Chương: 0141: Thiếu nợ đòi nợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Với mối quan hệ của Mộ Lâm đến đó là dừng, cũng không có lưu phương thức liên lạc của đối phương, Đông Ân Vũ chỉ biết nàng đang ở đâu, không có chút áp lực nào là phải gặp nhau, để Đông Ân Vũ cảm thấy nhẹ nhàng. Nhưng những ngày an nhàn của nàng không được bao lâu, bởi vì nàng rõ ràng cảm nhận được, cuộc sống an toàn của nàng đang bị uy hiếp trầm trọng, vô luận là đi siêu thị mua thức ăn, cùng hàng xóm giao lưu, đến đón Tiểu Thủy Mẫu tan trường, ngay cả đi ra ngoài cửa lấy báo, Đông Ân Vũ đều có thể ý thức rõ ràng...

Nàng đang bị theo dõi.

Những người đứng ở hành lang đều đang theo dõi nàng, không chút che dấu để chính bản thân nàng biết thật rõ ràng

Những người kia là ai, trong lòng Đông Ân Vũ biết rõ họ từ đâu đến

Đêm nay, sau khi ăn tối xong, nàng cùng Tiểu Thủy Mẫu ở phòng khách nghỉ ngơi, hôm nay lão sư nhà trẻ dạy thủ công, Tiểu Thủy Mẫu chỉ Đông Ân Vũ cách xếp giấy màu, hai người ngồi trên thảm cười đùa ầm ĩ, bỗng nhiên chuông cửa vang lên, Đông Ân Vũ ngẩng đầu nhìn về phía cửa, Tiểu Thủy Mẫu cơ hồ phản xạ nhảy lên, mắt nhìn muốn đi mở cửa

Chờ một chút " Đông Ân Vũ giữ chặt nữ hài, nói: " Con ngoan ngoãn ở đây, mummy đi mở cửa được rồi "

Đông Ân Vũ để Tiểu Thủy Mẫu chờ ở phòng khách, lần này bị theo dõi nàng không cách nào thư giãn nổi

Cửa vừa mở ra, nàng trông thấy La Dạ đội mũ lưỡi trai, sau lưng còn có người khác

Triệu Hàn.

Nàng đánh giá hai nữ nhân này, trong lòng có trăm ngàn vạn không nguyện ý, vẫn phải để cho đối phương đi vào

Có trời mới biết sau khi cự tuyệt, Triệu Hàn sẽ đối phó nàng thế nào

" Hiếm khi, ngọn gió nào đem hai người đến cùng một lúc vậy ?" Lúc đóng cửa, Đông Ân Vũ khẽ hừ một tiếng

La Dạ vừa vào phòng khách, Tiểu Thủy Mẫu lập tức giật mình cầm hạc giấy đưa ra khoe khoang, đối phương cũng không keo kiệt sờ đầu nữ hài, tùy ý ôm lấy nàng, có thể thấy tình cảm thân thiết. Về phần Triệu Hàn không mời mà đến, lại rất phối hợp đi dạo một vòng, biểu lộ vẫn như cũ nghiêm túc thận trọng, nghiêm túc dò xét bài trí, cuối cùng có kết luận

" Thật không có phẩm chất, quả nhiên là ở giữa cống rãnh " Lời nói ác độc trong miệng phun ra, Triệu Hàn đẩy kính xuống, nhìn về phía Đông Ân Vũ.

Nàng cũng không đáp trả, nàng liếc La Dạ một cái, đối phương chỉ ôm Tiểu Thủy Mẫu ngồi trên ghế sofa, cũng không có cảm thấy mình làm gì sai, Đông Ân Vũ thấy thế, dứt khoác ngồi im tại chổ, đối với chuyện các nàng đột nhiên đến thăm, nàng cũng không biết rõ lý do, nếu như chỉ có Triệu Hàn đơn độc đến, còn có thể giải thích là nàng đến đập phá, nhưng nếu đi cùng La Dạ, nàng cũng không rõ ràng vì sao

" Bia " La Dạ nghiêng đầu, không nhẹ không nặng nói

" Cà phê " Triệu Hàn lựa một góc sofa phù hợp ngồi xuống, thuận miệng nói

Đông Ân Vũ nhướn nhẹ lông mày, hai người này thật không khách khí....

" Nước trái cây! Tiểu Thủy Mẫu muốn uống nước trái cây!" Ngay cả Tiểu Thủy Mẫu cũng bắt chước sai sử nàng

" Biết " Nàng bất đắc dĩ trả lời, đi vào nhà bếp chuẩn bị đồ uống chiêu đãi khách.

Lúc nàng quay trở lại phòng khách, chỉ thấy Tiểu Thủy Mẫu dựa vào trong ngực La Dạ, cùng nàng kể chuyện xảy ra ở nhà trẻ, mà Triệu Hàn một tay vỗ vỗ cằm, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm Tiểu Thủy Mẫu, nhìn tư thái vương giả dò xét tiểu nữ hài, Đông Ân Vũ vô thức lưng phát lạnh, nàng tiến lên ngăn trở ánh mắt đối phương, đưa cà phê nhàn nhạt nói " Tiểu Thủy Mẫu là con gái của tôi"

" Tôi biết " Triệu Hàn có chút ngước mắt, đáy mắt không có bất kỳ ấm áp nào

Lạnh như băng...

" Là cô đem chuyện tôi kể cho Triệu Hàn biết?" Đông Ân Vũ lúc đưa bia, nhịn không được hỏi

Có chút sự tình ở trước mặt hỏi rõ ràng thì tốt hơn

La Dạ buông Tiểu Thủy Mẫu xuống để nàng ngồi chơi trên thảm, sau đó tiếp nhận bia trầm giọng nói: " Điều kiện trao đổi "

Điều kiện trao đổi ?

Đông Ân Vũ nhướn mày, cảm thấy tình huống không đúng lắm

" Điều kiện gì ?" Nàng bị người theo dõi, canh chừng, cũng là điều kiện trao đổi sao ?

Dùng cái gì để trao đổi ?

La Dạ ngắm nàng một chút nhạt nói: " Không cần phải để ý "

" Làm sao có thể mặc kệ ? cô đem tôi bán cho cô ta sao ?" Đông Ân Vũ kiềm chế lửa giận ngập đầy, dùng chữ lại không cẩn thận cùng quá khích

Chỉ thấy La Dạ có chút nhíu mày, lúc Đông Ân Vũ mở miệng liền nắm gương mặt nàng, đè ép xuống, trực tiếp chắn trên môi đối phương, nụ hôn mang theo mùi rượu cũng không khó chấp nhận, mà La Dạ hôn cũng không hề ôn nhu, chỉ là nghĩ chặn lại đôi môi không biết lựa lời mà nói

" Không có bán " Ngón cái mơn trớn môi dưới bị hôn đỏ, La Dạ hướng Đông Ân Vũ cam đoan.

Nàng hất tay đối phương, có chút bất mãn.

Lúc này Triệu Hàn ưu nhã để tách cà phê xuống, nói khẽ " Nếu như bán, cô bây giờ có thể sống an ổn ở Bắc khu sao ?"

La Dạ không có bán, Triệu Hàn không có mua, chỉ là giao dịch đơn giản nào đó

" Cô gần đây rát rảnh phải không ? còn đặc biệt phái thủ hạ hộ tống tôi ở khắp nơi?" Đông Ân Vũ cố ý đem theo dõi thành hộ thống, uyển chuyển châm chọc để Triệu Hàn có chút nheo mắt, phản ứng của nàng chứng thực phỏng đoán của Đông Ân Vũ là chính xác, những gia hỏa kia mấy ngày nay làm phiền cuộc sống của nàng, chính là huynh đệ Ngô Đường mà Triệu Hàn phái tới

"Đông khu kinh doanh cũng ổn" Triệu Hàn vừa nói vừa bắt chéo đôi chân dài, vớ cao màu đen bao lấy hai chân nàng, để người nhìn phải thèm nhỏ dãi, nhưng Đông Ân Vũ vẫn thờ ơ, " Tạm thời đang ở Bắc khu nghỉ phép, thuận tiện cho người đi canh chó, miễn cho lại đi làm loạn khắp nơi "

Đông Ân Vũ nhấp nhẹ đôi môi, Triệu Hàn thích ví von nàng thành " chó ", thường là loại chó không biết nghe lời

" Có chó con rồi sao ? Tiểu Thủy Mẫu cũng phải bị canh chừng!" Nữ hài ngẩng đầu, khờ dại nhìn Triệu Hàn.

Đông Ân Vũ lập tức xanh cả mặt, lại không thể phát cáu với Tiểu Thủy Mẫu, càng không thể nàng biết " chó " mà Triệu Hàn nói đến là ai, nàng xoay người ôm lấy nữ hài, đồng thời thoáng nhìn Triệu Hàn khóe miệng giơ lên nụ cười không có hảo ý, trước khi nàng tiến thêm một bước nhục nhã nàng, Đông Ân Vũ ôm chặt tiểu nữ hài nói đến giờ đi ngủ, liền dẫn Tiểu Thủy Mẫu lên lầu

Sau một tiếng nàng trở lại phòng khách, La Dạ cùng Triệu Hàn vẫn còn ở đó, bầu không khí có chút quái dị

" Cô muốn thế nào?" Đông Ân Vũ hai tay vòng ngực, đứng ở phía sau ghế sofa nhìn chằm chằm Triệu Hàn.

Nữ nhân nghe vậy, giơ lên cằm nói " Tra tấn cô "

Ba chữ, cực kỳ nguy hiểm

" Nếu như muốn trút giận, cô đã lấy đủ chưa ?" Khiến nàng thương tích đầy mình, đánh cũng không chút nào nể nang, chính là nhục nhã nàng, thì nàng cũng đã nghe đủ nhiều rồi, hiện tại lại cùng La Dạ kết bạn xuất hiện ở đây, Đông Ân Vũ xem ra thật buồn rầu, đối với Triệu Hàn, nàng hoàn toàn không cách nào hiểu rõ

" Hừ, Triệu Hàn hừ lạnh một tiếng, lười biếng nheo mắt lại, lạnh nhạt nói " Đủ ? Làm sao có thể đủ? Cô lưu lại nhiều hậu vận cho nhiều người như vậy, không phải là tự mình chuốc lấy cực khổ sao ? Cô đã bỉ ổi như thế, tôi vào năm đó chịu sự " chiếu cố " của cô nhiều như vậy, bố thí chút tâm lực ít ỏi cho cô thôi mà "

La Dạ, Hoắc Ngải, Vĩnh Lạc, không phải đều bị nàng hại thảm sao ?

Đông Ân Vũ cắn răng, bị ghế sofa che dấu hai bàn tay vô thức nắm chặt lại

" Các nàng sẽ ở bên cạnh tôi, không phải loại quan hệ cô nghĩ " Nàng vừa nói vừa bình ổn cảm xúc, tay nắm chặt thành nắm đấm chậm rãi buông ra " Các nàng nghĩ muốn giúp tôi vượt qua quãng đời còn lại, loại tâm tình này, cô sẽ không hiểu " Thiếu nợ đòi nợ, ăn miếng trả miếng, Triệu Hàn trong miệng tự mình chuốc lấy cực khổ, cũng không phải là mối quan hệ giữa Đông Ân Vũ cùng các nàng

Có lẽ từng vì một loại chấp nhất nào đó, tổn thương lẫn nhau

Nhưng mà, có thể nuốt xuống sự tức giận mà ở chổ này, biểu thị các nàng sẽ không lại thua thiệt đối phương

Chí ít là Đông Ân Vũ nghĩ như vậy

" Trò cười, cùng cô vượt qua thời gian còn lại ? cô cho rằng cô được mấy phân lượng ?" Triệu Hàn lạnh lẽo cứng rắn ngữ khí, vô tình công kích Đông Ân Vũ " Vậy cô có biết hay không, La Dạ muốn bồi cô trải qua quãng đời còn lại , đem chuyện cô trở về Bắc khu làm điều kiện trao đổi, để nhận lấy tin tức tình báo về Phi ưng ". Đơn giản chỉ là trao đổi lợi ích mà thôi

Đông Ân Vũ nghe vậy, thoáng chốc chịu không ít đả kích, nhưng mặt ngoài vẫn như cũ bất vi sở động

" Hành tung của cô bị lộ sẽ rất nguy hiểm, tất cả đều nhờ phúc của La Dạ, thế nào ? Vui vẻ sao ? Cảm động sao ?" Triệu Hàn ác ngôn ác ngữ, tựa như giá lạnh trong cơn gió mạnh, cào xé Đông Ân Vũ khiến chân nàng đứng không vững, nàng chỉ có thể không ngừng hít sâu, kiềm chế xúc động muốn gầm thét cùng bi ai rung rẩy

Nàng biết tình báo của nàng rất đáng tiền, đối với những người muốn tìm nàng tính sổ mà nói, tin tức này chính là thẻ đánh bạc hữu dụng

Nhưng mà, là ai đã luôn mồm bảo muốn được sự tín nhiệm của nàng, về sau lại....

Hai chữ cuối cùng, Đông Ân Vũ kịp thời dừng lại suy nghĩ

" Nữ nhân bỉ ổi, thiếu một người tình nguyện lại cho người khác lạnh lẽo" Không ngừng đả kích, Triệu Hàn nói đến vui vẻ

Nhưng mà Đông Ân Vũ lại không cãi lại

Cuối cùng, nàng chỉ nhàn nhạt một câu " Đây là quyền tự do của La Dạ"

Mơ hồ hương vị tiêu tan, Đông Ân Vũ giải thích là vì " tự do "

" Chúng tôi không có bất kỳ ước thúc gì, càng không có những lời thề non hẹn biển buồn cười, nàng yêu người nào, bất lợi ai, là sự lựa chọn của nàng " Nhu tình cũng tốt, trả thù cũng được, vô luận đối phương làm cái gì, Đông Ân Vũ đều có thể lý giải, đây là quyền tự do của các nàng, nàng không có phàn nàn bất kỳ điều gì, khóc lóc kể lể, càng sẽ không chỉ vào chóp mũi đối phương mắng to

Nói cho rõ, các nàng đang tính toán cái gì ?

Trên cơ bản, ngay cả bằng hữu cũng không phải...

Triệu Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm Đông Ân Vũ không nói thêm lời nào, nàng biết những lời thế này đã không còn tác dụng

" Nếu như cô nói xong rồi, có thể đi không ? tôi muốn nghỉ ngơi" Đông Ân Vũ có phong độ tiễn khách

Triệu Hàn không phải người hay chơi xấu, miệng nàng có chút xấu, nhưng vẫn theo ý tứ chủ nhà mà rời đi

Ngay khi La Dạ bước ra khóa cửa, nàng bỗng nhiên ngăn cánh cửa lại

Đông Ân Vũ ở trong phòng nhìn không được cửa, nàng ngẩng đầu nhìn nhau với La Dạ, đôi mắt xanh biếc như đầm sâu, ở dưới ánh trăng ẩn ẩn tản ra vẻ đẹp ma tính, tính tình nàng trầm tĩnh để Đông Ân Vũ mãi mãi cũng không biết nữ nhân đang suy nghĩ gì, nàng lấy an nguy của chính mình đổi lấy tin tức tình báo, đây là điều nàng muốn sao ? Nói thế nào nghĩ thế nào cũng là lời dối trá ? Vậy thì còn ở cạnh nàng để tính toán cái gì

" Giận hả?" Nửa ngày, La Dạ chỉ đối với Đông Ân Vũ hỏi một câu

Có lẽ nàng biểu hiện quá mức tự nhiên, để La Dạ nhìn không ra cảm xúc của nàng.

Đông Ân Vũ mí mắt run rẩy.

" Không có " Giận ? Nàng nên giận cái gì ?

Giống như lời nàng nói với Triệu Hàn, không có lời thề, không có ước định, coi như La Dạ giết chết nàng, Đông Ân Vũ cũng không có bất ngờ

Chỉ là, trong lòng có chút u uất...

La Dạ đè ép cánh cửa, nghe Đông Ân Vũ trả lời, biểu hiện có chút quái dị

Dưới ánh đèn mờ nhạt, bộ dáng hai người có chút không chân thật, khoảng cách duy trì vi diệu, đủ để hai người có thể nghe thấy âm thanh của nhau...

Đông Ân Vũ kéo cánh cửa lại, đem cửa đóng một nửa

Trước khi khóa cửa, nàng còn nhìn chằm chằm La Dạ từ khe hở, nhết miệng cười yếu ớt đắng chát

" Tôi chỉ cảm thấy cô chính là đồ khốn nạn"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro