Chương 0139: Trốn trốn tránh tránh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nguyên bản Đông Ân Vũ dự định ngủ đến trưa, nhưng khách không mời mà đến tám giờ đã gọi nàng rời giường dùng điểm tâm

Nàng kéo bước chân nặng nề đi đến phòng khách, Vĩnh Lạc không biết lấy chìa khóa ở đâu, vậy mà có thể tùy ý ra vào nhà nàng, chỉ thấy trên bàn đầy các loại thức ăn tây ta, nàng không biết Đông Ân Vũ thích ăn cái gì, cho nên dứt khoát mỗi cái mua một chút, từ đó cho thấy, Vĩnh Lạc coi như có chút uất ức, nhưng chính lúc Đông Ân Vũ buồn bã ỉu xìu cắn sandwich, Vĩnh Lạc bỗng nhiên đưa tay kéo cổ áo nàng, ở phía dưới lộ ra vết xanh tím

Sự cảm động ít ỏi thoáng chốc tan thành mây khói.

" Mấy vết thương này là vì sao ?" Vĩnh Lạc nhướn mày, muốn tiếp tục lật xem liền bị Đông Ân Vũ đẩy tay ra

Đông Ân Vũ kéo tốt cổ áo, nhạt nói: " Triệu Hàn " Nàng không có cái gì dấu diếm, không ngờ Vĩnh Lạc không hề kinh ngạc....

Biểu hiện này để tâm lý nàng có chút không dễ chịu, dường như Vĩnh Lạc sớm đã biết việc này

" Cô không ngạc nhiên sao?" Đông Ân Vũ mở miệng hỏi xong, lập tức phát hiện mình bị hố, nàng cũng không có hoài nghi Triệu Hàn là do Vĩnh Lạc xui khiến đến, nhưng mơ hồ cảm thấy Vĩnh Lạc sớm đã biết những việc này, mà nghi ngờ của nàng lập tức được giải đáp, căn bản Vĩnh Lạc không có suy nghĩ nhiều, nàng chỉ đồng phục cảnh sát trên người mình

" Tôi là cảnh sát, đầu rắn Bắc khu là ai tôi đương nhiên biết, có gì mà ngạc nhiên ?" Vĩnh Lạc đem sữa đậu nành uống xong, nghiêng chân lùi ra sau dựa vào lưng ghê salon " Lại nói em trước kia gây thù chuốc oán với nàng nhiều như vậy, nàng giáo huấn em thành dạng này cũng là điều đương nhiên, nếu như nói bất ngờ, tôi chính là không ngờ nàng chưa có giết chết em mà thôi"

Ngồi châm chọc...

Ngồi châm chọc...

Vĩnh Lạc nói tất cả lời nói đều vô cùng phong lưu, càng khiến cho trong lòng Đông Ân Vũ dâng lên lửa giận, nàng cũng không phải muốn Vĩnh Lạc đến bảo hộ nàng, nhưng thái độ thờ ơ lạnh nhạt như thế, càng khiến Đông Ân Vũ buồn bực, nếu quả thật không để ý chuyện của nàng, vì sao tất tả đưa bữa sáng đến ? là cố ý đến xem nàng còn sống không ? nếu như còn sống phải cà khịa vài câu ?

Thật sự là đủ

Có lẽ thấy bầu không khí không đúng, Vĩnh Lạc thay tư thế ngồi thẳng, hắng giọng nói: " Cô ta ở Bắc khu không phải ngày một ngày hai"

" Có ý tứ gì?" Đông Ân Vũ ngước mắt hỏi, hôm nay Vĩnh Lạc tựa hồ không có siết chặt như vậy

" Cô ta ở đây mọc rễ" Nữ nhân khoát khoát cổ tay nói khẽ: " Lúc trước em đuổi cô ta đi, Triệu Hàn cũng không có thật sự rời đi, Địch Duy sau khi biến mất, nữ nhân kia liền thuận tay tiếp quản Ngô Đường, tài sản em đóng băng chỉ là một số ít trong tay nàng" Khi Đông Ân Vũ cùng Địch Duy đều rời khỏi Bắc khu, Triệu Hàn liền không còn địch nhân, lại thêm trong lúc mai phục nàng tranh thủ lôi kéo quan hệ, muốn đoạt lấy Ngô Đường dễ như trở bàn tay

" Cô ta tiếp quản thủ đoạn độc tài, chỉ cần không phục tùng có ý mưu phản, tất cả đều bị cô ta..." Vĩnh Lạc nói đến đây, trực tiếp làm cái hành động cắt yết hầu " Khi đó Bắc khu huyên náo gà bay chó chạy, mỗi ngày đều có người đến báo án, nói ở ngõ nhỏ có thi thể nằm chết, khiến tụi tôi phải tăng cường tuần tra"

Lần này nàng minh bạch, Triệu Hàn tại sao lại hỏi nàng " Vì sao có gan trở về "....

Bởi vì đối với Triệu Hàn mà nói, Đông Ân Vũ chính là " người ngoài "

Thế lực của nàng đã chiếm trọn Bắc khu

" Mà sự nghiệp của cô ta cũng không nhỏ, ngoại trừ Ngô Đường Bắc khu, còn có Đông Khu Tập Kết Xã, cha cô ta nửa năm trước qua đời, hiện tại cô ta đã kế thừa, chính thức trở thành đầu lĩnh hắc đạo hàng thật giá thật" Vĩnh Lạc bất đắc dĩ gãi gãi đầu, tựa hồ đối với việc của Triệu Hàn có chút đau đầu, nàng vốn chán ghét làm việc, nhưng bởi vì mấy tên khốn dưới trướng Ngô Đường cứ gây phiền phức, làm phiền nàng phải thu thập từng đứa

" Cô ta thường trú ở Bắc khu hả?" Đông Ân Vũ vô thức nắm chặt ngón tay, Sandwich bị nàng bóp thành một khối

" Căn cứ vào tin tình báo thì đúng thế" Vĩnh Lạc nhẹ gật đầu, giống như nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên không có hảo ý cười nói: " Mà nghe nói " bạn chơi " của cô ta không ít, em tốt nhất hết hy vọng rồi, đừng có lại đi trêu chọc nữ nhân kia" Nàng muốn Đông Ân Vũ an phận một chút, hoàn toàn không nghĩ tất cả vết thương trên người nàng đều do Triệu Hàn gây ra.

Đông Ân Vũ nghe vậy, trong cơn tức giận ném Sandwich lên bàn " Nàng nếu có thể rời xa tôi, thì mới thật sự là a di đà Phật"

Tránh né còn không kịp sao có thể dây dưa vào? Nàng không phải ăn nó rảnh rỗi...

Vĩnh Lạc hừ vài tiếng, tựa hồ không quá tin tưởng Đông Ân Vũ " Yên tâm đi, cô ta bận rộn quản lý hai đại bang, không có thời gian chú ý bà mẹ đơn thân đâu " Sau khi về hưu, Đông Ân Vũ đã bị giáo huấn qua, đoán chừng nàng sẽ không xuất hiện nữa, Vĩnh Lạc trong lòng tính toán như thế

" Nhìn cô nói chuyện giống như các người có liên lạc với nhau" Đông Ân Vũ không phỏng đoán, mà trực tiếp hỏi

Nàng biết, Vĩnh Lạc là người thẳng thắn.

" Tôi là cảnh sát Bắc khu, tự nhiên quen biết với quản lý ở Bắc khu, ngoài ra chúng tôi có bí mật gặp nhau mấy lần, quy tắc trò chơi vẫn là phải ba mặt một lời mói có ý tứ, đúng không?" Cái gọi là khu vực màu xám chính là loại tình huống này, cảnh sát biết, hắc đạo biết, lại đạt được một loại hiệp nghị nhất định, giúp đỡ lẫn nhau

Đông Ân Vũ nghe vậy, trong lòng có manh mối

Nàng biết Triệu Hàn cùng Vĩnh Lạc gặp mặt qua, thân phận không còn giấu diếm, cũng coi như là mặt đối mặt thương lượng

" Trong tay cô ta có rất nhiều hình chụp của tôi" Nhớ đến loạt ảnh chụp bay trong không trung, Đông Ân Vũ từ đầu đến cuối bất an, đã có số điện thoại của nàng, biết chổ nàng ở, biết Tiểu Thủy Mẫu, như vậy cuộc sống an toàn của nàng đã bị lộ một cách nguy cấp " Chẳng lẽ có người lén lút tiết lộ tin tôi đã về Bắc Khu sao?"

Hoắc Ngải là ngoài ý muốn đụng mặt, La Dạ cũng là gặp gỡ trùng hợp, Vĩnh Lạc sau khi chạm mặt mới biết chuyện nàng tồn tại...

Nhưng Triệu Hàn không giống, nàng biết tất cả phương thức liên hệ của Đông Ân Vũ.

Như vậy, thì là ai ?

" Ai biết được?" Vĩnh Lạc quát cười vài tiếng, nhún vai nói " Kẻ thù em nhiều như vậy, có thể là Hoắc Ngải bề ngoài rất có lễ nhưng tâm cơ thâm trầm, cũng có thể là La Dạ bình thường bất động thanh sắc, nhưng trong đầu nghĩ cái gì cũng không nói" Nàng vừa nói vừa không quên công kích đối thủ

Đông Ân Vũ nheo mắt, điểm ấy nàng đương nhiên minh bạch, bất qua nghe Vĩnh Lạc nói như vậy, trong lòng có bao nhiêu không vui " Còn có Vĩnh cảnh sát điên điên khùng khùng, không theo lý giải, cũng là người bị tình nghi" Chỉ toàn nói người khác, tỷ lệ Vĩnh Lạc phạm tội cũng không phải số không, dù sao nàng cũng là đồ điên, không ai có thể ngờ tới một giây sau nàng sẽ làm cái gì hoặc nói cái gì

Vĩnh Lạc trừng mắt nhìn, đối với ngữ khí bất mãn của Đông Ân Vũ có chút kinh hỉ, nàng nhẹ gật đầu, du côn cười nói: " Không thể phủ nhận "

oOo

Gặp mặt dù không gọi là vui vẻ, nhưng bao nhiêu mù mờ đã được giải đáp, buổi chiều, nàng quyết định đi bệnh viện một chuyến, hôm qua bị Triệu Hàn giày vò qua, bị thương ngoài da có thể tự xử lý, nhưng tổn thương trong cơ thể vẫn phải để bác sĩ kiểm tra mới ye6nta6m, bởi vậy nàng hẹn trước khoa phụ sản, đón xe taxi đi về phía bệnh viện thành phố

Kiểm tra qua không có gì đáng ngại, nhưng trước khi đi bác sĩ còn đặc biệt dặn dò Đông Ân Vũ, tình thú trên giường vẫn là phải điều độ một chút, để tránh bị thương lần nữa.

Đối với việc này, Đông Ân Vũ chỉ có thể lúng túng gật đầu mỉm cười, nàng căn bản không có nghĩ lại cùng " người kia" tính chuyện lên giường, coi như không có bị thương, mệnh cũng bị giày vò hết nửa. Nàng sau khi nhận thuốc đi trở lại đại sảnh bệnh viện, bởi vì ngày thường, ngoại trừ phòng cấp cứu bận rộn, thì đại sảnh cũng không có nhiều

Xa xa, nàng chú ý đến bệnh nhiên chống hai gậy đứng ở bên cửa, bởi vì là cửa kéo, nên người kia hành động không tiện lắm. Đông Ân Vũ thấy thế, vô thức đi lên phía trước, nàng nhiệt tâm kéo cửa giúp đối phương rời đi, người kia cúi thấp đầu, phát hiện có người hảo tâm giúp đỡ mới lập tức ngẩng đầu nói cám ơn

" Cám..." Đông Ân Vũ vốn thấy thân ảnh này quen mắt, cho đến khi người kia ngẩng đầu nói lời cảm tạ, hai người mới nhìn rõ đối phương.

Tóc dài ngang eo buộc thành bím tóc khoác bên vai trái, đôi mắt so với người Châu Á sâu hơn rất nhiều khiến người nhìn thấy lập tức bị ấn tượng, nữ nhân mặc váy hoa nhỏ, khoác áo len hàng hiệu, toàn thân phát ra khí chất trong lành, lúc này xem r, nữ nhân yếu đuối khiến cho người khác đau lòng, khuôn mặt trắng nõn so với hai năm trước trong trí nhớ của nàng, càng thêm tiều tụy một chút...

" Mộ Lâm" Đông Ân Vũ trừng mắt nhìn, thốt lên tên nữ nhân

Nữ nhân sửng sờ nửa ngày, nghe Đông Ân Vũ gọi tên nàng, lúc này mới chứng thực mình không nằm mơ. Nàng muốn mở miệng chào hỏi, không ngờ tay chân luống cuống một trận, gậy chống tay phải bị lệch sang một bên, Mộ Lâm đột nhiên trọng tâm bất ổn, thân thể mảnh mai lay động liền muốn té ngã, may mà có Đông Ân Vũ tiến đến đỡ kịp, nàng mới không té chổng vó

" Cám... cám ơn " thân thể bị Đông Ân Vũ ôm vào ngực, Mộ Lâm gương mặt đỏ hồng.

" Không khách khí, em tự đứng được không?" Nàng cúi đầu nhìn chân đối phương, lúc này xem ra trên đùi Mộ Lâm không có vết sẹo đặc biệt, nhưng nàng biết đây là di chứng do tai nạn xe cộ, mặc dù thương thế không biểu lộ rõ ràng, nhưng phải dựa vào hai gậy mới có thể đi được, khẳng định rất nghiêm trọng.

" Em, em có thể... cái kia... có thể giúp em nhặt gậy chống không?" Mộ Lâm sau khi đứng vững, có chút lúng túng chỉ chỉ gậy chống trên đất

Đông Ân Vũ xoay người thay nàng nhặt lên, Mộ Lâm thủy chung cúi đầu không dám nhìn nàng, lại có thể nhìn thấy xương tai nàng đỏ ửng.

" Thật xin lỗi, gây phiền phức cho chị" Thanh âm của nàng rất mềm nhẹ, đề người nghe dễ chịu

Đông Ân Vũ lắc đầu, bất đắc dĩ nói: " Loại sự tình này cũng không có gì, không cần xin lỗi " Có thể ở nơi này gặp được Mộ Lâm. Quả nhiên là niềm vui bất ngờ, dưới cái nhìn của nàng, nữ nhân ngoại trừ gậy chống ra, xem ra không khác gì hai năm trước, vẫn điềm đạm nho nhã, bộ dáng học sinh gương mẫu, khí chất nhẹ nhàng trong suốt như thủy tinh để Đông Ân Vũ có thể nhìn rõ

" Tài xế của em đang ở bên ngoài hả? Chị đưa em ra ngoài nha" Đông Ân Vũ chủ động kéo cửa

Nàng chưa quên thân phận thật của Mộ Lâm, bề ngoài yếu đuối, nhưng cuộc sống thật lại khiến người nghe phải sợ mất mật, nhưng nàng đã phai nhạt rời khỏi trận chiến này hai năm, rất nhiều chuyện trong nháy mắt thay đổi, đã từng phong vân, hiện tại cũng chưa chắc đắc ý, dưới cái nhìn của nàng, Mộ Lâm không cần trốn trốn tránh tránh đến mức này, nàng đại khái giải quyết chút sự tình, chí ít có thể đi ra ngoài khám bệnh

Đông Ân Vũ sau khi kéo cửa mở ra, Mộ Lâm lại chậm chạp không có hành động, cho đến khi Đông Ân Vũ định mở miệng hỏi thăm, nữ nhân bỗng nhiên bậm môi dưới

" Em... " chỉ thấy Mộ Lâm lắc lắc đầu, thanh âm rất nhỏ nói: " Em không có lái xe, em là.... ngồi xe bus tới "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro