kịp tiêu tan sự hoài nghi, lại có chuyện phiền toái tìm đến cửa.

Liên tục nửa tháng mưa dầm rả rích, tâm tình Đông Ân Vũ có chút bực bội, nàng xách túi mua sắm chuẩn bị lái xe về nhà, sau khi lên xe lại phát hiện có tia quái dị, nàng động tác tự nhiên đặt túi mua sắm để ở đằng sau ghế phụ, đồng thời giương mắt nhìn về kính chiếu hậu, chỉ thấy phía sau có một chiếc xe hơi màu đen, không thể nào nhìn thấy người nào đang lái xe

Trực giác của nàng luôn chuẩn, nhưng vì chứng thực cái giả thiết " Theo dõi ", nàng vẫn là lái xe đi trong thành phố quẹo qua mấy vòng, mà nàng phỏng đoán không sai, chiếc xe hơi màu đen kia vẫn đang đi theo nàng, mà còn không e dè bám chặt phía sau xe nàng không tha, vô luận nàng chuyển xe vài vòng trong công viên, chiếc xe kia cũng chuyển theo vài vòng, ngay cả che dấu cũng lười.

Đang lúc nàng chuẩn bị đi về hướng đồn cảnh sát, điện thoại rung lên.

Không phải điện thoại mà là tin nhắn.

Nàng dứt khoát dừng xe ở ven đường, nàng cầm điện thoại di động lên xem xét, nháy mắt lông mao dựng đứng...

" Trốn thông minh một chút " Năm chữ hiện ra trên màn hình di động, người gửi thư tính đến là một dãi số nàng không biết, nàng nhìn vào kính chiếu hậu, chiếc xe hơi màu đen chính là dừng lại ở phía sau., mặt xe phản quang phát ra khí tức bất tường, nàng lập tức không chỉ bị theo dõi, còn bị uy hiếp. Nàng trong lòng do dự, nàng lựa chọn tránh đi đến đồn cảnh sát, đối phương đã có số điện thoại của nàng, không có lý do nào không biết sự tồn tại của Tiểu Thủy Mẫu.Nàng sợ có vạn nhất, sẽ an nguy đến tính mạnh nữ hài

" Tốt a..." Đông Ân Vũ nắm chặt tay lái, dứt khoát chạy xe đến khu buông bán ít người lui đến

Từ khi Bắc khu quy hoạch lại một lần nữa, khu buôn bán cũ liền không còn công ty nào đến đặt làm trụ sở, cũng không có cư dân sinh sống, lúc này thành góc chết của Bắc khu, chỉ có rắn chuột trú ngụ, hoặc là những cặp tình nhân thích kích thích sẽ đến chổ này gặp gỡ rie6g tư, mà giữa ban ngày chỉ có Đông Ân Vũ cùng xe hơi màu đen đi đến khu buôn bán

Nàng ngừng lại ở bãi đỗ xe ở khu buôn bán , nhìn vào kính chiếu hậu thấy chiếc xe hơi màu đen cũng ngừng lại

Nàng bất động, đối phương cũng bất động, ngay cả điện thoại cũng không nhận tin nhắn...

Đến cùng là muốn thế nào ?

Đông Ân Vũ cau mày, nghĩ thầm cứ dông dài kiểu này không có kết quả, bởi vậy nàng quả quyết đẩy cửa xuống xe.

Khu mua bán cũ tản ra không khí chết chóc, bầu trời u ám càng thêm quỷ dị, nàng nắm chặt áo khoác, hai tay ôm chặt nhìn xe hơi màu đen phía sau, nàng đứng vững không tới mười giây, đối phương cũng có hành động, chỉ thấy cánh cửa xe " ba " một tiếng mở ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là đôi giày cao gót đen nhánh lấp lánh, nhìn lên phía trên, là một bộ sáo trang danh tiếng, sau đó lại thấy....

Đông Ân Vũ trong lòng run lên, nàng vô thức muốn leo lên xe lại, không ngờ xe hơi phía sau đề ga, trong thoáng chốc nghe " đùng " một tiếng, Đông Ân Vũ lần nữa mở mắt, xe của nàng bị xe hơi màu đen đụng vào phần đuôi, đèn đuôi xe đều bị đụng vỡ nát đầy đất, buồng sau xe cũng lõm nghiêm trọng, so với vô tình đụng còn nghiêm trọng gấp mấy trăm lần, hoàn toàn là ác ý

Lần này, nàng không dám cử động, nhất là nhìn thấy người đang đến...

Đông Ân Vũ cắn chặt răng, hai tay không tự nhiên nắm chặt tay

Người kia hai tay vòng ngực, một thân sáo trang màu ám lam mặc trên người phù hợp với khí chất lãnh diễm, mơ hồ trang trí viền vàng xa hoa, tóc dài mềm mại rối tung đầu vai, trên mặt trắng nõn trang điểm cao nhã, đáng tiếc lại bị che chắn bởi kính gọng đen, làm giảm đi mấy phần diễm lệ, nhưng tăng thêm vài phần trang trọng cùng nghiêm túc, không giống thư ký càng giống lão sư

Triệu Hàn, Triệu lão sư

Đông Ân Vũ thế nào cũng không nghĩ đến sẽ là nàng, nàng có chút ảo não vì mình đã không đi vào đồn cảnh sát, nàng thẳng tắp nhìn chằm chằm Triệu Hàn, hai người đều không mở miệng, khí thế trong lúc vô hình phân cao thấp, bỗng nhiên Triệu Hàn có chút nghiêng đầu, Đông Ân Vũ lập tức nghe tiếng động cơ bốn phía vang lên, từ xa đến gần, xe hơi mai phục cuối cùng đã dừng ở bốn phía hai người

Người từ trên xe bước xuống mặc tây trang màu đen, nhìn qua hình tượng hơn bọn lưu manh đầu đường rất nhiều

Nghiễm nhiên là người Triệu Hàn mang đến

Trong đó hai người tiến lên kéo cánh tay Đông Ân Vũ, sau đó bắt chéo ở sau lưng đẩy nàng đi đến trước mặt Triệu Hàn.

Trước khi mở miệng nói chuyện, nữ nhân đã đưa tay tát Đông Ân Vũ một bạt tay, âm thanh thanh thúy " ba " vang lên, trên bề mặt lập tức in năm ngón tay đỏ chót

" Cô còn có gan quay về hả?" Triệu Hàn chỉ ngón trỏ xuống đất, hai tên nam nhân kiềm kẹp Đông Ân Vũ lập tức đá vào đầu gối nàng, hai chân nàng tê rần run rẩy quỳ trên mặt đất, đồng thời nam nhân không cho phép nàng buông thõng đầu, giữ chặt đầu nàng để nàng nhìn thẳng về phía Triệu Hàn

Chỉ thấy từ trong sáo trang của nữ nhân móc ra một cái phong thư, động tác nữ nhân ưu nhã đem phong thư ném xuống đất, nháy mắt bay ra, Đông Ân Vũ trông thấy đó là vô số ảnh chụp sinh hoạt đời thường của nàng từ lúc trở về Bắc khu, đi siêu thi mua đồ, đón Tiểu Thủy Mẫu tan học, ở nhà bếp nấu ăn, đứng ở ban công nói điện thoại, thời gian, địa điểm khác biệt, tất cả đều bị chụp lại, vị trí người chụp lén, Đông Ân Vũ khó đoán được

" Tôi cũng không làm việc gì trái với lương tâm, vì sao không dám trở về ?" Đông Ân Vũ đong đưa bả vai mấy lần, nam nhân sau lưng tuyệt không nhẹ tay

Ba!.

Năm dấu ngón tay lúc nãy so với lúc nãy càng đậm thêm

" Cô xác thực không làm gì trái với lương tâm " Triệu Hàn tán đồng lời nói của nàng, nàng đưa tay nắm gương mặt nàng, âm thanh lạnh lùng nói: " Nhưng cô đắc tội không ít người, tốt xấu gì trước khi về Bắc khu cũng nên thám thính trước, hiện tại Bắc khu lão đại là ai, có phải hay không?" Ánh mắt xuyên qua kính gọng đen truyền ra càng thêm lạnh lẽo, dường như muốn đâm thủng mắt nàng, xe lòng nàng xem tại sao có suy nghĩ ngây thơ như thế, còn dám trở về

" Tôi mặc kệ việc này" Nàng về hưu, sớm thoát ly sở cảnh sát, về phần lão đại Bắc khu là ai, nàng cũng không muốn quản nhiều

Hết lần này đến lần khác là Triệu Hàn sao ?

" Muốn trốn tránh trách nhiệm?" Ngữ khí nữ nhân bỗng nhiên trở nên nguy hiểm, nàng kéo tóc Đông Ân Vũ " Không nghĩ tới cô trở nên uất ức như thế" Cái nữ nhân dám ở trước mặt nàng diễu võ giương oai, hai năm sau thế mà vô dụng như vậy, mở miệng ngậm miệng đều muốn phân chia rõ ràng với những chuyện kia, nhưng mà, nàng có làm được không ?

Triệu Hàn híp mắt ra hiệu cho hai tên nam nhân, bọn hắn lập tức lui tay lùi về sau mấy bước, Triệu Hàn búng tay nói: " Đem nàng trói lại "

Đông Ân Vũ giương mắt đang nghĩ định trốn, lập tức bị Triệu Hàn nắm tóc kéo về phía trước, nàng trọng tâm bất ổn té nhào vào nữ nhân mang giày cao gót, lúc này hai nam nhân từ trên xe cầm dây gai, quả thực đem cánh tay nàng trói thật chặt ra đằng sau, Khi bọn hắn kéo Đông Ân Vũ đi, Triệu Hàn lập tức nhận lấy, nàng đem nữ nhân đẩy lên thân xe, đồng thời đem mặt nàng áp xuống mặt xe"

" Biết sao không?" Triệu Hàn nửa đặt Đông Ân Vũ ở sau lưng, đột nhiên đưa tay kéo một cái, đem quần Đông Ân Vũ kéo xuống hoàn toàn, lộ ra quần lót màu quýt " Tôi thống hận nhất là những tên khốn trốn tránh tránh nhiệm" bất kể là ở bên ngoài, vô luận có người quan sát hay không, Triệu Hàn nheo mắt lại, đưa tay hung hăng đánh mông Đông Ân Vũ.

Ba! ba! ba! ba! ba! ba!...

Liên tiếp năm lần, đánh cho sảng khoái lại thanh thúy

Đông Ân Vũ trong lòng kinh hoảng, cảm giác nhục nhã trong đáy lòng dâng lên, nàng biết Triệu Hàn báo thù, nhưng khó tránh cảm thấy khuất nhục.

Nàng cắn răng không chịu phát ra bất kỳ âm thành gì, cho đến khi Triệu Hàn đưa hai chân nàng dang rộng, ngón tay dao động ở chổ không nên chạm vào

" Triệu Hàn!" Đông Ân Vũ trong lòng quýnh lên, cảnh cáo nữ nhân chớ làm loạn.

Nhưng mà, nàng thế nhưng dễ dàng tha thứ người hay sao ?

" Là chó cũng đừng nói tiếng người" Nữ nhân hời hợt một câu, gợi lên ngàn vạn hồi ức trong Đông Ân Vũ.

oOo

Đêm nay, Đông Ân Vũ đi bộ về nhà

Xe của nàng bị đụng hư, trên người đều bị thương, ngay cả túi tiền cũng bị Triệu Hàn phân phát hết cho thủ hạ, khi nàng về nhà đã là mười giờ hơn. Nàng kéo một thân mỏi mệt quay trở lại chổ ở, trong lòng không cách nào bình phục lại, nàng biết mình không có đi đón Tiểu Thủy Mẫu tan học, Trần Tẩu khẳng định sẽ nhận được điện thoại nhà trẻ gọi đến, bởi vậy lúc Đông Ân Vũ đi vào nhà, lập tức gọi điện cho Trần Tẩu

" Ân Vũ? Xảy ra chuyện gì hả? Lão sư nhà trẻ nói không liên lạc được với con, bác gọi cho con cũng không nghe máy?" Trần tẩu hạ giọng, tựa hồ không nghĩ để Trần Chính ở trong phòng khách lo lắng, chuyện Tiểu Thủy Mẫu nàng tạm thời dấu diếm không nói, chỉ nói Đông Ân Vũ cùng mấy người hàng xóm ăn cơm, mới không rảnh đến rước Tiểu Thủy Mẫu tan học

Trần Tẩu biết, sự tình không hề đơn giản

" Con đậu xe trên đường bị câu đi, điện thoại cũng bị làm mất" Đông Ân Vũ buông thõng mắt, nói lung tung " Túi tiền của con cũng bị trộm mất, bất quá đừng lo lắng, con đã báo án ở phân cục rồi, không có chuyện gì " Nàng vừa nói vừa cởi bỏ áo khoác bị xé rách, từ bàn thủy tinh mơ hồ phản chiếu vết thương bắt mắt trên người nàng.

" Thế à..." Trần Tẩu bất đắc dĩ đáp lời, nàng biết Đông Ân Vũ bên kia xảy ra chút chuyện, nhưng không tiện vạch trần, không thể làm gì khác hơn nói: " Tiểu Thủy Mẫu đã ngủ, sáng mai bác sẽ đưa nó đi học, con cũng phải biết tự bảo trọng, nếu có chuyện gì nhất định phải nói với Trần Thúc biết chưa ?"

" Cám ơn ạ" Đông Ân Vũ lại cười nói cám ơn, nàng tắt điện thoại liền trực tiếp đi lên lầu hai

Lúc tắm rửa, nàng lúc này mới xem xét ngọn ngành vết thương cho rõ, cánh tay đen đen đỏ đỏ đều là vết tích bị dây gai trói, mắt phải đen thành một vòng, trên gương mặt cũng bị tổn thương, cổ, xương quai xanh, đầu vai đều là vết cắn, trên lưng, phần eo có vết cào cùng bầm tím, nghiêm trọng nhất là mông, bị đánh đến mức Đông Ân Vũ không thể nào ngồi được, bộ dáng ứ đen để nàng nhìn thấy còn cảm thấy đau, nhưng phiền toái nhất là " nơi đó " bị tổn thương.

Đông Ân Vũ dùng nước cọ rửa, chỉ cảm thấy hạ thân hơi nhói nhói, vết máu đã khô thuận theo nước ấm rửa sạch, nghĩ đến Triệu Hàn quả nhiên là tên khốn nguy hiểm, nàng có thể bất động thanh sắc đem nàng đặt ở trên ghế, dùng đầu ngón tay đâm vào khiến nàng thụ thương, cho đến khi máu chảy dọc theo đùi xuống lượn chảy xuống, có trời mới biết Triệu Hàn đã dùng sức mạnh đến bao nhiêu, chính là muốn đâm nàng đến không thể nói được lời nào, muốn nàng cầu xin tha thứ

Nhưng mà Đông Ân Vũ trong quá trình đó đều không rên la, nàng cắn chặt môi chịu đựng tất cả, đến mức môi nàng sớm đã bị cắn nát

Mệt mỏi...

Thân thể mệt mỏi, tâm mệt mỏi hơn.

Đông Ân Vũ qua loa tắm rửa, sau đó trực tiếp ngã xuống giường, nàng bất quá chỉ muốn xoay người tắt đèn, lại bị tia chớp thu hút chú ý, ở trên bàn trang điểm, đặt một máy quay phim cầm tay, ở một nơi không chút nào che dấu, trực tiếp đặt trên bàn trang điểm, ống kính nhắm ngay chính mình

Nửa tháng trước, nàng phát hiện máy quay lén nhỏ gắn ở nơi khó chú ý, hiện tại lại trắng trợn đặt trên bàn....

Đông Ân Vũ cầm máy quay phim, nàng bật lại bản lưu phát hiện cũng không có gì, buổi chiều hôm nay, nàng đều ra ngoài.

Là ai đặt ?

Nàng trầm tư nửa ngày, trong lòng không chắc, một trận bất lực khó hiểu cùng khủng hoảng tập kích trong lòng.

Rắc !

Nàng dứt khoát đem máy quay phim ném vào thùng rác, không nghĩ nhiều nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro