Chương 0140: Đứng tại chổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đông Ân Vũ ngoắc một chiếc xe taxi, nói muôn đưa Mộ Lâm về nhà, thoạt đầu nữ nhân không ngừng từ chối nhã nhặn, cho đến khi Đông Ân Vũ chui vào trong xe, tràng diện giằng co mới được ngừng lại, Mộ Lâm bất đắc dĩ đi theo. Tài xế nghe theo sự chỉ đường của Mộ Lâm mà lái xe, nửa giờ sau, hai người đến chổ ở của nữ nhân, là một tòa chung cư cũ kỹ nằm trong ngõ nhỏ, điều này khiến Đông Ân Vũ phi thường kinh ngạc.

" Cám ơn, không cần thối" Nàng trả tiền xe, đỡ Mộ Lâm đi đứng bất tiện xuống xe

Nàng biết đối phương không có lái xe, nhưng không nghĩ nàng lại ở một chổ thế này...

Loại chung cư phế phẩm

" Cái kia..." Mộ Lâm cúi thấp đầu, do dự nửa ngày nhỏ giọng nói: " Cám ơn chị đưa em về... nếu như không ngại, có muốn lên nhà uống miếng nước không?" Nữ nhân vén sợi tóc phiêu lãng trong gió, bộ dáng ngượng ngùng làm cho bất kỳ ai cũng không thể cự tuyệt, đợi một chút, nàng phát hiện Đông Ân Vũ không có trả lời, Mộ Lâm lặng lẽ ngẩng đầu, chỉ thấy đối phương mỉm cười nhìn chằm chằm mình, nữ nhân lập tức cúi thấp đầu, che giấu khuôn mặt đỏ bừng

" Làm phiền rồi " Đông Ân Vũ gật đầu, đi đến đỡ nữ nhân bước về phí trước

Mặc dù chung cư hơi cũ, nhưng vẫn có thang máy, dù cho thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng kêu quái dị, nhưng đối với Mộ Lâm mà nói vẫn là vượt mong đợi

Cửa thang máy rộng mở, bên tay trái chính là cánh cửa của căn hộ, bên ngoài được bao bởi cửa sắt rỉ sét, phía sau là cửa gỗ cũ nát, trên cơ bản không có hệ thống an ninh. Mộ Lâm mở rộng cửa mời Đông Ân Vũ đi vào, không gian trong phòng đặc biệt cổ xưa, nhưng đồ dùng trong nhà được sắp xếp chỉnh tề, nhìn ra không đến nỗi nào đơn giản, xét về chỉ có một nữ nhân độc thân ở thì cực kỳ đầu đủ

" Mời dùng trà " Đông Ân Vũ vào chổ không bao lâu, Mộ Lâm bưng ra hai tách hồng trà đặt lên bàn

Bởi vì không có ghế, bởi vậy hai người chỉ có thể ngồi ghế nệm dưới đất ở giữa là một khay trà, nhìn nhau

Xấu hổ

Đông Ân Vũ trong tay cầm tách trà, cùng Mộ Lâm nhìn nhau, không có chủ đề nói chuyện, hai người vô cùng xấu hổ

" Em..." Đông Ân Vũ thu tầm mắt lại, cúi đầu nhấp một ngụm hồng trà, tư vị đắng chát " Sao lại ở nơi này ?"

Nàng lúc đầu muốn hỏi " Sao lại nghèo túng như thế " Nhưng lời vừa ra khóe miệng lại biến đổi kiểu nói khác

Mộ Lâm trừng mặt nhìn, lông mi thon dài có chút rung động " Em trốn nhà đi "

"Phốc!!... Khục... Khụ... Khụ.... Đông Ân Vũ đột nhiên đau sốc hông, nước trà chảy vào khí quản chọc nàng phun ra

Mộ Lâm hốt hoảng cầm khăn tay đưa cho nàng, nàng mất mặt vừa khục khục vừa lau bàn, lập tức không thể duy trì sự tỉnh táo, chỉ vì Mộ Lâm thẳng thẳng bảo nàng trốn nhà đi. Khó trách không có lái xe, còn phải ở một căn phòng rách nát như vậy, dựa vào thế lực của gia tộc nữ nhân, làm sao để nàng sống ở một nơi như vậy? Không có biệt thự, vườn sau, người hầu, lái xe đã đủ ủy khuất

" Trốn nhà đi ? Em là thiếu nữ còn vị thành niên cãi nhau với cha mẹ hay sao? Có chuyện gì không thể hảo hảo giải quyết, phải dùng phương pháp kịch liệt như vậy để kháng nghị?" Đông Ân Vũ không thể nào hiểu được, trong ấn tượng của nàng Mộ Lâm sẽ không phải là nữ nhân sẽ cãi lời cha mẹ, nàng hết thảy đều nghe theo trưởng bối sắp xếp, ngoan ngoãn nghe lời, nghẹn họng nhìn trân trối, sao có thể trốn nhà đi ? Hẳn là thời kỳ bốc đồng đã đến muốn rồi phải không ?

Mộ Lâm nghe vậy,có chút nhíu mày, hai tay nắm vạt áo " Em không muốn dựa vào thế lực gia tộc "

Lời nói này nói ra có chút run rẩy, nhưng Đông Ân Vũ có thể nghe được trong đó có một tia quật cường

" Trước kia xảy ra chuyện đó, chính là do em không tốt, chỉ biết trốn ở sau lưng cha, cái gì cũng là do người nhà chuẩn bị kỹ càng trải thảm hoa, em không hề mạnh mẽ, cho nên mới mền yếu đến mức ngay cả thứ mình muốn, đều không nắm giữ được" Lúc nàng quyết định giữ chặt, thì cũng đã muộn " Cho nên em mới trốn nhà đi, dùng tiền để dành trước kia thuê phòng ở đây "

Ra đi muộn màng, nhưng Mộ Lâm lại có sự giác ngộ cũng xem là điều tốt

Chỉ là Đông Ân Vũ không rõ " Bao nhiêu chổ em không đi, vì sao lại dọn đến Bắc khu ở ?"

" Bởi vì " Mộ Lâm đỏ mặt ngẩng đầu, thanh âm bỗng nhiên dừng một chút " Bởi vì nơi này... mới có Ân Vũ " Thanh âm càng nói càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn yếu ớt thì thầm, nàng trở lại Bắc khu không phải vì chuyện khác, cũng là bởi vì nàng được ở gần Đông Ân Vũ, cho nên mới trở về, tâm tư của nàng rất đơn giản, cho đến bây giờ đều không màu mè

" Lúc khổ sở em sẽ đến công viên từng đi qua hay lang thang trên đường, nhớ lại chuyện cũ trong lòng sẽ dễ chịu một chút "

Lời nói vốn nên động lòng người, nghe vào tai Đông Ân Vũ lại trở nên nặng nề

" Em quên, chân em bị như thế là do chị hại hay sao" Nàng giận tái mặt, hai mắt không e dè nhìn chằm chằm Mộ Lâm.

Nàng tự nhận bản thân không phải người tốt lành gì, cho nên không cần thiết nói lời an ủi để che dấu sự tình mình đã từng làm qua

Mộ Lâm nhìn Đông Ân Vũ thu hồi nụ cười, trong lúc nhất thời cũng không thể gượng nổi một nụ cười, nàng cúi đầu, ngón tay nhéo nhéo vào chân nàng, xác thực nàng đi lại sẽ bất tiện, đều là do vụ tai nạn xe cộ kia, nhưng mà " Vết thương này, là do bản thân em không tốt, bởi vì Ân Vũ bị em tổn thương, cho nên mới trừng phạt em, dù sao Ân Vũ đã từng trân quý tình cảm này, em lại làm như không thấy, Ân Vũ có thể trả thù em như vậy, em cũng vui vẻ chấp nhận "

Cho đến bây giờ, những nữ nhân trở lại bên cạnh Đông Ân Vũ, đều chưa từng nói với nàng những lời này

Đem sai lầm của mình nhận lấy, Đông Ân Vũ nghe qua trong lòng không khỏi chua xót

Nghĩ đến, giữa các nàng không có vấn đề gì, tất cả đều là do thân phận gây nên....

Ai đúng ? ai sai ? chỉ sợ đáp án không phải là trọng điểm.

" Đúng là đồ ngốc " Đông Ân Vũ rủ mắt, khóe mắt không tránh khỏi có chút cay lên " Rõ ràng các nàng xuất hiện trước mặt chị đều đòi tính sổ, chỉ có em trung thực như thế, cho nên nói em lương thiện cũng nên có mức độ dùm đi" Cái loại tính tình bị người ta bán, còn giúp người khác kiếm tiền, nếu là thật cũng khiến Đông Ân Vũ cảm thấy bất đắc dĩ, biết rõ đây là ưu điểm của Mộ Lâm, Đông Ân Vũ vẫn thay nàng bất bình.

" Không phải như thế..." Mộ Lâm lắc đầu nhạt nói " Lúc em nằm bệnh viện trị bệnh, nghĩ rất nhiều, lúc ấy em mới ý thức được, nhân mạng là mỏng manh đến mức nào, chỉ là một trận tai nạn, em thiếu chút nữa mất mạng, khi đó em minh bạch, nếu như khi chết không có sống vì bản thân, không lưu lại những ký ức đáng giá trong cuộc đời, nháy mắt mất mạng, khẳng định là vô cùng hối hận"

Nàng từ nhỏ không lo ăn, không lo mặt, trình độ ưu tú, quyền lực khá lớn, nhưng....

Nàng đến tột cùng là muốn thế nào ?

Đông Ân Vũ tử tế nghe từng chữ từng câu của Mộ Lâm, nàng phát hiện ngón đeo nhẫn bên tay phải của nàng đã không còn chiếc nhẫn kia xuất hiện.

Đối phương cũng phát hiện ánh mắt của Đông Ân Vũ, giao lại hai tay với nhau, nói khẽ " Em đã hủy hôn "

Cha mẹ chỉ định hôn sự, bị nàng kiên quyết cự tuyệt

" Em chỉ xem Rick là anh trai, cũng không hề nghĩ sẽ phó thác cả đời cho anh ấy " Mộ Lâm vừa nói vừa nhẹ nhàng thở ra, may mắn nàng lĩnh ngộ không đến quá muộn, dù cho quyết định này của nàng sẽ gây ra nhiều tranh cãi, nhưng Mộ Lâm không hối hận

" Anh ta có sự nghiệp kinh doanh giúp gia tộc em phát triển, từ hôn như thế không phải ảnh hưởng lớn lắm sao ? Trừ công việc, cuộc sống cùng quan hệ nhân mạch đều sẽ bị tác động, cũng không thành vấn đề hay sao ?" Nếu như là nữ nhân có tư tưởng trưởng thành, sẽ lo lắng không chỉ nhu cầu của bản thân, còn phải cân nhắc đến sự phát triển trong tương lai, nàng không rõ ràng tình hình thực tế của Mộ Lâm như thế nào, nhưng Rick đối với nữ nhân tình sâu nghĩa nặng, một trận quyết liệt sẽ khó vãn hồi, tiếp tục như vậy càng thêm phiền phức

Mộ Lâm nhẹ gật đầu, mỉm cười nói: " Không sao, đây là sự lựa chọn của em "

Trở về từ cõi chết, nàng có mục tiêu sống mới, tiền tài, bạn bè, hưởng lạc, sự nghiệp, nàng một lần nữa để lại phía sau, trở về Bắc khu

Lần này, nàng sẽ nắm chắc cơ hội

Đông Ân Vũ đem hồng trà uống cạn, đứng dậy cười nói: " Ngại quá đã quấy rầy rồi, cũng đã lâu rồi, chị cũng nên đi về " Nàng biểu thị rằng muốn rời đi, Mộ Lâm nghe vậy lập tức cong vẹo đứng lên, nàng mặc dù dựa vào gậy chống để đi lại, nhưng đoạn đường ngắn vẫn có thể tự do đi lại được, chỉ là bộ pháp so với thường nhân chậm một chút

" Em tiễn chi " Mộ Lâm vịn mặt tường, ở cửa thì bị Đông Ân Vũ ngăn lại

Nàng lắc đầu nói : " Không cần phiền em, em đi đứng không tiện... ngoan ngoãn ở nhà là được... Chị sẽ tự mình ra cửa gọi xe "

Mộ Lâm mặc dù không cam lòng, bởi vì nụ cười của Đông Ân Vũ không cho phép nàng cự tuyệt, đành phải thuận theo gật đầu. Nàng nắm váy hoa, tựa hồ còn lời muốn nói, nhưng do dự nửa ngày chính là không nói ra miệng, đôi mắt to nhấp nháy, đôi mắt màu sáng biểu lộ sự trơn bóng tinh khiết, để người nhịn không được muốn cùng nàng thân cận

Nữ nhân như thế, cam nguyện rời khỏi biệt thự xa hoa để đến ở một chung cư rách mướp

Đồ đần

Mộ Lâm là đồ ngu

" Khóa cửa ra vào có chút lỏng lẻo, hôm nào nhớ gọi người đến sửa, nếu không một nữ hài tử sống một mình rất nguy hiểm " Đông Ân Vũ đẩy cửa ra, khóa cửa cũ kỹ phát ra tiếng chói tai, quay đầu nhìn Mộ Lâm mỉm cười dõi theo nàng, nàng không nhịn được nhíu mày, chổ chung cư này nhìn ra xa xa đều là kiến trúc một màu cũ kỹ, có bao nhiêu gia đình ở đây cũng khó biết được, nhất định vào ban đêm càng thêm hoang vu

Cũng không biết nên nói nàng dũng cảm, hay nói là trì độn...

Đông Ân Vũ nắm cửa mấy lần, nhắc nhở nữ nhân

Mộ Lâm nhẹ gật đầu nói: " Em biết "

Nàng gật đầu cất bước đi, đối phương tiến lên giữ chặt nắm cửa, Đông Ân Vũ thấy Mộ Lâm còn chưa khóa cửa, liền quay đầu cùng nàng nhìn nhau

Vô thức, nàng có câu còn muốn hỏi

Đinh...

Cửa thang máy mở ra phát một tiếng thông báo

" Em đã tìm ra nơi phó thác cả đời chưa ?" trước khi bước vào thang máy, Đông Ân Vũ đem điều cất giấu trong tim hỏi ra

Có chút đột ngột, có chút thẹn thùng.

Gương mặt hai người đều có chút đỏ ửng

Mộ Lâm siết chặt nắm cửa, lặng lẽ gật đầu, cười đáp " Tìm được rồi "

Người kia là ai ?

Đông Ân Vũ trầm mặc không nói, cửa thang máy đóng lại, đồng thời ngăn trở ánh mắt của hai người

Mộ Lâm nói nàng đã tìm được người có thể phó thác cả đời....

Nàng trong lòng bình tĩnh rời khỏi chung cư cũ kỹ, ở dưới ánh tà dương, mặt tường loan lỗ giống như giống như siêu thoát cái hương vì thời không cũ kỹ, Trong tòa nhà này có một nữ nhân ở lòng nàng có phân lượng, lần này gặp nhau, Đông Ân Vũ tiếp nhận rất nhanh, lúc nàng biết Mộ Lâm hảo hảo sống ở Bắc khu, đơn giản có chút vui mừng

Cũng có chút đau lòng...

Đông Ân Vũ chậm rãi đi ra ngoài ngõ, tiện tay ngoắc một chiếc taxi, lúc cửa đóng xe đóng lại, Đông Ân Vũ nhắm mắt

Cũng được

Hai nàng không có để lại bất kỳ phương thức liên lạc nào, chỉ mặc cho vận mệnh an bài

Cũng được.

Rất nhiều hành động dư thừa đều thể hiện ra, những gì nàng muốn biết, đều đã sáng tỏ, nhưng những chuyện vượt giới hạn thì nàng không có cách nào cam đoan mối quan hệ này sẽ phát triển đến đây

Như thế, đối với cả hai có lẽ quá mạo hiểm

Vì Mộ Lâm, Đông Ân Vũ lựa chọn đứng tại chổ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro